Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộc thi mới.

Phiên bản Dịch · 8159 chữ

Lúc này, Dương Hân đã giới thiệu người bạn của mình:

- A Long, để em giới thiệu một chút nhé, đây là bạn học cùng thời trung học với em, Kim Ngọc Châu. A Châu, đây là bạn trai của mình Trần Tuấn Long. Cậu nhìn xem, giúp mình chấm điểm, ha ha...

Trần Tuấn Long vừa lái xe, lắc đầu cười gượng, mình bây giờ lại bị giễu, thành bạn trai chuẩn, nhưng cô gái kia chỉ cười cười, rồi nói:

- Có thể làm cho Dương Hân của chúng ta để mắt tới, đương nhiên phải là người đạt tiêu chuẩn cao nhất rồi, mình chấm điểm rồi đấy. Ha ha… Mấy ngày này mình đến đây dự thi, đã quấy rầy thế giới riêng của hai người rồi, thật là ngại quá.

Dương Hân và Quách Uyển Tây đang ngồi ghế phía trước nhìn nhau mỉm cười, Kim Ngọc Châu đúng là đã quấy rầy, nhưng ko phải là thế giới của hai người mà là thế giới của ba người.

Dương Hân cười nói:

- Không có đâu, cậu đến đây làm mình cũng cảm thấy vui lắm, nhưng mà cậu cũng gấp gáp quá, đáng lý ra nói sớm với mình một chút là cậu sẽ đến đây có phải là đã xong rồi không, cậu xem, bây giờ khiến cho nhiều người bị động rồi đó. Đúng rồi, A Long, anh lái xe tới đường Vân Đình đi, chúng ta phải giúp A Châu lấy hành lý nữa.

Trần Tuấn Long ở phía trước “Ồ” lên một tiếng, sau đó hỏi:

- Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào đây?

Dương Hân lúc nãy mới nói với hắn, vốn dĩ lần này bạn học của cô Kim Ngọc Châu đặc biệt đến tham gia cuộc thi “Giọng hát hay toàn quốc”, khi tới đây nhà khách hẹn trước đã quá đông khách, quản lý ở đó nói phòng của cô giá đã tăng lên, lần này cô ấy đến đây lại không mang theo nhiều tiền, chẳng còn cách nào khác, cô ấy bèn tìm Dương Hân hỗ trợ, Dương Hân sau khi biết tình hình đã vui vẻ đồng ý, còn trách Kim Ngọc Châu đến đây mà không báo cho cô biết, sau đó Dương Hân cùng đi với Quách Uyển Tây, đón được Kim Ngọc Châu rồi, ba người liền đi dạo phố.

Thì ra là thế, Trần Tuấn Long lái xe, đưa các cô vào nhà khách, lấy hành lý đã gửi ra, sau đó đưa các cô quay trở lại Hải Đào Hiên. Xem ra có Kim Ngọc Châu ở lại đây, chính hắn sợ là?

Trên đường đi, Dương Hân hỏi Kim Ngọc Châu về việc đi thi cuộc thi giọng hát hay lần này, Kim Ngọc Châu hát rất hay, cô là sinh viên của đại học tân văn Chiết Giang, trải qua sự tuyển chọn tài năng kĩ càng, Kim Ngọc Châu nói cuộc thi này CCTV cũng sẽ phát sóng trực tiếp.

Vừa nhắc có phát sóng cuộc thi này, Dương Hân cũng hưng phấn hẳn lên, cô vui vẻ nói với Kim Ngọc Châu:

- A Châu, thực lực của cậu tốt như vậy, nhất định là sẽ giành được vị trí cao, ưmm, mình đoán cậu có thể lọt vào top 3 đấy.

Kim Ngọc Châu cười cười lắc đầu.

- Không có đâu, đây là cuộc thi toàn quốc cơ mà, cao thủ nhiều vô kể, theo mình được biết thì ở Đại Học Bắc Kinh của các cậu còn có một người rất xuất sắc, hình như tên là Chu Tư Mai thì phải, thực lực của cô ấy cũng không tệ đâu.

- Chu Tư Mai?

Quách Uyển Tây ngồi đằng trước lấy làm lạ, cô ta chẳng phải là người mấy ngày trước đã bị bắt cóc, sau đó được Trần Tuấn Long ra tay giải cứu sao.

- Mình sao lại không biết cô ấy tham gia cuộc thi này nhỉ?

Quách Uyển Tây nói

- Em à?

Dương Hân nở nụ cười.

- Người ta với em không có quan hệ gì, làm sao mà nói cho em biết chứ, ha ha.

- Không, em không phải có ý đó, ý em là theo lý mà nói, một sự kiện lớn, hẳn là phải có chút tin tức gì lan truyền chứ , em không có nghe tin gì, cho nên mới thấy lạ.

- Quách Uyển Tây nhìn sang Trần Tuấn Long đang lái xe, hỏi anh:

- Anh nói xem, anh Long, hai ngày nay anh có nghe được tin tức gì không?

Trần Tuấn Long nhún vai lắc đầu, tiếp tục lái xe.

- Sợ gì chứ, Chu Tư Mai cũng không có gì nổi trội đâu.

Dương Hân nói:

- A Châu, mình tin tưởng cậu, hãy đánh bại cô ta, hãy làm rạng danh vùng Nam Xương chúng ta nhé.

- Ừ.

Kim Ngọc Châu gật đầu nói.

- Mình sẽ cố gắng. Nhưng mà cuộc thi lần này, hình như là CCTV còn có hoạt động nhận tin nhắn bình chọn từ phía khán giả, có vài thí sinh là do một số công ty kinh doanh âm nhạc đỡ đầu, còn những người khác đều dựa vào tin nhắn bình chọn, trước đó mình đã suy nghĩ kĩ rồi, chuyện này cũng chẳng có nghĩa lý gì, nhưng mình thử xem năng lực của mình đến đâu thôi, nên mình mới quyết định tham gia cuộc thi này.

- Chị nói là CCTV sẽ có phương thức gửi tin nhắn để bình chọn ngôi vị quán quân à?

Quách Uyển Tây ngồi đằng trước lấy làm lạ hỏi.

- Ừ, là như thế này, cuộc thi vẫn là do ban giám khảo chấm điểm đánh giá, nhưng mà số phiếu bình chọn qua kênh CCTV, nó là kết quả bình chọn cuối cùng có ảnh hưởng đến điểm đánh giá của ban giám khảo đấy. Mọi người đã xem qua chương trình Nữ sinh siêu cấp chưa, năm trước Lý Ngộ Xuân vì lẽ gì mà giành được giải nhất, chính là do cô ấy giành được số tin nhắn bình chọn cao nhất cho nên cô ấy được chọn. Lần này CCTV với cuộc thi tân tú cũng là chọn phương thức như ở cuộc thi Nữ sinh, phải có được số phiếu tối thiểu thì mới có thể qua nổi vòng thứ nhất.

