Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Theo đuổi Y Y.

Phiên bản Dịch · 8085 chữ

- Thật tốt quá rồi. cảnh sát cuối cùng cũng tới.

Dương Hân vui mừng nói.

Quách Uyển Tây ghé vào chỗ tựa ghế, hỏi Trần Tuấn Long đang lái xe:

- Long ca à, sao vừa nãy chúng ta không đợi cảnh sát đến rồi mới đi? Em thấy vừa rồi nếu không phải là anh thấy việc nghĩa ra tay cứu giúp, đánh chạy đám người xấu này thì cái bạn nữ vừa rồi nhất định đã bị bọn chúng bắt đi rồi.

Việc gì phải thế chứ, Trần Tuấn Long đương nhiên là không muốn cho mọi người biết vừa rồi chính là hắn ra tay. Tuy là làm việc nghĩa, nhưng những việc như thế này thì tránh đi thì hơn. Sự việc gây ảnh hưởng lớn như thế, bên trên nhất định sẽ lại tra hỏi đủ điều. Trần Tuấn Long làm việc mặc dù là không kiêng nể gì nhưng hắn hành sự trước nay đều rất thận trọng. Không nói tới chuyện vừa rồi mình ra tay làm việc nghĩa, chỉ tính là lúc ấy hoàn cảnh rất hỗn loạn, đám côn đồ đều có vũ khí xua đuổi và hành hung mọi người thế mà chỉ có một mình mình đứng ra phản kháng, chuyện đó Trần Tuấn Long vẫn rất rõ ràng. Cho nên hắn cũng không sợ người ta tra ra được mình. Mà cho dù có tra ra được thì cái mũ hăng hái làm việc nghĩa được người ta chụp lên đầu cho như thế lại còn sợ không ép được đám cảnh sát hay sao?

Nhưng tốt nhất là nên rút lui một bước. Hơn nữa trong cảnh sát còn có Lý Thế Bằng nữa, mà Trần Tuấn Long cho tới bây giờ vẫn chưa tiết lộ với Lý Thế Bằng biết chuyện mình đang học ở Đại học Bắc Kinh. Thân phận này của mình là Thất Thất mang lại cho, hắn đương nhiên là phải quý trọng. Nhưng kể cả có bị bại lộ cũng không có vấn đề gì, Trần Tuấn Long trước nay hành sự đều thích theo ý mình, linh hoạt theo tình huống, chẳng thèm quan tâm đến điều gì. Nhưng thứ mà hắn quan tâm bây giờ là làm sao tìm đuợc huấn luyện viên, bắt ông ta phải trả lại món nợ kia cho mình.

- Cảnh sát mà đáng tin thì heo nái cũng biết lên cây!

Trần Tuấn Long gạt tay lái, đi vào khuôn viên của trường Đại học Bắc Kinh.

- Cậu có thấy bọn họ tới trễ như thế không? Tớ nghĩ nếu không phải là có mấy nam sinh dũng cảm dám đứng ra bênh vực thì mấy tên xấu xa đó đã đạt được mục đích của mình rồi. Hai cô nữ sinh nói chuyện với nhau.

- Ừ!

Dương Hân rất là đồng tình.

- Mấy tên bắt cóc vừa nãy thật là không biết trời cao đất dày là gì, may mà có A Long nhà chúng ta ở đó. A Long à, anh thật là lợi hại. Anh biết võ công sao?

Trí tưởng tượng cuả Dương Hân thật là phong phú.

- Đúng rồi, bạn trai của các em, Trần Tuấn Long chính là một cao thủ võ lâm tuyệt đỉnh, tung hoành thiên hạ đấy. Chẳng phải anh đây thì là ai chứ! Ha hả….

Trần Tuấn Long vừa lái xe vừa đùa nói.

Dương Hân và Quách Uyển Tây đều “xì…” ra tỏ ý không chiều theo. Trần Tuấn Long thì lại luôn thích nói đùa linh tinh nên đã làm cho hai cô không ngừng hờn dỗi.

- Anh đây thì tính là lợi hại cái gì chứ.

Trần Tuấn Long cười.

- Vừa rồi các em không thấy mấy bạn học ở cửa ký túc xá à? Thế mới gọi là rất lợi hại kìa. Bọn họ có người cầm gậy gộc, có người cầm gạch đá, còn có người dám để cả tay không xông lên đấu đá với hai gã côn đồ cầm đao đó. Bọn họ chiến đấu như thế mới gọi là kịch liệt.

Trần Tuấn Long miêu tả có phần khoa trương, còn cười nói với vẻ rất khôi hài.

- Cho nên anh cũng chưa là gì cả. Chuyện đêm nay hai người các em cũng đừng đi khoe khoang với những người khác. Hiểu không?

Trần Tuấn Long sau đó lại nghiêm túc nhắc nhở. Dương Hân và Quách Uyển Tây đều chưa từng thấy hắn nghiêm túc như thế bao giờ.

Quách Uyển Tây và Dương Hân nhìn nhau, đều rất là khó hiểu. Quách Uyển Tây cuối cùng dò dẫm hỏi:

- Long ca, vì sao lại như thế?

- Không tại sao cả. Chỉ là không được thôi. Anh cũng không muốn thân phận truyền nhân của đệ nhất võ lâm kia của anh bị các em phơi bày ra. Bằng không, đến lúc đó rước lấy họa toàn một đám đại nhân vật ma đầu đuổi giết anh thì thảm rồi. Ha hả....

Trần Tuấn Long cuối cùng không kiên nhẫn cười mà trả lời. Thật cũng là giả mà giả cũng là thật, hắn thích nhất là chuyện làm lẫn lộn thật giả phải trái, cho nên hắn cũng không muốn cho hai cô một giải thích xác thực.

Dương Hân oán giận nói:

- A Long, làm sao anh lần nào cũng vậy thế hả? Lớn đầu rồi còn không đứng đắn.

- Ha ha... đứng đắn ư? Anh ở trên giường cũng rất là đứng đắn đó nha.

