Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ghê tởm

Phiên bản Dịch · 3038 chữ

Muốn chiến thắng đối thủ sâu thâm khó lường như vậy, Minh Diệu hoàn toàn không có chút nắm chắc. Nhưng nam nhân kia lại giữ Hắc Chi Đoạn Chương, Minh Diệu cảm giác hiện tại thật tiến lui đều khó khăn, đã đi tới nơi này, hơn nữa cũng đã thấy được Hắc Chi Đoạn Chương, chẳng lẽ cứ như vậy mà buông tha sao?

- Anh đang suy nghĩ gì đó? Còn không đi nhanh đi!

Mị ở trong lòng Minh Diệu thúc giục nói:

- Đi bắt nam nhân kia, đoạt lấy Hắc Chi Đoạn Chương trong tay hắn!

- Nhưng mà…

Minh Diệu có chút do dự nói:

- Dù có đuổi theo tôi cũng không nắm chắc có thể đánh bại hắn…

- Vậy anh định làm như thế nào? Xem như không có chuyện gì tay không quay về sao?

Mị có chút tức giận nói:

- Đã đi tới tận nơi này, dù hiện tại anh có muốn bỏ qua chẳng lẽ nam nhân kia lại cho anh rời khỏi đây sao? Vừa rồi trong lời nói của hắn đã rất rõ ràng, hắn muốn thân thể của anh!

- Anh có phải là nam nhân hay không chứ?

Mị hổn hển nói tiếp:

- Sự tình gì cũng phải làm theo kế hoạch, có mười phần nắm chắc mới dám đi làm, cuộc sống như vậy còn có niềm vui gì nữa. Tôi thật không ngờ anh là người như thế! Dù có biết rõ mình đánh không lại, liều mạng thì lại thế nào, chẳng qua chỉ là một mạng, dù sao sớm muộn gì anh cũng đều phải chết, chẳng qua rút ngắn chút thời gian mà thôi. Phải đi về tự anh đi về là được, tôi đi một mình!

Nói dứt lời Mị chui ra khỏi lòng Minh Diệu, từ trong ảnh tử hiện ra thân hình. Trên vai Mị có chút vết máu, rất rõ ràng là vừa bị thương.

- Tên kia lại dám đánh tổn thương tôi, tôi nhất định phải đi báo thù!

Nói tới đây Mị thoáng dừng một chút:

- Hơn nữa tôi nhất định phải đoạt được Hắc Chi Đoạn Chương!

- Tóm lại nếu muốn chạy trốn, tự anh chạy đi!

Mị quay đầu lại không thèm để ý tới Minh Diệu, hướng phía trước đi tới.

- Chờ một chút!

Minh Diệu nắm tay Mị kéo lại.

- Muốn làm gì, đừng có ngăn cản tôi!

Mị thở phì phì nói:

- Dù biết rõ là đi chịu chết, tôi cũng phải đi, anh đi về một mình anh đi!

- Không, tôi chỉ muốn hỏi cô một việc, vì sao cô lại chấp nhất như vậy đối với Hắc Chi Đoạn Chương?

Minh Diệu nhìn Mị hỏi.

- Cô nói cô nhất định phải lấy cho được nó, có thể nói cho tôi biết lý do không?

- Đây là nhiệm vụ của tôi!

Mị nói:

- Hơn nữa tôi thật sự cần lấy được phương pháp phục sinh người chết bên trong đó!

- Cô muốn phục sinh cho người chết?

Minh Diệu cau mày:

- Cô phải biết rõ loại chuyện này bị cấm tuyệt đối, toàn bộ những người từng thử qua loại phương pháp này đều không hề có kết cục gì tốt!

- Tôi đương nhiên biết rõ!

Mị lớn tiếng kêu lên, tiếp theo thanh âm chợt nhỏ xuống:

- Nhưng mà…dù sao cũng là vì mẫu thân của tôi…

- Mẫu thân của cô?

