Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chạy đua cùng thời gian (trung)

Phiên bản Dịch · 2420 chữ

Vương lão ở một bên không phục nói:

-Làm sao? Cảm thấy không có gì để dạy cho hắn có phải hay không? Trụ cột của tiểu tử này so sánh với trình độ của chúng ta cũng không kém là bao. Trừ một số cao cấp pháp trận trọng yếu cùng với kinh nghiệm và lý thuyết ra, sợ rằng cái mà chúng ta có thể hơn hắn cũng chỉ có tu vi mà thôi. Theo ta thấy năng lực của hắn không sai biệt lắm tương đương với một tên hồn đạo sư cấp bảy. Về mặt tu vi thì có lẽ vẫn chưa tới, nhưng cái này có thể tăng lên, không tính là vấn đề gì lớn.

Diệp Vũ Lâm khe khẽ gật đầu:

-Đúng thế! Nếu hắn thật sự còn trẻ giống như bề ngoài, những lão đầu tử chúng ta chẳng phải là xấu hổ chết sao. Mặc dù hắn là người tàn tật, nhưng ta lại rất coi trọng hắn. Nói không chừng, trong tương lai hắn có thể sáng tạo kỳ tích ở giới hồn đạo sư chúng ta.

Vương lão cũng than nhẹ một tiếng rồi nói:

-Ngươi không cần phải đánh giá hắn cao như vậy. Trên thế giới này, thiên tài nhiều vô số, nhưng là có mấy người trong số đó cuối cùng có thể trở thành đại tài, thậm chí là một đời thiên kiêu. Trước khi tính đến tương lai, ta bây giờ lại muốn nhìn một chút, hắn chỉ có thể sử dụng mười tám pháp trận trọng yếu thì có thể đem hồn đạo khí này làm tới trình độ nào. Ngươi có phát hiện hay không, hắn đã làm được chín pháp trận trọng yếu, vậy mà không có một cái nào có tác dụng gây sát thương. Hơn nữa, dựa theo quy tắc tranh tài, mỗi người chỉ có thể chế luyện một kiện hồn đạo khí, nếu như hắn làm thêm vũ khí, đó là không tuân theo quy tắc.

-Ừ. Chờ xem một chút đi. Người có thiên phú như hắn, hẳn không phải là một kẻ chịu an phận. Trước khi hắn hoàn thành, ta thấy chúng ta cũng không đoán được hắn đến tột cùng muốn làm cái gì .

Cái thứ mười, thứ mười một, cái thứ mười hai. . .

Từng cái từng cái pháp trận trọng yếu ở trong tay Hoắc Vũ Hạo không ngừng hoàn thành.

Thời gian còn lại chỉ có nửa canh giờ. Vào lúc này, đã có không ít người hoàn thành phần thi của mình.

Người đầu tiên chế luyện hồn đạo khí thành công chính là kẻ cùng Hoắc Vũ Hạo, Hòa Thái Đầu cùng nhau đại biểu Tịch Thủy Minh xuất chiến Hoàng Chinh.

Hoàng Chinh chế tạo ra hồn đạo khí cũng có điểm đặc sắc, là một người máy khổng lồ, dài chừng một thước hai. Nhìn qua hàn quang lập lòe. Về phần hồn đạo khí này đến tột cùng có tác dụng gì, vậy cũng phải đợi đến trận đấu đối chiến mới biết được. Hồn đạo khí có thể dùng để dự thi thì hiển nhiên không thể tầm thường được, chỉ xem xét bề ngoài thì tuyệt đối nhìn không ra đầu mối gì.

Sau khi Hoàng Chinh hoàn thành chế tạo hồn đạo khí của mình, hắn cũng không có rời vị trí, mà lại khoanh chân ngồi tại chỗ, tựa hồ tiến vào trạng thái minh tưởng. Cả người toát ra vẻ thành thục thong dong, không nhanh không chậm.