Trần Tuấn Long trêu chọc, nhưng rồi rất nhanh, hắn lấy lại vẻ nghiêm túc:

- Chuyện mới vừa rồi các em ngẫm lại xem, thật sự là không đơn giản đâu. Những người đó nhất định là xã hội đen. Các em không nghĩ thử xem, bọn họ dám vào trường mình công khai bắt người, khủng bố tới mức nào? Đằng sau bọn họ nhất định là có ô dù độc thủ. Đấy cũng không phải là chuyện chúng ta có thể hình dung ra được, có phải không? Lần này anh làm hỏng chuyện tốt của bọn họ. Nếu như các em còn đi khoe khoang khắp nơi, làm cho mọi người biết được, đừng nói là bọn họ sẽ đối phó với anh như thế nào, nếu như là tìm tới hai người các em thì làm sao bây giờ? Ha ha... hai đại mỹ nhân yểu điệu của anh, nếu các em mà bị bọn họ bắt đi, tự các em ngẫm xem hậu quả thế nào đi. Nhé? Anh sợ đến lúc đó anh có muốn cứu cũng cứu không nổi các em đâu.

Trần Tuấn Long lần này nói thực sự rất nghiêm trọng. Có điều cũng không uổng công hắn, Dương Hân và Quách Uyển Tây lập tức trầm mặc. Các cô cũng tưởng tượng ra được, và đúng là như lời Trần Tuấn Long đã nói. “Nếu như mình đi khoe khoang khắp nơi là Trần Tuấn Long cứu người, đừng nói là cảnh sát sẽ đến gây phiền toái, mà nhỡ đám người xấu côn đồ kia tìm đến trả thù thì biết làm sao?” Nghĩ đến đây, hai cô không khỏi thu hồi tâm tình hưng phấn vừa rồi, bắt đầu lại có chút lo lắng. Quách Uyển Tây lại cảm kích nói:

- Long ca, anh thật là tốt!

Trần Tuấn Long mỉm cười. Nhìn từ kính chiếu hậu thấy bộ dạng lo lắng của hai cô, hắn cũng biết ít nhất là hai cô sẽ không đi khắp nơi tuyên truyền cho mình nữa.

Lúc này ở khu vực Đại học Bắc Kinh đã sớm rối loạn. Đám bắt cóc điên cuồng gây sự, cầm đao lao vào ký túc xá cướp người. Chuyện như thế không ngờ lại phát sinh ở trong trường học. Mọi người biết vậy nên không ai dám tự tin rằng sự an toàn của mình được đảm bảo.

Khi cảnh sát và bảo vệ của nhà trường đến nơi thì tình hình hỗn loạn rốt cục cũng có phần được khống chế. Cảnh sát phát hiện ra có mấy tên bắt cóc đều bị đao chém, lại thêm vừa rồi mọi người dùng gậy gộc và đấm đá, đã bị thương nặng. Có mấy tên bị vết đao đâm trên người rất khủng bố, phải lập tức đưa đến bệnh viện chữa trị. Tính ra thì hai gã côn đồ bị mấy nam sinh khống chế ở khu dưới ký túc xá còn đỡ thảm hại hơn. Bọn họ chỉ là bị thương ngoài da, không có gì đáng trở ngại cả, tinh thần đều tỉnh táo, đã bị cảnh sát mang về thẩm vấn.

Tiếp theo đó là hàng loạt công đoạn thẩm vấn, điều tra chứng cớ. Chuyện này đã làm kinh động đến lãnh đạo trường học. Sau khi bọn họ đến đã khẩn trương chữa trị và an ủi những sinh viên bị thương, cũng đề nghị với bên cảnh sát nhất định phải tra rõ vụ việc này, nếu không chuyện này sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn đến thanh danh của trường Đại học Bắc Kinh.

Mấy sinh viên nam đã tham gia khống chế bọn côn đồ kia, tự nhiên vì thế mà trở thành sao sáng của đêm nay. Hành động vĩ đại thấy việc nghĩa hăng hái xông pha của bọn họ đã được rất nhiều người tuyên dương. Cảm giác trở thành anh hùng thật không tồi, bọn họ ai nấy đều dương dương tự đắc, tự cho là chính mình đã thật sáng suốt, dẫn dắt mọi người cùng nhau chống lại đám bắt cóc hung tàn, cũng đã giải cứu thành công hoa hậu giảng đường Chu Tư Mai bị bắt cóc.

Thanh danh và những lời tung hô này nọ đã làm bọn họ mê mẩn. Giờ bọn họ mới để ý là chính mình đã là "anh hùng cứu mỹ nhân" Chu Tư Mai. Nếu như có thể có được sự ưu ái của người đẹp thì đây chính là một chuyện cực kỳ vinh quang.

Mất một buổi tối cánh sát mới thẩm vấn điều tra lấy chứng cớ xong, sau đó mới thu quân rút lui. Bên phía nhà trường cũng khẩn cấp điều động nhân thủ, phòng vệ ở trước cổng trường và cổng ký túc xá nữ sinh. Trong sự kiện lần này có hơn mười sinh viên bị thương, trong đó có cả hai cô gái. Hai cô này là khi phản kháng lại ở ký túc xá đã bị bọn bắt cóc đâm bị thương. Có điều cũng không có gì đáng ngại cả, chỉ là vết chém ở cánh tay, đã đưa các cô đi băng bó ở phòng y tế trường.

Lằng nhằng mãi đến khuya, Chu Tư Mai rốt cục cũng về đến phòng mình ở ký túc xá. Vừa rồi cô bị cảnh sát hỏi han lâu nhất. Cô cũng đã nói hết tất cả những gì mình biết rõ cho cảnh sát. Hiện giờ đương nhiên là phải điều tra xem rốt cuộc là ai muốn bắt cóc cô. Kẻ dám hành động lộ liễu như vậy thật sự là quá ghê tởm. Chu Tư Mai hiện giờ mới cảm thấy nghĩ mà sợ. Nếu như lúc đó không có Trần Tuấn Long đuổi tới kịp thời, có lẽ cô đã sớm bị đám côn đồ này bắt cóc đi. Mặc dù có chút khó hiểu, nhưng trong thâm tâm cô vẫn rất cảm kích việc Trần Tuấn Long đã ra tay đúng lúc. Có điều lời nói của Trần Tuấn Long trước khi rời đi lại đã xúc phạm nghiêm trọng tới lòng tự tôn của cô. Bản thân cô chưa từng có cảm giác như thế bao giờ. Lần đầu tiên cô gặp phải người con trai không coi trọng mình như thế, lòng tự tin của cô đương nhiên là trở nên rất mất cân bằng.

