Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 22: Sự kiện lừa người

Phiên bản Dịch · 3397 chữ

Đến gần khu trước nhà, Triệu Ngang tạm biệt Nhạc Doanh Phong.

Thời gian đã sắp đến 11 giờ, đám con nít trong tiểu khu bọn họ cũng bị ba mẹ gọi về, nhưng đèn mỗi nhà vẫn không tắt, đèn đường của tiểu khu cũng không giống trên phố, sáng rực.

Thậm chí còn có nhà treo lồng đèn đỏ thẫm ở cửa sân dưới lầu, cả tiểu khu đèn đuốc sáng trưng, Triệu Ngang vào trong một đoạn, thân thể không chịu khống chế mà cứng ngắc.

Chắc cậu ấy đã đi rồi nhỉ? Không kìm lòng được dừng bước lại, sau đó xoay đầu, nhất thời ngây người tại chỗ —— Nhạc Doanh Phong vẫn đang đứng ở chỗ rẽ, nhìn cậu quay đầu, giơ tay lên vẫy vẫy cậu.

Triệu Ngang cố hết sức để mình có vẻ tự nhiên hơn, nhìn cậu ấy cười cười, “Sao còn chưa về?”

“Không có gì, tớ nhìn cậu vào.” Hai người đã có một khoảng cách, vậy nên giọng nói của Nhạc Doanh Phong cũng không tính nhỏ, ở tiểu khu trống trãi, có vẻ càng rõ ràng.

Mặt Triệu Ngang thoáng chốc lại nóng lên, may mà tuy đèn tiểu khu rất sáng, nhưng khoảng cách xa như vậy, chỉ có ánh đèn Nhạc Doanh Phong cũng thấy không rõ vẻ mặt cậu.

Quá mập mờ! Trong đầu Triệu Ngang chỉ còn lại một câu này, tất thảy chuyện xảy ra đêm nay đều khiến cậu như rơi vào trong mộng, cậu không dám nghĩ nhiều hơn nữa, chỉ có thể xoay người vội vàng đi về phía chỗ bậc thang nhà mình.

Ánh mắt phía sau khiến bước chân cậu không tự chủ mà hỗn loạn đến lợi hại, nếu không phải có tia lý trí cuối cùng chống đỡ, có lẽ cậu đã sớm co cẳng chạy như điên.

Vào nhà, Triệu Ngang cạch một tiếng đóng cổng sân lại, hung hăng tựa trên khung cửa, thở sâu mấy hơi, mới từ từ bình tâm.

Nghe tiếng từ phòng khách ba mẹ còn đang xem chương trình tiệc liên hoan mừng xuân, Triệu Ngang quay đầu mắt nhìn cổng lớn, lại hít thở mấy hơi thật sâu, mới cất bước đi đến cửa phòng khách.

Mở cửa, ông Triệu bà Triệu đều đang nằm ngửa trên sô pha xem tv, tiệc xuân đang chiếu một tiếc mục ca múa, nghe cậu tiến vào, không hẹn mà cùng ngẩng đầu liếc nhìn cậu. “Đã về?” Tần Yến nhìn hai gò má ửng đỏ của cậu, có chút kỳ quái hỏi, “Sao mặt đỏ vậy?”

“Dạ?” Mặt Triệu Ngang càng cháy lợi hại hơn, vội vàng xoay người đi về phòng mình, “Không có gì, có lẽ bên ngoài quá lạnh.”

“Con mặc có một mảnh vải đã ra ngoài, sao mà không lạnh? Sao? Không cảm lạnh chứ?” Tần Yến nói xong từ ghế đứng lên, có chút lo lắng đuổi theo mấy bước, “Có muốn uống chút canh không? Mẹ hâm lại cho con?”

“Không cần, mẹ, con đâu mảnh mai đến vậy, hơi mệt thôi, con đi ngủ trước…” Triệu Ngang vội ngăn bước mẹ, “Thật sự không sao, mẹ mau đi xem tv đi.”

Nói xong cũng vừa lúc tới cửa, đẩy cửa đi vào, cởi áo khoác nằm trên chiếc giường đơn mềm mại, tim vẫn còn đập mạnh và loạn nhịp.

