Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hương bánh trái (trung)

Phiên bản Dịch · 2466 chữ

“Quả nhiên là như vậy a!”

Diệp Vũ Lâm vẫn luôn chú ý đến Hoắc Vũ Hạo nên lão không khỏi thầm khen trong lòng. Hắn hẳn là đang chuẩn bị bước cuối cùng để chế luyện pháp trận trọng yếu. Mặc dù không có gì quá đặc biệt đáng để được tán thưởng, thế nhưng những thứ cơ quan tinh xảo mà hắn làm ra lại thật sự là quá đẹp. Chỉ là không biết chức năng của chúng ra làm sao. Chờ sau khi cuộc tranh tài lần này kết thúc, ta nhất định phải hảo hảo lãnh giáo tên tiểu tử này một lần mới được.

Rốt cuộc, trên gương mặt của Hoắc Vũ Hạo cũng bắt đầu xuất hiện một nụ cười. Động tác trên tay cũng càng ngày càng nhanh hơn. Trên mặt bàn, từng cái từng cái cơ quan rất nhanh được hắn cầm lên rồi tiến hành lắp ráp. Ngay cả mấy vị trọng tài dù đã là hồn đạo sư cấp chín khi quan sát những động tác tinh tế của hắn cũng đều cảm thấy hoa cả mắt.

Tuy nhiên nhãn lực của bọn họ cũng cực kỳ cao minh. Mặc dù không biết rõ cách dùng của những cơ quan này, nhưng có thể thấy mỗi lần Hoắc Vũ Hạo lắp ghép một cơ quan thì những linh kiện này đều có thể vừa khít mà ghép lại với nhau. Sau khi linh kiện cuối cùng được ghép vào thì một kiện hồn đạo khí lóng lánh tuyệt mĩ cũng hiện ra trước mắt mọi người. Trong mắt hồn đạo sư thì tận mắt thấy một kiện hồn đạo khí ra đời chính là khoảnh khắc đẹp nhất.

- Cừ thật, tên Đường Ngũ kia đúng là một thiên tài a!

Một lão giả khác ngồi ở bên cạnh Diệp Vũ Lâm rốt cục không nhịn được phải lên tiếng.

Phải biết rằng bọn họ chính là bảy vị trọng tài của cuộc thi lần này, nên nếu như bọn họ phát ra thanh âm quá lớn thì rất có thể sẽ ảnh hưởng đến việc tranh tài của các tuyển thủ trên đài thi đấu. Vậy mà vị trọng tài này vẫn không nhịn được phải lên tiếng. Có thể thấy được Hoắc Vũ Hạo đã khiến cho hắn rung động nhiều đến mức nào.

Diệp Vũ Lâm khe khẽ gật đầu, nói:

- Lão Vương, ngươi cũng đã nhìn ra rồi sao?

Lão giả họ Vương tức giận đáp:

- Lão Diệp, ta còn chưa già đến mức trông gà hóa cuốc mà nhìn chưa ra! Thế nhưng, ngươi có thể nhìn ra được loại cơ quan phức tạp này xuất phát từ tay vị tông sư nào sao?

Lời này của hắn đương nhiên là muốn tìm hiểu tông môn của vị hồn đạo sư trẻ tuổi này.

Diệp Vũ Lâm lắc đầu trả lời:

- Lấy cơ quan phụ trợ hồn đạo khí cũng không phải là không có. Người giống như hắn sử dụng một lượng cơ quan lớn như thế còn là lần đầu tiên ta nhìn thấy. Nhưng ta mơ hồ có cảm giác người trẻ tuổi này rất có thể sẽ khai sáng ra một thời đại mới trong lĩnh vực hồn đạo khí. Xem ra, chúng ta trước kia cũng đã sai lầm rồi.

Vương lão cười khổ nói:

- Đừng nói ra rõ ràng như thế có được hay không? Lão phu tuy đã lớn tuổi, nhưng cũng không chịu nổi đả kích như thế. Cho dù biết rõ chúng ta lựa chọn con đường sai lầm, nhưng chúng ta đã đến cái tuổi này thì cũng chỉ có thể tiếp tục đi tiếp thôi.