Minh Diệu sửng sốt. Về chuyện mẫu thân của Mị, Minh Diệu cũng từng được nghe Diệp Trọng đề cập qua một chút. Nhớ rõ Diệp Trọng cũng từng nói qua, mẫu thân của Mị chết rất sớm, sự tình đã qua nhiều năm như vậy, hắn thật không ngờ Mị muốn đoạt được Hắc Chi Đoạn Chương là vì mục đích này.

- Mị, tôi nghe Diệp đại ca có nói qua, mẫu thân của cô đã qua đời rất nhiều năm!

Minh Diệu nghĩ nghĩ nói:

- Đã trôi qua nhiều năm như vậy, cho dù cô lấy được Hắc Chi Đoạn Chương, cô cũng không cách nào phục sinh được cho mẫu thân của mình đâu. Linh hồn đã tiêu tán, hơn nữa thân thể cũng đã mục nát từ lâu đi? Dù như cô có lấy được Hắc Chi Đoạn Chương…

- Không có, vẫn còn hoàn hảo!

Mị đột nhiên mở miệng cắt đứt lời của Minh Diệu:

- Tôi đã tận mắt thấy qua. Thân thể của mẫu thân tôi đã được dùng một loại phương pháp đặc thù để bảo tồn, đến bây giờ vẫn còn thật hoàn hảo không hề hao tổn gì, chỉ giống như là đang ngủ. Chỉ cần lấy được Hắc Chi Đoạn Chương, là có thể gọi về linh hồn của mẫu thân, để mẫu thân sống lại lần nữa, đây là lời chính ông ngoại nói với tôi…

- Đem thân thể bảo tồn…

Minh Diệu lâm vào trầm tư. Mẫu thân của Mị hẳn là một con Ảnh Mị, mà loại sinh vật Ảnh Mị này là một loại tồn tại đặc biệt. Tuổi thọ của họ rất ngắn, mặt trời mọc sinh ra, mặt trời lặn chết đi, hơn nữa có được ý thức biến thành yêu loại càng thêm ít. Cho dù muốn làm cho một người mới chết sống lại còn là một chuyện vô cùng khó khăn, muốn làm cho một con Ảnh Mị đã chết nhiều năm sống lại, vậy càng thêm khó. Minh Diệu không biết loại chuyện đó trên thế giới này còn có phương pháp gì làm được hay không, nhưng nếu như quả thật là có, như vậy cũng chỉ được ghi chép lại trên Hắc Chi Đoạn Chương. Hơn nữa dựa theo lời Mị mà suy đoán, chuyện này hẳn được kế hoạch từ lâu, khó được có một cơ hội như vậy, Mị đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha.

- Đây là nguyên nhân vì sao cô vẫn luôn kiên trì muốn theo tôi đi tới nơi này sao?

Minh Diệu nhìn Mị nói:

- Cô cũng không phải muốn giúp tôi, mà chỉ muốn lợi dụng tôi lấy được Hắc Chi Đoạn Chương?

- Được rồi, chính là như vậy!

Mị cắn môi gật đầu:

- Tôi đúng là đang lợi dụng anh, thế nào? Anh cắn tôi sao?

- Không có việc gì, tôi chỉ hỏi một chút mà thôi!

Minh Diệu cười lắc đầu:

- Tôi không phải con thỏ, nóng nảy không cắn người!

Hắn thoáng thở dài một hơi:

- Miệng vết thương còn đau không?

- Không cần anh lo!

Mị có chút khó chịu xoay đầu sang một bên.

- Bỏ đi, cô nói rất đúng!

Minh Diệu cười khổ nói:

- Có lẽ gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, cho nên biến thành có chút bó tay bó chân.

