Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chúng Ta Đều Là Nha Nội ?

Tiểu thuyết gốc · 4597 chữ

- Chuyện là......

Vừa mới nói chưa dứt câu thì cả bốn người đột nhiên nghe thấy tiếng động. Cả bốn người không khỏi quay nhìn chỗ phát ra âm thanh, một đám người ngựa từ phía xa xa đang chạy lại, người dân trên đường nháo nhác chạy loạn xạ, rỏ hàng hoa quả, bánh bao , gà vịt bay tung tóe. Gần hơn một chút có thể thấy đi đầu đám người ngựa đó là hai nam tử độ tuổi mười tám đôi mươi ăn mặc hết sức xa hoa, đi theo sau là đám người có vẻ như là hạ nhân của hai nam tử kia. Trả mấy chốc đám người ngựa ngựa đó chạy tới gần, dừng ngay lại ở giữa cửa lò rèn nhà họ Trịnh.

- Hí iii iii

Cả đám người kéo cương dừng ngựa lại bụi xung quanh bay mù mịt, Dương Phong thấy vậy liền chăn ra đằng trước chắn đám bụi kia cho hai nữ tử đi cùng, hắn phải gọi là tên tận dụng thời cơ lấy lòng con gái nhà người ta một cách triệt để. Hai gã nam nử kia lúc này xuống ngựa, hơi phủi bụi trên áo, một tên nam tử hơi lùn một chút da ngăm đen là người nhìn thấy Dương Phong đầu tiên, hắn không khỏi ngạc nhiên mà tiến lại :

- Dương Phong, là ngươi à ?

Gã lại nhìn Dương Phong một lại không khỏi chẹp chẹp miệng :

- Ta nghe đồn ngươi bị ngã xuống sông xong được vớt lên, ta không ngờ ngã xuống sông mà cũng giảm được cân cơ đó !

" Đổ mồ hôi, cái tên này là người quen sao ? "

Dương Phong không biết trả lời như nào liền lùi lại một chút mà ghé sát tai tiểu muội hỏi :

- Hắn là ai vậy ?

Dĩnh Hy nhìn gã kia có vẻ không có mấy thiện cảm mà đáp :

- Hắn là Doãn nha nội, Doãn Đại Lượng con của Doãn thượng thư bộ binh.

Dương Phong không khỏi ồ lên một tiếng

" Thì ra ngày trước vị huynh đệ kia chơi với đám này sao "

Doãn Đại Lượng thấy Dĩnh Hy nốt một ngụm nước bọt có vẻ e sợ vị cô nương này, liền quay xe sang để ý tiểu cô nương bên trái Dương Phong, gã không khỏi sáng mắt lên sán lại gần. Dương lúc này đã kịp phản ứng mà chắn trước mặt gã. Doãn Đại Lượng không khỏi có chút bực tức nói :

- Dương Phong ngươi đến Đông trấn để hưởng phước đúng không ? Không những giảm được cân lại còn có thêm một tiểu mĩ nhân bên cạnh thế này ? chà chà thật là có phước đó.

Đã sắp xếp xong suy nghĩ, lên được dáng vẻ ứng phó, hắn không khỏi trổ tài diễn viên của mình mà hòa nhập vào vai để thích ứng :

- Đại Lượng, người ta nói rồi, huynh đệ thì không nên tranh giành của nhau thế đâu ?

Dương Phong nở ra một nụ cười mà đáp, Doãn Đại Lượng vẫn có ngó qua liếc nhìn mĩ nhân đằng sau mà chẹp chẹp miệng :

- Sao ta lại nghe nói của tốt thì phải chia sẻ cho huynh đệ chứ nhể !

- Đây có phải đồ vật đâu mà bảo chia.

- Nào, ngươi nói thế là không phải, mĩ nữ, rượu ngon, ngựa tốt là phải chia sẻ.

- Ngươi có thê tử chưa ?

- Rồi ta có một chính thê và năm tiểu thiếp

- Ừm, hình như ta nhận ra là ta yêu thê tử của ngươi rồi đó, ngươi chia sẻ cho ta đi

Doãn Đại Lượng nghe xong thì giật nảy cả mình, vội nói :

- Không Không Không, ngươi sao lại thích thê tử nhà ta được, sao ta có thể chia cho ngươi được ?