Lúc cảnh sát hỏi về Trần Tuấn Long, bởi vì cô cũng không quen hắn cho nên cũng chỉ kể lại sự việc là như thế, tức là Trần Tuấn Long đã cứu cô. Cảnh sát cũng ghi chép lại cẩn thận. Bởi vì đêm nay ở hiện trường có quá nhiều người lập công, đều là những người thấy việc nghĩa hăng hái ra tay, ai cũng nói mình anh dũng thế nào, đánh đám bắt cóc như thế nào, lạ còn có người hỏi thẳng cảnh sát là đêm nay như thế thì có khen thưởng gì không nữa, tất cả làm cho nhóm cảnh sát cũng phát phiền. Kỳ thật, trọng điểm điều tra của cảnh sát cũng chỉ là muốn tìm ra ai là người muốn bắt cóc Chu Tư Mai, tìm ra được kẻ đứng đằng sau giật dây. Chứ còn đối với những hành động nghĩa hiệp hăng hái cứu người thì cũng chỉ đơn giản ghi chép lại một chút mà thôi. Hiện giờ, những kẻ bắt cóc hành hung người đều đã bị bắt, những người bị thương cũng chỉ đặc biệt có hai người, mà dù sao vừa rồi cũng không có người chết, cảnh sát đương nhiên cũng không quá để ý đến nữa.

Ngày hôm sau, sự kiện bắt cóc hoa khôi đã chấn động toàn trường. Đủ loại tin đồn truyện kể lưu truyền trong trường học. Bởi vì từ chỗ cảnh sát đã có thông tin chính xác là bọn họ đã tìm ra được kẻ giật dây đứng đằng sau vụ việc này. Hóa ra, đám côn đồ bắt cóc kia đã được một ông chủ thuê mướn. Ông ta đã chi ra một số tiền và chỉ định là phải bắt cóc Chu Tư Mai.

Ngày hôm sau, sự kiện bắt cóc hoa khôi đã chấn động toàn trường. Đủ loại tin đồn truyện kể lưu truyền trong trường học. Bởi vì từ chỗ cảnh sát đã có thông tin chính xác là bọn họ đã tìm ra được kẻ giật dây đứng đằng sau vụ việc này. Hóa ra, đám côn đồ bắt cóc kia đã được một ông chủ thuê mướn. Ông ta đã chi ra một số tiền và chỉ định là phải bắt cóc Chu Tư Mai.

Lúc sáng Chu Tư Mai cũng đã bị cảnh sát hỏi đến chuyện tháng trước ông chủ Tiền có phát sinh xung đột gì với cô. Chu Tư Mai lúc này mới nhớ tới là có một chuyện như thế. Lúc ấy, ông chủ kia cứ giằng co với mình, sau lại bị chính Diệp Xuân Ngạn, "hộ hoa sứ giả" của mình đánh chạy. Việc này lúc ấy còn làm phiền cô một chút, sau rồi cũng không còn việc gì nữa thì mọi người gần như quên đi luôn.

Phải biết rằng, từ khi học cấp hai đến giờ, gần như đều có nam sinh đánh nhau và tranh đấu vì cô. Chẳng qua cũng chỉ là để giành được sự quan tâm của cô mà thôi. Thật là chán ghét. Cho nên đụng tới chuyện có người vì thể hiện tình cảm với mình mà ẩu đả, người ta thì to tát chứ với cô thì đấy là chuyện rất bình thường. Nhưng Chu Tư Mai không biết lúc này cô đã đắc tội với người ngoài xã hội. Người ta cũng không phải là loại nam sinh đơn thuần gì, đương nhiên sẽ dùng một số thủ đoạn nhơn bẩn nào đó để báo thù cô.

Sau khi đã có manh mối quan trọng này, cảnh sát đã bắt đầu điều tra khẩn cấp. Bọn họ thậm chí còn hoài nghi trong trường học có người làm chân trong mật báo ra ngoài. Trải qua quá trình thẩm vấn, bọn họ đã rất mau chóng xác minh ra được điểm tình nghi đó, bắt một sinh viên nữ học khoa Nghệ thuật cũng ở cùng trong ký túc xá của trường về đồn công an tra hỏi. Bởi vì cô sinh viên này vẫn bị tình nghi là có quan hệ mật thiết với ông chủ kia. Không đến một giờ đồng hồ, cô gái đã cung khai toàn bộ. Là cô ta đã bán rẻ Chu Tư Mai, cô ta nhận của ông chủ kia năm ngàn tệ để theo dõi và quan sát Chu Tư Mai rồi sau đó báo cáo lại với ông ta hành tung của Chu Tư Mai.

Mà đồng thời, những kẻ bắt cóc bị bắt cũng khai rằng vốn là bọn chúng định ra tay trên đường, bởi vì như thế là đơn giản và nhanh gọn nhất. Nhưng bởi vì lối đi trong trường học nhỏ hẹp, không tiện đi xe tải vào trong, hơn nữa, hành trình của Chu Tư Mai luôn không xác định, cho dù có muốn ra tay trên đường cô về ký túc xá thì khi đó người qua lại cũng rất nhiều, hành động có phần phiền toái. Cuối cùng, tên cầm đầu của cả bọn đã quyết định lựa chọn lúc chiều tối chạng vạng, đợi Chu Tư Mai trở lại ký túc xá rồi mới động thủ.

Sau khi điều tra rõ ràng chân tướng sự việc, cảnh sát đã hành động khẩn cấp, nhưng nghe phong phanh thấy sự việc bị bại lộ, ông chủ kia đã nhanh chân trốn thoát mất tăm. Bắt người không được, cảnh sát cũng chỉ đành khai đao với đám tay chân bắt cóc này, bắt bọn chúng làm người chịu tội thay, luôn tiện chấm dứt vụ việc này cho xong.

Chuyện này tuy rằng ồn ào rất lớn, nhưng cảnh sát cũng đã bắt được tất cả những kẻ hành hung bắt cóc rồi. Ngoại trừ những sinh viên bị thương ra, trên thực tế cũng không có tổn thất gì lớn. Hơn nữa, lãnh đạo trường học cũng có quan điểm là những chuyện thế này thì nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, cho nên dần dần chuyện này cũng lắng xuống. Ngoài mấy lời chửi bới hệ thống bảo vệ trường học ở Đại học Bắc Kinh chẳng ra cái gì, làm đám bắt cóc càn rỡ hành động ra thì cũng không có lời ong tiếng ve gì nữa.

