Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phụ trách

Phiên bản Dịch · 2096 chữ

Buổi sáng Cao Nam tỉnh lại, Mộ Phi vẫn còn đang ngủ, anh yên lặng nhìn Mộ Phi một lúc lâu, giúp hắn đắp lại chăn, vội vàng rửa mặt chải đầu, đi mua bữa sáng cho Mộ Phi về, hắn vẫn đang ngủ, anh để bữa sáng đó, vội vàng đi làm.

Sáng sớm Tần Hương Lan đến viện thăm Mộ Phi, ở cửa liền gặp Cao Nam, hai người hàn huyên vài câu, Cao Nam lái xe đi rồi, Tần Hương Lan vào phòng Mộ Phi, thấy hắn đang ngồi trên giường, nhìn tinh thần rất tốt, khóe miệng tươi cười ngồi đọc tạp chí.

Tần Hương Lan thả cặp ***g xuống, thấy trên bàn nhỏ còn đồ ăn, cười nói: “Cao Nam mua?”

Mộ Phi cười gật đầu: “Mẹ, sao mới sáng sớm mẹ đã đến đây?”

“Mẹ lo cho con thôi, sớm biết có người cẩn thận chiếu cố con như thế này, mẹ không cần dậy sớm nấu cháo cho con.” – Tần Hương Lan sẵng giọng.

Tần Hương Lan vừa nói vừa kéo ghế gỗ ngồi xuống: “Con đã ăn rồi thì chắc sẽ không ăn nữa nhỉ?”

Tâm tình Mộ Phi vô cùng tốt, cười lấy lòng nói: “Ăn, tất nhiên là phải ăn rồi, đồ mẹ mang đến, cho dù là độc dược con cũng ăn.”

Tần Hương Lan tươi cười, Mộ Phi luôn biết cách làm cho bà vui vẻ, bà đưa cháo đến trước mặt hắn, Mộ Phi cười nhận lấy.

“Con thấy thế nào? Có không thoải mái ở đâu không?” – Tần Hương Lan thân thiết hỏi.

MộPhi chậm rãi ăn, trả lời: “Tốt rồi ạ.”

Tần Hương Lan nhớ đến chuyện mấy hôm trước, không khỏi buồn bã, đáy mắt có một chút sắc thái kịch liệt, ẩn ẩn một tầng hơi nước, Mộ Phi nhận thấy bà có chút khác thường,vội hỏi: “Mẹ, mẹ làm sao thế?”

Tần Hương Lan thở dài nói: “Con cũng tốt, Tiểu Hàn cũng tốt, có chuyện gì cũng không nói thật với mẹ. Tốt xấu gì mẹ cũng là mẹ của hai đứa, sao hai đứa có chuyện gì không bao giờ nói cho mẹ biết vậy? Con có biết khi con bị tai nạn, mẹ đã đau đớn thế nào không? Nếu con thực sự bị làm sao,thì con bảo mẹ phải làm thế nào? Làm sao mẹ có thể nhìn mặt mẹ con đây?”

Mộ Phi nhẹ nhàng an ủi nàng: “Mẹ, con xin lỗi, con đã làm cho mẹ khổ sở.”

Mắt Tần Hương Lan đỏ hồng nhìn hắn: “Con với Cao Nam rốt cuộc là có chuyện gì? Con gặp tai nạn có phải là liên quan đến nó không?”

“Việc này có chút phức tạp, hôm nào đó con sẽ nói cho mẹ nghe.” – Mộ Phi cười khẽ.

“Chắc chắn là có liên quan.” – Tần Hương Lan khẳng định. Bà không ngốc, sống với Mộ Phi bao nhiêu năm như vậy, bà cũng hiểu được một chút về đứa con này – “Trước đó không phải hai đứa rất tốt sao? Vì sao tự nhiên nó lại đi cưới con gái họ Phương?”

Mộ Phi vùi đầu ăn cháo, khen ngợi: “Mẹ, lâu lắm rồi con chưa ăn đồ ăn mẹ làm, công nhận là ngon thật!”

“Đừng có đánh trống lảng!”

“Mẹ, con đau đầu, con muốn ngủ một chút, có chuyện gì để sau nói được không?” – Mộ Phi cười nịnh nọt.

Tần Hương Lan tức giận nhìn hắn, thấy hắn vừa mới tỉnh lại, cũng không so đo nhiều.

Mộ Phi nằm viện, chuyện công ty liền do Mộ Hàn xử lý khiến Mộ Hàn ngày nào cũng bận rộn đến tận tối muộn, khổ cực vô cùng. Diệp Vĩ Gia cực kỳ đau lòng, chiều nào tan tầm cũng đi chợ mua đồ nấu cơm, lại rất chịu khó làm việc nhà.

“Hôm nay em đến bệnh viện, anh trai anh tốt lên nhiều lắm.” – Diệp Vĩ Gia đưa quả táo cho Mộ Hàn, Mộ Hàn đưa tay nhận lấy.