- Thì ta cũng vậy đâu có thể chia sẻ cho nhà ngươi ?

- Hai cái này là khác nhau, một bên là thê tử một bên là nha hoàn của ngươi

Nay Mai Nhi mặc một bộ áo của nha hoàn trong các phủ đệ của vương công quý tộc. Ngô quốc có quy định riêng về khoản này, nha hoàn gia đinh của từng quan viên, công, hầu vương tướng đều có trang phục riêng. Đó là một quy định quái quỷ được lập ra từ rất lâu trước đó. Dương Phong hơi giật mình lúc này mới nhận ra. Chợt vị nam tử đi cùng tên Doãn Đại Lượng này cũng đi đến trước mặt hai người, hắn có vẻ nhã nhặn hơn so với tên họ Doãn, cầm cây quạt hơi phất phất rồi nói.

- Doãn nha nội ngươi đến đây để là giúp ta hay là để tranh nữ nhân thế ?

Họ Doãn nhìn hắn có vẻ không vui, linh cơ vừa động liền đáp :

- Ta đến đây là để giúp ngươi tranh nữ nhân chứ còn gì ?

Nam tử cầm quạt tỏ vẻ hơi tức giận :

- Ngươi ?

Đoạn lại nín nhịn lại cơn tức giận trả thèm bận tâm tới họ Doãn kia nữa. Gã tiến đến phía Trịnh thợ rèn mà đáp :

- Nhạc phụ, nay bọn kia còn đến quấy dầy người nữa không ? Ta mang theo huynh đệ cùng chờ ở đây, nếu bọn chúng còn đến thì định sẽ cho bọn chúng một trận ra trò.

Trịnh thợ rèn tỏ vẻ bất đắc dĩ trước cách xưng hô trên , miệng không khỏi than dài :

- Mấy nay không có đến, nhưng biết ngày mai ngày kia họ có đến hay không

Dương Phong lại hỏi nhỏ muội muội :

- Thế còn kia là ai thế ?

Vẫn là nét mặt không vui, Dĩnh Hy đáp :

- Hắn là Viên Dương, con trai của Viên quốc công là huynh trưởng của đương kim hoàng hậu.

- Chà chà, hai người này gia thế hiển hách quá nhỉ

- Hừ, toàn bọn đầu đường xó chợ chuyên đi gây gổ đánh nhau

Dương Phong tỏ vẻ không vui :

- Hình như trước kia ta có chơi với bọn chúng ?

- Huynh là bị bọn chúng dạy hư.

Lại nghe thấy tên họ Viên nói :

- Nhạc phụ đại nhân cứ yên tâm, Tiểu Ninh đã có ta ở đây bảo vệ bọn chúng sẽ không dám đến đâu ?

Gã nói xong khẽ hướng về Dương Phong rồi cười :

- Dương Phong, lâu lắm rồi không thấy ngươi ra ngoài cùng bọn ta.

Dĩnh Hy đáp lại liền thay đại ca :

- Huynh ta không muốn chơi với đám các ngươi đâu.

Viên Dương thấy Dĩnh Hy nói xong không khỏi cười cười mà nói :

- Dĩnh tiểu thư, ta vào đại ca bọn ta chơi cùng nhau từ nhỏ, giờ sao lại bảo là không muốn chơi .

Gã lại hướng về Dương Phong mà tiếp tục nói :

- Nay ta gặp nạn, huynh đệ cũng nên tương trợ lẫn nhau ngươi nó có phải không Dương Phong ?

Dương Phong biết chuyện có liên quan đến Trịnh thợ rèn, cũng muốn giúp lão Trịnh để gã hoàn thành đồ mình giao sớm liền nói :

- Đúng đúng đúng, bạn bè gặp hoạn nạn là phải giúp nhau...

Vừa nói xong thì trên eo lúc này đã truyền ra một tiếng đau đớn, thì ra muội muội Dĩnh Hy của Dương Phong đã cho hắn một nhát véo chí mạng vào vùng mỡ ở eo. Hắn cắn răng rất muốn la lên một tiếng

" Mẹ kiếp, tiểu ni tử này không ngỡ cũng có lúc như vậy, véo đúng chỗ chí mạng "

Đoạn ghé sát tai muội muội :

- Giúp hắn thì mới sớm xem được đồ vật ta vẽ kia chứ ?