Nhưng Chu Tư Mai, cô hoa khôi độc nhất vô nhị của Đại học Bắc Kinh thì sau chuyện này lại càng trở nên nổi tiếng. Tất cả mọi người đều truyền bá đủ loại tin tức vỉa hè về cô. Có phân tích nguyên nhân là do có ông chủ theo đuổi không thành, thẹn quá hóa giận mà gây nên cớ sự; có phân tích thực lực của các sinh viên nam đang theo đuổi Chu Tư Mai. Những người ngồi lê đôi mách còn post hẳn tư liệu của những người đó lên mạng, ai là con của vị quan lớn nào, ai là con nhà giàu có, bố lắm tiền nhiều của, đủ loại thành phần. Thậm chí, có người rỗi hơi không ngờ còn phát động cuộc bình chọn trên trang web của nhà trường, để mọi người bình chọn xem hiện giờ Chu Tư Mai có còn là xử nữ nữa hay không. Kết quả là trong khoảng thời gian không đến một giờ, có gần nghìn người đã bầu chọn, 95:5, có mười lăm phần trăm người cho rằng Chu Tư Mai vẫn còn là xử nữ. Tất cả mọi người đều tự giác bầu chọn hình ảnh người tình hoàn mỹ của Đại học Bắc Kinh, địa vị hoa khôi xử nữ của Chu Tư Mai là thần thánh cũng không thể lay động được.

Đối với những chuyện này, Trần Tuấn Long cũng có biết. Tuy là đã xảy ra chuyện trọng đại như thế, nhưng đến hôm sau mọi người cũng vẫn phải lên lớp, nhà trường cũng vì vậy mà gia tăng các biện pháp bảo vệ an ninh. Mặc dù cảm giác có chút là lạ, nhưng dần dần mọi người cũng quen.

Lúc ăn cơm buổi trưa, Trần Tuấn Long mới phát hiện ra, bạn gái của Dương Hiểu Nhân, Lao Hồng Anh không ngờ lại bị thương. Dương Hân hỏi thăm mới biết được là tối hôm qua bọn bắt cóc đâm cô bị thương. Lúc đó, Lao Hồng Anh đang ở trong ký túc xá, nhìn thấy đám người này đến bắt Chu Tư Mai, cô và một bạn học nữa đến ngăn cản. Lúc đó bị một tên bắt cóc dùng đao xoẹt cho một phát thật dài trên cánh tay, chảy rất nhiều máu.

Dương Hiểu Nhân đương nhiên là đau lòng ghê gớm rồi, thấy Dương Hân hỏi thăm thì chửi váng lên bọn bắt cóc hung ác. Y cũng là sau khi nhận được điện thoại của Lao Hồng Anh mới chạy đến nơi. Mấy kẻ bắt cóc cũng bị y đánh cho một trận tơi bời.

Dương Hân và Quách Uyển Tây nhìn thấy cánh tay trái của Lao Hồng Anh bị băng bó kỹ càng thì cũng âm thầm kinh hãi. Chuyện tối hôm qua quả thật là rất gay cấn, các cô cũng không dám nói lộ ra là lúc đó có mặt Trần Tuấn Long ở đó. Mọi người sau khi bàn tán về chủ đề tối hôm qua, cuối cùng lại quay về nhân vật đầu mối, hoa khôi trường Đại học Bắc Kinh Chu Tư Mai.

Hóa ra tối hôm qua cô gái kia tên là Chu Tư Mai à. Dương Hân và Quách Uyển Tây lúc này mới bừng tỉnh ngộ. Bảo sao, người ta là hoa khôi của cả trường cơ mà, ngẫm lại trước kia mình còn tranh cử chức hoa khôi, đáng tiếc là trượt. Nói đến chuyện này, hai cô lại thổn thức mãi.

Trần Tuấn Long sau khi biết mọi chuyện cũng cười. Thật đúng là hồng nhan họa thủy, lại làm cho người ta quăng tiền ra đi mua mình, sức hấp dẫn của Chu Tư Mai này có thể nói là không nhỏ đâu. Tưởng tượng lại một chút vẻ đẹp kiều mỵ tươi tắn của Chu Tư Mai, cô gái như thế thật yêu ngạo, thật làm người ta mơ ước, có điều, Trần Tuấn Long lại không ưa cô nàng.

Vấn đề mà hiện giờ Trần Tuấn Long quan tâm là làm như thế nào thu phục được Liễu Y Y. So với Chu Tư Mai thì hắn càng ưa thích biểu hiện trên giường của vị đại mỹ nhân này hơn. Người phụ nữ chín chắn như Liễu Y Y lại càng có hương vị, cũng càng có lực hấp dẫn hắn hơn.

Trần Tuấn Long không tốn mấy công sức đã tìm được đến trụ sở của Công ty chứng khoán Ngân Hà. Khi biết được là có một nhà đầu tư rất có thực lực muốn đầu tư vào công ty, Giám đốc Khách hàng của Công ty chứng khoán Ngân Hà là Hoàng Đạo Bân đích thân tiếp Trần Tuấn Long.

Trần Tuấn Long trẻ tuổi như thế, đến nỗi làm cho Hoàng Đạo Bân sinh ra hiềm nghi với thân phận và thực lực của hắn. Trong quá trình hai người giao lưu, trong ngôn ngữ Hoàng Đạo Bân không tránh khỏi có sự dò hỏi và thử thách. Nói chuyện đã không hợp thì chẳng muốn nói nhiều, dù sao, mục đích của Trần Tuấn Long tới đây cũng chỉ là để tìm Liễu Y Y. Hắn chẳng muốn lằng nhằng với gã thực dụng này làm gì, bảo thẳng Hoàng Đạo Bân giúp mình mở một tài khoản ở công ty chứng khoán Ngân Hà.

Hoàng Đạo Bân cũng không ngờ được hóa ra Trần Tuấn Long lại là một kẻ lắm tiền như vậy, lập tức liền thay đổi sắc mặt và thái độ nói chuyện với Trần Tuấn Long một trăm tám mươi độ.

Gã nghĩ rằng Trần Tuấn Long chẳng qua cũng chỉ là loại công tử con nhà giàu lắm tiền, có nhiều lắm cũng không thể có tám chín trăm ngàn tệ để chơi cổ phiếu, vì thế đã chuẩn bị mở tài khoản cho Trần Tuấn Long rồi.