Kim Ngọc Châu thở dài giải thích.

- À, vậy cuộc thi lần này, quy mô có thể so sánh ngang với cuộc thi Nữ sinh phải không?

Quách Uyển Tây tiếp tục hỏi.

- Ha ha.

Kim Ngọc Châu nở nụ cười.

- Cuộc thi lần này quy mô sao có thể so sánh với cuộc thi Nữ sinh Siêu cấp của đài Hồ Nam. Nhưng mà nghe nói khán giả tham gia nhắn tin bình chọn cũng không ít đâu.

Dương Hân ngồi bên cạnh cũng nói:

- Cũng thực là bái phục những người của đài truyền hình, có thể nghĩ ra cả cách này để kiếm tiền, ưmm, thử nghĩ xem, một tin nhắn là hai đồng, nhiều người tham gia như vậy, đây không phải cách kiếm tiền độc đáo của nhà đài sao. Nghe nói, năm trước cuộc thi Nữ sinh siêu cấp thông qua các tin nhắn bình chọn, bọn họ đã thu lời hơn ngàn vạn, dường như là bắt được tiền vậy.

- Là vậy đấy, bây giờ cuộc thi nào cũng vậy, tin nhắn bình chọn đã trở thành một tiêu chí đánh giá, xem ra lần này mình tham gia cuộc thi, không chừng sẽ bị rớt thôi.

Kim Ngọc Châu nói.

- Chị Ngọc Châu hãy cố gắng lên.

Quách Uyển Tây ở phía trước nói:

- Tụi em đều ủng hộ chị, đến lúc đó sẽ bình chọn cho chị một phiếu.

- Cảm ơn em!

Kim Ngọc Châu gật đầu nói. Nhưng cô cũng biết là hy vọng lần này không lớn, cô không giống những người tham gia thi đó, các cô gái ấy được các công ty giải trí đỡ đầu, họ được công ty bỏ tiền ra để lăng xê. Thực ra trước đây cũng có công ty giải trí tìm đến cô ký hợp đồng. Nhưng lúc đó cô chỉ muốn chuyên tâm học hành, ca hát chẳng qua chỉ là niềm đam mê mà thôi, ban đầu ý định không hề nghĩ đến là sẽ có chuyến đi này, cho nên nhã nhặn từ chối. Nhưng Kim Ngọc Châu cũng nhận ra hiện tại năng lực của cô quả thực cũng yếu, so với những thí sinh mà có được nhiều tin nhắn bình chọn, thì cô phải nỗ lực cố gắng hơn rất nhiều, cô thiệt thòi hơn một chút vì không có công ty đỡ đầu, nhưng cô cũng không bận tâm lắm, chỉ lẳng lặng cố gắng. Lần này Kim Ngọc Châu là người duy nhất được chọn trong lần dự tuyển có đông đảo thí sinh của tỉnh Chiết Giang. Cho nên bây giờ cô rất có lòng tin, nhưng cũng không khỏi lo lắng vì trong cuộc thi này, nếu tin nhắn bình chọn quá ít sẽ sớm bị loại khỏi cuộc chơi. Cứ để mọi chuyện tùy duyên vậy. Kim Ngọc Châu trong lòng cũng thầm than.

Đối với cô mà nói, bạn trai của Dương Hân người mà hiện là bạn thân của cô, cô cảm thấy có vẻ gì đó hơi lạ lùng, bởi vì ở trên xe chỉ thấy con gái các cô nói chuyện với nhau, chứ Trần Tuấn Long cũng chưa mở lời nói chuyện, cũng không nói xen vào, dường như chỉ im lặng lắng nghe các cô tán gẫu mà thôi. Kim Ngọc Châu lén nhìn Trần Tuấn Long đánh giá một vài lần, từ phía bên cạnh nhìn sang. Trần Tuấn Long có đôi lông mày lưỡi mác, và đôi mắt rất sáng, đang hết sức chăm chú lái xe, quả là một chàng trai khôi ngô, Dương Hân chọn được một người bạn trai thật không tồi. Kim Ngọc Châu nghĩ thầm trong bụng.

Các cô gái vừa ngồi tán gẫu, vừa kể xem tối nay đã mua sắm được những thứ gì, Trần Tuấn Long vẫn đang chăm chú lái xe, cuối cùng mọi người cũng về đến Hải Đào Hiên, Dương Hân và Kim Ngọc Châu xuống xe, mang theo hành lý, rồi tạm biệt để đi lên lầu. Trần Tuấn Long đưa Quách Uyển Tây về ký túc xá.

Xem ra lúc giới thiệu với Kim Ngọc Châu, hắn cũng chỉ được Dương Hân nói là “một người bạn trai” mà thôi, Trần Tuấn Long mỉm cười.

- Thật không ngờ Ngọc Châu lại lợi hại như vậy. Có thể tham gia vào cuộc thi giọng hát hay này, nếu em cũng có được bản lĩnh như chị ấy thì tốt quá.

Chiếc xe vừa chạy nhanh ra khỏi Hải Đào Hiên, Quách Uyển Tây đang ngồi trên xe liền cảm khái nói.

- Đây không phải là một cuộc thi ca hát thôi sao? Con heo nhỏ của chúng ta làm sao có thể thua kém người khác được, ít nhất anh cũng biết là, ưmm… Quả thực em khiêu vũ không tồi chút nào đâu, ha ha… Nhất là lần trước đang ở phòng luyện vũ đó, em xem lúc ấy trong lòng anh rạo rực khó tả, cái đó mới thực sự là dục hỏa thiêu đốt đó Uyển Tây à.

Trần Tuấn Long mỉm cười trêu chọc Quách Uyển Tây.

Quách Uyển Tây biết là Trần Tuấn Long đang cười giễu cô, nói đến khiêu vũ, gương mặt Quách Uyển Tây bất giác đỏ lên, lần trước Trần Tuấn Long cùng với cô và Dương Hân đã có một đêm ân ái mãnh liệt ở phòng luyện vũ, quả thực nhớ tới chuyện đó cũng làm cô xao xuyến mãi không thôi, đáng tiếc là, mấy ngày này Kim Ngọc Châu sẽ ở lại Hải Đào Hiên, cô và Trần Tuấn Long sẽ không có cơ hội ở cùng nhau, điều này cũng không khỏi làm cho Quách Uyển Tây cảm thấy có chút tiếc nuối, trong giây phút này ánh mắt cô nhìn sang Trần Tuấn Long cũng tràn ngập xuân tình.