Chuyện xảy ra đêm nay hình như hoàn toàn không trong phạm vi hiểu biết của cậu, nhưng, cụ thể lại không nói được có cái gì không đúng. Ôm ư? Loại tình huống đó, hai nam, cũng không có cái gì phải nghĩ đúng không?

Hôn ư? Rõ ràng là bất ngờ, hai người đều không phải cố ý, vậy nên, cho dù là nụ hôn đầu…

Nghĩ đến nụ hôn đầu, muộn màng nhận ra cảm giác ngượng ngùng từ từ dâng lên, thì ra là nụ hôn đầu, cứ thế mất đi sao? Triệu Ngang không nén nổi ấn lên môi mình, tâm tư không biết lại bay đến nơi nào.

Chỉ vừa mới tạm biệt, nhớ nhung mãnh liệt xông lên não. Triệu Ngang từ trên giường ngồi dậy, xách laptop qua.

Nhạc Doanh Phong cậu ấy chắc bây giờ còn chưa về đến nhà nhỉ? Hơn nữa cho dù cậu ấy về nhà cũng không nhất định sẽ online chơi game, nhưng cậu thật sự không nhịn được muốn lên nhìn một tí.

Mở biểu tượng quen thuộc, nhanh chóng nhập tài khoản, đăng nhập, kiểm tra, Triệu Ngang còn chưa còn chưa thấy rõ phong cảnh xung quanh, màn hình đột nhiên biến đen, bị người PK!

Tâm tình bọt bóng hồng hồng của Triệu Ngang nhất thời ‘bụp’ một cái toàn bộ tan biến, còn chưa kịp thấy rõ người giết cậu là ai, trên loa trên thế giới đã đẩy đầy lời mắng chửi ở khung nói chuyện phiếm của cậu.

Vừa lên đến loa đã đẩy như bay, Triệu Ngang nhìn thấy có ít nhất 3, 4 người nói bị cậu lừa. Thêm mấy người thân bạn bè của những người đó —— trong nháy mắt cậu thành chủ đề hot nhất.

Đầu óc Triệu Ngang trống rỗng, máy móc nhấn nút tiến vào Địa Phủ.

Đây lại là xảy ra chuyện gì? Trò chơi này còn có người tên Ngang Ngang Ngao Ngao? Triệu Ngang không kìm được lại ngốc nghếch search tên —— xác thật chỉ có mình cậu.

Những người trên loa vẫn còn đang la hét, đều bảo cậu mở đại hào đến Nhạn Nam, Triệu Ngang im lặng càng khiến bọn họ cảm thấy mình chửi đúng người, từng câu thô tục bay đầy trời, trò chuyện riêng càng khiến người nghẹn muốn logout.

Triệu Ngang không thể không thiết lập thành từ chối bưu kiện người lạ.

Triệu Ngang không có loa, chỉ có thể nhạt nhẽo nói vài câu trên thế giới.

Triệu Ngang giận vô cùng, vì sao cái trò chơi vớ vẩn này không có một ngày nào vừa lòng?

Bưu kiện lại nhấp nháy, từ chối thư tín người lạ, lần này nhất định là người quen biết, Triệu Ngang vừa định mở ra, trên loa lại mở một vòng mới.

Triệu Ngang thấy cậu ta thậm chí mắng chửi cả mẹ cậu, tức giận đến tay khẽ run. Cậu không thể tin được mới một ngày không login, trở về thế mà lại gặp phải tình huống này.

Acc cậu dù sao cũng tự login lừa tiền người ta đúng không? Triệu Ngang mở tay nải, nhìn xuống số tiền, nhất thời ngẩn người —— tiền trên người không còn một xu? Gần đây cậu kiếm cũng được gần 200 vàng, lần trước nâng kỹ năng thuận tay lấy ra hết, còn chưa kịp bỏ lại vào thương khố.

Tại sao tự nhiên biến mất?

Trong đầu rất hỗn loạn, tùy tiện ở thế giới chửi lại mấy câu, mở bưu kiện ra, là Tây Bắc.