Diệp Vũ Lâm khinh thường hừ một tiếng phản bác:

- Đó là lão già nhà ngươi. Lão phu thấy chẳng có gì là không thể thay đổi. Lão phu còn trẻ vô cùng, sống thêm một trăm năm nữa cũng không thành vấn đề.

Vương lão trầm mặc, khẽ thở dài:

- Không ngừng theo đuổi. Đây chính là chênh lệch giữa ta và ngươi a! Đây cũng chính là nguyên nhân trọng yếu tại sao ta vẫn luôn kém ngươi một bậc. Thế nhưng, vô luận ngươi có coi trọng người trẻ tuổi này như thế nào. Chờ sau khi cuộc tranh tài lần này kết thúc, thời điểm ngươi cùng hắn thảo luận việc kết hợp cơ quan cùng hồn đạo khí thì nhất định phải gọi ta.

- Còn có chúng ta nữa.

Bên cạnh, mấy vị trọng tài khác cũng nhịn không được tỏ thái độ.

Diệp Vũ Lâm nhấc tay phải, lập tức có một màn hào quang cách âm bao phủ mấy người bọn họ ở bên trong để tránh cuộc nói chuyện ảnh hưởng đến việc tiến hành tranh tài.

- Các ngươi đúng là mấy lão già không biết xấu hổ, quả thực giống y như con muỗi chỉ biết hút máu người khác. Tham quan học tập có thể, dự thính cũng được. Nhưng không ai được cùng lão phu đoạt! Phải biết rằng, lão phu lần này đã xuất ra kiện hồn đạo khí bổn mạng, ngay cả nghiên cứu mới nhất Nhật Nguyệt Thần Châm cũng đã lấy ra .

Diệp Vũ Lâm tàn bạo nói.

Đúng vậy, địa vị của sáu vị trọng tài còn lại ở hồn đạo sư giới thật đúng là không thể so với hắn, bọn họ thấy hắn làm ra vẻ cường thế bộ dáng thì đều có chút bất đắc dĩ.

Vương lão vội vàng hòa giải, nói:

- Được rồi, được rồi. Lão Diệp, tâm tư của ngươi chúng ta còn nhìn không ra hay sao? Chúng ta không ai đoạt của ngươi là được. Thế nhưng chuyện lần này là mọi người cùng nhau phát hiện. Chúng ta cũng là muốn cùng nhau tham khảo, học tập một phen. Hơn nữa, nghiên cứu này mọi người chúng ta cũng có thể cùng nhau làm. Nói thật, tam đại thế lực chó má chế định quy tắc so đấu quả thực như là cứt chó a! Hồn đạo sư chúng ta so đấu cao thấp bằng cái gì? Trừ chế luyện hồn đạo khí, chính là thiết kế cùng sáng kiến. Hiện nay hồn đạo khí, có bao nhiêu cũng là từ sáng kiến mà ra a! Ta xem, tên Đường Ngũ này riêng ý tưởng đem cơ quan cùng hồn đạo khí kết hợp, tiết kiệm được phần lớn pháp trận trọng yếu quả là một sáng kiến hay, chỉ vậy thôi cũng đủ để đạt được chức vô địch rồi. Dù sao lão phu đã quyết định thiên vị tiểu tử này. Chờ lát nữa đối chiến, nếu ai dám đối với tiểu tử này hạ sát thủ thì... hừ hừ!

Diệp Vũ Lâm liếc hắn một cái đầy châm chọc:

- Việc này còn cần đến ngươi sao? Xem một chút đây là cái gì? Ngươi cho rằng lão phu là ngồi không à?

Một gã trọng tài khác không nhịn được chen vào:

- Làm vậy có vẻ không tốt lắm đâu. Tam đại thế lực hiếu kính chúng ta cũng không ít. Nếu chúng ta phá hư lần tranh tài này thì...

Diệp Vũ Lâm trừng mắt liếc hắn một cái, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát, gầm gừ:

- Chó má. Lão Trương ta hỏi ngươi, so sánh với việc hồn đạo khí tiến bộ vượt thời đại thì cuộc so tài chó má này còn trọng yếu nữa hay sao?