Những lời Mị vừa mới nói làm lòng Minh Diệu như bừng tỉnh. Từ khi nào bắt đầu, mình lại biến thành bó tay bó chân như vậy đây? Từng có một thời gian mình có thể dùng mạng đi liều lĩnh, đối diện với bán thần cường đại nhất trên thế giới này, mình cũng có thể làm được không chút nào sợ hãi, tâm tính đó đâu mất rồi? Tựa hồ sau khi tiến hành xong nghi thức Huyết Hôn, lời nguyền rủa chết yểu bao trùm trên đầu đã không còn tồn tại, có được sinh mạng càng thêm lâu dài kia, Minh Diệu bắt đầu biến thành có chút chân tay bó buộc, mà không giống như trước kia chỉ cần gặp chuyện là có thể liều lĩnh đi làm hết sức. Minh Diệu vốn tưởng rằng bởi vì mình đã thành thục, nhưng bây giờ hắn mới hiểu được, nguyên lai khi một người biết rõ thời gian nào mình sẽ phải chết, ngược lại sẽ biến thành không sợ chết. Mà khi biết được mình có thể tiếp tục được sống thật lâu, con người ngược lại biến thành càng thêm quý trọng tính mạng của chính mình.

- Tôi nói chuyện đương nhiên là đúng thôi!

Mị oán hận trừng mắt nhìn Minh Diệu.

- Bỏ đi, đừng ồn nữa!

Minh Diệu khoát tay nói:

- Cô trở vào đi, bị thương rồi cứ thành thật ở trong người tôi thì tốt hơn. Nghe nói Ảnh Mị bộ tộc rất khó tổn thương, nhưng nếu như bị thương sẽ rất khó lành lại. Tôi cũng không muốn sau này còn bị Tiểu Manh oán giận tôi không chiếu cố tốt cho cô, làm cho cô bị thương thật lâu không thể lành!

- Ân? Ý anh muốn nói…

Ánh mắt Mị đột nhiên sáng ngời.

- A, chúng ta đi cứu vớt thế giới!

Minh Diệu cười cười:

- Nhưng quần lót của tôi vẫn mặc bên trong mà thôi!

- Vậy anh không để ý chuyện tôi lợi dụng anh sao?

Nghe Minh Diệu nói như thế, Mị ngược lại có chút ngượng ngùng.

- Không để ý, dù sao đối với nữ nhân mà nói, nam nhân vốn cần bị lợi dụng!

Minh Diệu cười đầy mờ ám:

- Vô luận là ở phương diện nào hoặc là ở bất cứ bộ vị nào!

- Sắc lang biến thái cuồng!

Mị đỏ mặt, hóa thành một đạo ảnh tử màu đen chui trở vào trong lòng Minh Diệu.

Suy nghĩ cẩn thận hết thảy mọi chuyện, tâm tình Minh Diệu trở nên nhẹ nhàng hơn. Cho dù là bán thần mình chẳng phải cũng đã đối mặt qua rồi sao, còn không phải vẫn tốt đẹp đứng nơi này sao? Tên Jackson kia mặc dù có chút cổ quái, nhưng ít nhất còn chưa có được trình độ như bán thần đi!

Minh Diệu chỉnh sửa lại quần áo một chút, lúc này mới có thời gian đánh giá phòng thí nghiệm tầng năm. Nơi này nhìn qua có chút trống trải, con đường được chế tạo bằng kim loại kéo thật dài. Phân chia thành nhiều lối rẽ, đi thông những phương hướng khác nhau. Ở trước mặt Minh Diệu có ba lối đi, tên Jackson kia không biết đã đi hướng nào. Mà tên tiến sĩ điên từng cùng Minh Diệu nói chuyện cũng chẳng biết đã đi đâu. Cả tầng năm yên lặng tới mức quỷ dị, không hề có chút thanh âm.

- Xem ra chúng ta cần chọn một con đường đi tới, cô tuyển đi!

Minh Diệu nói với Mị:

- Tôi luôn tin tưởng trực giác của phụ nữ!

- Bên trái!

Mị không chút nghĩ ngợi liền thốt ra.

- Bên trái?

Minh Diệu không nghĩ tới nhanh như vậy Mị đã làm ra lựa chọn:

- Trực giác?