Khi nghe thấy Trần Tuấn Long nói là định đầu tư một khoản hai tỷ vào chơi thì Hoàng Đạo Bân lập tức kinh ngạc đến ngớ người ra, mồm há hốc không ngậm lại được, đến tay cũng phát run lên. Hoàng Đạo Bân vô cùng kích động. Hai tỷ đó, là cả một vấn đề khác hẳn rồi. Bản thân gã trước giờ tiếp đãi các khách hàng lớn nhưng người nhiều nhất cũng chỉ là đầu tư 315 triệu mà thôi. Trần Tuấn Long vừa mở miệng đã vứt ra hai tỷ, riêng chuyện này thôi đã có thể không làm cho gã khiếp sợ được nữa sao?

Trần Tuấn Long nhìn thấy bộ dạng gã như thế thì không khỏi thầm buồn cười. Vì thế, hắn lại trêu ghẹo gã, nói:

- Giám đốc Hoàng, có một câu chuyện xưa về Trịnh Bản Kiều, tôi không biết là anh đã từng nghe qua chưa?

- A?

Hoàng Đạo Bân kinh ngạc.

Trần Tuấn Long mỉm cười kể:

- Ừ, tương truyền là thời xưa Trịnh Bản Kiều có một lần đi trên đường gặp một ngôi chùa, đã đi vào trong chùa bắt chuyện với lão Phương trượng. Phương trượng thấy Trịnh Bản Kiều áo quần đơn giản, diện mạo bình thường thì cực kỳ lãnh đạm với ông ta, chỉ nói mỗi một tiếng: "Ngồi", lại nói với tiểu hòa thượng ở bên người: "Trà". Sau nhiều lần nói chuyện với nhau, lão hòa thượng phát hiện kỳ thật cách nói năng của Trịnh Bản Kiều thật bất phàm, không giống như hạng người bình thường. Vì thế, lão mời Trịnh Bản Kiều vào trong sương phòng, nói: "Mời ngồi!" lại phân phó kẻ hầu hạ: "Kính trà!". Lại hàn huyên trong chốc lát, mới biết người này chính là Trịnh Bản Kiều tiếng tăm lừng lẫy. Lão hòa thượng kia quả thực là vui mừng quá đỗi, liền tranh thủ mời ông ta vào trong một gian nội thất thanh nhã, nói: "Xin mời ngồi!" cũng bảo tiểu hòa thượng: "Kính trà thơm!" Ha hả...

Trần Tuấn Long lại kể tiếp:

- Sau khi nói chuyện xong, lão hòa thượng cầu khẩn Trịnh Bản Kiều ban thưởng chữ. Trịnh Bản Kiều nghĩ nghĩ rồi gật đầu đồng ý, vung tay viết xuống một đôi câu đối: "Ngồi, mời ngồi, xin mời ngồi! - Trà, kính trà, kính trà thơm". Giám đốc Hoàng ạ, tôi xem ra đôi câu đối này đặc biệt chuẩn xác khi áp dụng trên người anh đấy. Ha ha, ha ha...

Trần Tuấn Long cười lớn rồi đứng dậy, dùng sức vỗ vỗ bả vai của tên Hoàng Đạo Bân kia, làm gã rất đau. Hoàng Đạo Bân thần tình vẫn tươi cười. Trần Tuấn Long châm chọc khiêu khích gã thật đấy nhưng bây giờ thì gã nào dám đắc tội với một cái mỏ tiền như Trần Tuấn Long chứ.

Cuối cùng, Trần Tuấn Long nói:

- Khoản đầu tư này của tôi để ở công ty chứng khoán Ngân Hà của các anh chỉ với một yêu cầu. Đó là tất cả đầu tư của tôi chỉ cần một người giúp đỡ tôi thực hiện thủ tục. Những người khác thì tôi không cần!

Trần Tuấn Long nói một cách dứt khoát.

Hoàng Đạo Bân vội đứng dậy cười nịnh hỏi:

- Vậy xin hỏi Trần tiên sinh cần công ty chúng tôi cử ai ra phụ trách khoản đầu tư này của ngài?

Trần Tuấn Long mỉm cười, vẫn nụ cười tà tà kia, nhấn từng chữ một:

- Liễu - Y - Y

Liễu Y Y đang ngồi trong phòng làm việc của mình, vẻ mặt buồn bực. Cuối tuần trước bị cái gã Trần Tuấn Long kia làm loạn lên khiến cho cả cuối tuần của cô đều chẳng vui vẻ gì, cũng rất đáng ghét nữa. Không ngờ là hắn lại thông qua công ty săn đầu người Thiên Ưng mà tìm ra mình nữa. Đêm đó Liễu Y Y đã gọi điện cho Bạch Tuyết Anh, giám đốc của công ty săn đầu người Thiên Ưng, nói rõ ý đồ của mình là sẽ không đến làm cho công ty chứng khoán mới gì gì đó kia. Cô chỉ muốn sẽ quên tất cả những gì có liên quan đến Trần Tuấn Long.

Ai! Sớm biết như thế này, thì trước đừng làm. Liễu Y Y thở dài đứng dậy, dọn dẹp qua một chút phòng làm việc của mình. Tổng giám đốc Vương của công ty vừa rồi gọi điện thoại tới, nói sẽ dẫn theo một vị khách quý của công ty tìm đến cô để trao đổi một số chuyện đầu tư. Qua điện thoại, tổng giám đốc Vương không có lộ ra nhiều thông tin, chỉ nói là mức đầu tư của vị khách quý này có khả năng sẽ vượt qua một trăm ngàn tệ, cho nên muốn cô chuẩn bị sẵn sàng.

Từ sau khi bạn trai cũ là Tống Chí Hào gặp chuyện không may, Liễu Y Y đã bị công ty đóng băng vào luôn. Đã có đến hơn hai tuần cô không có việc gì để làm, mỗi ngày đi làm chỉ có là báo danh lấy lệ cho qua. Cô đã từng tìm gặp tổng giám đốc Vương, cũng muốn xin thôi việc. Nhưng tổng giám đốc Vương lại không phê chuẩn, chỉ nói là hiện giờ công an còn đang điều tra vụ việc về Tống Chí Hào, công ty vẫn cần cô phối hợp, vân vân.

Không còn cách nào khác, hiện giờ Liễu Y Y cũng chỉ đành chịu khó ở lại văn phòng này vậy. Nếu không thì tuần trước sau khi Bạch Tuyết Anh của công ty săn đầu người Thiên Ưng tìm được cô, cô đã không đồng ý nhanh như thế. Liễu Y Y chính là cảm giác mình không nên ở lại chứng khoán Ngân Hà thêm nữa.