Dưới đài, tại khu nghỉ ngơi Tam trưởng lão hài lòng gật đầu, so sánh với Hoắc Vũ Hạo luôn làm cho người ta phải lo lắng thì những gì mà đệ tử của hắn thể hiện ra mới đúng là phong thái của một gã hồn đạo sư ưu tú chân chính a! Hắn mặc dù cũng cảm thấy rất hứng thú với Hoắc Vũ Hạo, nhưng hắn cũng rất có lòng tin với đồ đệ của mình.

Hòa Thái Đầu là người thứ hai chế tạo thành công hồn đạo khí. Kiện hồn đạo khí mà hắn chế tạo, nhìn qua thôi đã thấy cực kỳ dũng mãnh.

Đó là một chiếc cự pháo. Ít nhất theo vẻ ngoài thì vật kia người bình thường căn bản là không thể sử dụng…

Hoắc Vũ Hạo tuy dùng nhiều kim loại hiếm, nhưng cũng chưa chắc đã lớn bằng kiện hồn đạo khí của Hòa Thái Đầu.

Hòa Thái Đầu chế tạo loại cự pháo này, thân pháo có chiều dài hơn ba thước năm, kinh khủng nhất chính là đường kính, đường kính thậm chí lên tới hai thước a!

Đồ chơi này nếu như dựng thẳng đứng lên, trông như là một cây trụ đá vậy. Nhìn qua bộ dáng quả thật rất không tệ.

Bởi vì có rất nhiều chủng kim loại hiếm được sử dụng trong cuộc thi, nhưng số lượng của riêng từng kim loại cũng không phải quá nhiều. Vì vậy, Hòa Thái Đầu cái này cự pháo quả thực vô cùng bắt mắt. Phía trên lóe ra các loại ánh kim khác nhau.

Lãng phí! Nếu để cho bảy vị trọng tài tới đánh giá cái cự pháo này của hắn mà nói, dùng hai chữ lãng phí để hình dung là vô cùng thích hợp. Một chiếc cự pháo như vậy, hắn có thể hay không trực tiếp sử dụng cũng là một vấn đề, cho dù có thể sử dụng thì vẫn rất lãng phí a!

Cự pháo này đúng là một kiện hồn đạo khí cấp bảy, hơn nữa có thể nhìn ra được, nó là cấp bảy Liên Hoàn Pháo. Trong số các loại hồn đạo khí cấp bảy, Liên Hoàn Pháo là hồn đạo khí hết sức thực dụng. Bởi vì nó có thể dùng hồn lực làm đạn pháo, cũng có thể dùng đạn của định trạng hồn đạo pháo để bắn. Các loại đạn từ cấp bốn đến cấp bảy đều có thể sử dụng.

Nhưng là, loại này Liên Hoàn Pháo phải có giá đỡ, dùng xe ngựa kéo theo phía sau, để hồn đạo sư khi bắn dễ dàng hơn a! Nào có ai như hắn vậy, căn bản không cần giá đỡ, chỉ có một cự pháo trơ trọi, tất cả pháp trận trọng yếu đều đặt tại bên trong?

Chẳng lẽ hắn muốn khiêng Pháo Liên Thanh trên vai hay sao? Cho dù hắn có thể bắn, thì làm như vậy rất không linh hoạt, có tác dụng gì chứ? Cái này Liên Hoàn Pháo không có cách khóa đối thủ lại, nó hoàn toàn dựa vào mắt của người sử dụng để ngắm bắn.

Nửa canh giờ cuối cùng này, tốc độ của những người khác cũng bắt đầu tăng nhanh rõ ràng. Đại đa số mọi người đều đã đến giai đoạn lắp ráp cuối cùng, đoán chừng muộn nhất thì bọn họ cũng sẽ hoàn thành chế tạo trước thời hạn một khắc đồng hồ. Chỉ có Hoắc Vũ Hạo là khiến cho mấy vị trọng tài lo lắng hắn không đủ thời gian. Hắn còn ba cái pháp trận trọng yếu chưa ráp xong, mà ba cái này dường như cũng đặc biệt phức tạp, muốn làm tốt một cái cũng phải tốn rất nhiều thời gian.