- Đương nhiên không phải, nơi này rất an tĩnh, nhưng tôi có thể mơ hồ nghe được bên trái có thanh âm truyền tới…

Mị đáp lời:

- Hơn nữa còn có một cỗ hương vị thật kỳ quái!

Hương vị?

Minh Diệu sửng sốt. Hắn cũng không hề nghe được có tiếng vang gì. Nhưng hắn tin tưởng phán đoán của Mị, là tộc đàn luôn ẩn giấu bên trong bóng tối, thính giác cùng thị giác của Ảnh Mị so với nhân loại linh mẫn hơn rất nhiều.

- Là hương vị thế nào?

- Nói không nên lời, giống như là một loại…hương vị sắp mốc meo!

Mị nghĩ nghĩ nói.

- Được rồi, chúng ta đi nhìn xem.

Minh Diệu gật đầu, dựa theo lời đề nghị của Mị hướng thông đạo bên trái đi tới.

- Đã đến cuối, nơi này là tử lộ!

Minh Diệu đi hồi lâu nhưng không nhìn thấy cánh cửa nào. Thông đạo này chỉ giống như một con đường thật bình thường, không hề có ý nghĩa gì, dọc theo đường đi tới cuối, chỉ thấy một mặt vách tường, không còn gì khác. Minh Diệu thật sự nghĩ không ra người xây dựng thông đạo này rốt cục lại có tác dụng gì.

- Không, bên tường có thanh âm.

Mị thật khẳng định nói:

- Hơn nữa hương vị kia từ sau vách tường phát ra, tuyệt đối không hề sai!

Minh Diệu gõ gõ vách tường, rất dày, không giống như rỗng. Hắn đem lỗ tai dán lên trên vách, cẩn thận lắng nghe, cũng không nghe được tiếng vang gì.

- Cô xác định?

Minh Diệu kỳ quái hỏi:

- Nhưng tôi thật sự không nghe được gì cả!

- Xác định!

Mị thật khẳng định nói:

- Tựa hồ như có người đang gõ gõ đồ vật bằng kim loại, tôi nghe được thật rõ ràng. Mặt sau vách tường này tuyệt đối có đồ vật gì đó!

- Vậy được rồi, để cho tôi xem thử rốt cục mặt sau lại có cái gì!

Minh Diệu lấy Yêu Lân ra khỏi người, dùng sức, Yêu Lân tản ra hồng quang đâm xuyên vào mặt vách tường cứng rắn, xuyên thấu tận chuôi kiếm, giống như đâm vào không phải là vách tường cứng rắn mà chỉ là một khối bánh bơ mềm mại.

Cổ tay Minh Diệu xoay chuyển, Yêu Lân vòng thành một vòng tròn, đem một khối vách tường khoét ra, “Phốc xuy”, một tiếng rơi xuống đất.

- Xem ra đích xác có vấn đề!

Minh Diệu ngồi xổm người xuống, cẩn thận nhìn khối vỡ được khoét ra từ vách tường. Bên trong có mấy tầng thép kẹp lấy khối bông, không chỉ chắc chắn, hơn nữa còn có hiệu quả như cách âm, Minh Diệu lại khoét thêm một ít, cũng là xi măng cốt thép thuần túy. Xem ra cảm giác của Mị không sai, nơi này đích thật là có chút cổ quái. Nhất định phải có thứ gì đó ở phía sau.

- Bên trong hẳn là có người!

Mị ở trong lòng Minh Diệu nói:

- Tôi nghe được cỗ hương vị kia trên thân người, tên kia tựa hồ thật bẩn còn hơn cả anh, mùi vị thật thối!

- Ha ha, cô vừa nói như thế, bản thân tôi chợt nhớ tới một người!

Trong đầu Minh Diệu chợt lóe linh quang, hắn đưa tay đặt lên vách tường dày kia, thoáng dùng sức. Trong lòng bàn tay hiện ra bạch sắc quang mang, lóe ra thật có tiết tấu, tựa hồ đang muốn biểu đạt điều gì đó.

- Anh đang làm gì?

