Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 19-1: Trộm Người (thượng)

Phiên bản Dịch · 1691 chữ

Shipley một đường tiễn họ đến lối vào thông đạo của giới thứ mười.

Hybe vỗ cặp cánh nhỏ trắng thuần, ánh mắt trông mong nhìn Poggi.

Poggi quay đi, trong lòng thầm nhắc nhở chính mình, trước mắt là hai cha con đã hại lão ba hắn, Rafael và Asmondeus mất tích, cũng do bọn họ! Hắn càng nghĩ càng tức, nhịn không được quay đầu lại, hung ác trừng Hybe.

Hybe bị thái độ dữ dằn của hắn dọa cho hoảng sợ, cẩn cẩn dực dực nép mình về phía Shipley.

Shipley bị chạm nhẹ, sửng sốt quay đầu, nhìn đến sắc mặt Poggi lại càng thêm sửng sốt.

Lửa giận của Poggi lập tức lan đến người hắn, dù sao hắn mới là đầu sỏ gây ra mọi chuyện.

Shipley thấy mặt hắn từ trắng sang hồng, từ hồng thành đỏ, cặp mắt càng ngầu đến bốc hỏa, không khỏi nghi hoặc nói: “Hắn không có bị bệnh chứ?”

Mammon giữ Poggi lại, chặt chẽ cố định, “Hắn sẽ không bị bệnh.”

Shipley hỏi: “Tại sao?”

Mammon nói: “Bởi vì, lúc hắn ra đời đã được tiêm ngừa các loại miễn dịch.”

Shipley vẻ mặt mờ mịt.

Metatron bổ sung: “Tiêm ngừa hắc hóa.”

Shipley hai mắt sáng lên, “Hữu hiệu không?”

Mammon vỗ đầu Poggi, “Xòe cánh.”

Poggi tâm không cam tình không nguyện giang ra.

Màu đen.

Shipley mâu quang nhất thời ảm đạm trở lại.

Metatron an ủi hắn: “Nhất định sẽ tìm được biện pháp.”

Shipley cảm khái: “Chẳng lẽ ngay cả Thần không gì không biết không gì không làm được cũng phải bó tay sao?”

Metatron trầm mặc nửa ngày, mới chậm rãi nói: “Rồi sẽ có biện pháp.”

Mammon nhìn hắn. Hắn biết biện pháp mà Metatron nói không riêng gì cứu vãn đọa thiên sứ, mà còn muốn cứu vãn Shipley. Nhưng Shipley sau khi đọa lạc...... Ánh mắt tràn ngập thô bạo cùng hiểm độc kia giống như lại hiện ra trước mặt, ngay cả hắn cũng cảm thấy hàn ý dày đặc. Abaddon cho dù nổi giận, nhưng cũng là trong tình huống mất hết lý trí, còn hắn lại tựa hồ đang hưởng thụ loại phẫn nộ điên cuồng này.

Shipley nói: “Như vậy, chúc các ngươi thuận buồm xuôi gió.”

Metatron đang định cùng Mammon xoay người tiến vào thông đạo, chợt nghe Shipley nói: “Đợi đã.”

Mammon sống lưng căng thẳng.

Metatron quay đầu, Shipley muốn nói lại thôi.

“Chuyện gì?” Metatron nhu hòa hỏi.

Shipley nghĩ nghĩ, nói: “Thay ta...... vấn an Thần.”

Metatron mỉm cười gật đầu, “Được.”

“Còn nữa......” Shipley do dự, “Ta muốn biết khi nào thì thích hợp để ta trở về.”

Metatron khóe miệng mấp máy, không biết nên nói gì. Hắn có thể nói dối trong tình huống bất đắc dĩ, nhưng trong tình huống đã biết kết quả lại cho người kia hy vọng cùng hứa hẹn giả tạo, hắn không làm được.

Mammon trước khi Shipley phát hiện đã đi trước một bước tiếp nhận đề tài, “Ta sẽ hỏi giúp ngươi.”

Shipley trên mặt lộ ra ý cười thoải mái.

Metatron cùng Mammon rốt cuộc cũng rảo bước vào thông đạo.