- Hừ ? Muội thèm vào xem ?

" Đổ mồ hôi, tính cách thay đổi 180 độ vậy, tiểu muội muội chẳng lẽ cũng luyện được công pháp thay điều khiển cảm xúc, thay đổi nét mặt của ta rồi sao ? "

Dương Phong bất đắc dĩ không muốn nói thêm gì nữa, liền hướng tới tên họ Viên hỏi đầu đuôi câu chuyện. Lam kinh chia làm bốn nơi đông tây nam bắc, khu phía nam và tây thành là địa bàn của đám Dương Phong cùng hai gã Viên, Doãn. Phía đông và bắc thành do ba tên họ Gia Cát, Lỗ, Hầu nắm giữ địa bàn. Hai bên thường xuyên sảy ra tranh chấp địa bàn, quậy phá, tạo nên bao nhiêu chuyện lớn nhỏ trong kinh thành, nhưng do đều là con cháu nhà có thế lực nên quan phủ cũng đành phải nhắm mắt làm ngơ. Nay tên họ Viên và gã họ Lỗ có sảy ra tranh chấp, hai bên đều để ý tới con gái của Trịnh thợ rèn. Chuyện lại càng trở nên nghiêm trọng khi nhà Trịnh thợ rèn vốn dĩ ở phía tây thành nhưng đám họ Lỗ kia lại dám ngang nhiên đến đòi người. Do không có sự giúp sức của Dương Phong nên bên họ Viên có chút thất thế.

Dương Phong nghe xong câu chuyện không khỏi rở khóc rở cười mà nghĩ.

" Cái kinh thành này khác mẹ gì một ổ của bọn các ngươi quậy "

Nhưng hắn có vẻ khá là kích thích khi nghe đến chuyện có liên quan tới đánh đấm như này, kí ức về hồi còn trẻ cũng cùng đám bạn tụ tập đánh nhau tranh giành không khỏi ùa về trong hắn. Dương Phong lộ một bộ mặt hào hức, lẫm liệt mà nói :

- Ta và ngươi là huynh đệ, chắc chắn sẽ giúp đỡ nhau rồi.

Vừa nói xong thì lần này bên trái lại có cảm giác hơi nhột, Dương Phong không khỏi quay lại nhìn. Thì ra là tiểu thê tử Mai Nhi đang véo vào hông hắn, nhưng có vẻ không có nhẫn tâm mà sợ hắn đau. Dương Phong thấy nàng đang bộ dạng lo lắng, lắc đầu mấy cái ra vẻ là không nên, lòng hắn có chút cảm động.

" Cuối cùng ở thế giới này cũng có một cô gái biết quan tâm cho ta rồi sao ? À không hai, tính cả vị muội muội đã bộc lộ bản tính đanh đá kia nữa "

Dương Phong không khỏi lén vỗ mông nàng một cái để trấn an, rồi nháy một bên mặt. Mai Nhi hơi đỏ mặt mà lùi lại, xung quanh toàn là nam nhân mà thiếu gia lại làm ra hành động đó, chẳng may có phát hiện thì chắc nàng phải chui đầu xuống đất cho đỡ xấu hổ.

Viên Dương thấy Dương Phong y đã đồng ý, không khỏi vui mừng :

- Được, vậy mới đúng là huynh đệ chứ.

Gã vỗ vỗ vai Dương Phong sau đó nói tiếp :

- Mấy ngày nữa chúng ta sẽ đánh một trận ở gần cửa đồng thành, ngươi nhớ mang người đến đông đủ, càng nhiều càng tốt. Ta cùng Đại Lượng sẽ đợi ngươi ở đó.

Viên Dương lại quay sang Trịnh lão mà nói :

- Nhạc phụ đại nhân yên tâm, có bọn ta canh giữ ở đây, thì bọn chúng cũng sẽ không dám đến quấy phá ngài làm ăn đâu.. Ờ, nhưng mà không biết Tiểu Ninh cô nương có ... có ở đây hay không ?

Trịnh lão nghe được mà dựng cả râu lên, hơi run run nói :

- Cái này, cái này ..... Tiểu nữ hiện tại đã về nhà ngoại ở ngoại thành rồi.

- Tiếc thật, sao nhạc phục không nói đã để ta tiễn nàng một đoạn.

