Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyển 2 Chương 73: Ám Thất

Phiên bản Dịch · 2988 chữ

“Ngủ ngủ ngủ.” Vũ Độc vẻ mặt buồn bực leo lên giường.

Đoạn Lĩnh thấy vậy cũng yên tâm hơn, nhỏ giọng thủ thỉ bên tai Vũ Độc: “Kế tiếp nên làm sao bây giờ?”

Vũ Độc lại không muốn nghe y dong dài thêm, trở mình dùng lưng đối diện với Đoạn Lĩnh.

“Này.” Đoạn Lĩnh đẩy đẩy vai hắn.

“Chúng ta phải nghĩ cách chứ.” Đoạn Lĩnh nói, “Trước hết phải ổn định Đồng Quan, nếu không vạn nhất hai vạn người kia giết thẳng đến đây, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.”

Vũ Độc vươn tay qua che lên mặt Đoạn Lĩnh, đem y trực tiếp đè xuống gối.

“Lo lắng nhiều như vậy làm cái gì?” Vũ Độc nói, “Chuyện này cũng không phải do chúng ta quản.”

“Thế nhưng…”

Vũ Độc không để ý đến Đoạn Lĩnh nữa, Đoạn Lĩnh trằn trọc bất an không biết nên làm cái gì mới tốt? Càng nghĩ càng không có biện pháp, muốn đem tin tức truyền về Tây Xuyên, thế nhưng Mục Khoáng Đạt sẽ đáp ứng điều kiện y đề ra sao? Nhất định không thể để đối phương trực tiếp sát hại Biên Lệnh Bạch, bằng không mọi thứ liền rối loạn.

Kế hoạch ban đầu chính là giết người, trộm chứng cứ, đắc thủ liền rời đi. Mà bây giờ tình thế của Đồng Quan lại bị người Đảng Hạng rình mò canh chừng, nếu như Biên Lệnh Bạch trước đi bọn họ liền tùy thời giết đến. Đoạn Lĩnh lo âu từ từ nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy nơi nơi đều là phiền phức, thế nhưng hiện tại bọn họ vẫn chưa tìm được chứng cứ Biên Lệnh Bạch mưu phản, chỉ là lời nói ngoài miệng mà thôi… tuy rằng hắn quả thực có ý định này.

Trong đêm tối, Đoạn Lĩnh đang nằm yên bỗng nhiên cảm giác được Vũ Độc giật giật, hắn đem bàn tay của Đoạn Lĩnh đang gác trên người mình đặt qua một bên, còn cẩn thận đỡ cái chân của Đoạn Lĩnh đang choàng qua lưng hắn thả xuống giường.

Đoạn Lĩnh thầm nghĩ, ngươi muốn đi nhà xí thì cứ đi, cần phải cẩn thận như vậy sao?

Kế tiếp Vũ Độc xoay người chậm rãi xuống giường, vô thanh vô tức chân trần bước đi, lại lôi ra bộ y phục dạ hành vừa rồi đã giấu kỹ, lần nữa mặc vào.

Đoạn Lĩnh: “Đi đâu?”

Vũ Độc thình lình bị làm cho hoảng sợ, Đoạn Lĩnh nói: “Mang theo ta, nhất định phải mang theo ta.”

“Khuya khoắt rồi, còn chưa ngủ?” Vũ Độc gắt.

“Chính ngươi cũng không ngủ.” Đoạn Lĩnh mơ hồ đoán được, nói, “Đi tẩm thất của Biên Lệnh Bạch sao?”

Vũ Độc “Ừ” một tiếng, Đoạn Lĩnh cũng phải thầm khen hắn thông minh, địch nhân vừa chạy mất, tuy rằng cả phủ canh phòng sâm nghiêm, thế nhưng đối với Biên Lệnh Bạch mà nói cũng là lúc tinh thần thư giãn nhất. Dù sao thích khách vừa thất thủ, thông thường đều phải tạm thời thoái lui ngủ đông, chờ thời cơ khác.

Vũ Độc do dự một chút, đẩy cửa nhìn ra ngoài, nói: “Đừng mang giày, sẽ phát ra thanh âm, đi.”