Trương lão rõ ràng là nói không lại hắn, khí thế suy yếu đáp:

- Tốt, tốt! Diệp lão, ta nghe ngươi là được. Thế nhưng, ngươi cố hết sức đừng làm quá phận thì hơn. Còn nữa, nếu như người trẻ tuổi kia ngay cả hồn đạo khí cũng chế luyện không xong, thì màn thi đấu phía sau chỉ sợ hắn cũng không tham gia được a!

Diệp Vũ Lâm hừ lạnh một tiếng.

- Không tham gia cũng tốt. Cùng lắm thì lão phu làm tiếp một bộ Nhật Nguyệt Thần Châm đưa hắn làm lễ ra mắt.

Uy bức lợi dụ! Vương lão trong lòng oán thầm, vừa thấy thanh niên ưu tú này, lão già Diệp Vũ Lâm này liền ngay cả mặt mũi cũng không thèm. Rõ ràng chính là mạnh mẽ cướp đoạt. Đáng tiếc, thật là đáng tiếc a! Thiếu niên ưu tú như thế, tại sao ta lại không sớm gặp được chứ.

Trong lúc mấy vị trọng tài còn đang ở chỗ này âm thầm thương nghị thì bên kia, Hoắc Vũ Hạo cũng không khỏi có chút lạnh cả người. Hắn theo bản năng ngẩng đầu nhìn, vừa hay trông thấy mấy vị kia trốn sau một cái vòng bảo hộ cách âm, bọn họ đều đang ngó chừng hắn.

"Hư, hình như ta quá khoe khoang rồi. Ai! Hay là trước làm hồn đạo khí, rồi ghép lại vỏ ngoài sau. Đáng tiếc."

“Tính toán, ta hãy cứ theo bọn họ vui đùa một chút thì hơn.”

Vẻ mỉm cười chợt xuất hiện trên khóe môi Hoắc Vũ Hạo, hắn mạnh mẽ ngẩng đầu, động tác thật lớn, ánh mắt trực tiếp nhìn thẳng lên trời. Vẻ mặt cũng trong nháy mắt trở nên ngốc trệ.

Mấy vị trọng tài kia vốn đang tập trung tinh thần chăm chú quan sát hắn, thấy hắn đột nhiên biến đổi, vẻ mặt tất cả đều sợ hết hồn. Vô luận là hồn đạo sư cấp cao thế nào đi nữa thì phản ứng lúc này cũng là giống nhau. Theo ánh mắt Hoắc Vũ Hạo mà nhìn lên bầu trời.

Nhưng là, bọn họ lập tức liền phát hiện, phương hướng mà Hoắc Vũ Hạo nhìn chăm chú căn bản là một mảnh đêm đen, không có vật gì a!

Bọn họ không hề biết, thời điểm bọn họ đem ánh mắt dời đi. Một quang mang vặn vẹo từ cái ót Hoắc Vũ Hạo đã lặng yên không một tiếng động xuyên qua vòng bảo hộ cách âm kia mà chui vào.

Lần này, Hoắc Vũ Hạo thật sự chấn động toàn thân .

Thời điểm ánh mắt của những vị trọng tài kia một lần nữa rơi vào trên mặt hắn thì đã thấy Hoắc Vũ Hạo làm ra bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ, nhanh chóng cúi đầu, lại bắt đầu tiến hành lắp ráp cơ quan.

Vương lão tán thán nói:

- Tên tiểu tử này thật đúng là giỏi dọa người. Ta còn tưởng rằng hắn nhìn thấy gì chứ. Thì ra là nghĩ thông suốt một vấn đề khó khăn a! Với thiên phú hơn người của hắn, đột nhiên nghĩ thông suốt hoặc là lĩnh ngộ gì đó, nhất định là tương đối khá. Nhìn xem, hắn đã bắt đầu chế luyện pháp trận trọng yếu. Di, đao khắc trong tay của hắn rất đẹp a! Là một cái trong bảng đao khắc sao?

Bên kia, Hoắc Vũ Hạo rốt cục bắt đầu chế luyện pháp trận trọng yếu. Mà đao khắc trong tay của hắn, cũng trở thành một thanh đao toàn thân bích lục, tràn đầy sinh mệnh khí tức kỳ dị.

