Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Pháo đài hoàng cung

Phiên bản Dịch · 2826 chữ

Tiêu Tiêu vừa nghe thấy tiếng kêu của Hoắc Vũ Hạo liền vội vàng chạy tới, khi nàng nhìn thấy tình cảnh trước mắt thì lập tức sợ ngây người, một màn này quả thật khó có thể tưởng tượng nổi a! Một số lượng hồn đạo khí khổng lồ như thế, bất cứ người nào trong số bọn họ cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy.

Đi, chúng ta mau mau đi xuống.

Hoắc Vũ Hạo lúc này cũng đã tỉnh táo lại, sau giây phút rung động ngắn ngủi, giờ đây trong mắt hắn lại tràn ngập vẻ hưng phấn.

Vương Đông Nhi cùng Vương Thu Nhi vội vàng hợp thể Hoàng Kim Điệp Long biến thân rồi quay đầu nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo:

  • Đi xuống? Chúng ta còn chưa biết ở nơi này có những cơ quan nào a!

    Hoắc Vũ Hạo khẽ mỉm cười giải thích:

  • Vừa rồi ta đã dò xét qua một chút, có thể khẳng định nơi này cũng không tồn tại cơ quan hồn đạo khí nào cả.

  • Tại sao lại có thể như thế?

    Người đặt ra nghi vấn chính là Tiêu Tiêu.

    Hoắc Vũ Hạo ha hả cười nói:

  • Cậu không phải là hồn đạo sư cho nên mới hỏi loại vấn đề này. Nơi này cất giấu đều là hồn đạo khí a! Nhất là những Bình Sữa kia cùng với đạn của Định Trang Hồn Đạo Pháo, các cậu(mọi người) cho rằng chúng là cái gì? Đây chính là chất nổ a! Một khi nó phát nổ thì sợ rằng cả cái thương khố này cũng ngay lập tức trở thành cát bụi, thậm chí ngay cả Minh đô cũng phải chịu tổn hại nặng nề. Mặc dù hồn đạo cơ quan cũng khá là ổn định nhưng chỉ cần trong đó có một kiện hồn đạo khí không may bị đánh trúng thôi thì sẽ lập tức sinh ra phản ứng dây chuyền. Các cậu thử nghĩ mà xem, dưới tình huống như vậy, Nhật Nguyệt đế quốc còn có thể dám ở nơi này bố trí hồn đạo khí cơ quan hay sao? Vừa rồi mình đã cảm thụ một chút, trừ những hồn đạo khí này ra, nơi này không còn bất kỳ thứ gì khác có dao động hồn lực cả, cho dù là dao động nhỏ nhất cũng không hề có.

  • Dĩ nhiên, điều đó không có nghĩa là nơi đây không có bố trí gì hết. Nhưng tất cả những bố trí này đều là dùng phương pháp vật lý. Mình dám khẳng định rằng thương khố này không chỉ có một cửa vào duy nhất. Chỗ này chẳng qua chỉ là một cái trong số rất nhiều lối vào nơi này mà thôi. Bởi vì bọn họ muốn dễ dàng vận chuyển nên mới làm nhiều lối ra vào như vậy. Từ góc độ này đến xem, bọn họ cũng không thể bố trí quá nhiều hồn đạo khí phòng ngự cho nơi này được. Chúng ta chỉ cần cẩn thận một chút, như vậy thì sẽ không có vấn đề gì xảy ra đâu.

    Tam nữ lúc này mới chợt hiểu ra. Chẳng phải vậy sao? Hai tầng lúc trước chứa đựng đều là các loại kim loại hiếm còn gì. Những thứ kim loại hiếm này phần lớn là cực kỳ bền bỉ, ít nhất là chúng đều không có khả năng nổ tung bất ngờ. Cho dù có dùng hồn đạo xạ tuyến công kích thì cũng rất khó mà tạo thành tổn hại cho chúng nó. Thế nhưng ở bên trong thương khố lại khác, những thứ hồn đạo khí này hoàn toàn bất đồng, một khi nổ tung thì chắc chắn sẽ tạo thành một tai nạn cực kỳ nghiêm trọng a!

    Bước xuống bậc thang, tiến vào trong kho hàng to lớn này, cảm thụ của cả nhóm đều mãnh liệt hơn nhiều. Đi vào kho hồn đạo khí nằm la liệt trên mặt đất như trong rừng rậm, quả nhiên cả nhóm không có gặp phải bất kỳ công kích nào cả. Mà Tinh Thần Tham Trắc của Hoắc Vũ Hạo cũng bắt đầu toàn diện bao trùm, hắn càng cảm thụ rõ ràng được biến hóa của nơi này.

