Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 6

Phiên bản Dịch · 922 chữ

Tuyết Thảo im lặng, nàng giật cây lược trong tay Tô Mặc, nhưng không thành “Để tự ta làm, không phiền ngươi nữa.”

“Nơi đó vì sao bị thương?”

“Đưa lược cho ta”

“Nơi đó sao lại bị thương như vậy?”

Hai người giằng co qua lại, sau khi im lặng thật lâu, Tuyết Thảo… chợt nhếch môi, tựa mỉa mai tựa đau đớn nói “Vì sao bị thương, ngươi còn không biết hay sao?”

Trong nháy mắt, sắc mặt Tô Mặc trắng bệch.

Tuyết Thảo nhắm mắt, dẹp bỏ cảm xúc u ám trong lòng, nói “Ba năm trước, ngươi vì thỏa mãn tâm ý của con gái Minh chủ, ra tay đẩy ta xuống vách núi.” Nàng trầm mặc bình tĩnh nhìn mình trong gương đồng, thản nhiên như đang kể chuyện của một ai đó: “Ta bị nước sông dưới núi cuốn đi, những mỏm đá gồ ghề trong lòng sông cắt sâu vào da thịt tạo ra vô số vết thương, ta bị cuốn trôi đến tận vùng hạ lưu của con sông ấy, sau đó được các nông phụ ở nơi này cứu lên.”

Tô Mặc xiết chặt nắm tay, im lặng.

“Xương đùi ta bị chặt đứt, đại phu ở vùng núi đó không bó buộc chặt, nên chân ta lại bị đứt lần nữa, khắp người đều bị thương, đại phu nói nam nữ cách biệt nên từ chối các nông phụ giúp ta bôi thuốc, mà các nàng ấy lại quá mềm lòng, mỗi lần bôi thuốc đều không xuống tay mạnh được, da thịt ta bị xé rách phải băng bó và bôi thuốc toàn thân. Suốt một năm trời ròng rã, ta sống mà như đã chết rồi.” Tuyết Thảo nhìn ánh mắt Tô Mặc trong gương, nặng nề nói:

“Tô Mặc, ta cố gắng để sống tiếp, không phải để bị ngươi phá hủy một lần nữa.”

Cho nên, xin hắn đừng lại quyến rũ nàng, bởi vì, nàng vốn không có sức kháng cự đối với người tên Tô Mặc này…

Trong phòng tĩnh lặng, Tô Mặc nhẹ chạm vào vết sẹo sau gáy Tuyết Thảo, lúc này Tuyết Thảo không tránh né nữa. Tô Mặc dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo ấy, “Đau lắm phải không?” Tuyết Thảo trầm tĩnh nhìn hắn trong gương, Tô Mặc cũng mặc kệ nàng không trả lời, im lặng một hồi, rồi cầm một lọn tóc của nàng lên, từ từ chải…

Cho đến khi chải xong mái tóc nàng, Tô Mặc mới nói “Thực xin lỗi nàng.”

Hắn không có cách nào giải thích, vì sự thật rành rành như vậy…

“Bây giờ giải thích gì cũng đều vô nghĩa.”

Tuyết Thảo đứng dậy ra khỏi phòng, nàng đeo giỏ trúc lên lưng để lên núi hái thuốc. Không phải nàng muốn nghe Tô Mặc xin lỗi, bởi vì lời xin lỗi ấy không thể xóa nhòa được vết thương đã hằn sâu trong lòng nàng. Nàng vốn tưởng rằng mình muốn nhìn thấy tột cùng đau khổ của Tô Mặc, muốn nhìn thấy hắn ăn năn hối hận khôn nguôi, nhưng mà, dường như bây giờ nàng chẳng còn chờ đợi những điều mong muốn ấy đến nữa…

Nàng giữ Tô Mặc ở lại, ngày ngày nhìn thấy hắn, đến tận cùng nàng cũng không biết mình chờ mong điều gì từ hắn…

Có thể là, nàng chẳng hề chờ mong điều gì hết…

Thời gian chậm chạp trôi, tháng bảy tới, đang giữa mùa hè nên thảo dược trên núi mọc nhiều hơn, Tuyết Thảo thích đi đến những nơi hoang vu để tìm được nhiều thảo dược quý, Tô Mặc ngoan ngoãn lẽo đẽo theo sau. Từ đấy, Tuyết Thảo chợt phát hiện, từ đầu mùa hè đến nay, trên bàn cơm của hai người càng ngày có thêm nhiều thịt thú rừng…

“Ngươi quả nhiên vẫn là một người lợi hại mặc dù không còn võ công nữa.” Tuyết Thảo cảm khái thốt lên khi trên đường hai người lên núi, nhìn thấy Tô Mặc dùng một nhành cây đánh ngất một con thỏ hoang rồi bỏ vào giỏ trúc.

Trước sự dè bỉu của Tuyết Thảo, Tô Mặc chỉ khẽ khàng cười “Nàng xem thường ta cũng chẳng hề gì đâu.”

Nếu như ba năm trước đây nàng nghe được hắn nói như thế, nhất định nàng sẽ cười rất vui vẻ, nhưng mà bây giờ… Nàng là người phải sợ hắn nhất trên đời, một lần bị rắn cắn, nàng sao có thể hết lòng tin tưởng hắn được nữa. Tuyết Thảo im lặng, nàng xoay người nhìn thấy một cây linh chi thật to trên sườn dốc đá, trong lòng ngập tràn hớn hở, vội vàng tính trèo lên đấy…

Tô Mặc quan sát nàng từ phía sau, phát giác chân Tuyết Thảo sắp giẫm vào vũng bùn lầy lội, hắn còn chưa kịp kêu lên “Cẩn thận” thì Tuyết Thảo đã kinh hãi thét to, chân kia của nàng bất ngờ bị trượt, cả người đổ nhào, Tô Mặc chẳng kịp suy nghĩ gì chồm tới phía trước, giơ tay kéo Tuyết Thảo ôm vào lòng, hai người cùng nhau lăn xuống dốc tựa như một quả cầu…

May là đang giữa mùa hè, cỏ cây rậm rạp trên núi đã làm giảm bớt tốc độ. Lăn một mạch khoảng bốn năm trượng, lưng Tô Mặc va vào một bụi cây to, lúc này hai người mới dừng lại được.

Bạn đang đọc Tuyết Thảo của Cửu Lộ Phi Hương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.