Không sai, trong nháy mắt vừa rồi, tinh thần thân thể của Hoắc Vũ Hạo bị tách ra rốt cục kịp thời chạy về. Tinh thần, linh hồn, trong nháy mắt trở về hòa làm một thể khiến cho Hoắc Vũ Hạo nhất thời cảm giác được trạng thái tinh thần suy yếu lúc trước lập tức khôi phục như bình thường. Hơn nữa còn có một loại cảm giác thăng hoa.

“Việc này thật là quá mỹ diệu”.

Hoắc Vũ Hạo âm thầm than thở. Đồng thời Sinh Linh Thủ Vọng Chi Nhận đã từ trong lòng bàn tay của hắn mà nhấc lên.

Sau khi tinh thần thân thể dẫn theo tam nữ hoàn thành nhiệm vụ, Hoắc Vũ Hạo lại dẫn bọn họ đi khắc phục một chút hậu quả, rồi rời đi bên kia, ra ngoài cùng Từ Tam Thạch, Giang Nam Nam hội hợp. Hơn nữa hắn còn để cho bọn họ đi Minh Duyệt tửu điếm cùng Bối Bối đi trước tây giao bên này, sau đó Hoắc Vũ Hạo lập tức cùng mọi người tách ra, tinh thần thân thể dùng tốc độ nhanh nhất chạy trở lại.

Hai cái tín hiệu lúc trước, chính là sau khi bọn họ rời khỏi thương khố dưới đất để Vương Đông Nhi bắn ra.

Vẻ mỉm cười thản nhiên không ngừng xuất hiện trên khuôn mặt Hoắc Vũ Hạo, hắn thật sự là nhịn cười không được a! Hơn nữa còn là nụ cười cực kỳ thỏa mãn.

Thu hoạch của ngày hôm nay thật sự là quá lớn, quá quá lớn. Lần này, Nhật Nguyệt đế quốc tặng mình một phần đại lễ, mình cũng giữ lại một phần đại lễ cho bọn hắn. Hai phần đại lễ này, có lẽ cũng đủ để trì hoãn quá trình bọn họ khởi xướng chiến tranh xâm lược một thời gian rất dài a.

Nghĩ tới đây, tinh thần của Hoắc Vũ Hạo càng thêm thoải mái, động tác trên tay cũng không tự chủ mà tiến vào trạng thái dốc toàn lực.

Bảy vị trọng tài ít nhất cũng là hồn đạo sư cấp tám, lúc này đã hoàn toàn trợn mắt há mồm.

Lúc trước, động tác có chút trì hoãn làm Hoắc Vũ Hạo chậm lại, tại thời điểm sau khi giả vờ "hiểu ra", hắn giống như là bị đánh máu gà vậy, nhanh chóng bắt đầu chế luyện pháp trận trọng yếu.

Đầu tiên hắn sử dụng một loại kim loại hiếm đặc thù tên là Tinh Kim Khí. Loại Tinh Kim Khí này chính là từ tinh kim quặng luyện ra. Nói như vậy, một cân tinh kim, chỉ có thể đề luyện ra ba mươi khắc Tinh Kim Khí. Bởi vì quá mức xa xỉ như vậy, loại kim loại hiếm này rất ít được sử dụng. Tuy nhiên, đặc tính của nó cũng tương đối cường đại.

Ngoài khả năng dẫn hồn lực cực tốt so với các kim loại khác, bản thân Tinh Kim Khí còn có kết cấu vô cùng chặt chẽ, và có khả năng chịu được ba động hồn lực cực mạnh nữa.

Trong các hồn đạo khí, có một loại hồn đạo khí đặc thù cực kỳ hiếm thấy tên là máy khuếch đại hồn lực, nguyên liệu chủ yếu nhất để chế luyện thứ đó chính là Tinh Kim Khí. Nhất định phải dùng nó để chế luyện pháp trận trọng yếu thì mới có thể hoàn thành.

Bạn đang đọc Tuyệt Thế Đường Môn (Dịch) của Đường Gia Tam Thiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thienthieu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật rongcama96
Lượt thích 2
Lượt đọc 335

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.