Nhưng thật không ngờ hôm nay Tổng giám đốc Vương lại sắp xếp công việc cho cô thế này. Đây đúng là một chuyện tốt rồi. Cho nên Liễu Y Y cũng chấn chỉnh lại hoàn toàn tinh thần, chuẩn bị chiến đấu. Liễu Y Y mở cửa ban công ra cho thoáng, ngồi trở lại trên ghế, bàn tay trống trải nghịch nghịch cái bút bi, vừa xem tin tức kinh tế ở trên Inte. Trên thế giới phát sinh ra rất nhiều sự kiện kinh tế từng ngày, từng giờ, từng phút một. Việc Liễu Y Y phải làm chính là đánh giá được hơi hướng tiến triển từ những sự kiện kinh tế này để hướng dẫn cho khách hàng có sự đầu tư hợp lý và khoa học.

Cô luôn luôn sở trường trong lĩnh vực này, cũng rất tự tin, tự tin là nhất định khách hàng mới sẽ vừa lòng với những thông tin mình tư vấn cho họ.

Lúc này, tổng giám đốc Vương mỉm cười một mình đi vào. Liễu Y Y tươi cười đứng dậy tiếp đón:

- Xin chào Tổng giám đốc Vương!

- Chào cô, Y Y!

Lúc này đây trên mặt tổng giám đốc Vương tràn đầy nụ cười, hoàn toàn không hề còn tí nào âm u dữ dội như lúc hẹn gặp cô cuối tuần trước nữa.

Liễu Y Y biết thái độ làm người của tổng giám đốc Vương. Ông ta đã lăn lộn trong giới chứng khoán nhiều năm rồi, tung hoành thương hải, tuyệt đối là người lõi đời ra rồi. Ông ta chỉ nhận tiền chứ không nhận người, khi cô kiếm được thật nhiều tiền cho công ty thì nói chuyện rất vui vẻ hòa hảo, nhưng lần trước khi cô không may vướng vào chuyện xảy ra thì lập tức trở mặt ngay.

Có điều là Liễu Y Y cũng hiểu, những điều đó có lẽ là đạo lý sinh tồn của những ông chủ lớn. Hiện giờ cô cũng chỉ là lá mặt lá trái với ông ta mà thôi. Trong lòng Liễu Y Y đã có quyết định sẵn sàng rồi, chỉ chờ có cơ hội tốt là lập tức chuyển qua công ty khác.

- Y Y à, tôi giới thiệu với cô một vị khách VIP của công ty chúng ta nhé. Vị này chính là Trần tiên sinh, hai người làm quen với nhau đi.

Tổng giám đốc Vương khiêm nhường tránh người sang một bên.

Liễu Y Y ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy phía sau tổng giám đốc Vương là một người cao lớn anh tuấn, trên mặt lộ ra nụ cười tươi mà mình đã thật là quen thuộc. Người đó đang xấu xa nhìn chăm chú vào cô.

Liễu Y Y sợ đến ngây người. Tại sao lại là hắn chứ?

Trần Tuấn Long đã từng dự đoán xem sau khi Liễu Y Y gặp lại mình thì sẽ có những phản ứng thế nào. Cho đến lúc này thì Liễu Y Y mang lại cho hắn ấn tượng là người rất biết trấn tĩnh. Lúc mới gặp thì kinh ngạc vậy nhưng rất nhanh Liễu Y Y đã điều chỉnh lại cảm xúc và chỉ trong nháy mắt đã kịp ổn định lại, hào phóng khéo léo mời hắn và tổng giám đốc Vương ngồi xuống, sau đó còn phối hợp với lời nói của tổng giám đốc Vương, chủ động tự giới thiệu bản thân mình với Trần Tuấn Long, dường như trước đó hai người chưa hề gặp mặt vậy. Thấy cô chín chắn và trầm tĩnh như thế, Trần Tuấn Long lại mỉm cười.

Nhưng chỉ sau khi tổng giám đốc Vương rời khỏi gian phòng, Liễu Y Y đóng cửa lại và trở lại chỗ ngồi thì đã lập tức thay đổi một gương mặt khác.

- Làm sao lại là anh thế hả?

Liễu Y Y sắc mặt rất kém:

- Anh tên là Trần Tuấn Long phải không?

Vừa rồi tổng giám đốc Vương đã giới thiệu Trần Tuấn Long cho Liễu Y Y làm quen, Liễu Y Y cũng là lần đầu tiên biết tên gã hỗn đản đáng trách này.

Trần Tuấn Long cảm thấy hơi buồn cười. Bây giờ Liễu Y Y mới biết tên hắn. Cũng khó trách, bởi vì toàn bộ quyền chủ động đều ở trong tay hắn hết. Vì thế, hắn gật gật đầu.

- Tôi không phải là đã nói với anh, đừng có lằng nhằng với tôi thêm nữa rồi sao? Anh là loại người gì, sao lại... làm sao lại có thể đáng ghét như thế chứ?

Liễu Y Y có chút oán hận nói.

Trần Tuấn Long không ngờ là đến tận công ty cô tìm người, cô còn không oán trách cái cách hành xử vô lại này của hắn thì chẳng lẽ lại để hắn sau này cứ lẵng nhẵng làm phiền mình nữa hay sao?

- Tôi cực kỳ thất vọng với cô đấy, Liễu Y Y tiểu thư ạ!

Không ngờ là Trần Tuấn Long lại đáp trả bằng một vẻ mặt nghiêm túc.

Bị Trần Tuấn Long nói vậy, Liễu Y Y ngớ cả người ra. Cô nhìn Trần Tuấn Long kỳ quái, hắn mà thất vọng về mình ư?

- Lần này tôi đến quý công ty là để bàn về việc đầu tư giữa chúng ta. Tôi rất coi trọng công việc của mình. Cho nên thực sự là khi tôi đang làm việc thì tuyệt đối sẽ không nói chuyện riêng tư. Nếu như cô có bất kỳ vấn đề gì với tôi thì xin đợi cho tới khi nào tôi và cô bàn xong việc công đã rồi chúng ta hãy nói sau. Có thể như vậy được không, tiểu thư Y Y?Một câu "nghiêm túc rõ ràng" mà Trần Tuấn Long vừa nói đã làm cho Liễu Y Y không thể nhịn được. Ngón tay cái của cô liên tục bấm bấm đầu bút bi, bấm rồi lại thả, thả rồi lại bấm cho thấy hiện giờ tâm tình của cô cực kỳ kém. Nhưng Trần Tuấn Long lại đội cho cô một cái mũ "chỉ nói chuyện công việc" lên đầu rồi, cô còn biết làm thế nào được nữa?