“Sức khỏe anh ấy đang hồi phục rất tốt, anh thấy không lâu nữa, có thể xuất viện.” – Mộ Hàn không rời mắt khỏi văn kiện trước mặt.

Diệp Vĩ Gia dựa vào sô pha, cắn quả táo: “Em thấy anh ta nằm viện rất vui, sai Cao Nam làm chuyện này kia cũng rất thú vị.”

Diệp Vĩ Gia nhớ đến tình cảnh buổi chiều ở bệnh viện, hận không thể đấm cho Mộ Phi mấy cái. Cao Nam làm việc vất vả như vậy rồi, còn phải đến bệnh viện chiếu cố hắn, vậy mà hắn còn lắm yêu sách, khi thì muốn uống nước, khi thì đòi ăn hoa quả, đòi xem tạp chí, ngay cả đi vệ sinh cũng muốn Cao Nam ôm đi.

Diệp Vĩ Gia nghĩ lại, tức giận cắn quả táo, như là cắn người nào đó.

“Anh ấy là bệnh nhân, chúng ta chiều theo yêu cầu của anh ấy, có chuyện gì cũng phải cố gắng chịu đựng vậy.” – Mộ Hàn mệt mỏi tựa vào sô pha.

“Anh ta giống bệnh nhân ở chỗ nào chứ? Em thấy anh ta tinh lực dư thừa ấy.” – Diệp Vĩ Gia căm giận nói.

Thấy Mộ Hàn không trả lời, cậu quay sang, mới phát hiện ra Mộ Hàn đang tựa vào sô pha ngủ, trên bàn còn một đống văn kiện, máy tính còn đang bật, quả táo mới cắn một miếng đã chuyển thâm.

Diệp Vĩ Gia thở dài, ném quả táo vào thùng rác, nhìn Mộ Hàn đau lòng. Từ khi Mộ Phi nằm viện, Mộ Hàn cứ về đến nhà là xem văn kiện, có khi ngủ gục ở bàn làm việc trong thư phòng, mặc dù có về đến phòng, cũng là nằm gục xuống ngủ, hai người đã lâu lắm rồi không nói chuyện cho ra hồn, cả chuyện thân mật cũng ít đi trông thấy.

Diệp Vĩ Gia lắc đầu.

Mộ Phi ở viện hơn một tháng, thật sự là không chịu nổi liền làm ầm ĩ đòi xuất viện, không về nhà lớn của Mộ gia, mà là về căn nhà mà hắn vẫn ở. Đã lâu không có người nên trong phòng tràn ngập bụi bặm.

Thương thế trên người Mộ Phi đã tốt lên nhiều, chính là chân trái bị thương nặng nhất, vẫn đang bó bột, Cao Nam bố trí cho hắn xong xuôi, liền bắt tay vào dọn dẹp.

“Về nhà vẫn là tốt nhất!” – Mộ Phi cảm thán.

Mộ Hàn mang hành lý của hắn vào phòng khách, cười nói: “Đó là đương nhiên! Nhưng mà sao anh không về bên kia, trong nhà nhiều người vậy có thể chăm anh tốt hơn.”

Mộ Phi nhíu mày: “Anh thích không được sao?”

“Được, tất nhiên là được!”

Diệp Vĩ Gia đưa nước cho Mộ Hàn: “Tôi thấy là anh có ý đồ!”

Mộ Phi nheo mắt, giống lão hồ ly.

Diệp Vĩ Gia không cam lòng yếu thế: “Anh phải biết chừng mực, đừng có khi dễ người ta.”

Mộ Phi cười gian trá: “Tôi có sao?”

Diệp Vĩ Gia lười so đo với hắn, liền qua giúp Cao Nam dọn dẹp.

Buổi tối Mộ Hàn nấu cơm, bốn người cùng nhau ăn. Dưới ánh đèn nhu hòa, trên mặt mỗi người đều mang một chút ý cười tự nhiên.

“ Lâu lắm rồi chúng ta không ăn cơm cùng nhau!” – Diệp Vĩ Gia cảm thán, nhìn người đối diện oán giận – “Cũng vì anh mà lâu lắm rồi tôi không được ăn đồ Mộ Hàn nhà tôi làm.”

Mộ Phi không để ý, gắp đồ ăn cho Cao Nam, cười nói: “Vậy cậu nên cảm ơn tôi, nếu không có tôi, hôm nay cậu làm sao có thể ăn đồ Mộ Hàn làm.”

Diệp Vĩ Gia hừ lạnh: “Hừ, tôi thấy anh cũng khỏe lắm rồi, nhanh chóng về công ty xử lý đống hỗn loạn của anh đi.”

“Tôi là người bị thương đó, cậu chưa nghe câu, thương cân động cốt một trăm thiên* à? Ít nhất cũng phải nghỉ ngơi ba tháng, mà tôi thấy ít ra cũng phải nửa năm.” – Mộ Phi gắp một miếng, sung sướng nói.