Vẫn như trước là cát vàng nóng bỏng.

Metatron và Mammon tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống. Poggi cũng bị vứt qua một bên. Hắn vừa được thả tự do liền nhảy dựng lên, oán hận vung nắm tay, “Thật đáng giận thật đáng giận!”

Mammon hỏi: “Sữa không đủ uống?”

“Sữa? Sữa quái gì?” Poggi ngẩn ra, mới phản ứng lại hắn đang nói cái gì, sắc mặt đột biến, lập tức phun nước miếng đầy cát.

Mammon nhíu mày, “Đây là di truyền từ cha ngươi sao?”

Poggi dừng lại, cố sức lau miệng, tư thế giống như hận không thể súc sạch miệng từ trong ra ngoài! “Đáng ghét, ban nãy ta còn dùng ly của hắn uống sữa! Ghê tởm chết được, cư nhiên cùng hắn gián tiếp hôn...... Đồ biến thái!”

Mammon ngón tay nhẹ nhàng vuốt trán, “Ngươi quá để ý mới là kỳ quái a.”

Poggi cả giận nói: “Đương nhiên để ý! Hắn là biến thái, cho dù lúc nhỏ chưa biến, cũng không thể che giấu sự thật sau này hắn lớn lên thành một đại biến thái!”

Metatron nói: “Có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó mà chúng ta không biết.” Hắn vẫn cảm thấy Shipley trước sau thay đổi quá lớn, quá trình trong đó nhất định rất phức tạp.

“Hoàn toàn đồng ý.” Mammon nói, “Shipley này so với trong tưởng tượng quá khác nhau.” Trước khi chưa gặp Shipley, Mammon đã nghi ngờ hắn ngay từ đầu. Lúc đó hình tượng Shipley trong đầu hắn chính là một đọa thiên sứ gian trá giảo hoạt thành tính, lén lút sau lưng tiến hành đủ loại âm mưu đa dạng. Nhưng sau khi gặp mặt, hắn lại cảm thấy mình đã đánh giá Shipley quá cao, hắn thoạt nhìn giống như một tên điên tinh thần thác loạn cực độ. Còn Shipley của một vạn năm trước này...... Nếu không phải cùng mang một khuôn mặt, Mammon cơ hồ sẽ nhận định bọn họ là hai người.

Poggi nói: “Biến thái sở dĩ gọi là biến thái, chính bởi vì bọn chúng biến hóa rất lớn, hoàn toàn cải biến hình thái cơ bản!”

Metatron đột nhiên nói: “Ta đồng ý.”

Poggi chấn kinh nhìn hắn.

Metatron mỉm cười nhìn lại.

Poggi nhíu mày: “Ngươi, phải chăng chịu áp lực quá lớn?”

Mammon nói: “Ngươi cho rằng giới thứ mười từng phát sinh biến đổi lớn gì sao?”

Metatron nói: “Shipley đọa lạc tuyệt không đơn giản chỉ vì dục vọng như vậy.”

Mammon nói: “Bao giờ chúng ta quay lại?”

Poggi thoáng chốc đứng lên, “Ngay lập tức!”

Mammon nói: “Có lẽ giờ này Shipley vẫn chưa rời khỏi.”

“Không phải chúng ta quay về một vạn năm sau sao? Mặc kệ hắn có rời đi hay không.” Poggi sửng sốt, nhíu mày, “Đừng nói là ngươi muốn trở lại Chủ thành, tiếp tục theo dõi Shipley cánh trắng đó chứ?”

Mammon lẫn Metatron đều gật đầu với hắn.

“Ta không đi!” Poggi tức giận giậm chân, lại “làm mưa” trên cát vàng.

Mammon đứng lên nói: “Đúng lúc, ta cũng hy vọng ngươi ở lại đây.”

Poggi phồng má phản đối.

Metatron ôn nhu nói: “Chúng ta sẽ nhanh chóng trở về.”

Poggi vội la lên: “Cha ta bọn họ vẫn chưa rõ tung tích!”

Mammon nói: “Hiện tại là hơn một vạn năm trước, vô luận có xảy ra hay không, bây giờ đều chưa xảy ra.”