Trần Tuấn Long mỉm cười, sau khi đã đưa cô về đến ký túc xá thì khẽ cúi người, nhẹ hôn lên môi cô, rồi chúc cô ngủ ngon. Như vậy mới dỗ dành được Quách Uyển Tây vui vẻ chạy về ký túc xá.

Trần Tuấn Long cho xe đỗ ở phía sau, cũng đã lâu rồi hắn chưa trở lại ký túc xá. Khương Hồng Đào và Tô Cường cũng đang chơi game trên mạng, thấy Trần Tuấn Long trở về, hai người bọn họ chỉ ngẩng đầu bắt chuyện vài câu, rồi lại quay vào tiếp tục chiến đấu.

Trần Tuấn Long nhìn quanh hai bên, không thấy Tằng Kiến Hoa đâu, liền cất tiếng hỏi:

- Này, Tiểu Hoa đâu nhỉ, sao không thấy hắn ở trong ký túc xá vậy.

- À… Tăng Kiến Hoa bây giờ đã chuyển đi rồi, ở cùng với anh trai.

Tô Cường trả lời, Trần Tuấn Long lúc này mới nhớ ra là có chuyện như vậy. Lúc này cũng sắp đến giờ tắt đèn, hắn liền hỏi:

- Vẫn còn chưa buồn ngủ à, mấy cậu chơi cái gì mà quyết liệt vậy, sắp đến giờ rồi đó.

- Ha ha…

Khương Hồng Đào nói

- Anh Long, tụi em đang chơi trò diệt ma tranh bá, cũng xong ngay bây giờ đây.

Ma thú ư? Trần Tuấn Long lắc đầu, xem ra trò chơi này không thích hợp với hắn, hắn liền nói:

- Vậy mấy cậu cứ chơi đi, tôi đi ngủ trước đây.

Nói xong hắn bò lên giường, đạp đôi giày da ra khỏi chân, kéo chăn lên dựa vào tường ngủ. Tối nay đã mệt quá rồi, sau đó lại còn đi đón tụi Dương Hân nữa, Trần Tuấn Long cần phải đi ngủ sớm, ngày mai hắn còn có chút việc phải hoàn thành.

Không ngờ Trần Tuấn Long sáng sớm hôm sau đã bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, cầm lên thấy Dương Hân đang gọi, không biết cô gọi sớm như vậy có chuyện gì, Trần Tuấn Long vừa ngáp, vừa nhận điện thoại.

- A Long, anh đã ra khỏi giường chưa đấy?

Dương Hân nghe giọng nói có vẻ rất sôi nổi.

- Thì vừa bị em đánh thức đấy thôi, có chuyện gì sao?

Trần Tuấn Long biết Dương Hân tìm hắn cũng là có chuyện gì muốn nhờ hắn giúp đỡ thôi, Trần Tuấn Long cũng không phải là một gã sai vặt của đại tiểu thư Dương, mặc cho cô tùy ý sai bảo, muốn gì cũng phải xem tâm trạng của Trần Tuấn Long thế nào chứ.

Rõ ràng là, từ sáng sớm tâm trạng của Trần Tuấn Long cũng không được tốt, đại tiểu thư Dương Hân của chúng ta cũng biết, nhưng cho dù biết cô cũng không để ý, cô hạ mệnh lệnh:

- A Long à, em cũng vừa mới ngủ dậy, à, anh chịu trách nhiệm mang bữa sáng đến đây cho tụi em nhé, em muốn ăn cháo, em phải có cả sữa đậu nành và bánh quẩy nữa, ưmm, A Châu… A Châu… Cậu muốn ăn gì nào? Mình à… Mình muốn sữa đậu nành và bánh quẩy…À… được, cậu cũng muốn một phần như vậy à, được rồi.

Dương Hân hình như đang gọi Kim Ngọc Châu ở trong phòng.

Trần Tuấn Long ngay lập tức liền thấy điên đầu, hóa ra lần trước sau khi đã thu phục được Dương Hân thành công, Dương Hân mặc dù là ngàn vạn lần đều bằng lòng, nhưng vẫn thích đùa giỡn theo kiểu tính cách của một đại tiểu thư, nhõng nhẽo đòi Trần Tuấn Long phải làm cái này, làm cái kia.

Khi đó Dương Hân không phải đang có tâm trạng không tốt sao, Trần Tuấn Long cũng hiểu được điều đó, cho nên rất nhiều chuyện đều chiều theo ý cô, Dương Hân thích gì Trần Tuấn Long cũng đáp ứng, hết sức thỏa mãn yêu cầu của cô.

Còn nhớ có lần sáng sớm vừa thức dậy, Trần Tuấn Long lại muốn cùng với Dương Hân. Không ngờ Dương Hân vì muốn trả đũa Trần Tuấn Long tối hôm qua đã mấy lần quấy rầy cô, nên nhất định không đồng ý, đợi Trần Tuấn Long dỗ dành năn nỉ mãi, cô mới đưa ra yêu cầu, nói rằng Trần Tuấn Long phải đi mua sữa đậu nành và bánh quẩy cho cô. Phàm là đàn ông khi đang có ham muốn thì rất dễ mềm lòng, lúc ấy Trần Tuấn Long vì muốn làm vui lòng người đẹp, đương nhiên là hào hứng đi rồi. Hắn mang về một bữa sáng thịnh soạn làm cho Dương Hân khoái chí ăn ngấu nghiến, chuyện đi lại với nhau như thế này cũng nuôi dưỡng thói xấu của cô, chỉ cần cô lười biếng dậy muộn một chút, không kịp ăn điểm tâm sớm một chút, đều sai khiếnTrần Tuấn Long làm giúp, Trần Tuấn Long bây giờ không sợ người khác làm phiền, Quách Uyển Tây cô ấy cũng không khó chiều như Dương Hân.

Trần Tuấn Long liên tục lắc đầu, lúc này trong điện thoại Dương Hân còn nói thêm:

- A Long, A Châu cũng ăn điểm tâm giống em, cũng là sữa đậu nành và bánh quẩy, à, anh mang thêm hai cái bánh bao nhân thịt lên đây nữa nhé, em sợ A Châu cô ấy ăn không đủ. Đúng rồi, A Long…

- Lại chuyện gì nữa.

Trần Tuấn Long tức giận hỏi.

- Ha ha, hôm nay anh có thể xin nghỉ học được không, A Châu cô ấy muốn hôm nay đến đài truyền hình để diễn tập, cô ấy không quen thuộc đường lối ở Bắc Kinh, em sợ cô ấy xảy ra chuyện, anh xin nghỉ một ngày, anh đưa cô ấy đến đài truyền hình nhé, được không?

- Chuyện quái gì vậy?

Trần Tuấn Long thật không hiểu nổi.

- Này, Tiểu Túy Túy, cô ta là bạn học của em, chứ không phải bạn học của anh, tại sao lại là anh đưa đi, chẳng lẽ em đưa đi không được sao?