    Bỗng nhiên thanh âm của Vương Đông Nhi vang lên:

  • Vũ Hạo, chúng ta cần phải nắm chặt thời gian. Cậu còn phải trở lại bên kia tham gia tranh tài nữa đấy. Bên này đã tốn rất nhiều thời gian như vậy thì bên kia phải làm sao bây giờ?

    Hoắc Vũ Hạo khẽ vuốt cằm trả lời:

  • Bắt đầu đi. Các cậu cứ dựa theo mình nói mà bố trí. Nơi này vẫn còn có chút thứ tốt. Chúng ta cần phải lựa chọn thật kỹ càng vài thứ để mang đi. Tiêu Tiêu, cậu trước tiên đem những bình sữa kia cầm đi, đây cũng là nguồn tài nguyên trong tương lai của Đường Môn chúng ta. Sau đó...

    Dưới sự chỉ huy của Hoắc Vũ Hạo, tam nữ bắt đầu nhanh chóng hành động. Trong cái không gian tràn ngập kim loại này, có một nhóm người cứ thế im lặng, tập trung tinh thần mà làm việc xấu…


“Ùng ùng.”

Trên bầu trời, không biết đây đã là lần thứ mấy xuất hiện tiếng nổ vang kịch liệt như vậy.

Giữa không trung, khoảng hơn hai nghìn thước, một cuộc đại chiến vẫn đang tiếp diễn như cũ.

Một con Hắc Long khổng lồ đang chiếm cứ cả một vùng không gian. Nó giang ra một đôi long dực to lớn như muốn lấp mây, che trời vậy.

Con Hắc Long này có chiều dài hơn trăm mét, toàn thân cũng được bao phủ bởi một lớp long lân dầy cộm nặng nề, một đôi con ngươi màu vàng nhạt tràn đầy khí thế vương giả. Thân thể cao lớn của nó mỗi khi chuyển động cũng sẽ khiến cho từng mảng lớn không gian xung quanh phải vặn vẹo theo. Mà chút ít không gian vặn vẹo này lại không khuếch tán ra phía ngoài mà va đập vào sâu chỗ không gian gần người nó rồi triệt tiêu lẫn nhau.

Ở phía đối diện con Hắc Long khổng lồ này là một tên Cự Nhân toàn thân mang trang phục lục sắc đang đứng ngạo nghễ. Vị Cự Nhân này cũng cao đến gần trăm mét, từng múi cơ bắp nổi cộm trên thân thể cao lớn trông cứ như là một sinh vật tới từ thời viễn cổ vậy. Ở sau lưng hắn có một cơn lốc cực lớn đang không ngừng xoay tròn. Bên trong cơn lốc còn mơ hồ có một đạo kim quang lóe lên.

Cách đó không xa, bên phía vị Cự Nhân mặc bộ đồ lục sắc còn có một con quái vật hình thù kỳ lạ, trên đầu có hai cái sừng hình đinh ốc giống như Cự Long, thân thể thì lại tráng kiện trông rất giống Thần Thú Ngưu khổng lồ đang trôi nổi trên không trung. Cặp sừng đinh ốc của nó hướng về phía trước, bốn chân của nó đạp lên bốn đám mây màu vàng kỳ lạ. Xung quanh nó tràn ra lực lượng khổng bố như muốn san phẳng bầu trời thành bình địa vậy.

Không còn nghi ngờ gì nữa, con Hắc Long kia chính là Long Hoàng Đấu La Long Tiêu Dao biến ảo mà thành còn vị Cự Nhân mặc bộ đồ lục sắc lại chính là bản thể của Đấu La Độc Bất Tử, con Cự Ngưu còn lại kia thì là Huyền lão biến thành Thao Thiết Thần Ngưu.

Tam đại cường giả đã giao thủ trên bầu trời nơi này một hồi lâu, quả thật, trong tình huống lấy một chọi một, Huyền lão cùng Độc Bất Tử đều không phải là đối thủ của Long Tiêu Dao. Tuy nhiên hai người đều có cả trăm năm kinh nghiệm chiến đấu, hơn nữa bọn họ lại đang phối hợp với nhau lấy hai chọi một nên cũng không hề rơi xuống hạ phong. Sau mấy lần cùng Long Tiêu Dao liều mạng, trong ánh mắt của bọn hắn không nhưng không hoảng sợ mà lại bắt đầu toát ra vẻ cuồng nhiệt.

