Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Làm lảo đại

Tiểu thuyết gốc · 2460 chữ

Tần Trịnh ba ngày sau.

“ Tham kiến lảo đại” đồng loạt thanh âm của hơn trăm người vang lên, ánh mắt có hồ nghi tò mò nhìn về phía trước một thiếu niên đang chiễm chệ ngồi trên một chiếc ghế mà bên cạnh hắn chính là tiền nhiệm lảo đại của bọn họ Đường Thất.

Thiên Hùng gật đầu nhìn về phía trước là 138 thành viên đệ tử tạp nham của Thất Sát Đường tụ tập, thân ảnh đứng dậy nói : “ Ta bất kể đám các ngươi có tâm tư gì, nơi này ta là lớn nhất, mọi việc lớn nhỏ vẫn là Đường Thất nắm lấy đồng thời Thất Tuyệt Đường sẻ đổi mới một vài quy cũ”

Ngừng một hơi hắn tiếp tục nói tiếp : “ Từ giờ tất cả thành viên căn cứ năng lực lẫn thực lực sẻ được điều động phân công lại công việc, mỗi tháng sẻ được phát lương tùy theo năng lực cống hiến, đồng thời trong thời gian này sẻ phân chia làm nội môn và ngoại môn, việc này do Đường Thất bố trí chức vụ càng cao lương bổng càng lớn, đồng thời đãi ngộ cũng được ưu tiên lấy”

Đám người nghe xong nhất thời xì xầm bàn tán lên, bọn họ tham dự vào Thất Sát Đường chính là kiếm cơm làm ăn đó, cuối cùng chính là tiền mà thôi. Mà bên cạnh Đường Thất ánh mắt cũng thay đổi, hắn cứ tưởng quyền lực của mình sẻ bị hạn chế lại không ngờ căn bản cũng chả có hạn chế gì cả như trước, chẳng qua mình lại từ lảo đại chuyện xuống lảo nhị mà thôi.

Một hồi thông báo quy cũ lẫn hoạt động thì hắn cũng đem đám người này đuổi đi, chỉ còn lại mỗi Đường Thất ở lại nơi này. Tay gõ gõ lên mặt ghế nói : “ Theo ta lăn lộn ta sẻ không chịu thiệt ngươi, nhưng mà phản bội ta ngươi cũng biết hậu quả”

“ Vâng, lảo đại” Đường Thất mồ hôi tuôn ra cúi đầu nói, một màn đêm qua hiện về hắn làm sao không nhớ đây. Đối phương độc xông vào Thất Sát Đường đám đệ tử chỉ vừa lao đến đả bị từ ngón tay hắn bắn ra chân khí điểm huyệt để rồi bị hắn hấp sạch nội lực, chỉ với nhị lưu đỉnh phong võ công như hắn thì còn không đủ cho đối phương giết đây, ngập ngừng một hồi nói “ lảo đại, những thứ ngài yêu cầu ta đả cho người chuẩn bị”

“ Thời gian sắp đến chúng ta sẻ chuyển sang buôn bán kinh doanh, tất cả các thành viên bang chúng sẻ được phân công đảm nhiệm, đồng thời ngươi phụ trách chiêu thu đệ tử khếch trương thế lực” Thiên Hùng đứng dậy cất bước hướng về gian cửa mà đi ra khỏi tòa sơn trang này hướng về một gian kiến trúc mà đến.

Cái hắn thiếu bây giờ chính là nhân lực, còn về tài lực thì chậm rải kiếm mà thôi ưu thế lớn nhất không phải là võ công mà chính là dựa vào kiến thức hơn người của mình. Đến từ hậu thế hắn kiến thức lý giải so với thời đại này hơn rất nhiều, cái gì thủy tinh chế tạo từ cát, điều chế xà phòng, tạo giấy, làm muối.. những thứ đơn giản này chính là đem lại nguồn tài chính khổng lồ đây.