- Em dĩ nhiên là sẽ cùng đi với cô ấy nữa chứ, không có em cổ vũ cho cô ấy sao được, em mặc kệ, dù thế nào anh cũng đến sớm một chút đi, Kế hoạch của A Châu chỉ còn 91 giờ để luyện tập thôi, rất là khẩn trương đấy, không cho anh đến trễ đâu.

Nói xong Dương Hân liền cúp máy.

Không còn cách nào khác, Trần Tuấn Long đành phải xuống giường mặc quần áo, hắn làm ầm ĩ lên như vậy, Khương Hồng Đào và Tô Cường cũng bị đánh thức, đều ngáp ngắn ngáp dài ra khỏi giường.

Trần Tuấn Long rửa mặt mũi qua loa, rồi xuống căntin mua hai phần điểm tâm, mua thêm hai cái bánh bao, sau đó mang đến cho Dương Hân. Trần Tuấn Long vừa đi vừa nghĩ, cứ tiếp tục như vậy cũng không được, xem ra phải nói chuyện nghiêm túc với Dương Hân một chút mới được.

Mặc dù có chìa khóa, Trần Tuấn Long cho rằng nhất thiết phải gõ cửa trước, dù sao bây giờ trong nhà cũng đang có một cô gái chẳng có quan hệ gì với mình.

- Tới đây…

Trần Tuấn Long nghe thấy tiếng của Kim Ngọc Châu, giọng nói của cô đúng là rất trong trẻo dễ nghe, không hổ là đã luyện tập ca hát, được tuyển chọn, Kim Ngọc Châu trong giọng nói có cái gì đó rất nhẹ nhàng hàm súc. “Loảng xoảng” một tiếng, cánh cửa phòng đã được mở ra.

- Buổi sáng tốt lành, A Long.

Kim Ngọc Châu trên người, đang mặc đồ ngủ, nhìn Trần Tuấn Long chào hỏi, cô khẽ lui qua một bên, để Trần Tuấn Long đi vào. Trần Tuấn Long mỉm cười gật đầu, rồi đi vào phòng, đặt bữa điểm tâm lên trên bàn. Hắn thuận miệng hỏi:

- Dương Hân đâu rồi, cô ấy cò chưa ngủ dậy sao?

- À, cô ấy đang rửa mặt trong phòng vệ sinh.

Kim Ngọc Châu trả lời.

Trần Tuấn Long lúc này mới để ý thấy Kim Ngọc Châu đang mặc áo ngủ lộ ra hai cánh tay trắng như tuyết, vóc dáng quyến rũ qua làn áo ngủ mỏng có thể nhìn không sót một thứ gì, có lẽ cô vừa mới ngủ dậy, cô có một thần thái rất hấp dẫn, điểm khác biệt nhất với Dương Hân mà Trần Tuấn Long cảm nhận được đó chính là Kim Ngọc Châu có tính cách rất hiền hòa, dường như dáng vẻ rất bình dân, không như Dương Hân kiêu ngạo, ngoa ngoắt, Trần Tuấn Long cũng thích giao tiếp với một cô gái như Kim Ngọc Châu.

Thấy Trần Tuấn Long đang chăm chú nhìn mình vẻ khác thường, Kim Ngọc Châu khuôn mặt cũng không khỏi đỏ bừng lên, cô nghĩ cần về phòng để thay quần áo, Trần Tuấn Long nói:

- Anh mua đồ điểm tâm đến, có sữa đậu nành, bánh quẩy và bánh bao, em ăn trước đi, anh đi xem Dương Hân đang ở đâu.

- À, tốt quá, cảm ơn anh.

Kim Ngọc Châu chờ Trần Tuấn Long đi khỏi, lúc này mới ngồi vào ghế, từ từ ăn bữa điểm tâm.

Trần Tuấn Long đi đến phòng ngủ, Dương Hân không có ở đây, trong phòng vệ sinh lại thấy có tiếng nước chảy “Ào ào”, Trần Tuấn Long bèn đẩy cửa bước vào, Dương Hân đang rửa mặt, nhìn thấy Trần Tuấn Long, cô liền quay lại hỏi:

- A Long, anh có mang đồ điểm tâm đến cho tụi em không?

Trần Tuấn Long gật đầu, “Ừ” một tiếng trả lời, hắn nhìn thấy Dương Hân đang mặc một chiếc váy ngủ màu hồng phấn rất khêu gợi, cô vẫn đang quay lưng lại, trang phục của cô quả thực rất gợi cảm làm rung động lòng người, có thể so sánh với Kim Ngọc Châu đang ở bên ngoài cũng là lẽ dể hiểu. Trần Tuấn Long ngắm nhìn thân thể gợi cảm đang ở độ chín kia, nghĩ tới chuyện Dương Hân sáng sớm đã muốn sai khiến tôi à, xem ra phải dạy dỗ em một chút mới được.

Vừa nghĩ tới việc cần phải dạy dỗ Dương Hân một chút, Trần Tuấn Long lập tức liên tưởng đến chuyện ấy cùng với cô. Chỉ có như vậy mới là cách trừng phạt hay nhất đối với cô. Cũng vừa lúc, chiếc váy ngủ trên người Dương Hân bị lộ ra, Trần Tuấn long bèn quyết định phải hành động.

Thực sự là rất kích động, Trần Tuấn Long len lén bước đến đằng sau Dương Hân. Đang lúc Dương Hân đang cúi xuống rửa mặt, cặp mông đầy đặn của cô hơi nhếch lên, chiếc váy ngủ hờ hững bao quanh đùi, kéo dài dọc theo cơ thể. Nhìn đến đó, dục tình trong người Trần Tuấn Long đã lập tức bốc lên, quả thực vào buổi sáng ham muốn của đàn ông là mãnh liệt nhất, Trần Tuấn Long mới sáng sớm đã bị đánh thức, đương nhiên là không hài lòng, đúng lúc Dương Hân lại phô ra thân hình xinh đẹp gợi cảm như vậy, Dương Hân chính là tự làm tự chịu, chạy trời không khỏi nắng đây.

Tiếc là bây giờ cô vẫn đang quay lưng lại, cô ngẩng đầu lên nhìn trong gương thấy Trần Tuấn Long đang đứng ngay sau lưng mình. Trên mặt còn lộ rõ vẻ tươi cười thản nhiên, đây chính là kiểu trêu đùa có ý đồ đen tối, Dương Hân không biết làm sao, toàn thân dường như đã trở nên mềm yếu. Tối hôm qua vì có Kim Ngọc Châu, Trần Tuấn Long không ngủ lại được ở Hải Đào Hiên, Dương Hân cảm thấy thật sự rất tiếc nuối, mà bây giờ hắn lại đang đứng đằng sau cô dáng vẻ mập mờ như vậy. Lẽ nào hắn đang nghĩ đến chuyện ấy sao?