Đoạn Lĩnh chỉ mặc áo đơn đã vội vàng chạy theo, y phục cả người thuần trắng, mà đối phương lại là hắc y. Đoạn Lĩnh có chút dở khóc dở cười, thầm nghĩ bạch y dạ hành, mục tiêu rõ ràng như vậy, cho dù Vũ Độc có đổi thành hắc y thì có ý nghĩa sao? Nếu bị bắt liền bị bắt cả đôi.

Y đang muốn chạy ra ngoài lại bị Vũ Độc ôm ngang lên, chỉ cảm thấy thân thể đột nhiên nhẹ bổng.

Vóc người Đoạn Lĩnh cũng không phải thuộc loại nhỏ nhắn, thế nhưng Vũ Độc ôm y lại không có chút cố sức nào, guồng chân bước nhanh qua mái viện, tới trước hành lang thì nhẹ nhàng đẩy cửa, cả hai lắc mình vào trong. Vũ Độc nắm chặt cổ tay của Đoạn Lĩnh, hai người nép vào trong một góc quanh ẩn thân trong bóng tối, lát sau liền có hai gã lính tuần tra bước qua sát cạnh, nhưng lại không phát hiện được tung tích hai người.

Vũ Độc cảnh giác xung quanh, vành tai hơi hơi giật giật, lại kéo Đoạn Lĩnh chạy qua một góc quanh, nhảy lên xà nhà, lại từ mái hiên đu lên nóc viện. Đoạn Lĩnh không khỏi nghĩ đến năm đó ở Thượng kinh, Lý Tiệm Hồng võ nghệ cao cường cũng đã từng mang y giữa đêm chạy khắp nơi cứu viện Bạt Đô.

Trăng sáng rọi Thiên Sơn, biển mây xa mờ mịt.

Dưới ánh trăng đêm nay, Đoạn Lĩnh đột nhiên đối với Vũ Độc sinh ra một loại tình cảm kỳ quái, phảng phất như phụ thân đã trở về bên cạnh y.

Đoạn Lĩnh nghiêng đầu tựa vào vai của Vũ Độc, vòng tay ôm lấy hông đối phương.

Vũ Độc: “!!”

Vũ Độc vốn đang hành tẩu rất nhanh, thế nhưng dưới chân lại trợt đi một chút, mái ngói lăn lông lốc rơi khỏi mái nhà, mà hắn cùng Đoạn Lĩnh cũng ôm nhau ngã xuống, Đoạn Lĩnh đau đến thiếu chút nữa kêu thành tiếng, hai người nhanh chóng lẫn vào góc khuất.

“Người nào!”

“Có thích khách ——!”

Tiếng vang nọ nhất thời kinh động thị vệ, biểu tình của Vũ Độc quả thật đã sắp phát điên, Đoạn Lĩnh vẫn cứ mờ mịt không rõ. Hai người trốn sau núi giả, Vũ Độc dùng tay đỡ trán, vẻ mặt biểu hiện ‘Anh danh một đời của lão tử đều bị cuốn đi’.

Bọn thị vệ tâm tình căng thẳng tay cầm chặt đao kiếm vây lấy hành lang, kiểm tra khắp nơi cũng không phát hiện được gì. Vũ Độc lại nhặt lên một hòn đá ném về phía xa xa, hòn đá bay theo một đường vòng cung, rơi xuống phía nóc nhà cách đó hơn mười bước, phát ra tiếng vang.

“Từ bên kia vọng tới!” Thị vệ nói, “Mau đuổi theo!”

Người trong viện nhất thời đều đi mất, Vũ Độc cả giận hỏi Đoạn Lĩnh: “Ngươi đang làm cái gì?”

“Ta nào có làm gì.” Đoạn Lĩnh nói, “Ta đã làm cái gì sao?”

Lại có người tới, Vũ Độc chỉ đành nhanh chóng kéo Đoạn Lĩnh qua hành lang áp sát tẩm thất của Biên Lệnh Bạch. Vũ Độc hướng về phía Đoạn Lĩnh làm ra một động tác im lặng, trái tim của Đoạn Lĩnh không ngừng đập loạn, ngoài cửa còn có hai vệ binh canh gác, Vũ Độc nhẹ nhàng vòng đến sau lưng tẩm thất, đứng dưới cửa sổ.