“Nếu bây giờ ta đi báo cho lão ba hiện tại, có phải ông ấy sẽ không bị bắt?” Poggi chợt lóe lên sáng kiến.

Metatron nói: “Có khả năng, chúng ta đều sẽ biến mất.”

“Biến mất?”

Metatron nói: “Một trong những hậu quả có thể xảy ra sau khi phá hỏng lịch sử.”

Poggi đặt mông ngồi xuống cát, “Chẳng lẽ chúng ta cứ tiếp tục như mấy tên ngốc nhìn bọn họ ở đó chơi mấy trò ngu?”

Metatron nói: “Tin ta đi, ta cũng như ngươi, đều muốn cứu bọn họ.”

Poggi liếc nhìn hắn.

Metatron vẻ mặt nhu hòa, khiến người nảy sinh một loại cảm giác không thể không tin tưởng.

“Thật sao?” Poggi dè dặt hỏi.

Metatron vươn ngón út ra.

“Này quá ấu trĩ!” Poggi một bên bĩu môi, một bên vươn ngón út của mình, gắt gao câu lấy ngón tay hắn.

Mammon bình tĩnh kéo tay Metatron về nắm trong tay mình, làm như không để ý nói: “Đến lúc xuất phát rồi.”

Poggi khinh bỉ nhìn hắn, “Ngươi càng ấu trĩ.”

Mammon nheo mắt, “Món nợ của ngươi vẫn chưa trả.”

Poggi nói: “Ngươi chưa nghe qua trên thế giới này có một từ gọi là quỵt nợ sao?”

“Không biết đem ngươi bán cho Hybe có thể kiếm được bao nhiêu tiền…” Mammon vuốt cằm nói.

Poggi sắc mặt sa sầm.

Mammon lại nói: “Ta nhìn ra được, Hybe của hiện tại rất thích ngươi.”

Poggi xua tay như đuổi ruồi bọ: “Đi mau đi mau.”

“Đừng chơi trò mất tích lần nữa.” Mammon trịnh trọng cảnh cáo.

Poggi nói: “Yên tâm, lần này cho dù ta có nhìn thấy mẹ của Hybe cũng tuyệt đối không đuổi theo!”

Mammon khen ngợi nói: “Ngươi biết mặt nàng sao?”

Poggi: “......”

Mammon cùng Metatron một lần nữa quay lại Chủ thành.

Sắc trời đã toàn hoàn tối.

Bọn họ trên đường đi đã bàn bạc quyết định trộm Casamia ra. Có lẽ so với Shipley sáu cánh trắng muốt không tỳ vết, Casamia biết nội tình nhiều hơn.

Nếu đã là trộm, vậy tuyệt đối không thể kinh động đến Shipley.

Mammon ước đoán phạm vi cảm giác linh hồn của Shipley, nhận định trừ phi hắn rời khỏi tòa đại lâu này, bằng không bọn họ vừa vào liền có thể bị phát hiện. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Shipley không bao giờ đóng linh hồn cảm giác. Bất quá, ai biết được Shipley khi nào sẽ mở, cho nên trà trộn vào trong khi hắn còn ở đại lâu chính là một loại mạo hiểm.

Cơ hội duy nhất của họ chính là chờ Shipley đi gặp Hybe.

Mammon cùng Metatron tìm đến ngôi nhà đối diện với khối kiến trúc kia xâm nhập.

Thiên sứ bên trong căn bản không để ý tới trong phòng có thêm hai vị khách, vẫn theo lệ làm việc của riêng mình.

Hai người chọn một phòng trên lầu, nơi này tầm nhìn tốt nhất, lại không ai quấy rầy. Mái nhà hơi nghiêng, cửa sổ không lớn, nằm ở mặt nghiêng. Cho nên Mammon và Metatron không thể không sóng vai ngồi xuống.

Cảm giác được Metatron cố ý muốn kéo giãn khoảng cách, Mammon trực tiếp sảng khoái hỏi: “Ngươi muốn dựa đầu lên vai ta, hay là muốn ta dựa đầu lên vai ngươi?”

Bạn đang đọc U Linh Giới của Tô Du Bính
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.