Ở trên thế giới này, tu vi của Huyền lão cùng Độc Bất Tử cũng đã được xếp vào nhóm người đỉnh phong cao thủ. Bọn họ cũng đã trở thành cấp 98 siêu cấp Phong Hào Đấu La đã rất nhiều năm và đều đang cố gắng đạt tới cấp bậc Cực Hạn Đấu La. Thế nhưng muốn trở thành Cực Hạn Đấu La đâu thể chỉ cần cố gắng đơn giản vậy được.

Huyền lão mặc dù có Mục lão chỉ điểm, nhưng năm đó sau khi Mục lão bị thương, thân thể vẫn luôn không tốt, càng không có khả năng xuất ra toàn lực tỷ thí với lão. Độc Bất Tử thì càng không cần phải nói, bản thân hắn chính là đệ nhất cường giả của Bản Thể Tông thì còn có thể tìm ai chỉ điểm cho lão nữa đây.

Mà giờ này khắc này, đối thủ mà bọn họ phải đối diện chính là Long Hoàng Đấu La Long Tiêu Dao, cũng là một trong số rất ít cao thủ Cực Hạn Đấu La trên đại lục, thực lực đạt đỉnh phong cấp 99, so với Mục lão cũng không yếu hơn là bao. Thế nhưng trong cuộc chiến sinh tử này, khi đối mặt với áp lực cường đại của Long Hoàng Đấu La, vô luận là Huyền lão hay là Độc Bất Tử đều có loại cảm giác sướng khoái. Chính là loại cảm giác này! Cảm trung, bọn họ cũng mơ hồ cảm giác được mình tựa hồ chỉ còn cách cánh cửa đột phá rất rất gần a!

Long Tiêu Dao vẫn giống như trước vừa đánh vừa cảm nhận biến hóa trên người bọn họ. Trên thực tế, với thực lực của Long Tiêu Dao, nếu như lão toàn lực ứng phó mà nói thì dù không thể đánh chết hai người trước mặt nhưng đánh cho bọn họ trọng thương mất năng lực chiến đấu cũng chỉ là việc đơn giản mà thôi. Cấp 99 Cực Hạn Đấu La cùng cấp 98 Siêu Cấp Đấu La này tuy chỉ hơn kém nhau có một cấp nhưng chênh lệch giữa hai bên lại vô cùng to lớn a.

Nhưng là, trong lòng Long Tiêu Dao còn có cố kỵ. Hắn vốn không muốn bán mạng cho Thánh Linh Giáo, hắn thành danh đã bao nhiêu năm rồi a? Có thể nói trên đời này, hiện nay, hắn là hồn sư có bối phận cao nhất a. Thế mà lúc này hắn lại vì một đám Tà hồn sư mà bán mạng, trong lòng hắn làm sao có thể tiếp nhận được kia chứ? Chẳng qua là vì một chút nguyên nhân đặc thù nên hắn mới phải hành động như vậy mà thôi.

Năm đó, hắn cùng Long Thần Đấu La Mục Ân chính là bằng hữu tốt nhất, mặc dù về sau lại trở thành tình địch, nhưng phần nhân tình này vẫn như cũ còn tồn tại. Huyền lão có thể tính là một nửa đệ tử của Mục lão, lại là trụ cột hiện tại của học viện Sử Lai Khắc. Long Tiêu Dao cũng không nguyện ý thương tổn hắn. Tựa như ban đầu hắn cố ý bỏ qua cho Hoắc Vũ Hạo một con đường sống là giống nhau.

Về phần Độc Bất Tử, hắn mặc dù không có cảm tình gì. Nhưng lúc trước những lời của vị bản thể Đấu La này đúng là đã đả động được hắn.

Nói gì thì Long Tiêu Dao cũng xuất thân từ Thiên Hồn đế quốc, cho nên lão vẫn còn nhớ một chút tình xưa nghĩa cũ.

Vì vậy, dù là trong lúc chiến đấu sinh tử thì hắn vẫn không có toàn lực ứng phó. Nhất là sau khi cảm nhận được hai người đối phương thậm chí đang lấy chính mình ra làm đá thử vàng, Long Tiêu Dao lại càng thêm thu liễm mấy phần.

Cho nên, ba người ở trên bầu trời đánh mặc dù kịch liệt nhưng tình hình thực tế cũng không phải là cái loại liều mạng đánh nhau chết sống. Bọn họ ba người đánh ra lực lượng(lực lượng mà…) về cơ bản là chỉ đủ để triệt tiêu lẫn nhau. Về phần phía dưới như thế nào, cũng không phải là điều mà bọn họ có thể khống chế.