Liễu Y Y không giận mà ngược lại lại cười.

- Ha ha... chỉ nói chuyện công việc phải không? Được rồi, vậy tôi muốn hỏi tôi có thể giúp gì được cho Trần tiên sinh đây?

Nói đến câu sau là cô đã thật tức giận rồi.

Chính mình bị tên khốn kiếp này đùa giỡn trong lòng bàn tay mà lại không thể phản kháng được. Trần Tuấn Long nhìn thấy bộ dạng Liễu Y Y thế này thì thầm cảm thấy buồn cười. Chiêu này của hắn là lạt mềm buộc chặt, trước hết là không nói với cô những chuyện khác mà chỉ tập trung nói chuyện công việc thôi.

- Đương nhiên, cô giúp được tôi.

Trần Tuấn Long mỉm cười, hơi thả lỏng một chút biểu tình nghiêm túc, lại nói tiếp:

- Hiện giờ tôi đang có một khoản tài chính trên hai tỷ muốn đầu tư. Tiếc là không tìm ra phương pháp. Tôi nghĩ là tiểu thư Y Y sẽ có biện pháp, không phải sao?

- Hai tỷ ư?

Liễu Y Y hơi biến sắc. Cô thấy lạ là Trần Tuấn Long tại sao lại có thể có nhiều tiền như thế chứ.

- Ừhm.....

Liễu Y Y trầm ngâm một chút, sau đó hỏi:

- Vậy xin hỏi Trần tiên sinh định đầu tư như thế nào?

Nếu đã là bàn chuyện công việc thì cứ giải quyết việc công đi đã. Liễu Y Y rốt cục khôi phục bình tĩnh và tính chuyên nghiệp trong công việc.

- Gọi tôi là A Long đi, tiểu thư Y Y.

Trần Tuấn Long nhắc bảo Liễu Y Y.

- Về phần là đầu tư như thế nào thì nói thực ra tôi cũng không hiểu lắm đâu. Có điều, tôi rất tin tưởng tiểu thư Y Y.

Trần Tuấn Long trong lời nói cố ý muốn thân cận với Liễu Y Y, trước ngạo mạn sau lại khiêm tốn cũng làm cho Liễu Y Y có chút theo không kịp. Nhưng Liễu Y Y có vẻ không thèm để ý đến thái độ đó của Trần Tuấn Long, lãnh đạm nói:

- Trần tiên sinh quá khen rồi, tôi có năng lực gì đâu. Những nhân viên khác của công ty chứng khoán Ngân Hà ai cũng đều có trình độ và kinh nghiệm hơn tôi cả. Anh cũng nên đi tìm bọn họ đi.

Liễu Y Y thầm thoái thác không muốn dây dưa đến Trần Tuấn Long nữa. Trần Tuấn Long lại nở nụ cười nói:

- Bọn họ à? Bọn họ đâu có nói tốt được như tiểu thư Y Y. Đối với tiểu thư Y Y, tôi rất là "hiểu biết". Tôi nghĩ là sự "hiểu biết" của tôi về cô ít nhất là nhiều hơn các đồng nghiệp của cô rất nhiều, có phải không, tiểu thư Y Y?

Trần Tuấn Long đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "hiểu biết", lại còn lặp lại đến hai lần. Hắn đây là đang ẩn dụ mối quan hệ trước đó của hai người.

Không phải lúc nào và ở hoàn cảnh nào cũng có thể nhẫn nhịn được, Liễu Y Y nép toẹt cái bút bi ở trên bàn, vỗ bàn nhảy dựng,

- Trần Tuấn Long, anh....

Đôi lông mày hình cánh phượng của Liễu Y Y dựng thẳng. Cô đã tức giận đến không thể lý giải nổi.

Trần Tuấn Long lại hồn nhiên không hề sợ hãi, mười ngón tay giao nhau khép lại, để dưới cằm, thản nhiên nhìn Liễu Y Y. Bộ dạng cô tức giận cũng thật là đáng yêu, Trần Tuấn Long cười thật đắc ý.

- Anh...

Liễu Y Y thấy Trần Tuấn Long có vẻ như không thèm quan tâm, lại còn cười khi thấy mình tức giận nữa thì biết là hết cách với hắn rồi. Chẳng lẽ tên vô lại này lại chính là ma tinh chướng kiếp nhắm trúng mục tiêu là mình ư? Vì sao hắn luôn muốn khi dễ mình thế này, Liễu Y Y cảm thấy vô cùng đau khổ, trở lại ngồi trên ghế.

Trần Tuấn Long đánh giá văn phòng của Liễu Y Y một chút. Phòng không lớn, bên trong bố trí cũng giống như ở phòng ở của cô, vô cùng giản dị. Điều này cũng thể hiện rõ ràng phẩm vị của nữ chủ nhân. Liễu Y Y nhất định là một người đi theo chủ nghĩa lý tưởng. Giống như mình, hiện giờ đã là một người theo chủ nghĩa hưởng lạc mất rồi. Trần Tuấn Long vừa quan sát vừa nghĩ ngợi linh tinh, không kìm nổi lại tự mỉm cười một mình.

- Anh cười cái gì? Chẳng lẽ trang trí ở đây không thể lọt vào mắt xanh của anh được hay sao?

Liễu Y Y cũng chú ý đến nụ cười mỉm của Trần Tuấn Long. Cặp mắt gian tà kia của hắn đang đảo vòng xung quanh mà đánh giá.

- Nơi này rất tốt. Đáng tiếc là ....

Trần Tuấn Long ngồi ngay ngắn lại, hai tay đặt ở trên tay dựa của ghế, khẽ khàng vuốt ve,

- .... là hơi nhỏ một chút.

Sau đó, hắn lại nói tiếp:

- Kỳ thực tôi vẫn thấy rất là lạ. Tiểu thư Y Y, cuối tuần trước rõ ràng có một cơ hội có được một văn phòng so với nơi này rộng lớn hơn rất nhiều, vì sao cô lại không cần nhỉ? Chẳng lẽ phong cảnh ở tầng cao nhất của tòa nhà Hán Vinh lại không đẹp ư? Ha ha... bản thân tôi thì thật là rất thích phong cảnh nơi đó đó.