Mà thứ hắn muốn đem ra kiếm lấy lợi nhuận đầu tiên chính là rượu gạo thứ không thể bình thường quen thuộc hơn đối với người dân Việt. Nếu kiếp trước nguyên liệu cực kỳ đơn giản lại dể nấu, chỉ cần xẹt xẹt bỏ tiền ra là có hết hiện tại tương đối khó khăn chính là nguyên liệu để làm, thời đại này gạo không có sung túc gì hơn nữa hắn biết được ở nơi này một năm chỉ có thể trồng được một vụ lúa so với kiếp trước cứ 3 tháng một vụ mà nói thì cách xa nhiều.

Nhưng mà có đám tiểu đệ Đường Thất hắn cũng kiếm được gạo làm nguyên liệu, tiếp theo chỉ còn dụng cụ với men rượu rồi. Về nấu rượu chỉ cần đem gạo đả ngâm cùng với men rượu đun sôi, hơi nước bốc hơi rồi chưng cất lấy sẻ thu lấy rượu. Độ rượu có cao hay không chính là quá trình này, khi mà thất thoát ra môi trường bên ngoài bay hơi đi sẻ làm giảm nồng độ.

Đây là lổi chung của thời đại này khó người có thể chưng cất ra liệt tửu được, Thiên Hùng sẻ không mắc lổi này chỉ cần 2 cái nồi kín một lớn một nhỏ được nối với nhau bằng một ống thông hơi, theo đó hơi nước bay qua sẻ được làm lạnh quá trình khép kín. Khó khăn chính là men rượu khi có hai hướng đi chính là men lá và men thuốc, một chính là lấy một số lá cây nhất định sào khô sau đó ngâm nước đun sôi cho đến cô đặc lại còn một ít nước là đủ. Men thuốc cũng giống vậy có thể là thuốc bắc thuốc nam đem sào khô ngâm nước sau đó đun sôi cô đặc lấy còn ít nước thì đem bột gạo đã ngâm xoay nhuyễn ra hòa trộn lại thành từng cục, sau đó đem ủ đi 2 3 ngày cho nấm mốc mọc đều trên mặt.

“ Lảo đại” “ Lảo đại” “ Lảo đại” “ Lảo đại”

Gật đầu khi nhìn ba tên đệ tử Thất Sát Đường đựng chặn ở cánh cửa phía trước, nhanh chóng bước vào khi một trong ba tên này mở cửa cho hắn bước vào, đi theo sau chính là Đường Thất cũng theo hắn bước vào.

“ Để xem thành quả như thế nào” Thiên Hùng đi đến ngắm nhìn chiếc đỉnh lớn phía trước được đậy kín, bên trên miệng là một thanh ống tre được quấn lấy là các tấm da thú, ở một đầu chính là gắn liền với một thanh đồng kim loại cùng một chiếc nồi lớn, hiển nhiên chính là nơi nấu rượu.

“ Hảo tửu” Điền Thất thốt lên, nuốt ngụm nước miếng khi nghe được một mùi thơm nồng nặc ngay khi Thiên Hùng mở nắp đỉnh ra, múc lấy một chung rượu lấy mùi hương rượu nhanh chóng bay ra vấn vương căn phòng sau đó thoát ly ra khỏi căn phòng.

“ Thơm quá, đây là lão đại nấu rượu sao”

“ Ực ực”

“ Là rượu gì mà thơm như thế”

Bên tai vang lên thanh âm của đám tiểu đệ, hắn nhanh chóng đậy nắp đỉnh lại nhắm nháp lấy. Ngay khi vào miệng một cơn nóng cay xè xông thẳng vào đại não, rồi nhanh chóng di chuyển xuống thanh quản như hỏa diễm thiêu đốt sau đó khiến bụng hắn cồn cào lên, rồi một hồi mùi đắng lẫn chút bùi bùi lại thêm chút ngọt vươn vấn.

“ Lảo đại, ngài có thể cho lảo phu thử một ngụm không” Đường Thất sớm nhịn không được lên tiếng, đả sớm thèm thuồng ánh mắt sáng lên khi thấy Thiên Hùng đưa chung rượu cho hắn.

