Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rời đi

Tiểu thuyết gốc · 2297 chữ

Thời gian chậm rải trôi đi, Tiêu Tương Cốc vẫn là một mảnh rừng trúc vây quanh tĩnh lặng không một tiếng chim kêu vượn hót, một bầu không khí tĩnh mịch. Lúc này ánh trăng dịu nhẹ buông xuống khắp nơi trong sơn cốc.

« Thế nào, có phải bị ta mê hoặc nữa rồi không » Thiên Hùng đắc ý lên tiếng, mặc không đỏ nhìn về bàn nhỏ phía trước chính là những thẻ trúc chữ cái được hắn khắc lấy, chính là made in Việt Nam bảng chử cái la tinh.

Nga Hoàng ánh mắt nhìn chăm chằm vào phía trước chưa đến 30 chữ cái, cùng với bốn dấu trên đó. Trước mặt nàng một dòng chữ « NGA HOÀNG NỮ ANH » được xếp lấy, miệng nhỏ kinh hô lên « So với các văn tự các nước nó giản lược hơn rất nhiều, nhưng lại thiên biến vạn hóa tất cả chỉ hội tụ vào những chữ cái này »

Nói xong đem đầu quay sang nhìn hắn mắt đẹp lưu chuyển một hồi, đem tay quàng qua cổ hắn nỉ non nói « chàng có muốn rời khỏi Tiêu Dao Cốc không ?»

Thiên Hùng hôn lên môi nàng, đem tay luồn qua eo nàng lắc đầu nói : « không muốn ở nơi này có nàng tiêu dao khoái hoạt được rồi »

Nga Hoàng nép vào ngực hắn, tay nhỏ di chuyển chậm rải nói : « Chàng là nam tử thông minh nhất mà ta biết được, cũng là nam tử mà ta động lòng yêu lấy. Mặc dù chàng đem tâm đặt ở bên cạnh thiếp, nhưng thiếp biết đến một ngày chàng cũng rời khỏi sơn cốc này »

« Ta sẻ không ra ngoài đó, vương triều đả vong ta không muốn gánh lấy cái trách nhiệm đó, chúng ta ở nơi này tiêu dao khoái hoạt là được rồi » Thiên Hùng liền chậm rải trả lời, hiện tại hắn ưa thích cuộc sống hiện giờ hơn tiêu dao khoái hoạt có mỹ cùng bạn đây.

Nga Hoàng chậm rải lắc đầu đem tay sờ vút lấy gương mặt của hắn : « Mặc dù chàng luôn trốn tránh, nhưng ta biết sâu thẳm trong tim chàng khát vọng ra bên ngoài tài hoa của chàng muốn thi triển, vong quốc mối thù bách tính Bách Việt chết thảm chàng vẫn không cách nào quên được »

Chỉ thấy lời vừa nói xong thân ảnh Nga Hoàng đả chủ động hướng đến hôn lên môi đồng thời tay nhỏ cũng luồn vào thoát đi y phục của hắn, nàng chủ động cũng khiến cho hắn có chút bất ngờ lên nhưng dù sao đối với ăn mặn Thiên Hùng mà nói thì càng tốt đây, trường thương nhanh chóng được tuốt ra khỏi vỏ chuẩn bị đại chiến.

Rất nhanh bên trong gian phòng lại vang lên những tiếng hoan ái khiến người bủn rủn tay chân. Âm thanh càng ngày càng lớn dần từng tiếng rên rỉ thở dốc của nam nử cất lên, hai thân hình như thú hoang một dạng hòa quyện vào nhau lấy cho đến khi mây mưa phiên vân phúc vũ qua đi âm thanh tiêu hồn thực cốt cũng lắng đọng, chỉ còn tiếng hít thở đều đều của hai người.

Thời gian lần nữa luân chuyển, ngày đêm qua lại xuân đi đông đến cốc Tiêu Tương vẫn là một nơi bí ẩn, một nơi thế ngoại đào nguyên hoàn toàn cách ly với thế giới bên ngoài. Thiên Hùng ở trong nơi này chìm đắm trong tu luyện lẫn vu sơn mây mưa cùng với Hoàng Anh, mặc kệ cho thời gian trôi qua.

Tiêu Tương Cốc một ngày.

« Cuối cùng cũng ra khỏi nơi này » Thiên Hùng đem ánh mắt quay về nhìn rừng trúc phía trước, nhất thời đại não lâm vào hồi ức những tháng ngày trôi qua ở chốn này, nhưng rất nhanh thân ảnh hắn cất bước rời khỏi nơi này hướng về rừng cây phía trước mà đến.

« Hẳn nàng cũng không ngờ được ta có thể rời khỏi đi » Nắm trên tay chính là một chén đựng nước, mặt nước bên trên lơ lửng một đầu kim nhọn trên một chiếc lá. Chính thứ này đả giúp hắn tìm ra phương hướng thoát ly khỏi đại trận nơi này, chính là một chiếc la bàn thủ công lấy.