Viên Dương không khỏi tiếc nuối, đoạn lại sai đám người phía sau vây kín cả lò rèn nhà lão trịnh lại mà canh giữ, vẻ mặt hằm hằm. Lão Trịnh thấy được cảnh này không lắc đầu mấy cái :

" Các ngươi làm thế thì lão Trịnh ta còn làm ăn cái rắm gì nữa chứ "

Thấy vẻ mặt của lão Trịnh như thế Dương Phong cũng phi thường cảm thông, hắn tiến lại mà vỗ vai lão :

- Lão yên tâm, ta sẽ giúp lão vụ này.....

Lão Trịnh phải cố lắm mới nặn ra được một nụ cười mà đáp lại Dương Phong. Thấy cũng đã xong việc Dương Phong cũng trả muốn huyên náo tại đây, hắn còn một số chuyện cần lên kế hoạch cho cái phòng thí nghiệm của mình. Hắn vội cáo từ cùng hai mĩ nhân dắt tay nhau mà rời đi. Chợt thấy bên phía Mai Nhi có vẻ nặng nặng hắn không khỏi quay lại, Thì ra tên họ Doãn kia đang nắm một cánh tay còn lại của nàng. Dương Phong cảm thấy điểm tâm sáng nay có chút vị chua rồi liền muốn phi ra mà tát cho tên kia mấy cái, nhưng lại chợt thấy hắt chủ động thu tay lại mặt nhăn nhó tỏ ra đau đớn. Thoáng vừa nãy, Mai Nhi hình như có chút thủ đoạn gì đó khiến hắn như vậy. Họ Doãn cũng mặc kệ đau, hơi nhăn mặt một chút lại cười hà hà :

- Này Dương Phong, mới sáng ngươi đã định đi đâu qua đây thế, bọn ta hiện tại có ngựa, cần thì lên đây ta sẽ tiễn ngươi cùng vị cô nương này một đoạn

Gã nói xong liền nhìn Mai Nhi có chút dâm giật. Nàng khẽ lùi lại, bây giờ có thể nhìn rõ trên tay nàng đang phát ra chút kình lực, nàng biết võ công... Cô nàng Dĩnh Hy đã bược tức chuyện vừa nãy rồi, bây giờ lại gặp cảnh này không khỏi vung tay ra khỏi tay Dương Phong tỏ vẻ khá tức giận nói :

- Huynh mà đồng ý đi theo tên họ Doãn kia thì đừng trách ta từ giờ không thèm chơi với huynh nữa

Dương Phong nghe xong cũng có chút nực cười, đương nhiên là hắn từ chối rồi, hắn không có biết cưỡi ngựa. Mới cả cũng không muốn cho tên họ Doãn kia xàm sỡ lão bà tương lai của hắn. Hắn cười hề hề mà nói :

- Ta đây là đang muốn đi bộ giảm cân. !

Cả ba người lại cùng đi ra khỏi lò rèn của lão Trịnh, nhìn bóng lưng của ba người, Doãn Đại Lượng không khỏi có phần tiếc nuối :

- Tên kia kiếm đâu ra mĩ nhân đẹp như vậy chứ nhỉ.

------------------------------

- Này muội muội !

- Hứ !

Dĩnh Hy khoanh tay trước ngực tỏ vẻ tức giận mà quay đi không nhìn hắn.

" Tiểu nha đầu này lúc lần đầu với lúc bây giờ sao khác nhau một trời một vực vậy "

Hắn không khỏi dở khóc dở cười thầm nghĩa. Đoạn lại nói :

- Ta cũng là muốn giúp Trịnh Lão giải quyết xong chuyện kia, cũng là giúp chúng ta sớm hoàn thành mấy đồ vật đó. Muội không biết đâu, mấy thứ đó quả thật rất là thú vị

Dĩnh Hy dừng lại, hai tay khoanh trước ngực, ,mắt có chút giảo hoạt, đảo một chút rồi nói :

- Huynh tưởng ta giận huynh chuyện huynh chơi cùng bọn chúng chắc ?

Dương Phong đổ mồ hôi thắc mắc :

- Vậy không phải chuyện đó thì là chuyện gì ?