“Aaaa” Chỉ thấy Đường Thất thét lên, thân ảnh lảo đảo chung rượu cũng “ choang” một cái rơi xuống đất khi mà một hơi uống lấy rượu nước nhất, ngay lập tức một cơn nóng bóng khiến hắn choáng ngợp.

“ gần 50 độ cũng dám uống” Thiên Hùng lẩm bẩm, sau đó lần nữa mở nắp đỉnh ra bắt đầu lấy một ca lớn múc rượu trong đỉnh ra chậm rải đổ lên một vò sứ nơi đó đả có một tấm vải lụa lớn, hắn chính là muốn lắng đi tạp chất trong đó.

“ ực ực ực” Nhiếu tiếng nuốt nước miếng vang lên, chỉ thấy bên ngoài xuất hiện nhiều thân ảnh đệ tử vây quanh lấy nơi này, ánh mắt đám người sáng lên vội bước nhanh vào khi nghe hai chữ “vào đây”

“Đến mỗi người uống thử một chung thử nó như thế nào” Thiên Hùng múc ra một chung rượu khác đổ vào một chậu đồng đựng nước, hắn chính là muốn pha loảng ra để cho đám người này thử nghiệm.

“ Tạ ơn lảo đại” Đám người lập tức lên tiếng hô lên.

Lần nữa đi ra khỏi gian phòng này Thiên Hùng cầm trên tay mình một vò rượu, có chút vui vẻ lên để lại một đám thân ảnh nằm say xỉn bên dưới mặt đất. Nhìn đám đệ tử đứng ở phía trước ánh mắt đỏ bừng tham lam nhìn về trên tay hắn chung rượu, nói : “ thông báo cho các huynh đệ tối nay tụ tập ở sơn trang, chuyện hôm nay không được để lộ ra ngoài, sau này chính là nguồn thu chính cho chúng ta”

“ Vâng lảo đại” Đám người đồng thanh lên.

Tần Trịnh thành ba ngày sau.

Một cái 13, 14 tuổi nữ tử, thân mặc một thân màu hồng phiêu dật quần sam, đen nhánh tóc dài, mang theo bạc hoa sen quan, mặt như hoa đào hồng. Môi như anh, phía sau còn đi theo một đám binh lính.

Người chung quanh, đối với nàng đều lễ độ cung kính, mà nàng trông mong chờ đợi, tựa hồ là đang đợi cái gì.

Rất nhanh, một cái tuổi trẻ xinh đẹp nam tử, cưỡi một thớt bạch mã, vừa uống rượu, chậm rãi tới.

"Ca ca!" Nữ hài chạy lên, không kìm được vui mừng ôm lấy nam tử.

"Hồng Liên!" Nam tử mừng tít mắt, vội vàng nhảy xuống ngựa.

Nữ tử này, liền là Hàn Vương hòn ngọc quý trên tay, Hồng Liên công chúa.

Mà cái này cái nam tử, thì là Hàn Vương con thứ chín, cuur công tử Hàn Phi!

“ Cuối cùng huynh cũng trở về, ca ca muội nhớ huynh chết mất” Hồng Liên nở lấy một nụ cười tươi rực rở

Hàn Phi đem tay sờ lấy đầu nàng, lên tiếng “ nhớ ta nhiều thế sao? Có muốn hôn một cái không” nói xong giơ má mình ra nhắm mắt lại.

“ muốn” Hồng Liên lên tiếng, sau đó cúi người hôn lên má hắn hai cái

“ Đồ ngốc, ta chỉ đùa muội, muội xem là thật ư” Hàn Phi cười lên tiếng

“ Đương nhiên là thật rồi” Hồng Liên lập tức trả lời.

Hàn Phi gương mặt biến đổi, hai mắt liếc qua hai bên nói “ nhìn kìa, trên đường nhiều người như thế”

Mà Hồng Liên nghe đến đem ánh mắt liếc nhìn qua hai bên, nàng thấy được tất cả người đi đường đều kinh ngạc ánh mắt không thể tin được nhìn một màn phát sinh vừa rồi, từ thanh niên đến trẻ em lẫn phụ nữ đi đường đều kinh trụ lên.