*Bị thương động đến xương cốt thì phải nghỉ một trăm ngày

Diệp Vĩ Gia nghĩ đến cảnh Mộ Hàn bận rộn nửa năm liền, trong lòng tràn đầy bực tức, ác thanh ác khí nói: “Anh đừng có nằm mơ!”

Mộ Hàn trấn an Diệp Vĩ Gia, quay sang bảo Mộ Phi: “Anh, giờ em mới biết vị trí này quả là bận rộn, khó trách cha vất vả mới có thể buông tay, anh có dụ dỗ thế nào cha cũng không thèm quay lại.”

Mộ Phi cười gian: “Em thấy nỗi khổ của anh chưa? Cho nên anh khó khăn lắm mới chuyển sang cho em được, anh cũng không dễ dàng nhận lại đâu. Em biết là anh vẫn coi trọng em, không bằng lần này anh tặng vị trí này cho em luôn, về sau chuyện công ty do em quản lý.”

Mộ Hàn liên tục xua tay: “Miễn đi! Còn như thế nữa thì Tiểu Diệp Tử nhà em sẽ giết em mất.”

Diệp Vĩ Gia đen mặt ăn cơm, Cao Nam đối diện mặt cũng âm trầm không kém.

Mộ Phi không có ý tốt nhìn Diệp Vĩ Gia: “Em có biết cậu ấy tức giận vì chuyện gì không? Là do em quá bận không đủ tinh lực chiếu cố cậu ấy.”

Mộ Hàn gật đầu: “Quả thực là rất bận, mỗi ngày về đến nhà là xem văn kiện, xem xong về phòng là lăn ra ngủ.”

“Cho nên mới nói, có người nào đó bất mãn!” – Mộ Phi cười hì hì.

Lúc này Mộ Hàn mới hiểu ý tứ trong câu nói của Mộ Phi, quay đầu nhìn Diệp Vĩ Gia, vuốt tóc cậu.

Diệp Vĩ Gia ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Mộ Phi.

Mộ Hàn sau khi giúp Cao Nam dọn dẹp xong, liền lôi kéo Diệp Vĩ Gia đang kích động về nhà.

Trong phòng lập tức yên lặng, chỉ còn âm thanh từ TV truyền đến. Cao Nam ở trong phòng ngủ sắp xếp lại quần áo, trong đầu nghĩ lại những lời Mộ Hàn khi nãy nói với anh, không để ý Mộ Phi đã vào phòng.

“Suy nghĩ cái gì mà mê mẩn như vậy?” – Mộ Phi trầm tư nhìn Cao Nam, nhẹ giọng hỏi.

Cao Nam phục hồi tinh thần, tiến đến giúp Mộ Phi đẩy xe lăn vào phòng ngủ, lắc đầu cười khẽ: “Không có gì.”

Mộ Phi cũng không hỏi thêm, chỉ nói: “Mọi thứ sắp xếp tốt rồi chứ?”

Cao Nam gật đầu: “Ừ, cũng hòm hòm rồi.”

Mộ Phi đi lại không tiện, có xe lăn thì có vẻ tốt hơn một chút. May mắn là trong nhà cũng rộng rãi, đi lại cũng không có phiền toái gì quá lớn, nhưng Cao Nam vẫn lo lắng.

Cao Nam do dự nói: “Kỳ thật em thấy anh vẫn nên về nhà thì hơn, dù sao có cô chú thuận tiện chăm sóc anh.”

Mắt Mộ Phi sáng lên: “Nhưng trong nhà không có em.”

Cao Nam ngẩn ra, ngây người nhìn gã, Mộ Phi chuyển xe, quay lưng về phía hắn: “Anh muốn tắm rửa, em giúp anh đi!”

Giúp người bị thương tắm rửa thật không dễ dàng, hơn nữa hai người trước kia lại có quan hệ thân mật như vậy.

Cao Nam gội đầu cho Mộ Phi trước, sau đó giúp gã cởi quần áo, cố gắng không chạm vào vết thương, cẩn thận từng chút một. Nhưng mà anh càng nhẹ nhàng ôn nhu như vậy, càng làm Mộ Phi khó chịu, như kiểu bị con mèo cọ vào vậy, rất ngứa, nơi nào đó trên cơ thể lại có phản ứng.

“Anh……” – Mặt Cao Nam lập tức đỏ bừng, kỳ thật không phải là không thấy qua, nhưng vẫn ngượng ngùng.

Mộ Phi kéo tay Cao Nam chạm vào nơi đó, ánh mắt sáng quắc: “Những chuyện em làm thì em phải phụ trách.”

Nơi đó nóng bỏng vô cùng, mặt Cao Nam đỏ bừng, lần đầu tiên anh lấy tay giúp Mộ Phi làm loại chuyện này. Mộ Phi vẻ mặt hưng phấn, tận hưởng cảm giác tuyệt vời do Cao Nam đem lại.

Bạn đang đọc Từ Tiểu Tam Biến Tiểu Thụ của Hàn Tiểu Diệp Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.