Dĩnh Hy vẫy tay ý bảo Dương Phong tiến lại gần để nàng nói nhỏ. Thấy hắn đã ghé tai lại thì nàng liền dùng một ngọc thủ mà véo lấy tai Dương Phong rồi nói :

- Huynh không thấy nếu huynh can thiếp vào chuyện của người ta thì người được lợi là huynh nhưng mà người bị hại nhiều nhất vẫn là nữ tử của nhà họ Trịnh kia sao ?

" Đổ mồ hôi, thì ra là chuyện này sao "

Dương Phong kêu đau oai oái bộ dạng trả khác gì con lợn sắp bị cắt tiết, hắn dãy dụa vô cùng đáng thương mà âm thầm nhận ra tính cánh thật của vị muội muội này.

- Ây za, cái tay của ta muội muội nhẹ chút, Mai Nhi cứu ta với có người thích sát ta này..

Mai Nhi ở cạnh chỉ có khẽ cười khúc khích, vô cùng thưởng thức bộ dạng của Dương Phong. Kì thật vừa nãy nàng cũng hơi bực vì tên tiểu tử này không chịu nghe lời mình.

- Mai Nhi tỷ , tý mà kệ huynh ấy, nếu sau này huynh ấy dám làm gì tỷ thì cứ qua chỗ muội..

Thấy việc kêu cứu, cầu xin có vẻ không được hiệu quả, hắn liền nghĩ cách khác, sau một hồi liền mới nói :

- Kì thật ta cũng là nghĩ đến chuyện này rồi, đâu cũng có cách giải quyết cả, muội cũng là nên bỏ tai ta ra đã.

Dĩnh Hy không khỏi ngạc nhiên mà bỏ tay hắn ra, nàng hỏi với điệu bộ kinh ngạc :

- Huynh cũng đã nghĩ đến chuyện này rồi sao ?

Dương Phong xoa xoa cái tai đã đỏ ửng của mình mà nói :

- Đúng vậy, đã nghĩ đến.

Vẻ mặt Dĩnh Hy càng trở nên ngạc nhiên hơn

" Không nghĩ ra rằng huynh ấy lại nghĩ đến cái vấn đề này ? Cái hồ kia thật sự đã thay đổi huynh ấy sao ? "

Thấy nàng có vẻ ngạc nhiên nhìn mình, Dương Phong không khỏi bắt đầu sử dụng ba tấc lưỡi với lời lẽ vô cùng hùng hồn :

- Trong chuyện này, mọi người sẽ chỉ nghĩ đến là một chuyện tranh chấp bình thường, chỉ quan tâm đến bên nào thắng bên nào thua mà chẳng hề quan tâm đến cảm nhận của nữ tử họ Trịnh kia. Nhìn thái độ của Trịnh lão, với cả nữ tử kia phải chạy đi tận bên ngoại thì ta cũng biết nàng chẳng có cảm tình với hai tên kia. Bên nào thắng thì Lão Trịnh vẫn bị cưỡng ép gả con gái cho người mà nàng không yêu thôi. Hazzzz.

Dương Phong nói xong khẽ nhìn muội muội mình một lát, thấy nàng đang vô cùng ngạc nhiên trước lời nói của mình, liền nhân cơ hội mà hỏi nàng :

- Muội có biết việc đau khổ nhất của con người là gì không ?

Dĩnh Hy hiếu kì :

- Đó là chuyện gì ?

- Đó là không thể cùng người mình yêu thương chung sống được hết một kiếp.

- Đó là không thể cùng người mình yêu thương chung sống được hết một kiếp.

Nàng lẩm bẩm nhắc lại.

- Đúng vậy, đó là chuyện đau khổ nhất trên đời của một con người.

Dương Phong khoác hay tay sau lưng, nhắm mắt mặt hướng lên trời tỏ vẻ trả đời mà nói, đoạn thi thoảng mở một mắt nhìn tiểu cô nương đang ngơ ngác.

Hắn hơi hoi nhẹ lấy giọng, nói tiếp :

- Hazzz, Cái thời này thì rất ít người phụ nữ nào có thể cùng người mình yêu thương sống được một đời một kiếp, thường là cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, số phận vô cùng đau khổ. Thử cảm giác có thể nhìn thấy chàng, ngắm chàng, nói chuyện với chàng nhưng thân phận của ta lại là thê tử của kẻ khác, đau lòng thay. Lấy một người mình không hề quen biết, không hề yêu thương thì phải mặc cho sự may rủi, nếu gặp một người nam nhân tốt thì còn đỡ, nếu gặp kẻ phụ bạc đối xử tồi tệ thì thật là địa ngục a...