Trần Tuấn Long nhìn thấy Dương Hân ngẩng đầu lên, liền bước đến ôm lấy cô, phần hạ thể áp sát lấy cặp mông của cô, không để cho cô suy nghĩ nhiều, Trần Tuấn Long liền hỏi:

- Tiểu Túy Túy, đêm qua… Em ngủ có ngon không?

Dương Hân không biết phải trả lời như thế nào, bởi vì hiện tại cô đã cảm nhận được phần hạ thể cứng rắn kia của Trần Tuấn Long đang gắt gao áp sát lấy cặp mông của cô, thêm nữa, Trần Tuấn Long đã bắt đầu cọ xát nhịp nhàng lên xuống.

- À… ngủ được ạ… Ngủ cũng được ạ. A Long, anh… anh muốn làm gì vậy?

Dương Hân không chịu nỗi nữa, liền quay đầu lại hỏi.

Trần Tuấn Long mỉm cười. Kề miệng đến bên tai Dương Hân, nhẹ nhàng nói:

- Muốn làm gì à? Em nói xem, Tiểu Túy Túy, anh muốn cùng với em đó.

Trần Tuấn Long nói thẳng ra, nghe thấy thể Dương Hân đã toàn thân cảm thấy tê dại, run giọng nói:

- Ở đây á? Không, không được đâu. Không có thời gian đâu, A Long.

Cô nhớ ra Kim Ngọc Châu đang ở bên ngoài, vội nhắc Trần Tuấn Long.

Trần Tuấn Long cũng đã để ý đến điều này.

- Đừng lo, Tiểu Túy Túy, em sẽ thấy chúng ta có dư thời gian đấy.

Trần Tuấn Long vừa nói, vừa lấy tay kép gấu váy ngủ đằng trước của Dương Hân lên, tấm lụa mỏng manh trên người cô thoáng chốc đã bị Trần Tuấn Long mở ra.

Sống cùng Dương Hân lâu như vậy, Trần Tuấn Long rất rõ thói quen sinh hoạt của cô, vốn là Dương Hân ban đêm khi đi ngủ, thì thích thả lỏng, cởi bỏ chiếc áo nịt ngực, chỉ mặc váy ngủ, để bầu ngực trần, hôm nay cũng không phải ngoại lệ, khi Trần Tuấn Long kéo váy ngủ của cô lên, cặp nhũ hoa mềm mại, tròn trịa thoáng chốc đã hiện ra trong tấm gương thủy tinh trước mặt, Trần Tuấn Long để cho đôi bàn tay to lớn của hắn trườn lên.

- A…

Khi Trần Tuấn Long để hai tay bò lên trên ngực Dương Hân, cô không thể nén nổi một tiếng kêu nhẹ, Trần Tuấn Long đang tùy ý xoa lấy cặp nhũ hoa của cô, Dương Hân liền nhớ lại cảnh tượng đêm đó Trần Tuấn Long đã cùng ân ái với cô trước tấm gương lớn trong phòng luyện vũ, tình huống lúc này và đêm hôm đó cũng tương tự với nhau.

Trần Tuấn Long hăng hái xoa lấy phần hạ thể, cơ thể của Dương Hân cũng đã tùy theo đó mà phản ứng, lúc đầu cô chỉ rên khe khẽ, cuối cùng không thể nén được, đành phải quay lại, đỏ mặt hờn dỗi nói:

- Anh đúng là đồ háo sắc mà, mới sáng sớm như vậy đã quấn lấy em, anh… anh nhanh lên một chút được không.

Sau khi nói câu trách móc, thì lại ngượng ngùng yêu cầu, Dương Hân lúc này có thể nói là tâm khẩu bất nhất.

Trần Tuấn Long nghe thấy Dương Hân nũng nịu nói vậy, liền hiểu ý bật cười ha hả. Hắn hơi cúi người, thả lỏng hạ thể ép lên người Dương Hân. Dương Hân tạm thời đằng sau đang được tự do, bèn chủ động cúi sấp người trên chiếc bồn rửa mặt, cặp mông vểnh lên, một dáng vẻ gợi cảm, dâm đãng, với tư thế này, trên thực tế nó đã phát ra một tín hiệu rất rõ ràng, nói đúng là bây giờ em đã là của anh, anh muốn như thế nào thì cứ làm như vậy đi.

Quả nhiên, Trần Tuấn Long nhìn thấy thế thì dục tình bừng bừng, Dương Hân đang khiêu khích hắn như thế, mời gọi hắn thì sao có thể chịu được chứ. Trần Tuấn Long không nói thêm gì nữa, vỗ vỗ vào mông Dương Hân, Dương Hân kêu khẽ một tiếng, mông uốn éo một chút, vẫn tiếp tục lôi kéo Trần Tuấn Long.

Lúc này Trần Tuấn Long đã kéo gấu váy ngủ của Dương Hân, vén lên đến ngang lưng, một chiếc quần lót nhỏ xinh màu xanh nhạt lộ ra, Trần Tuấn Long nhìn thấy nó bèn mỉm cười, hai tay kéo chiếc quần lót xinh xắn xuống dưới, chiếc quần lót kéo xuống đến ngang mông Dương Hân. Trần Tuấn Long cứ chậm rãi kéo xuống đến bắp đùi, cuốn thành một đường kéo dài, cặp mông tròn trịa trắng nõn nà đang vểnh cao của cô rốt cuộc cũng đã lộ rõ trước mặt Trần Tuấn Long.

Trần Tuấn Long vẻ giảo hoạt duỗi ngón tay giữa của mình ra, vuốt dọc theo khe mông của cô.

- A…

Lúc Trần Tuấn Long miết ngón tay của mình vào nơi đó, Dương Hân kêu lên tiếng rên đầy thỏa mãn. Trần Tuấn Long rút ngón tay ra, một tia dâm dịch trong suốt đang từ từ nhỏ xuống, xem ra thân thể của Dương Hân đã sẵn sàng rồi, hắn còn chờ gì nữa chứ.

Trần Tuấn Long tay trái đỡ lấy mông Dương Hân, tay phải nới lỏng thắt lưng, tụt quần xuống phía dưới, rồi ôm chặt lấy Dương Hân từ phía sau, Dương Hân nhắm mắt lại, nhưng tay cô bây giờ cũng đang sờ soạng xuống phía hạ thể của hắn, rất nhanh cô đã tìm đến được vật đang nóng rực như lửa kia của Trần Tuấn Long. Vì thế Dương Hân gấp gáp cầm lấy để giúp hắn đi vào cơ thể mình.