Hắn đương nhiên hiểu rỏ được lọt vào đại trận nơi này, khó mà ra được khi mà phương hướng không thể xác định. Nhưng nếu biết được chính xác phương hướng là một chuyện khác, cho dù Thuấn hay Hoàng Anh bố xuống huyễn trận đi nữa cũng không ngờ được hắn lại phá đi được đại trận.

Đầu tiên hắn muốn chiếc kim may này phải nhiễm từ, sau đó đặt chiếc kim châm lên chiếc lá trên chén nước. Chiếc kim sẽ quay tự do như chiếc kim trong la bàn và cuối cùng sẽ chỉ đúng hướng của hai cực,chờ cho kim ngừng quay. Nếu chiếc kim nhiễm từ, nó sẽ chỉ hướng Bắc – Nam. Còn cách làm nhiễm từ chính là đem kim may chà sát vào lụa đây.

Nhân lúc Nga Hoàng, Nữ Anh trở về Âm Dương Gia hắn liền đột phá ra khỏi Tiêu Tương Cốc. Dù sao hắn biết rõ nàng sẻ không cho mình ra ngoài đây, đừng nhìn mấy lần nàng thả tâm chủ động nhường hắn rời đi. Nhưng mà hắn cũng không có ngu là đồng ý, đừng đùa nàng xem hắn là gà đẻ trứng vàng đây. Thậm chí tất cả nội lực các huyệt đạo cũng bị chân khí nàng phong tỏa, nhất thời khó mà dùng được.

Ngay khi hắn rời đi không lâu, từ rừng trúc Hoàng Anh xuất hiện ánh mắt phức tạp nhìn về thân ảnh Thiên Hùng rời đi. Trên tay nàng nắm lấy một hộp gỗ nhỏ, trên đó có khắc lấy vài dòng văn tự hiển nhiên là của hắn lưu lại cho nàng. Hiển nhiên việc hắn rời đi là nàng một mắt nhắm mắt mở nhìn lấy, đột nhiên bên tai nghe lấy “ Hoàng Anh, ta sẻ trở lại” .

Lúc này Thiên Hùng quay người lại hét lên, tay phất lấy sau đó nhanh chóng rời đi, từ mấy ngày trước nghe nàng nói Đông Hoàng Thái Nhất triệu tập về, hắn cũng có chút nghi ngờ. Nếu không phải là Đông Hoàng lời nói như vậy là nàng ám chỉ cho hắn, chạy ra được nàng để hắn rời đi ngược lại từ nay ngoan ngoãn ở bên cạnh nàng đây.

Đến thế giới này một đường kinh qua bao nhiêu hiểm cảnh làm sao hắn chịu dể dàng đầu hàng được đây, trong khi biển vẫn còn nhiều cá nào là Đông Quân Phi Yên, Nguyệt Thần Tố Ảnh, Đại Thiếu Tư Mệnh, Tuyết Nữ, Tữ Nữ, Lộng Ngọc thậm chí cả đệ nhất mỹ nhân Bách Việt Diễm Linh Cơ hay Hiểu Mộng của Thiên Tông Đạo Gia…

Thoát khỏi Tiêu Tương Cốc mục tiêu tiếp theo hắn đến chính là nước Hàn đô thành Tần Trịnh, một đường không đỏ mặc xấu hổ khi chịch free con gái người ta như Sở Khanh một dạng lừa tình chạy đi trêu hoa ghẹo nguyệt. Mà muốn đến được nơi này chính là thông qua hai con đường một là đường bộ từ Bách Việt thổ địa củ men qua nước Sở rồi tạt qua nước Hàn. Cách khác chính là đi đường thủy, ngược dòng sông Tương đến nơi sông Tiêu đổ vào sông Tương gần sông Trường Sa ở đó, rồi men theo Trường Sa đi đến sông Vị Thủy nhập Hàm Dương nước Tần rồi quay sang nước Hàn.

Suy đi tính lại một hồi hắn liền chọn đi bộ dù sau đường thủy thời đại này quá nguy hiểm, ai biết được dưới sông có thủy quái gì hay không chứ.

Tần Trịnh là đô thành của nước Hàn nhưng trước đây nó lại chính là vương thành của nước Trịnh. Sau khi nước Hàn diệt Trịnh thì cũng đem nơi này làm vương thành cho mình, theo dòng lịch sử nước Hàn cùng với Ngụy, Triệu chính là từ Xuân Thu Ngủ Bá một trong nước Tấn chia đất mà ra, trở thành Chiến Quốc Thất Hùng là 7 nước lớn nhất Trung Nguyên hiện giờ.

“ Cuối cùng cũng đến” Thiên Hùng nhìn về cổng thành phía trước được xây bằng các viên đá xếp chồng lên nhau cao đến ba mươi mét, độc nhất một cánh cửa lớn ra vào có quân lính canh giữ hai bên, trên thành là các binh lính trên tay thiết kích lẫn cung nỏ canh giữ.

Trải qua hơn gần ba tháng bôn tập di chuyển hắn cuối cùng cũng tìm được đường đến Tần Trịnh đô thành của nước Hàn. Chặng đường có thể nói cũng thú vị phết khi mà hồi hóa thân làm đại hiệp có khi lại là đạo chích trộm tiền, cướp ngựa rời đi. Hiện giờ chỉ dựa vào nội công thì hắn cũng có chút tiền vốn để bảo vệ lấy.