" Lão tử phải đạt gần tuyệt đối điểm môn văn mất, tự cảm thấy mình xuất sắc mà quá mà "

Dĩnh Hy có chút suy nghĩ, có chút chìm vào tâm trạng, mà lo lắng cho tương lai của mình. Dương Phong nói câu kia là đúng chí mạng sát thương chuẩn nội tâm của mọi thiếu nữ thời xưa rồi, đúng vậy, các nàng đều là có suy nghĩ như vậy. Dĩnh Hy không biết liệu sau phụ thân có gả mình cho một người mình chưa từng gặp không nữa. Nàng suy nghĩ một lát rồi bỗng nói :

- Ta sau này nhất định phải gả cho người mà mình thật sự yêu thương

- Đúng , đúng , đúng muội muội nói rất đúng, ca ca ta đây ủng hộ muội. Sau này những người không phải yêu thương muội muội ta thật lòng thì ta sẽ không cho hắn cưới muội đâu. Tuyển chọn muội phu cũng cần kĩ một tý .

Dương Phong vỗ vai Dĩnh Hy đoạn thở phào một hơi trong lòng là mình đã thoát một kiếp nạn. Thấy Mai Nhi cũng đang đờ cả người ra hắn không khỏi buồn cười, đoạn ghé vào tai nàng mà trêu chọc một thể :

- Nàng cũng vậy, nếu nàng tìm được ý chung nhân của mình cứ nói với ta, ta sẽ tạo điều kiện cho hai người bên nhau, chà chà......ta quả thực là người tốt.

Mai Nhi lại một phen đỏ cả mặt mà nhìn hắn thầm nghĩ :

" Cả thân thể ta không chỗ nào là không có dấu răng của ngươi rồi thì còn gả cho ai nữa "

- Xấu xa

Mai Nhi khẽ nói một tiếng rồi quay mặt đi. Dĩnh Hy lúc này cũng từ trong bao nhiêu suy nghĩ đi ra, chợt nàng nhớ lại chuyện chính không khỏi hỏi Dương Phong :

- Vậy huynh nói huynh có cách, là cách gì ?

Dương Phong đáp lại :

- Là muội !

- Là muội ?

- Đúng là muội !

Dĩnh Hy ngạc nhiên :

- Muội sao lại là cách được ?

- Thiên cơ bất khả lộ.

- Hừ, huynh từ khi nào học được vẻ thần kia thế

Dương Phong cười haha đáp :

- Từ lúc ngã xuống hồ

Hắn chợt nhớ ra điều gì đó mà mình chưa có nói , liền hỏi :

- Dĩnh Hy này, sao tên Viên Dương kia không được gọi là nha nội, mà tên họ Doãn lại được gọi vậy ?

- Đó là một chức quan văn chính tứ phẩm do đích thân hoàng thượng hoặc hoàng thái hậu sắc phong.

- Vậy chức quan đó là làm cái gì ?

- Chỉ là tượng trưng mà thôi, như huynh đó, lúc huynh 3 tuổi cũng được hoàng thái hậu sắc phong là nha nội đó.

- Cái gì cơ ? Ta cũng là nha nội sao ?

- Đúng là thế.

" Sao thế giới này lại kì lạ quá trời như thế chứ "

---------------------

Hoàng Cung, tại một cung điện nào đó nằm sâu bên trong hậu cung. Một nam tử độ tuổi tứ tuần, thân mặc quan phục, mũ cánh chuồn, trước ngực áo có thêu hoa văn hình hổ 5 móng đang ngồi đối diện bàn trà với một phụ nhân ăn mặc hoa phục lộng lẫy. Phụ nhân rút từ trong ngực ra một cái lúc lắc bằng bạc tinh xảo, đoạn để xuống bàn trà trước mặt của trung niên vị nam tử trung niên kia:

- Huynh nên kiếm lại phần lúc lắc làm bằng vàng kia càng sớm càng tốt. Lễ tế thái miếu mà đến, không có nó, không mở được cửa vào đàn tế được coi là đại kị của hoàng thất. Lúc đó thì không chỉ chúng ta mà ngay cả Quyền nhi cũng đừng hòng thoát được.