- A…

Khi Trần Tuấn Long vừa đi vào, Dương Hân rên lên một tiếng rất thỏa mãn. Lúc này, trong phòng vệ sinh, xung quanh toàn là gương kính, đều chỉ thấy bóng dáng Trần Tuấn Long đang nhịp nhàng động tác.

- Dương Hân! Dương Hân à!

Kim Ngọc Châu ở bên ngoài phòng khách vừa cất tiếng gọi, vừa đi vào phòng ngủ đang không đóng cửa, a, lạ thật. Trong phòng ngủ không có ai cả, nhưng Kim Ngọc Châu cẩn thận nghe ngóng, cô nghe thấy tiếng rên rỉ rất kích thích phát ra từ phía phòng vệ sinh trong phòng ngủ, ban đầu cô nghe không rõ, còn bước đến gần hơn gọi to:

- Dương Hân.

Không ngờ khi tiếng gọi của cô vừa cất lên, thì tiếng rên rỉ vừa rồi cô nghe thấy lại càng lớn và cao vút lên. Bỗng phút chốc lúc này Kim Ngọc Châu đã hiểu, ra là Dương Hân đang ở bên trong làm chuyện ấy. Nghĩ đến đây khuôn mặt cô lập tức đỏ bừng lên, vội xoay người chạy như bay ra khỏi phòng.

Thật là xấu hổ quá, hóa ra bọn họ đang làm chuyện ấy. Kỳ thực chuyện này cũng khó trách Kim Ngọc Châu cảm thấy ngượng ngùng. Cô còn là một cô gái trong trắng, chính cô căn bản là cũng không hề có kinh nghiệm đối với chuyện này, cô chỉ có cảm giác như vậy thôi, Trần Tuấn Long và Dương Hân ở bên trong làm gì cô không biết, và cũng không muốn biết.

Nhưng Dương Hân lúc này cũng không thể quan tâm đến việc Kim Ngọc Châu có biết hay không, cô chỉ biết bây giờ cô đang leo lên đỉnh núi vu sơn, Trần Tuấn Long vừa rồi động tác quá mãnh liệt, cô cảm nhận được Trần Tuấn Long đi vào cơ thể cô thế nào, mặc dù cô đã ra sức kìm nén khoái cảm của mình, nhưng rất rõ ràng, Trần Tuấn Long đã mang lại cho cô cảm giác rất khác biệt, ở trong cái không gian chật hẹp này, những biểu hiện kích thích nhất đều được hiện rõ qua tấm gương, Trần Tuấn Long đang cùng cô ân ái, đó là một kiểu yêu đến cuồng dại, Dương Hân không hoài nghi chút nào về điều đó.

Bây giờ chỉ cần có cơ hội, Trần Tuấn Long cùng cô đều đã nắm chắc, đều muốn yêu thế nào cũng được, Dương Hân trước kia quan niệm chuyện này là không thể, cô chỉ có thể đồng ý ân ái trên giường mà thôi, và chỉ có mình cô cùng Trần Tuấn Long hưởng thụ trọn vẹn cuộc yêu.

Nhưng sau này cô đã nhận ra, phải chia sẻ với cả Quách Uyển Tây, Quách Uyển Tây trong chuyện này luôn dẫn đầu, cô có thể làm cho Trần Tuấn Long cảm thấy rất thỏa mãn, vui sướng. Điều này không khỏi buộc Dương Hân phải cạnh tranh với Quách Uyển Tây, mặc kệ chuyện Trần Tuấn Long lúc nào muốn, và muốn như thế nào, trong thâm tâm Dương Hân, các cô sẽ dốc lòng thỏa mãn Trần Tuấn Long, bởi vì cô hiểu được rằng, cô phải làm cho Trần Tuấn Long sung sướng thỏa mãn, đây là chuyện nhất thiết phải làm. Nếu không, cô sẽ bị thất sủng, còn Quách Uyển Tây thì cứ chậm rãi chiếm thế chủ động thôi, chuyên

Cho nên Hân phải mang tất cả vốn liếng có được ra để cự tuyệt Trần Tuấn Long, Trần Tuấn Long đối với yêu cầu của cô, đều đáp ứng trăm phần trăm, bất kể là trong tình huống nào.

Nhưng Dương Hân cũng không thể không thừa nhận rằng, hoàn cảnh ân ái ở đây thật sự rất kích thích, huống hồ bên ngoài còn đang có bạn học của cô Kim Ngọc Châu. Khi Kim Ngọc Châu gọi to tên của cô, Trần Tuấn Long động tác lại càng thêm mạnh mẽ, Dương Hân vừa tận hưởng khoái lạc yêu đương, vừa nghĩ vẻ lạ lùng, “Tên háo sắc này, hắn vì cớ gì mà có thể mạnh mẽ như vậy nhỉ, chẳng lẽ là...” Dương Hân nghĩ lại, một suy đoán to gan đã được hình thành trong đầu cô, thì ra là thế, trong lòng cô đắc ý, tên háo sắc Trần Tuấn Long này, thật là dâm dục mà, vừa rồi ở bên ngoài nhất định là đã nhìn thấy Kim Ngọc Châu chỉ mặc váy ngủ, để lộ rõ ra đôi vai trần, nói không chừng hắn có ý nghĩ bậy bạ như vậy mới tìm đến cô, sáng sớm hắn lại đã có ham muốn mạnh mẽ như vậy, ưmm, không biết chừng lúc hắn đang cùng với cô, thì đầu óc xấu xa lại đang nghĩ đến Kim Ngọc Châu ở bên ngoài, không chừng tên háo sắc này cũng đang muốn lột sạch quần áo của Kim Ngọc Châu, giống như đã làm với cô vậy. Dương Hân trong lòng không khỏi cảm khái, đồ dâm tặc.

Trần Tuấn Long đương nhiên là rất háo sắc, mà háo sắc như vậy cô có thể thương hắn sao, cùng với động tác mạnh mẽ của Trần Tuấn Long và tiếng gọi của Kim Ngọc Châu ở bên ngoài, Dương Hân đang khẽ rên rỉ cũng không che giấu được khoái cảm của mình nữa, cô cất tiếng kêu, tiếng rên rỉ càng lúc càng lớn, giờ phút này, cô thầm mong cực khoái sẽ đến nhanh một chút, cô không quan tâm đến chuyện gì khác nữa.

Trần Tuấn Long cuồng nhiệt trên bông hoa ướt át của Dương Hân, cuối cùng mang đến cho Dương Hân tuyệt đỉnh vu sơn, rồi hắn nằm sấp lên người Dương Hân, nhẹ nhàng vuốt ve thân thể cô, dỗ dành nựng nịu sau khi Dương Hân đã đạt cực khoái, động tác mềm mại như vậy khiến cho thân thể và tâm hồn Dương Hân đều cảm thấy rất dễ chịu.

