Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 12: Là cậu ấy thật!

Phiên bản Dịch · 1571 chữ

Vừa mới tiến vào cửa nhà hàng, Nhạc Doanh Phong liền giãy khỏi Ngô Tường Đào, sắc mặt không tốt trừng cậu ta, “Chuyện gì gấp vậy! Cậu không biết tớ vừa muốn…”

“Gì nào?” Ngô Tường Đào vô tội nhìn cậu, “Anh họ cậu gọi cậu đến giúp tiếp rượu mà, vừa nãy làm gì đột nhiên chạy ra ngoài?”

“Tớ… Quên đi, mặc kệ cậu!” Nhạc Doanh Phong vô lực khoát khoát tay, “Đi thôi đi thôi, còn không dẫn đường!”

Ngô Tường Đào kỳ quái nhìn cậu mấy lần, “Cậu phát thần kinh gì vậy hả!”

Nhạc Doanh Phong liếc mắt, dứt khoát không thèm trả lời.

XX, phải biết rằng, vừa nãy thiếu chút nữa đã hỏi đc rồi.

Cậu có muốn chơi cùng tớ không?

Trong nhà hàng ầm ĩ, tràn đầy không khí ăn mừng, Nhạc Doanh Phong có xúc động muốn bóp chết người bên cạnh.

Quen biết cái tên này, thật sự là xui tám đời!

Kích động khi gặp Nhạc Doanh Phong, mãi đến khi về nhà cơm nước xong, Triệu Ngang vẫn còn chưa lấy lại tinh thần.

Nằm trên giường, ngơ ngác nhìn dãy số xa lạ còn chưa lưu vào di dộng —— được rồi, đó là trước kia, nhìn lâu như vậy, dãy số này hiện tại chỉ sợ đã thuộc lòng.

Trong đầu rất loạn, nhưng lại không biết cụ thể đang nghĩ gì.

Dãy số tâm tâm niệm niệm mong muốn ở buổi họp lớp, giờ đã nằm trong điện thoại, nhịn không được đem mỗi một câu hai người nói khi gặp lấy ra suy xét, nhưng lại suy xét không ra có ý nghĩa gì.

Triệu Ngang trở mình nằm lì trên giường, buồn phiền cắn cắn môi dưới, thật ra người ra hẳn chỉ là vô tình gặp bạn học mà thôi, bạn học trao đổi số điện thoại là chuyện bình thường biết bao, nói không chừng người ta đã sớm vứt cuộc gặp gỡ trưa nay ra sau ót rồi.

Chỉ có thằng ngốc như cậu còn đang bối rối bối rối bối rối!

Triệu Ngang bật dậy khỏi giường, xách laptop qua, kệ, chơi game!

Nghĩ đến game, tay bật máy tính nhất thời cứng ngắc.

Nguyệt Ảnh Phong trong game, với cậu mà nói, rốt cuộc là tồn tại dưới dạng gì?

Thế thân sao? Vì trong hiện thực không chiếm được, vậy nên mới phải tham luyến chút ít dịu dàng hư ảo trong game ư?

Tay Triệu Ngang sít sao nắm chặt máy tính, móng tay đã nổi trắng, thật ra sự dịu dàng này cũng là do chính mình tưởng tượng thôi, người ta cũng chỉ dùng thái độ bình thường đối đãi với mọi người, là bản thân mình suy nghĩ quá nhiều.

Nghĩ như vậy, Triệu Ngang thở một hơi thật dài, lần này bị trục xuất khỏi bang xem như là cơ hội, tâm tính mình như vậy cuối cùng rồi cũng sẽ có gì đó không bình thường.

Đã rời khỏi bang, nói vậy cậu ta không cần phải kéo cậu thăng cấp nữa.

Không thường gặp mặt, vậy cũng tốt.

Suy nghĩ miên man, chờ đến lúc cậu chính thức đăng nhập vào game đã là năm sáu giờ chiều, đêm mùa đông đến sớm, bên ngoài ông mặt trời lặn từ lâu.