Liễu Y Y dựa lưng vào ghế tựa, hai tay giao nhau đặt trước ngực. Hôm nay cô mặc một bộ trang phục công sở màu xanh đậm được cắt rất khéo léo vừa vặn, lộ ra đơờng cong tuyệt đẹp. Nhất là khi hai tay cô đặt trước ngực lại lập tức làm rõ hơn nơi cao ngất quyến rũ kia.

Trần Tuấn Long tham lam nhìn ngắm, tuy rằng vừa nói vừa nhìn ngắm cũng không nhìn được hết nhưng Trần Tuấn Long thấm nhuần sâu sắc sự tròn trịa của Liễu Y Y, nắm bắt rất rõ ràng. Cho dù là không nhìn thấy được cũng có thể tưởng tượng được ra.

Liễu Y Y hoàn toàn không ngờ rằng một động tác lơ đãng của mình lại kích thích ánh mắt của tên đại sắc lang này. Thấy Trần Tuấn Long mê đắm ngắm nhìn bộ ngực mình, Liễu Y Y bất giác thấy thẹn thùng vô cùng. Cô lại nghĩ đến cảnh ân ái trong đêm tình với Trần Tuấn Long kia, lúc đó, Trần Tuấn Long ra sức xoa nắn bầu ngực của cô. Cái cảm giác đó thật là tê dại, thật đê mê.

"Hiện giờ hắn lại đang nghĩ đến cái gì vậy, chẳng lẽ là .... hic, lại là cái loại ý niệm xấu xa này ở trong đầu, phỉ phui cái mồm...." Liễu Y Y thầm rủa một tiếng, vội vàng ngồi thẳng dậy, giọng lạnh lùng nói:

- Tôi vẫn thích văn phòng này của mình hơn. Tôi nghĩ ở văn phòng đó của anh cho dù có lớn hơn đi nữa, cảnh sắc có đẹp hơn đi nữa cũng sẽ không phù hợp với tôi đâu, Trần tiên sinh ạ.

- Đương nhiên rồi!

Trần Tuấn Long thấy Liễu Y Y ngồi thẳng lại thì mới lưu luyến thu hồi ánh nhìn của hắn.

- Tôi biết nếu đã không thích hợp với nhau mà cứ miễn cưỡng gộp lại ở một chỗ thì không được. Cho nên lần này tôi tự mình tìm đến tận nơi, chính là hy vọng khoản đầu tư này của tôi có thể nhờ vào tay của tiểu thư Y Y làm cho nó gia tăng lên mức to lớn hơn, ha ha.

Trần Tuấn Long cuối cùng nói trắng ra.

- Vậy, hóa ra là anh định tự mình mở một công ty chứng khoán ư? Vậy tại sao lại còn tìm tới công ty chứng khoán Ngân Hà chúng tôi nữa?

Liễu Y Y cảm thấy rất là khó hiểu. Nếu nói Trần Tuấn Long có thể trả ra một cái giá to lớn như vậy là rất hiếm hoi trong ngành này, mà những cao thủ trong ngành này lại không chỉ có mình mình.

- Tôi nghĩ là đối với những vấn đề về đầu tư tôi chỉ là một người bình thường thôi. Trong ngành này tôi chỉ "hiểu biết" mỗi một người là tiểu thư Y Y thôi, những người khác tôi cũng chẳng thân quen gì.

Trần Tuấn Long bất giác lại nhắc tới cái từ này làm sắc mặt Liễu Y Y khẽ thay đổi. Cho đến bây giờ, đối với những hành vi vô lại của Trần Tuấn Long, cô không hề có một chút biện pháp nào nữa cả, chỉ đành mặc theo ý hắn.

- Cô xem bây giờ chúng ta có thể thảo luận cụ thể một chút vấn đề đầu tư này không?

Trần Tuấn Long cuối cùng mỉm cười hỏi.

- Vậy là anh muốn đầu tư dài hạn hay là đầu tư ngắn hạn đây?

Liễu Y Y cầm một tờ giấy trắng lại, trải ra trên mặt bàn, tay phải cầm lấy bút bi và ngẩng đầu lên hỏi.

- Đầu tư dài hạn là gì mà đầu tư ngắn hạn là gì?

Trần Tuấn Long mỉm cười. Mấy thứ này hắn đương nhiên là có hiểu. Lần này tới tìm Liễu Y Y, không đơn giản chỉ là đầu tư mà mục đích chính của Trần Tuấn Long bây giờ chính là theo đuổi nắm được Liễu Y Y về tay mình. Càng đùa giỡn cô thì lại càng vui, Trần Tuấn Long thầm nghĩ. Hai người tiếp xúc với nhau nhiều hơn cũng tốt mà, Trần Tuấn Long đúng là hy vọng có thể tìm được sơ hở của Liễu Y Y trong quá trình làm việc để tiện bề tấn công trận địa phòng thủ của cô.

Nghe xong câu hỏi của Trần Tuấn Long, Liễu Y Y lập tức trắng cả mắt, tức đến mức chỉ muốn chửi váng lên, nhưng làm thế nào được, ai bảo cô lại quen phải một tên như Trần Tuấn Long chứ. Cô đành phải hạ hỏa, nhẫn nại, chậm rãi giải thích:

- Đầu tư dài hạn chính là coi trọng và lựa chọn một lĩnh vực hoặc một loại cổ phiếu, sau một quá trình lâu dài thao tác qua lại lên xuống nhằm đạt tới mục đích gia tăng vốn tài chính và giá trị tài sản. Đối với một số lĩnh vực, có thể thông qua việc thu mua, sáp nhập hoặc khống chế cổ phần để thực hiện việc đầu tư. Đặc điểm của đầu tư dài hạn chính là tính phiêu lưu của việc đầu tư tương đối thấp, tiềm lực gia tăng giá trị tài chính lại rất lớn. Và đương nhiên là thời gian cần sử dụng cũng khá dài. Cá nhân tôi đề nghị anh nên lựa chọn hình thức đầu tư này.

Liễu Y Y am hiểu nhất chính là mảng đầu tư dài hạn. Một khoản đầu tư như thế cần dùng nhiều tinh lực, lĩnh vực đề cập đến cũng rất rộng, những người bình thường không thể nào thích ứng nổi. Có điều với Liễu Y Y thì mọi chuyện đều rất suôn sẻ, thuận buồm xuôi gió.

Bạn đang đọc Tuấn Long Bách Mỹ Duyên của Bão Bão Nhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.