Rất nhanh thân ảnh hắn theo chân đám người dân bước vào thành lấy, đối với ven đường người dân như ngốc ngếch đần độn chất phát đơn thuần người hắn cũng đả quen lấy rồi. Thân ảnh cất bước đi đến trên đường lớn vào thành, dòng người qua lại tấp nập nhưng cũng hỗn loạn lấy, dù sao thời đại này có công an giao thông lẫn luật giao thông đâu chính là mạnh ai nấy đi tự tránh né lấy nhau.

Loay hoay một hồi đến chiều tà thì hắn bị thu hút bởi một tòa kiến trúc là ba tầng đại lâu to lớn, lụa mỏng tím sắc lượn lờ trên các cửa sổ. Một tấm biển lớn trên đó là ba chữ lớn vàng kim văn tự mà hắn không hiểu, hai bên là những cây hoa anh thụ màu tím hồng cánh hoa rơi lả tả, chính là nổi danh nhất Tần Trịnh thành chốn phong nguyệt được khắp các đại quan quý tộc người hướng đến- Tử Lan Hiên.

Nhìn cánh cửa cao đến ba mét mà hơn nam tử xảy tay còn chưa kín hết chính là cửa lớn của Tử Lan Hiên. Phía trước đả có xuất hiện hai nữ tử cầm quạt nhỏ đứng lấy, đồng thời những chiếc lồng đèn cũng được treo lên. Ánh mắt thích thú quan sát lấy nơi này, bơi vì hắn biết chốn phong hoa ong bướm này chỉ là trá hình mà thôi chính là nơi thu thập nghe ngóng tin tức, hơn nữa cũng là chốn hút tiền khổng lồ.

Tử Lan Hiên nằm trên tuyến đường phồn hoa nhất của Tần Trịnh không chỉ thế nó còn chiếm cứ lấy một diện tích lớn ở đô thành. Không chỉ mỹ nhân xinh đẹp, ẩm thực mỷ vị mà những cô nương nơi này đánh đàn ca múa cũng khiến cho nhiều nam nhân mê say không thôi, chưa kể nơi này còn nhưỡng rượu là hiếm có rượu ngon lấy. Nhưng mà kinh phí một đêm cũng không phải ít gì, dân thường chính là không có cửa mà vào nơi này.

“ Hả” Đột nhiên hắn kinh hô một tiếng, ánh mắt dáo dác nhìn xung quanh ngay vừa rồi bên tay hắn lại nghe lấy một tiếng đàn như ẩn như hiện, quay nhìn sang đám người đi đường thì không ai phát hiện gì mà tiếng đàn này lại vẫn vang lên lúc nhỏ lúc to lấy. Đại nảo nhanh chóng xoay chuyển, sau đó lập tức nhắm mắt mình lại cứ đứng sát bên đường, sau đó chậm rải bước vào bên trong Tử Lan Hiên.

"Công tử là mới đến Tử Lan Hiên sao?" nữ tử một bộ hồng y tư sắc xinh đẹp, những đường cong như ẩn như hiện sau bộ y phục nhìn thân ảnh Thiên Hùng đi đến, âm thanh thanh thúy dể nghe vang lên.

“ Người mù sao?” nữ tử bên cạnh một thân màu vàng y phục nhìn thấy thân ảnh Thiên Hùng bước qua bỏ mặc tỷ muội mình, nhãn châu xoay chuyển nhìn đôi mắt hắn nhắm lại, tiếp lời nói : “ công tử để tiểu Thúy..”

Nàng còn chưa nói hết thân ảnh Thiên Hùng đả bỏ mặc bước nhanh vào bên trong đại sảnh, trong ánh mắt kinh ngạc của hai người Thiên Hùng lại có thể né đi bồn nước tinh xảo chiếm giữ đại sảnh, rồi một hơi đi lên một trong hai cầu thang phía trước thẳng hướng lên lầu hai.

Lúc này Thiên Hùng đả không để ý đến ngoại giới, một đường đi theo tiếng đàn dẫn dắt bỏ mặc ngoài tay những tiếng nữ tử kêu gọi cứ như mộng du một dạng đi đến một nơi. Tâm trí hắn bị tiếng đàn này thu hút lấy, một đường di chuyển cũng làm cho khách nhân lẫn nữ tử nơi này chú ý đến.

“ Là Lộng Ngọc gian phòng” Một nữ tử khoác trên mình một bộ y phục màu tím, một đôi mê người ánh mắt thân hình nóng bỏng hai bên hông y phục được khoát một lổ lớn để lộ làn da trắng ngần, mái tóc một màu tím biếc suôn mượt mà dưới mắt trái vẻ lấy hồ điệp cánh hoa, chủ nhân của Tử Lan Hiên-Tử Nữ.

Bạn đang đọc Từ Thiên Hành Cửu Ca Bắt Đầu sáng tác bởi anpromalong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anpromalong
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.