“Bà nội mày rốt cuộc là ai? Có bản lãnh trả lời!”

“Có gan trả lời! Có nghe không?”

“X! Tao bảo mày trả lời! Lấy acc người khác lừa người là cái X gì! Có bản lãnh nói xem mày là ai!”

Hai cái cuối cùng hình như đã thấy lời cậu nói trên thế giới, giọng điệu thay đổi.

“Ngang Ngang, là cậu à?”

“Nói!”

Triệu Ngang kìm nén tức giận trong lòng, hồi đáp bưu kiện cho cô ấy.

“Là tớ, acc tớ hình như bị người khác đăng nhập qua…”

“Ừ, bị người trộm, đám người kia từ xế chiều ba bốn giờ đã bắt đầu mắng chửi cậu, tớ pm cậu cậu không trả lời, đứng ở Nhạn Nam cho người ta giết, tớ dẫn người tới acc cậu còn chửi bọn tớ… XX, tớ mà biết là ai sẽ kéo người đi phế nó!”

Tâm tình vẫn luôn hậm hực của Triệu Ngang ít nhiều dịu đi một chút, ít nhất, ở trong game này cậu vẫn còn có một ít bạn tốt.

Lại liếc mắt lên loa, tên phía trên tức khắc kéo tầm mắt cậu.

Triệu Ngang nháy mắt hiểu rõ, nhưng lại không dám tin, chẳng lẽ là Điệp Y kia, thật có thể làm được tới bước này?

Tây Bắc bên kia rất nhanh đến một tin, “Nhất định là bọn họ!”

Mà bọn Mèo Lười Ngủ Nướng, rất nhanh theo sau cãi với bọn họ.

Bị tập thể những người này nhằm vào mắng chửi, còn càng ngày càng khó nghe, tuy Mèo bên kia cũng giúp mình chửi lại, trong khoảng khắc đó Triệu Ngang lại thật sự nổi lên ý muốn logout không chơi nữa, ngón tay chần chừ quơ quơ ở vị trí hệ thống logout, vẫn không cam lòng chuyển chuột đi…

Nếu quả thật cứ như vậy mà out ra, về sau không chơi trò này nữa, vậy ở trong mắt người khác, sẽ nghĩ cậu như thế nào? Dù không có tội thật, có vẻ giống như cậu có tật giật mình? Cậu không làm chính là không làm, tại sao phải thừa nhận tội danh này?

Cắn răng, những câu nói trên thế giới càng ngày càng khó nghe, chưa bao giờ xử lý qua loại chuyện như vậy, Triệu Ngang càng luống cuống tay chân, cậu hung hăng bấm vào lòng bàn tay mình, rất nhanh phục hồi tinh thần lại, phát tin qua cho Tây Bắc, “Tây Bắc, cậu có KNB không, cho tớ mượn, tớ mua loa.”

Tây Bắc cũng rất nhanh trả lời, “Đến Thương Khố Lạc Dương.”

Acc Triệu Ngang sau khi ra khỏi Địa Phủ vẫn đứng ở Lạc Dương, trực tiếp chạy đến Thương Khố ở Cửu Châu Thương Hội, Tây Bắc rất nhanh giao dịch cho cậu.

“Trước cho cậu 20, tiền tạm thời có nhiêu đó. Không đủ lại pm tớ, tớ lấy chỗ bọn họ.”

“Cám ơn!”

“Không cần.”

Triệu Ngang không thế nào mắng chửi người, nhưng là, lần này, lại muốn chửi cho ra trò.

Nói ra câu này, trong lòng Triệu Ngang tức khắc dễ chịu hơn, thậm chí dâng lên một tia khoái cảm trả thù hiếm có.

Gõ xong chữ, Triệu Ngang lại nhanh chóng đến trạm truyền tống từ Lạc Dương qua Nhạn Nam, tiếp tục nói.