Nam tử trung niên vội vàng tiếp nhận lúc lắc bạc kia, hơi vuốt râu mép có vẻ lo lắng :

- Đại lễ tế ở thái miếu còn lâu mới diễn ra, cái này không đáng lo, lo ở chỗ nếu Ưng vệ dò la được thứ kia mà điều tra, thì nhất định sẽ tra ra chúng ta ta bày ra truyện

Phụ nhân hơi cau mày mà đáp :

- Huynh sao lại nghĩ ra lấy thứ này làm vật để điều khiển đám tạp nham kia của huynh chứ ? Đại ca, huynh có biết huynh làm như thế là đem đầu của mình đưa cho bọn chúng hay không ?

- Cái này ? Cái này ! Danh tính của mỗi người trong Ẩn danh không thể được tiết lộ với ai, hay với chính người của mình, nên muốn điều khiển được bọn chúng phải có vật làm chứng. Muội đừng có mà cho đó là đám người tạp nham, phụ thân chúng ta khi còn sống leo lên được tể tướng cũng là nhờ đám ẩn danh này.

- Tùy huynh, ta chỉ còn mỗi lúc lắc bạc này, nếu huynh còn để mất, thì tự đem đầu mà tế lúc thái miếu đi.

Nam tử trung tiên cười haha đáp :

- Muội muội yên tâm, ta là sẽ suy tính cẩn thận.

Gã lấy chén trà còn ấm, không dùng cách thức uống bình thường mà cứ thế húp một cái vào miệng, ánh mắt lúc này có vô số hàn quang mà nói :

- Tất cả cũng là để Quyền nhi có thể chạm vào cái ghế cửu ngũ chí tôn kia. Lúc đó thì chẳng phải là một Vi hậu mà có mười vi hậu bản thượng thư cũng quyết lăng trì hết.

Thấy bộ dạng của đại ca mình như vậy, phụ nhân không khỏi nhíu mày nghĩ đến một chuyện :

- Tên họ Tư Mã kia đâu ?

- Hừ , bọn ưng vệ cũng không thể bắt được hắn, nói chi là chúng ta. Vài ngày trước ta được tin, có một tên hòa thượng bắc tiến, mấy ngày sau đoàn thuyền buôn trở hàng qua sống giữa hai nước mới phát hiện ra ở chỗ ngủ của tên hòa thượng đó có dấu quần áo với giày phía trong. Từ đó mới biết tên hòa thượng kia chính là họ Tư Mã.

Phụ Nhân kia vô cùng kinh ngạc :

- Cạo đầu lẫn râu tóc đi để cải trang làm hòa thượng ? có thể nào không ? điều này đối với bậc văn nhân sĩ phu quả là một điều sỉ nhục ?

( Cạo râu nhẵn nhụi giống thái giám, cạo đầu là ý định nản chí không có muốn cầu tiến công danh lại lợi lộc.)

- Hừ, trên người hắn đã có số ngân phiếu chi tiêu cả đời không hết, chỉ cần chạy thoát được, thì chịu nhục một chút có đáng là gì ?

- Nhưng ngân phiếu kia là của nước Ngô, không phải Sở, ta chỉ sợ sau này hắn sẽ quay lại mà tìm chúng ta trả thù, hoặc không nếu rơi vào tay bọn Ưng vệ là cũng không ổn.

- Hahahaha, muội lại quá là lo lắng dư thừa, qua vài lần tiếp xúc ta dám khẳng định số ngân phiếu kia sẽ đủ sức che mờ mắt hắn. Hắn không thoát được, khỏi tay Ưng vệ thì ta mới phải giết hắn, bây giờ hắn thoát rồi sao cần phải bận tâm. Việc chính bây giờ là tìm lại lúc lắc vàng kia, ta đã điều tra ra danh tính của hai nữ tử đi cùng tên béo kia. Mọi chuyện cũng đã đơn giản hơn rất là nhiều.

- Hừ, huynh lúc nào cũng coi mọi chuyện là đơn giản, xong trả có chuyện nào mà thành cả.. Chỉ uổng công ta lại một mình giải quyết hậu quả.

Bạn đang đọc Tứ Quốc sáng tác bởi hoangdang151
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangdang151
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.