Chứng kiến động tác của Minh Diệu, Mị khó hiểu dò hỏi:

- Chẳng lẽ đầu anh hỏng mất rồi, muốn dùng lực ý chí đẩy ngã vách tường sao?

- Tôi còn chưa ngu ngốc như vậy!

Minh Diệu cười nói:

- Chỉ muốn chứng thật suy đoán của tôi một chút mà thôi!

- Đoán? Đoán cái gì?

Thanh âm của Mị còn chưa dứt, mặt vách tường đột nhiên vang lên thanh âm kẽo kẹt khó nghe, chậm rãi di động vào bên trong. Không bao lâu, mặt vách tường đột nhiên mở ra một bên, lộ ra một căn phòng rộng mở.

Bên trong căn phòng rộng mở kia, nơi nơi đều chất đầy đủ loại máy móc. Ở giữa phòng có một máy phát tia la de đang hoạt động, tia la de màu đỏ đang đem khối kim loại cắt thành đủ hình dạng khác nhau. Ở cách đó không xa một nam nhân mặc áo khoác dài đang ngậm một điếu thuốc, ngồi trên ghế dùng ngón tay không ngừng gãi gãi chân.

Nam nhân kia nhìn qua khoảng chừng bốn mươi tuổi, nhưng đầu đã hói sạch. Trên thực nghiệm phục màu trắng đã loang lổ, có chút như dính cà phê, có chút như dầu mỡ, không còn nhìn ra màu sắc. Chân hắn mang dép lê, bởi đã quá lâu nên đã có vẻ xé nứt, ngón chân cái kẹp cứng không cho dép lê rơi xuống đất.

- Phốc!

Nam nhân kia nhổ một cục đàm vào thùng rác bên cạnh, lắc lắc dép lê trên chân nói:

- Tiểu tử ngươi sao lại chạy tới nơi này?

- Ha ha, đương nhiên là vì cứu vớt địa cầu!

Minh Diệu cười nói:

- Nhưng tại sao anh lại chạy tới địa phương như thế này đây?

- Lão tử là bị người bắt cóc thôi!

Trên mặt nam nhân kia lại không có bộ dạng giống như bị người bắt cóc, ngược lại có vẻ rất thoải mái:

- Nhưng trang bị nơi này xem như không sai, tôi cũng không quá để ý!

- Vẫn cứ như trước, chỉ cần cho anh tiếp tục nghiên cứu, dù bảo anh ở trong nhà cầu cũng không sao cả!

Minh Diệu cười ha ha.

- Minh Diệu…người này là ai a?

Mị ở trong lòng Minh Diệu nhỏ giọng hỏi:

- Một trung niên đại thúc ghê tởm như vậy mà anh cũng nhận thức được sao?

- Ha ha, đương nhiên là nhận thức.

Minh Diệu thản nhiên nói:

- Người này chính cô cũng nhận thức đó!

- Tôi nhận thức? Không có khả năng!

Trong đầu Mị hồi tưởng thật lâu cũng không tìm được ấn tượng nào liên quan tới trung niên nam nhân ghê tởm trước mặt:

- Tôi làm sao lại nhận thức kẻ ghê tởm như vậy chứ!

- Ha ha, hắn không phải là người lúc trước cô từng đề cập qua, ở trong xã hội hiện đại bây giờ, người duy nhất có thể chế tạo ra được linh khí sao?

Minh Diệu cười nói:

- Người kia chính là Dịch tiên sinh a!

- Anh nói…đại thúc ghê tởm này chính là Dịch…Dịch tiên sinh trong truyền thuyết?

Mị chui ra khỏi lòng Minh Diệu, chỉ vào trung niên nam nhân lôi thôi ghê tởm kia líu lưỡi kêu lên, ngay cả lời nói cũng biến thành nói lắp:

- Làm…làm sao lại…lại là Dịch tiên sinh, anh gạt người!

Bạn đang đọc U Minh Trinh Thám của Lão Thiên Thúc Thúc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.