Những người khác cũng đều đã hoàn thành hồn đạo khí của mình. Thời điểm người thứ tám hoàn thành, thì thời gian chỉ còn lại đúng một khắc đồng hồ. Mà lúc này đây Hoắc Vũ Hạo vẫn như đang chế tạo pháp trận trọng yếu cuối cùng!

Cái pháp trận trọng yếu này rất lớn, gần bằng đầu người, tài liệu hắn sử dụng cũng không chỉ là một loại kim loại hiếm.

- pháp trận hợp thành?

Diệp Vũ Lâm không hổ là trọng tài trưởng, lão chính là người đầu tiên nhìn ra đầu mối.

Nếu nói hợp lại đón thức pháp trận trọng yếu, chính là đem mấy cái pháp trận trọng yếu lắp ráp thành một thể thống nhất, tạo thành một cái pháp trận trọng yếu mới với chức năng hoàn toàn khác.

Đây không chỉ đơn giản là đem mấy cái pháp trận trọng yếu kết nối với nhau là được, mà là muốn chúng bù đắp cho nhau, hỗ trợ lẫn nhau. Đây đã là kỹ thuật của cao cấp hồn đạo sư.

Khó trách hắn chế luyện cái pháp trận trọng yếu cuối cùng này lại chậm như vậy. Ít nhất, nó cũng là từ ba pháp trận trọng yếu hợp lại mà thành a. Thời gian có đủ hay không?

Ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ cát, thời gian còn lại là vô cùng ít ỏi. Nửa canh giờ với việc chế luyện hồn đạo khí chẳng qua chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi mà thôi.

Vương lão thấp giọng nói:

-Có muốn hay không kéo dài một chút thời gian?

Diệp Vũ Lâm lắc đầu, đáp:

-Hắn có vô địch hay không thật sự trọng yếu như vậy sao? Cho dù đồng hồ cát có dừng lại, ta cũng sẽ cho hắn hoàn thành việc chế luyện. Hắn là đệ nhất ở trong lòng chúng ta như vậy cũng đủ rồi. Ngươi đi nói cho những tiểu tử đã hoàn thành phần thi kia, không ai được phép lên tiếng quấy rầy hắn, nếu không dựa theo quy định xử trí.

Vương lão bĩu môi:

-Ngươi thật đúng là thiên vị a!

Diệp Vũ Lâm hừ lạnh một tiếng:

-Lão phu luôn luôn cho rằng bao che khuyết điểm là mỹ đức(đức tính tốt đẹp).

Vương lão ha ha cười một tiếng:

-Hay cho một cái mỹ đức, tốt, ta đi.

Lập tức, tám tên hồn đạo sư dự thi còn lại rất nhanh đã nhận được thông báo, để cho bọn họ yên lặng chờ đợi, cho dù đã đến giờ, cũng không được quấy nhiễu Hoắc Vũ Hạo.

Trên trán Hoắc Vũ Hạo đã lấm tấm mồ hôi. Hắn tự nhiên biết thời gian cấp bách, mà dưới loại tình huống tập trung chế luyện này, tinh khí thần của hắn cũng đạt tới đỉnh. Hắn thậm chí cảm giác được mình đã tập hợp được một lượng tinh thần lực khổng lồ. Hoắc Vũ Hạo chìm trong trạng thái này nên không nhận ra Tinh Thần Hải của mình đang từng bước thăng hoa.

Giờ này khắc này, mấy vị đang ngủ đông ở trong đầu hắn là Băng Đế, Thiên Mộng Băng Tằm, Tuyết Đế, tất cả đều cực kỳ an tĩnh. Họ đều sợ phát ra tiếng động sẽ quấy rầy đến hắn.