Vừa online, biểu tượng bạn nhấp nháy, Triệu Ngang giật mình, lại sinh ra chút căng thẳng.

Âm thầm mắng bản thân, rõ ràng vừa mới làm tốt tâm lý, tại sao giờ lại căng thẳng thảm hại? Mở ra, quả nhiên là người mất tích hai ngày gửi tới.

Không ngoài dự đoán đều là “Sao cậu lui bang?”, “Sự việc tôi biết rồi, cậu trở về đi.”…

Nếu cậu ta biết thật ra là acc của chính mình đá cậu khỏi bang, không biết sẽ phản ứng gì.

Hai cái cuối cùng đương nhiên thấy cậu login mới gửi qua.

“Cậu ở đâu? Tôi đến tìm cậu…”

“Tiến đội.”

Biểu tượng đội ngũ cùng nhấp nháy theo bưu kiện của cậu ta.

Triệu Ngang nghĩ nghĩ, vẫn nhấn nút từ chối.

“Tớ không sao, cậu không cần khó xử, thật đấy.”

Bên kia không đáp lại, chỉ có biểu tượng đội ngũ vẫn cố chấp sáng lên.

Triệu Ngang thở dài, bất đắc dĩ đồng ý, đứng nguyên tại chỗ, không mất một lúc bên người đã thêm một nhân vật nam mặc đồ trắng.

Hóa ra cậu ta đã biết, trách không được lại vội vã bảo cậu trở về.

Mà cậu, căn bản không sao cả, một đại nam sinh, cũng không thể thật sự tức giận với một tiểu nữ sinh không hiểu chuyện.

Không đáng, cũng không cần.

Triệu Ngang muốn nói, tớ không muốn về, nhưng lời này rốt cuộc không xuất hiện trên khung thoại.

Hai người tuy mới quen biết mấy hôm, nhưng Nguyệt Ảnh Phong hầu như là người ở cùng với cậu nhiều nhất trong game này, cũng là người cậu cảm thấy thân nhất.

Nghĩ tới đây, trong lòng Triệu Ngang cả kinh. Rõ ràng nếu bàn tới thì phải nên nói với Ô Nhân Yêu Khuynh Thành trước chứ, tại sao tới tìm cậu trước, cậu quan trọng hơn?

Nhớ đến buổi chiều suy nghĩ miên man, không ngờ ý tưởng về lại bang trong đầu càng sâu.

Hóa ra khuyên qua tất cả mọi người rồi mới nhớ tới cậu, vừa rồi cậu còn nghĩ mình có bao nhiêu quan trọng, Triệu Ngang nhất thời cảm thấy ấm ức.

Đầu óc nóng lên, không kịp nghĩ nhiều đã lốc cốc đánh ra một đống.

Phát xong Triệu Ngang mới muộn màng nhận ra mà thấp thỏm không yên, sao cậu đọc lên mấy câu của chính mình lại có chút kỳ cục?

Mình không ghen mình là đang nói thật nói thật nói thật nói thật, Triệu Ngang tự thôi miên mình…

Triệu Ngang bị cậu ta đột nhiên nói sang chuyện khác mà có chút không thích ứng.

Còn có kiểu nói như vậy sao? Triệu Ngang toát mồ hôi lạnh.

Tâm Triệu Ngang nháy mắt treo cao.

Triệu Ngang nhất thời toàn thân cứng ngắc, chữ đánh trên khung rất nhiều, ngón tay lại không ấn xuống.

Ai có thể nói cho cậu biết, đây rốt cuộc là tình huống gì?

————————————————————————————

Chương này có quăng bom theo độ hiểu nha =))

Cuối cùng biết Nguyệt Ảnh Phong là ai rồi há~

Haiz, mỗi lần edit tiểu hào không tránh đc tim nhói theo bạn Ngang Ngang, mong bạn ấy mau chóng hạnh phúc, nhưng con đường tự kỷ của bản hãy còn dài T^T

Bạn đang đọc Tựu Ngoạn Tiểu Hào Đích Mệnh của Tô Biệt Tự
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.