Cuối cùng, Trần Tuấn Long nhịp thêm vài lần nữa, rồi mới chậm rãi rời khỏi người Dương Hân. Hắn rời khỏi cô rồi, tiếng rên rỉ của Dương Hân mới dần dần ngừng lại, Trần Tuấn Long mỉm cười vuốt tóc Dương Hân. Trên gương mặt cô hiện rõ vẻ thỏa mãn của một người đàn bà.

Hai người mặc quần áo chỉnh tề rồi đi ra, cũng đã là 7h45’, xem ra vừa rồi họ đã trễ không ít thời gian, Kim Ngọc Châu đỏ mặt cúi đầu đi vào phòng ngủ, rồi khóa trái cửa lại để thay quần áo.

Trần Tuấn Long cười cười, cũng không để ý lắm, nhưng Dương Hân nhìn thấy dáng vẻ như thế của Kim Ngọc Châu, cũng cảm thấy có vẻ không ổn, ăn qua loa bữa điểm tâm mà Trần Tuấn Long mang đến, “Ôi”, cô vừa uống sữa đậu nành, vừa ngây người suy nghĩ, xem ra bỗng nhiên bữa điểm tâm này giá phải trả cũng không thể tránh khỏi quá đắt rồi.

Cô nhìn sang Trần Tuấn Long đang cợt nhả ngồi cạnh mình, cô chợt thấy tức giận, uống xong cốc sữa đậu nành, Dương Hân liền trách móc;

- A Long, em không cho anh lần sau được như vậy nữa đâu nhé, biết không? Anh xem, vừa rồi…

Trần Tuấn Long làm sao có thể chịu sự chỉ huy của cô được, hắn thích sao thì làm vậy. Cho nên đối với vấn đề của Dương Hân, hắn không tỏ ý kiến gì cả, bởi vì Trần Tuấn Long biết, tính cách của Dương Hân chính là tâm khẩu bất nhất, kỳ thực tâm tính của cô so với Quách Uyển Tây cũng khá mềm mại rồi.

Trần Tuấn Long nhìn sang, vẻ không quan tâm đến thái độ của Dương Hân, dường như muốn đem đĩa bánh bao, bánh quẩy gì đó tung hê hết cả, rốt cuộc, hắn mới nói:

- Tiểu Túy Túy, bữa điểm tâm này là em bảo anh mới mua đấy nhé.

Trần Tuấn Long ngụ ý muốn nói là chính Dương Hân đã đòi hỏi những thứ này, và hắn không có liên quan gì.

Dương Hân nhìn thấy Trần Tuấn Long dáng vẻ hả hê cười trên nỗi đau khổ của người khác, lập tức nổi giận, thốt lên:

- Được lắm! Lần sau em sẽ không phiền anh đi mua điểm tâm nữa.

Trần Tuấn Long chỉ chờ đến câu nói kia của Dương Hân, hắn ngay tức khắc bật cười lớn, Dương Hân nói xong câu đó, cô rốt cuộc cũng hiểu rõ mình làm vậy với Trần Tuấn Long là đích đáng lắm, tên đểu giả này thật sự là xảo quyệt mà.

Kim Ngọc Châu quần áo chỉnh tề đứng trước mặt Trần Tuấn Long, Trần Tuấn Long trước mắt thấy sáng bừng lên, cô trang điểm hơi nhạt một chút, mặc trên người bộ lễ phục dạ hội rất nhã nhặn, dáng vẻ thanh tú, xinh đẹp, đoan trang và nền nã. Trần Tuấn Long thầm khen ngợi cô, vốn là đối với vẻ đẹp thì đều có cảm giác rất thân thiết, Trần Tuấn Long cũng không ngoại lệ, đây đã là bản tính trời sinh rồi.

Dương Hân cũng đang tán dương cách ăn mặc hôm nay của Kim Ngọc Châu, liên tục khen cô thật xinh đẹp, còn đi ra phía trước kéo tay cô đến để nhìn cho rõ.

Trần Tuấn Long giờ mới hiểu được vì lẽ gì mà Dương Hân muốn hắn đưa Kim Ngọc Châu đến phòng chụp ảnh của đài truyền hình, ra là Kim Ngọc Châu mặc chiếc váy này, đâu thể nào chen chúc đi trên xe bus được. Trần Tuấn Long cầm chìa khóa, đứng dậy nói với hai cô:

- Chúng ta cũng nên xuất phát đi. Không thì sẽ trễ mất đấy.

Vừa rồi Dương Hân nói là sẽ bắt đầu diễn tập lúc 9 giờ, hiện tại cũng đã là 8 giờ hơn, thời gian quả thật rất khẩn trương, Trần Tuấn Long biết rõ giao thông ở Bắc Kinh. Lúc nào cũng có thể ùn tắc.

Vì thế Dương Hân luống cuống chân tay cầm theo balô và mấy món đồ khác, Trần Tuấn Long bước theo sau, hắn chú ý tới bộ trang phục dạ hội của Kim Ngọc Châu tuy rằng đẹp, nhưng dường như cũng có chút cũ kỹ, cá biệt còn có chỗ khâu lại bằng tay. Trong thang máy Trần Tuấn Long nửa đùa nửa thật hỏi cô:

- A Châu, bộ trang phục này của em, hình như là đã hơi cũ thì phải, nhưng mà thoạt nhìn thì trông như mới vậy đó.

Kim Ngọc Châu lúc lắc bộ váy của mình. Cô mỉm cười nói:

- À, đây là lễ phục dạ hội em mượn của người khác. Còn viền hoa thêu này chính là mẹ em đã thêu cho em, cho nên nhìn qua thì dường như có vẻ còn mới, nhưng bên trong cũng đã cũ kỹ lắm rồi, viền hoa mới thêu này cũng chỉ có thể che dấu đi một chút mà thôi.

Dương Hân đứng bên cạnh Kim Ngọc Châu níu lấy tay cô, vẻ lạ lùng.

- Oa, cậu không nói thì mình còn tưởng ra đây là một bộ lễ phục mới đấy, nhìn qua trông rất đẹp. Không ngờ mẹ cậu lại có thể làm được như vây. Mẹ của cậu tay nghề thật là lợi hại đó nha.

- Ừ!

Kim Ngọc Châu gật đầu nói:

- Lần này mẹ mình rất ủng hộ mình tham gia cuộc thi, bà đã hỏi mượn cho mình bộ váy dạ hội này, còn dành ba ngày ba đêm để giúp mình là ủi cho chỉnh tề, sau đó thêu viền hoa che vào những chỗ có tì vết.

- Mẹ cậu đối với cậu thật là tốt quá!

Dương Hân cảm khái nói.