Hoắc Vũ Hạo có thể tiến vào trạng thái trước mắt có thể nói là cực kỳ may mắn. Hôm nay, hắn hoàn thành chia cắt tinh thần, hơn nữa còn để cho tinh thần thân thể bên ngoài trong thời gian dài. Quá trình này đối với hồn đạo sư bình thường mà nói là tuyệt đối không dám dùng a. Hồn đạo sư bình thường không có trăm vạn năm hồn thú như Thiên Mộng Băng Tằm ở Tinh Thần Hải để bảo vệ linh hồn bản thể. Một khi có chuyện sảy ra thì chính là gặp phải nguy cơ tinh thần phá toái a!

Hoắc Vũ Hạo vừa thử đã thành công. Hơn nữa, tinh thần thân thể của hắn ở thời khắc cuối cùng cũng kịp thời trở về. Linh hồn một lần nữa hợp nhất, tinh thần lực dung hợp, khiến cho Hoắc Vũ Hạo đối với cảnh giới tinh thần hữu hình vô chất càng thêm hiểu rõ. Mà vào lúc này, hắn rất nhanh tiến vào cảnh giới toàn thân hợp nhất. Hắn thúc đẩy tinh thần lực, bắt đầu vận chuyển với tốc độ cao, đem một chút lĩnh ngộ lúc trước hoàn toàn dung hợp mới có quá trình thăng hoa trước mắt.

Tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo gia tăng một phần lớn là nhờ vào gốc tiên thảo Vọng Xuyên Thu Thủy Lộ. Hắn mặc dù dung hợp Tiên Thảo, nhưng tinh thần lực được Tiên Thảo tăng lên hắn vẫn không thể hoàn toàn khống chế. Dù sao, thân thể của hắn so sánh với tinh thần lực của bản thân vẫn còn hết sức yếu ớt. Nếu không có sự tồn tại của Vận Mệnh Chi Nhãn, hắn thậm chí còn không thể chứa đựng một lượng tinh thần lực khổng lồ như vậy.

Mà giờ khắc này, kèm theo sự thăng hoa của tinh thần lực, tinh thần lực cùng thân thể của hắn đã hòa hợp với nhau hơn rất nhiều, quá trình tình huống kết hợp này diễn ra cũng đồng thời tăng cường khả năng chịu đựng của Tinh Thần Hải trong đại não hắn, cùng với độ phù hợp của bản thân với tinh thần lực. Độ phù hợp tăng lên thì hắn sử dụng tinh thần lực sẽ càng đơn giản và thuận tiện. Cho dù năng lực thân thể không được tăng cường, nhưng khi hắn thi triển tinh thần lực cũng có thể sử dụng một lượng lớn hơn.

Vốn là Hoắc Vũ Hạo cuối cùng chỉ cần một cái pháp trận trọng yếu này là được rồi, nhưng là bởi vì đang đắm chìm ở trong loại cảnh giới này. Áp bách chính mình tiến hành thăng hoa thêm triệt để hơn. Điều này có thể khiến hắn thất bại trong trận đấu chế luyện hồn đạo khí. Nhưng là so với cuộc tranh tài này thì việc tinh thần lực có cơ hội thăng hoa hiển nhiên là càng quan trọng.

Dĩ nhiên, Hoắc Vũ Hạo chắc chắn sẽ không thừa nhận, tinh thần lực của hắn vừa làm một hồi đạo tặc, trộm lấy vô số tài liệu trân quý có quan hệ trực tiếp.

Lúc này, cách đó không xa về phía tây, các thành viên Đường Môn đã cùng thành viên của Sử Lai Khắc học viện hội hợp.

Trương Nhạc Huyên gần như là đồng thời tới tửu điếm cùng đám người Từ Tam Thạch. Thấy Hoắc Vũ Hạo quả nhiên đã có an bài, Trương Nhạc Huyên lúc này mới hài lòng, nàng như cũ cùng những người khác của Đường Môn che chở Bối Bối nhanh chóng ra khỏi thành.

Bạn đang đọc Tuyệt Thế Đường Môn (Dịch) của Đường Gia Tam Thiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thienthieu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật Lysna
Lượt thích 2
Lượt đọc 348

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.