Vừa đi qua truyền tống, Triệu Ngang còn chưa kịp phản ứng, lại bị người vài đao miễu sát, hiển nhiên hai người kia đã sớm đợi ở gần đấy, cắn răng, nhanh chóng về ăn canh, lại chạy về nơi vừa chết…

Hết lần này đến lần khác… chết, màn hình đen trắng, hết lần này đến lần khác, từ Địa Phủ lại chạy ra Nhạn Nam…

Mấy tên thiếu não vẫn tiếp tục mắng chửi trên thế giới, những người khác nói cậu lừa đảo tạm ngừng đẩy loa, hết lần này đến lần khác tiễn cậu đi ăn canh… Triệu Ngang không mở ra biểu tượng vẫn liên tục nhấp nháy, chắc là bưu kiện của Tây Bắc, Triệu Ngang cũng không muốn những cô gái này cứ phải ra mặt vì mình, như thế khiến cậu có vẻ vô dụng…

[Mật] [Tây Bắc] nói với các hạ: Ngang Ngang, sao cậu không nhận tin? Cậu sẽ không thật sự ngu ngốc đi để bọn họ trút giận chứ?

[Mật] [Tây Bắc] nói với các hạ: Ngang Ngang, về đi, đừng ra nữa… cho dù như vậy bọn họ cũng không nguôi giận, chúng ta nghĩ biện pháp khác đi?

[Mật] [Tây Bắc] nói với các hạ: … Ngang Ngang, đừng xúc động a, cần gì chứ, làm vậy được gì đâu?

Không đếm xỉa đến tin tức Tây Bắc không ngừng gửi qua, Triệu Ngang như cũ vẫn cố chấp lặp lại một động tác giống nhau.

… Lúc này đây, cậu chỉ muốn tự mình giải quyết một chuyện mà thôi.

Không biết qua bao lâu, những người kia dường như giết đến mệt mỏi, người đến chờ ở Nhạn Nam cùng tiểu hào của bọn họ ngày càng ít, hơn nữa song song khi những người này đứng bất động, trên loa cũng lại bắt đầu điên cuồng gào thét.

Nhìn tới đây, Triệu Ngang lại tức giận đến tay phát run, thiếu chút nữa đã quăng luôn con chuột không dây, hít sâu một hơi, lại cốc cốc cốc gõ chữ một trận.

Bị một câu đổ về, Triệu Ngang vừa muốn đánh chữ, trò chuyện riêng gửi qua hai tin, ngăn lại động tác của cậu.

[Mật] [Tây Bắc] nói với các hạ: yoyo147 Quả nhiên, tớ đã biết… sẽ thế này mà.

[Mật] [Điệp Y] nói với các hạ: Ha ha, cậu giải thích còn hữu dụng sao? ^_^ Trực tiếp out đi rồi không chơi nữa không phải tốt hơn à?

Mặt bình tĩnh, Triệu Ngang điều khiển nhân vật, làm bộ dáng muốn rời khỏi Nhạn Nam, nhưng sau một khắc lại bị miễu, trắng đen, lại thấy trắng đen… Quyết đoán về Địa Phủ lại uống canh Mạnh Bà, tiếp tục chạy ra Nhạn Nam.

Trên loa vẫn như cũ mắng mắng chửi chửi.

Triệu Ngang vừa muốn đánh chữ phản bác, trên loa đột nhiên nhảy ra một người không tưởng.

Triệu Ngang ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng cậu ấy sao về nhà nhanh như vậy, còn lên game nhanh như vậy, bưu kiện liền nháy nháy, cậu thuận tay mở, sau khi thấy tên, lòng ngổn ngang một trận, vốn hôm nay login chính là muốn xem xem cậu ấy về nhà chưa, không nghĩ tới xảy ra nhiều chuyện như vậy.

“Ngang Ngang, đã xảy ra chuyện gì? Tôi mới lên đã thấy mọi người dùng loa mắng cậu, vừa rồi cậu bị bọn họ giết?”

Triệu Ngang tay cầm chuột, theo bản năng nắm chặt, hình như chỉ đơn giản một câu hỏi nhẹ nhàng của cậu ấy, loại uất ức nín nghẹn đã lâu, khiến hốc mắt cậu nháy mắt nóng lên.

.

Bạn đang đọc Tựu Ngoạn Tiểu Hào Đích Mệnh của Tô Biệt Tự
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.