Vũ Độc một thân hắc y, chân trần đứng thẳng, nghiêng đầu nghe ngóng, lỗ tai hướng vào trong phòng, tựa như mọi thanh âm trên thế gian trong giờ khắc này đều im bặt. Đoạn Lĩnh nhắm mắt lại, phảng phất có thể nghe được tiếng hoa nở giữa đêm vắng lặng.

“Cư nhiên đêm hôm khuya khoắt cũng không về ngủ.” Vũ Độc đẩy cửa ra nhảy vào, Đoạn Lĩnh cũng theo sát phía sau, còn cẩn thận xoay người đóng cửa sổ lại. Trong phòng không có hơi người, Biên Lệnh Bạch chẳng biết đã đi nơi nào, có thể hôm nay hắn đã chịu kinh hách quá độ, muốn tìm người thương lượng.

Tấm tàng bảo đồ vốn để trên án kỷ hiển nhiên cũng đã bị Biên Lệnh Bạch mang đi.

“Phiến gạch này.” Đoạn Lĩnh liền hướng về phiến đá xanh trên mặt đất tìm kiếm, Vũ Độc lại đứng ở bên cạnh ngẩng đầu nhìn quanh, chỉ chốc lát sau liền tìm được cơ quan, liền vươn tay kéo Đoạn Lĩnh đứng dậy cùng xem xét, trên vách tường có một cái khe nhỏ, cạnh miệng khe còn có vết tích kim loại va quẹt. Vũ Độc cầm chủy thủ trong người ra cắm vào khe hở, vách tường nhất thời có chút rung động, nhẹ nhàng tách ra.

“Tìm được rồi!” Đoạn Lĩnh thấy bên trong là ám thất vừa vặn cho một người bước vào, khắp nơi bố trí không ít sổ sách quyển trục, vừa mở ra nhìn đều là tên người, còn có vài phong tín báo không biết đã cất giữ từ bao giờ.

“Nhanh.” Vũ Độc thúc giục.

Đoạn Lĩnh cầm một tập giấy lên, nương theo ánh trăng mông lung xem rõ —— là một sổ ghi chép, bên phía tên người chỉ dùng một chữ để ghi chú, Đoạn Lĩnh không nhận thức được bao nhiêu, phía sau lại viết một con số.

“Đây rất có thể là danh sách đút lót.” Đoạn Lĩnh không biết được bao nhiêu tên tuổi quan viên trong triều nên không quá xác định, còn muốn nhìn thêm một chút nữa. Vũ Độc lại nói: “Không cần xem quá kỹ, chỉ cần lấy thứ quan trọng nhất là được. Số còn thừa lại đợi sau khi hắn chết có thể chậm rãi lấy về.”

Nếu đã tìm được vị trí giấu đồ, bọn họ muốn trực tiếp xuống tay giải quyết Biên Lệnh Bạch cũng là có thể, thế nhưng chuyện náo loạn thời gian tới vẫn còn nhiều lắm, vạn nhất quan quân Đồng Quan bất ngờ làm phản, hoặc là còn có thân tín nào đó của hắn biết được chỗ này thì càng phiên toái hơn.

Trong lúc hai người đang tìm kiếm thì bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, Vũ Độc biến sắc lập tức áp chặt vào người Đoạn Lĩnh, cả hai nép vào phòng tối, còn nhanh tay rút chủy thủ ra chậm rãi xoay bức tường gần như khép hẳn lại.

Đoạn Lĩnh: “…”

Vũ Độc nhắm hai mắt lại tính toán cước bộ, ngay khi tiếng chân dừng lại, trong nháy mắt Biên Lệnh Bạch mở cửa Vũ Độc cũng nắm chặt thời gian đem ám thất đóng lại.

Một bên mở cửa một bên đóng cửa, tiếng động cùng vang, thiên y vô phòng.

“Theo ý của ngươi thì phải làm sao bây giờ.” Thanh âm của Biên Lệnh Bạch chậm rãi vang lên.

Trong ám thất không gian cực kỳ chật hẹp, vốn khoảng trống chỉ dùng cho một người nay lại phải nhồi nhét hai người, vì vậy Đoạn Lĩnh và Vũ Độc phải gắt gao ôm chặt lấy nhau, hai tay của Đoạn Lĩnh không có chỗ đặt không ngừng cử động, Vũ Độc chỉ đành phải cúi đầu để y ôm lấy cổ của mình.