Thân ảnh đi đi đến một thân ảnh nam tử toàn thân mặc một bộ y phục màu đen, gương mặt hình chữ điền, đem tay chỉ ra nói” nhìn cái gì, ngươi có biết ta là ai không? Ngươi nhìn cái gì? Không sợ ta móc mắt ngươi ra sao”

Nam tử áo đen nghe đến thần sắc kinh hoảng, ôm lấy đầu sau đó cả người quỳ xuống đất mà dập đầu lên tiếng “ Hồng Liên công chúa, tiểu nhân sai rồi”

“ Nhắm mắt ngươi lại” Hồng Liên cúi người sau đó đem tay chỉ đến, nhìn thấy nam nhân phía trước đã nhắm mắt lại, lập tức đem tay quay qua xung quanh đám người “ các ngươi cũng vậy, nhắm mắt lại hết đi ai dám nhìn, ta sẻ móc hết mắt người đó ra”

Hàn Phi đem trán chán nản lên, sau đó tiến đến đem tay che lấy miệng nàng, nói “ này, muội ấy đùa thôi, đừng sợ”

Hồng Liên thoát ly khỏi tay hắn , lên tiếng : “ muội không có đùa”

Hàn Phi vội đem tay kéo lấy muội muội mình “ muội còn gây chuyện nữa, coi chừng ta đánh muội đấy”

“ Ai thèm sợ huynh” Hồng Liên dùng dằng đi theo “ Bây giờ đã có sư phụ lợi hại dạy võ công cho muội, chỉ sợ huynh đánh không lại muội”

“ Là ta không nở đánh muội, chứ làm gì ta đánh không lại muội, thật là » Hàn Phi nhìn nàng cất lời thần sắc gương mặt phối hợp với lời nói biểu lộ rỏ ra.

"Huynh ở Tang Hải lâu như thế, đã học được thứ nhàm chán gì, mà không về chơi với muội" Hồng Liên bĩu môi nói “ Hơn nữa, huynh còn chơi trò mất tích, nhiều đội ngủ đến đón huynh, đều không tìm được huynh!"

Hàn Phi đưa một tay lên sờ cằm: "Ta thích yên tĩnh"

"Huynh mà thích yên tĩnh? Huynh trốn ở đâu uống rượu phải không" Hồng Liên nói ra, tiếp theo đi xung quanh hắn nói “ toàn thân bốc mùi rượu, chưa tắm bao lâu rồi”

Hàn Phi nhãn châu xoay chuyển như nhớ ra điều gì “ tháng trước ta còn tắm đàng hoàng một lần trong hồ nước đấy”

Hồng Liên ngửi ngửi trên vai hắn khi nghe xong lời nói hắn thì lập tức lùi ra sau kinh hô “ tháng trước” thân ảnh di chuyển qua một bên đem tay lên miệng “ ca ca, ghê tởm quá”

“ ắt xì” Hàn Phi hắt hơi lên “ bởi vì đi tắm bị nhiễm phong hàn cho nên không dám tắm nữa”

Hồng Liên nhìn thấy Hàn Phi một tay sờ lấy tay còn lại, đem tay nắm lấy một tay hắn xoay người kéo đi : “ đừng nói nữa trở về cung đi”

Đi được một đoạn như nhớ được điều gì nàng lên tiếng : “Dây chuyền muội tặng huynh đâu? Có phải đổi lấy rượu uống rồi không?"

Hàn Phi nghe đến lập tức giả lả đi: " a a.. muội muội lâu rồi không gặp ngày càng xinh đẹp nhé"

Mà ngay khi huynh muội hai người đi qua Tử Lan Hiên địa phương thì trên lầu cao một cảnh cửa sổ, Tử Nữ ánh mắt chú mục thân ảnh hai người một hồi sau đó cũng nhanh đem cánh cửa khép lại, thân ảnh cũng nhanh rời khỏi gian phòng này.

Bạn đang đọc Từ Thiên Hành Cửu Ca Bắt Đầu sáng tác bởi anpromalong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anpromalong
Thời gian
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.