Mà lúc này, chiến đấu trên mặt đất cũng đã tiến vào giai đoạn gay cấn.

Hai phe Phong Hào Đấu La đang làm cho người xem cuộc chiến ở xa xa tưởng rằng tam đại cường giả đang đánh nhau chết sống. Vì vậy nên hoàng cung đế quốc Nhật Nguyệt vẫn như cũ tràn ngập tiếng kêu.

Cuộc tổng tiến công toàn diện đến từ chính Sử Lai Khắc học viện, Tinh La đế quốc và Thiên Hồn đế quốc cũng đã bắt đầu.

Ngay từ thời điểm một khắc đồng hồ trước, một chi quân đội bao gồm toàn bộ cường giả có tu vi thất hoàn Hồn Thánh trở lên tạo thành đột kích đội đã xông vào trong hoàng cung của Nhật Nguyệt đế quốc.

Những người này đều mang khăn che mặt, nhưng từng cái từng cái thực lực đều cực kỳ cường hãn, tung hoành tại trong hoàng cung ở Minh đô. Bọn họ đã khiến cho những hồn sư và hồn đạo sư cùng với bọn thị vệ chịu trách nhiệm phòng ngự phải chịu tổn thất vô cùng lớn. Những người này giống như là một thanh lợi kiếm vậy, đánh thẳng tới phương hướng chỗ ngự thư phòng của thái tử Từ Thiên Nhiên.

Chi quân đội này mặc dù có tu vi đều ở cấp bậc Hồn Thánh trở lên, nhưng lại không có một ai đạt tới cấp bậc Phong Hào Đấu La cả. Đây chính là quy củ bất thành văn của giới hồn sư, bọn họ cũng đồng dạng đều phải tuân thủ.

Một gã thanh niên toàn thân lóe ra cường quang xung phong ở phía trước. Hắn di chuyển cực kỳ nhanh chóng, nơi hắn đi qua thì thị vệ bình thường căn bản không thể nào tiếp cận chứ đừng nói gì đến việc ngăn cản.

Mặc dù người này đeo khăn che mặt, nhưng những ai đã từng theo dõi toàn bộ các trận đấu của cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái thì vẫn có thể dễ dàng nhận ra thân phận của hắn. Người này chính là Long Ngạo Thiên đệ tử thiên tài trong lớp thế hệ trẻ của Tuyết Ma Tông, hay còn gọi là Bản Thể Tông!

Vũ hồn của Long Ngạo Thiên chính là da trên toàn thân hắn, mặc dù vẫn không thể toàn diện so sánh cùng Độc Bất Tử có vũ hồn là cả thân thể nhưng ở Bản Thể Tông thì hắn cũng là một người nổi bật. Lúc này, khi các bên đã toàn lực khai hỏa thì hắn đang đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Thân thể của hắn thỉnh thoảng lại sinh ra những biến hóa kỳ dị, khi thì bỗng nhiên cứng rắn như sắt, lúc lại bất ngờ mềm dẻo như gân, các loại hồn đạo xạ tuyến và các chủng công kích khác nhau đối với hắn căn bản là không hề có tác dụng gì cả.

Hắn hướng lên trên đỉnh đầu, nơi đó còn lơ lửng một vòng Minh Nguyệt. Ánh trăng từ đó bắn xuống, toàn bộ đều nhằm vào những hồn đạo pháo có uy lực khủng bố kia.

Nơi này dù sao cũng là hoàng cung Minh đô nên cũng không thể nào bố trí vũ khí có đại sát thương. Đối với điều này, trước khi quyết định khởi xướng tiến công, ba bên Sử Lai Khắc học viện, Tinh La đế quốc cùng Thiên Hồn đế quốc đều đã đạt thành nhận thức chung. Đây cũng là ưu thế lớn nhất của bọn họ trong trận chiến lần này.

Nhật Nguyệt đế quốc am hiểu nhất là hồn đạo khí nhưng lại không thể toàn diện phát huy chính là lợi thế lớn nhất của bọn họ bởi vì bọn họ không phải cố kỵ vấn đề này. Hơn nữa, cái mà hồn sư am hiểu nhất chính là đối chiến ở trong một phạm vi nhỏ hẹp.

Dù vậy, sau khi đột nhập được vào hoàng cung đế quốc Nhật Nguyệt, vấn đề khó khăn cũng đã bắt đầu xuất hiện.

Bạn đang đọc Tuyệt Thế Đường Môn (Dịch) của Đường Gia Tam Thiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thienthieu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 429

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.