Hô hấp hai người giao thoa, trái tim của Vũ Độc nảy lên như bị thiên quân vạn mã giày xéo, ánh mắt dán chặt vào người Đoạn Lĩnh.

“Tối nay liền xuất phát.” Hạ Lan Yết trầm giọng đáp, “Y nhất định chưa chạy xa, ta thề phải báo mối thù chặt tay này.”

Biên Lệnh Bạch cáu gắt quát: “Vậy kế hoạch vốn đã định tốt thì làm sao bây giờ?! Ngươi nói muốn đi là đi sao?”

“Biên Lệnh Bạch!” Thanh âm của Hạ Lan Yết trầm đục xen lẫn vào tiếng nghiêng mực giá bút trên án kỷ bị hất rơi xuống đất, ngay sau đó lại là tiếng vật nặng ngã đổ.

“Đừng quên là ai phái ta tới đây.” Trong giọng nói của hắn mang theo vẻ uy hiếp.

Khí thế của Biên Lệnh Bạch nhất thời yếu đi, Đoạn Lĩnh chậm rãi nhắm mắt lại đoán rằng Biên Lệnh Bạch hơn phân nửa đã bị móc sắt của Hạ Lan Yết kề sát cổ họng. Biên Lệnh Bạch lại nói: “Lúc này nếu ngươi tự ý ly khai, ai sẽ đến lấy mạng chó của Hách Liên Bác? Đừng quên, chủ tử Hách liên Đạt của ngươi tuy không hy vọng hắn chết ở Đại Trần, càng không muốn hắn chết trong cảnh nội Tây Lương.”

Trái tim Đoạn Lĩnh mạnh mẽ nhấc lên, chỉ nghe được Hạ Lan Yết hậm hực hừ một tiếng.

“Đã phụng mệnh hành sự, ta tự nhiên sẽ làm được.”

Biên Lệnh Bạch: “Ngươi làm sao có thể xác định…”

“Chuyện này không cần ngươi lo lắng.” Hạ Lan Yết lại nói.

“Lúc nào trở về?” Biên Lệnh Bạch trầm giọng hỏi, “Cho ta một thời điểm, hiện tại đã không thể kéo dài nửa. Cho dù ước định cùng Hách Liên Bác đến nay vẫn chưa đạt thành, thế nhưng vẫn nên giải quyết nhanh chóng.”

Hạ Lan Yết nói: “Hiện tại liền định ra địa điểm phục kích, bảy ngày sau ta sẽ có mặt ở đó hội họp cùng ngươi. Về phần làm sao có thể dẫn dụ Hách Liên Bác qua đó là chuyện của ngươi..”

“Nơi đó không quá thích hợp…” Trong giọng nói của Biên Lệnh Bạch mang theo một chút phiền não, sau đó lại là một loạt tiếng bước chân đi qua đi lại trong phòng, có vẻ bồn chồn khó nghĩ.

Đoạn Lĩnh ngẩng đầu nhìn thấy trong mắt Vũ Độc tràn đầy mê man thì cử động ngón tay viết chữ trên người đối phương. Vũ Độc bắt bàn tay của y lại khẽ lắc đầu, ý bảo hiện tại không nên cử động, tránh cho sơ hở.

Hạ Lan Yết chờ đến có chút không kiên nhẫn, nói: “Chọn nơi này đi, không cần dài dòng nữa.”

“Không được!” Biên Lệnh Bạch cuống quít thu hồi địa đồ trên mặt bàn, nói, “Đây không phải hành quân đồ.”

Hạ Lan Yết không nói gì thêm, thân ảnh tựa như một trận gió tiêu thất khỏi phòng.

“Chờ một chút!” Biên Lệnh Bạch thu hồi tàng bảo đồ nhanh chóng đuổi theo.

Đợi đến khi cước bộ của bọn họ xa xa dần, cửa ám thất lần nữa mở ra, Đoạn Lĩnh và Vũ Độc cả người đều ướt đẫm mồ hôi thở dài một hơi.

“Nhanh.” Vũ Độc nói, “Biên Lệnh Bạch rất nhanh sẽ quay về.”

Đoạn Lĩnh còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi, nhất thời tâm tình bất định, đáp “Được… xong! Tìm được rồi!”

