Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cứ Như Vậy Xử Lý

Phiên bản Dịch · 1016 chữ

Hắn biết chủ thượng một khi đã lên kế hoạch như vậy thì chắc chắn sẽ có thể giết được La Cương, nhưng hắn không có nghĩ đến... chủ thượng chém giết lại đơn giản đến như vậy.


Chỉ cần duy nhất một kích liền trực tiếp chém rụng La Cương, võ giả đã mở được ra bảy cái linh khiếu!



Một kích kia... có được uy lực của một Khai Thức cảnh!



"Không hổ danh là chủ thượng!"



Trần Lạc sợ hãi thán phục và sùng kính.



Hắc Nha cười cạc cạc, vỗ cánh đậu vào trên thi thể của La Cương.



"Sức mạnh của chủ thượng... là thứ mà không ai có thể tưởng tượng được!"



"Vượt cấp chém giết một tên võ giả đã bị tửu sắc cuốn lấy thân, có cái gì khó khăn chứ?"



Hắc Nha chính là tín nhiệm vô điều kiện đối với Phương Triệt.



"Số 3, trước khi xử lý thi thể thì để nó cho ta mượn một tý" Hắc Nha nói.



Trần Lạc đang ngâm mình trong cơn mưa thu lạnh lẽo cũng không cự tuyệt.



Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, phố dài trên cơ bản không có nổi một bóng người.



Hắc Nha hít sâu một hơi, giương đầu lên, đôi mắt linh động lập tức trở nên đen như mực.



Xem thấu Địa Ngục, rình mò Thiên Cung!



Há miệng hút vào.



Trên thi thể của La Cương lập tức có một dòng khí trắng mông lung bay lên, từ từ ngưng tụ thành một viên ngọc châu màu trắng, trong hạt châu còn có thể nhìn thấy khói cuồn cuộn liên tục xô đẩy nhau.



Hắc Nha há miệng đem bạch châu nuốt vào, chỉ cảm thấy lông vũ toàn thân đều trở nên vô cùng thư giãn.



"Thật dễ chịu~"



Hắc Nha tròng mắt nhấp nhô đảo tròn, điên cuồng vỗ cánh, cười loạn cạc cạc.



Một lát sau nó bỗng trở nên yên ắng, đậu vào vai Trần Lạc.



"Ta đã xong việc rồi, số 3... ngươi xử lý đi."



Hắc Nha thở ra một hơi, toàn thân lông vũ đều bị mưa làm ướt nhẹp.



Trần Lạc nhàn nhạt nhìn qua Hắc Nha một chút, Thực Thọ Nha có thể nuốt được thọ nguyên của bất kỳ sinh vật nào đã từng tu luyện để hiếu kính ‌cho chủ thượng, hắn lại chỉ có thể nuốt thọ nguyên của yêu vật, tuy cùng là vì mục đích cống nạp cho chủ thượng càng nhiều thọ nguyên, nhưng hắn lại chẳng mấy khi gặp được yêu vật...



Phải lấy lòng nó thôi...



Không nghĩ tới hắn vậy mà lại có một ngày phải lấy lòng một con quạ!

Trần Lạc không suy nghĩ thêm nữa, ánh mắt đặt vào thì thể đã rụng đầu của La Cương.

"Ngươi có biết mình phải xử lý như thế nào không?" Hắc Nha nhìn Trần Lạc đang loay hoay không biết phải làm gì liền cười lên cạc cạc.

Trần Lạc khẽ giật mình, quay đầu nhíu mày nhìn về phía Hắc Nha.

"Máu đã chảy lênh láng khắp nơi như thế này, làm sao ta có thể dọn dẹp sạch sẽ đây?"

"Chủ thượng bảo ngươi xử lý sạch sẽ một chút... Ý là hãy xoá hết đi những dấu vết lưu lại liên quan đến chủ thượng! Không thể để cho ai biết là chủ thượng là người đã ra tay!"

"Cho nên, ngươi phải chủ động hóa yêu... Lấy hình thái yêu quái của ngươi xé nát thi thể La Cương, sau đó phải cố ý đến nơi có người trông thấy để gây nên hiện trường giả là ra La Cương bị yêu quái giết chết."

"Lấy hình thái yêu quái để phá nát cái thi thể này..."

"Đây mới là mục đích mà chủ thượng bảo ngươi đến xử lý thi thể!" Hắc Nha thấp giọng.

Trần Lạc đôi mắt co rụt lại,‌ sờ lấy nước mưa trên mặt.

"Sạch sẽ sao..."

"Chủ thượng... thật sự là có ý này?' ‌

Trần Lạc gãi gãi đầu, hoài nghi nhìn về hướng Hắc Nha.

Hắc Nha âm trầm nở nụ cười: "Chủ thượng nhất định là có ý này!"

"Ta đã hiểu."

Trần Lạc trịnh trọng gật đầu.

Hắn có lẽ... cũng nên học dần cách phỏng đoán ý tứ của chủ thượng từ Hắc Nha!

Sau đó, Trần Lạc không do dự nữa, cởi xuống bộ sai phục đang mặc trên người, cởi thêm cả cái áo mỏng bên trong, chỉ mặc một cái quần lót rộng rãi.

Gào!!

Hai con ngươi đột nhiên biến thành màu đỏ tươi, yêu khí ầm ầm bộc phát!

Trần Lạc cúi người, huyết nhục của cơ thể nhúc nhích bành trướng, mạch máu thô to như những con rắn đang uốn lượn...

Thân thể cao lên trông thấy, hóa thành một đầu dã trư yêu Khai Khiếu cảnh cực kỳ hung tợn.

Để lộ ra ngoài hai cái răng nanh tràn đầy dữ tợn và sắc bén.

"Khè khè"

Trần Lạc thấp giọng cười lên một tiếng, sự điên cuồng đang dần tràn lên con ngươi đỏ ngầu.

Hắn lấy một tay cầm lên đầu của La Cương như cầm một trái cam, tay kia nhấc thi thể không đầu của La Cương lên.

"Gào!"

Sau khi rống gầm lên một tiếng, hắn mang theo cả thi thể của La Cương chạy về phía ngược lại so với phía mà Phương Triệt vừa rời đi.

Chạy liên tục khoảng bảy, tám trăm mét, hắn coi như đã đến được một khu vực động đúc náo nhiệt, chung quanh liền có rải rác vài người đi đường xuất hiện, cửa hàng hai bên của con phố vẫn còn đang mở cửa, đặc biệt là mấy cái tửu lâu khách sạn dù thời tiết mưa thu lạnh buốt cũng sẽ không tạm dừng buôn bán.

Nhìn chằm chằm một tửu lâu toả ra mùi thơm nức mũi từ đồ ăn, Trần Lạc đang hoá hình thành trư yêu nhếch miệng nhe răng cười.

Bạn đang đọc Từ Thọ Nguyên Đạo Quả Bắt Đầu (Dịch) của Lý Hồng Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LoidWolf
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.