Trần Tuấn Long chỉ đứng bên cạnh nghe, và mỉm cười. Xuống đến dưới lầu, Trần Tuấn Long mở cửa xe ra, một mình Kim Ngọc Châu ngồi hết cả băng ghế sau, chiếc váy dạ hội của cô rất lớn. Dương Hân lên ngồi ở ghế đằng trước.

Trần Tuấn Long lái xe đưa hai cô đến hiện trường diễn tập của đài CCTV. Trần Tuấn Long rẽ vào đại lộ, nhìn Kim Ngọc Châu vất vả giữ cho trang phục dạ hội được chỉnh tề, liền hỏi:

- A Châu. Sao em không mang theo chiếc váy dạ hội này đến phòng diễn tập rồi thay. Em mặc trên người như thế này cũng hơi vất vả đấy.

Kim Ngọc Châu gật đầu nói:

- Em vốn là cũng muốn làm như vậy, nhưng sau khi hỏi lại người phụ trách, anh ta nói sẽ có nhiều người lắm, anh ta đã xem xét, nhưng ở đó không có dư phòng thay đồ nào cho em, cho nên anh ta gọi cho em bảo em tìm biện pháp giải quyết, tối qua em nghĩ cũng chỉ có cách này, đang định bụng thuê xe đi, may là lại có anh giúp đỡ, A Long, cảm ơn an, làm trễ giờ lên lớp hôm nay của anh rồi.

Kim Ngọc Châu vẻ rất chân thành nói.

Trần Tuấn Long cười cười.

- Không sao đâu, đồ trang điểm của em và những thứ linh tinh khác em cứ mang theo đi, lát sẽ bảo Dương Hân giúp em cầm theo, kỳ thực em trang điểm như vậy đã rất có hiệu quả đấy, rất đẹp, không tồi chút nào đâu.

Trần Tuấn Long gật gật đầu vẻ tán thưởng.

Kim Ngọc Châu mỉm cười gật đầu, Dương Hân đang ngồi phía trước đón nắng liền nói:

- Được rồi, A Long, am không nhìn xem A Châu của chúng ta là ai chứ, cô ấy trước đây là một hoa khôi của Nam Xương đấy. Lại có thể không xinh đẹp sao, A Châu, mình tin cậu, cậu nhất định sẽ giành chiến thắng mà.

Trần Tuấn Long vẫn đang lái xe, cần phải thật khẩn trương, Trần Tuấn Long càng lái xe nhanh hơn, Kim Ngọc Châu bởi vì cũng đã sắp đến giờ diễn tập nên cũng cảm thấy có chút căng thẳng, cô không đáp lại câu nói của Dương Hân. Bất giác chiếc xe đã đi đến trụ sở của đài CCTV ở Bắc Kinh.

CCTV quả nhiên không hổ danh là anh cả của ngành truyền hình, trụ sở nằm trên một tòa cao ốc, so về mặt kiến trúc, rất đồ sộ bề thế, trên đỉnh là tháp truyền hình cao vút trong mây. So với việc gánh chịu sự tranh luận trong việc xây dựng tòa nhà, thì đây vẫn là một tòa cao ốc đáng ngắm nhìn.

Lên tới phòng hiện trường chụp hình, bên trong đã sớm có đầy ắp người, trợ lý đạo diễn đi đi lại lại, sắp sếp mọi người đi lên sân khấu theo trình tự, và một số việc khác nữa, Kim Ngọc Châu và Dương Hân đi xuống dưới tìm gặp phụ trách của cô. Trần Tuấn Long đứng bên cạnh, nhìn đám ngừoi đang bận rộn chụp hình ở trong phòng, hắn đứng một chân, chân kia vểnh lên, dựa lưng vào tường, dáng vẻ rất nhàn nhã, hoàn toàn đối lập với không khí sôi nổi khẩn trương ở phía trên.

Dáng vẻ đơn độc đặc biệt này của Trần Tuấn Long bỗng nhiên thu hút sự chú ý của một cô gái, cô “A” lên một tiếng, trong lòng thầm nghĩ, anh ta sao lại có mặt ở đây nhỉ, nên đến hay không đây? Cô gái nọ cảm thấy do dự, cuối cùng vẫn nhìn khoảng không trước mặt, bước về phía Trần Tuấn Long.

Trần Tuấn Long đang khoanh tay, vểnh chân đứng nhìn, bỗng nhiên có một cô gái đi tới bên cạnh, cô chủ động chào hỏi Trần Tuấn Long.

- À, xin chào, không ngờ lại gặp anh ở đây.

Trần Tuấn Long nghe tiếng liền quay đầu lại, một cô gái đang đi đến trước mặt hắn, cô mặc một chiếc váy dạ hội trắng muốt, trước ngực điểm vài ba bông hoa hồng xinh đẹp, tựa như ánh bình minh đang tươi cười trong gió xuân, một đôi mắt trong veo đang mở to nhìn hắn chăm chú, cô nhẹ nhàng đưa tay về phía Trần Tuấn Long chào hỏi.

Đây chẳng phải là hoa khôi của Đại Học Bắc Kinh Chu Tư Mai hay sao, Trần Tuấn Long khẽ nhếch môi mỉm cười, gật đầu nói:

- Xin chào, là Chu Tư Mai phải không, em cũng tham gia cuộc thi giọng hát hay này sao?

- Vâng, đúng vậy. Anh… Anh biết tên của em sao? Vậy là chúng ta cùng học Đại học Bắc Kinh rồi, thực xin lỗi anh, lần trước anh đã cứu em, em còn chưa cảm ơn anh nữa, cũng chưa biết tên của anh, anh có thể nói cho em được không?

Chu Tư Mai nháy mắt hỏi.

Trần Tuấn Long khẽ gật đầu.

- Anh là Trần Tuấn Long!

Sau đó hắn cũng không lên tiếng nữa, vẻ mặt có chút lạnh lùng.

Chu Tư Mai nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ, lần trước Trần Tuấn Long cứu cô cũng là một chuyện, Chu Tư Mai lớn như vậy, nhưng lần đầu tiên bị một người đàn ông tỏ vẻ lạnh nhạt như thế, mặc dù có chút không vui, nhưng khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng kia của Trần Tuấn Long đã sớm khắc sâu trong tâm trí cô.

Cô còn muốn nói thêm chút gì đó, lúc này, Trần Tuấn Long đang mỉm cười chăm chú nhìn về phía trước, Chu Tư Mai nhìn theo hướng ánh mắt của hắn, thấy hai cô gái đang đi tới, trong đó có một người cũng đang mặc trang phục dạ hội, Chu Tư Mai trong lòng cảm thấy lạ lùng, bọn họ là ai nhỉ?

Bạn đang đọc Tuấn Long Bách Mỹ Duyên của Bão Bão Nhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.