Vũ Độc liền ôm cả Đoạn Lĩnh và sổ sách vào lòng nhảy khỏi cửa sổ, ngay sau đó cửa lớn của tẩm thất lại vang lên thanh âm lần nữa. Biên Lệnh Bạch đã trở về.

Nguy hiểm thật, hồi tưởng lại hành động tối nay, Đoạn Lĩnh chỉ cảm thấy Vũ Độc đối với việc nắm giữ thời gian thật sự quá sành sỏi.

Đã gần đến hừng đông, hai người quay về phòng, Vũ Độc xách nước rửa chân hướng về phía Đoạn Lĩnh hỏi: “Là nó sao?”

Đoạn Lĩnh nhìn ánh bình minh mờ ảo nơi chân trời một hồi rồi đáp: “Là nó.”

Quyển sổ này không có tên cũng không có đánh dấu đặc biệt, bên trong ký lục giao dịch chiến mã và thiết cụ. Nếu tính cả số nợ chưa hoàn, Biên Lệnh Bạch cư nhiên thiếu người Đảng Hạng đến mười một vạn hai nghìn lượng bạc trắng, thảo nào hắn lại gấp gáp muốn đào bảo tàng như vậy, hóa ra là do bị nợ quấn thân.

“Ngày hôm nay liền động thủ đi.” Vũ Độc nói, “Ngươi có thể thả lỏng ngũ một giấc, sau khi hạ độc xong ta liền thông báo với ngươi, chúng ta cũng nhanh chóng ly khai.”

“Không được.” Đoạn Lĩnh lập tức nói, “Hiện tại không thể giết hắn, bằng không Biên Lệnh Bạch vừa chết Hách Liên Đạt liền chịu thiệt lượng lớn kim ngân, hắn từ lâu đã mơ ước tài lộ của Đồng Quan, hơn nữa hiện tại còn mai phục nhiều người như vậy, thiên thời địa lợi đều có, nhất định sẽ đánh tới. Tây Xuyên đang chuẩn bị dời đô, nếu một ngày mất đi lá chắn tây bắc này nhất định sẽ càng rối loạn.”

Vũ Độc nghe y nói như vậy cũng cau mày.

“Giết hắn.” Vũ Độc đề nghị, “Chúng ta lập tức quay về xin Mục tướng gia phái người tới trấn thủ.”

“Phái ai?” Đoạn Lĩnh nói, “Ngày hôm nay chúng ta lấy mạng Biên Lệnh Bạch liền gấp rút hồi kinh, qua lại một chuyến, cho dù là cưỡi thiên lý mã cũng cần sáu ngày đêm. Chỉ là sáu ngày này cũng đã đủ phát sinh không ít chuyện.”

Vũ Độc “Ừ” một tiếng, cũng không tiếp tục nói nữa.

Đoạn Lĩnh nhìn Vũ Độc, Vũ Độc cũng trừng y: “Nghĩ biện pháp đi, trừng mắt nhìn ta làm cái gì? Mang ngươi đi theo không phải vì muốn ngươi xử lý những loại chuyện này sao?”

Đoạn Lĩnh suy nghĩ một chốc, đột nhiên nảy ra một kế sách mạo hiểm —— thích khách kia tuy rằng không rõ lai lịch nhưng cũng đã trốn thoát, mà Hạ Lan Yết lại dứt khoát muốn đuổi theo y trả thù chặt tay…như vậy cánh tay kia của hắn nhất định là bị đối phương chém xuống? Hơn nữa Hạ Lan Yết còn định thời hạn bảy ngày, như vậy đã đủ thời gian cho Vũ Độc chạy một chuyến Đồng Quan Tây Xuyên rồi trở về.

Nếu Hạ Lan Yết không ở đây thì an toàn của y không cần quá để ý. Nếu như có thể để Vũ Độc mang theo sổ sách cùng tín hàm y viết đưa về Tây Xuyên, lại cầm theo thủ dụ của Mục Khoáng Đạt quay về, đưa một gã khâm sai đến cùng Hách Liên Bác liên minh. Như vậy chỉ cần Biên Lệnh Bạch vừa chết, bọn họ có thể lập tức tiếp thu quân quyền Đồng Quan…

Bạn đang đọc Tương Kiến Hoan của Phi Thiên Dạ Tường
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.