Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tửu Quán Đông Thành

Tiểu thuyết gốc · 3354 chữ

- Lỗ nha nội, ngài chạy tạm vào một chỗ nào tránh đi đã, bọn thuộ hạ ở đây cản đường bọn chúng

Một tên thuộc hạ khi thấy con lừa đang điên tiết chạy lại thì hốt hoảng mà nói.

- Đúng đó đúng đó, ngài mau chạy vô một chỗ nào đó, chúng ta sẽ ở lại ngăn cản

Chẳng để họ Lỗ trả lời, hai tên thuộc hạ đã vội rìu hắn rồi lôi đi, được một đoạn thì rẽ vào một tửu quán bên trái đường. Hành động này đề được Dương Phong để ý rất kĩ, Hắn hô lớn :

- Các huynh đệ, bắt sống tên họ Lỗ là có thưởng ! mau !

Hắn quay đầu lại nhìn đám thuộc hạ của mình thì không khỏi " ối rồi ôi " một tiếng, con lừa bị kích động chạy quá nhanh bỏ xa đám tráng sĩ áo xám một đoạn lớn.

- Tướng công, chàng mau nhìn !

Mai Nhi lay một gấu áo hắn, giọng có chút khẩn trương. Dương Phong quay lại thì lại " ối rồi ôi " thêm lần thứ hai, đám thuộc hạ họ lỗ có hơn mười tên ở lại chắn ngay giữa đường của hắn.

- Mấy tên này là muốn bị lừa tông chết sao ?

- Thiếp không có nghĩ vậy đâu !

- Là sao ?

- Chàng mau nhìn !

Mười tên kia chợt buông gậy gỗ xuống, tháo thắt lưng của mình ra. Ngạc nhiên thay, trong thắt lưng đều là chứa một thanh kiếm mở và dẻo. Bọn chúng không ngờ đám Dương Phong lại ra tay chết cả người như vậy, bây giờ nếu để tên kia bắt được Lỗ nha nội, liệu hắn có đánh chết Lỗ nha nội hay không thì còn là dấu hỏi. Bây giờ cứ rút kiếm ra mà dọa dẫm tên béo kia trước. Cả mười người cùng một suy nghĩ, tâm ý tương thông mà rút kiếm ra. Con lừa điên này đã mất hết lý trí chỉ chạy nhanh lao lên phía trước, không biết rằng những lười kiếm sắc nhọn đang chờ đón bọn chúng. Dương Phong không biết làm như nào, chỉ vội kéo cương con lừa như trong mấy bộ phim hắn từng xem, con lừa không chịu ngừng lại, mà càng lao nhanh hơn về phía trước. Hắn hoảng hốt, đám người kia đã dạt sang hai bên, mặt đầy sát khí, nếu phi qua thì một tên chọc cho một chọc là cũng xong đời,

" Phát này toang thật "

Hắn không biết sử lý ra sao, chỉ nhìn thiếu nữ đang ngồi trước mình, trong lòng bất giác lo lắng cho nàng, hắn đang định dùng thân thể mình đè nàng xuống lưng lừa để chắn những lưỡi kiếm kia thì đột nhiên....

Phụp

phụp

- phụp

Hơn mười ngân châm sắc nhọn từ đâu bắn tới cắm thẳng vào cổ họng cả mười tên trước mặt, con lừa điên lao qua một cách vô cùng an toàn. Đó chính là Mai Nhi, trong lúc bị Dương Phong đè xuống đã hơi vươn sức mà phóng những cây ngân châm kia ra.

- Nguy hiểm quá !

Dương Phong không thật sự biết điều gì đang thật sự sảy ra lúc nãy, cũng trả ngoảnh đầu quay lại, chỉ lo lắng nhìn Mai Nhi mà nói. Mai Nhi sau một phen bị hắn đè xuống thân lừa, có chút khó thở, nhưng cũng biết là tên mập này lo lắng cho mình mà có phần cảm động. Nàng khẽ ừm một tiếng bé, đoạn lại nói :

- Tên họ Lỗ hình như chạy vào tửu quán phía trước, tướng công mau cho lừa đuổi theo.

Đoạn một tay thì chỉ hướng của tửu quán, một tay lại khẽ dùng lực như hút thứ gì ra khỏi đầu con lừa, con lừa bỗng tỏ ra hơi uể oải đột nhiên dừng tốc độ. Nhìn theo ngón trỏ của nàng, Dương Phong chỉ khẽ kéo cương, con lừa đã ngoan ngoãn chậy trầm chậm về hướng tửu quán kia.

- Ngươi cũng là biết mệt cơ à ?

Dương Phong vỗ vào mông con lừa một cái khinh bỉnh nói.

-------------

Một cái biển hiệu to đùng, một tửu quán vô cùng rộng lớn hiện ra trước mặt hai người. Dương Phong xuống lừa, rồi kéo tay Mai Nhi mà khí thế lao vào trong. Đoạn qua cửa chính, có một cái bậc, hắn nhảy phắt qua làm một cái dầm vào bên trong. Trả thèm nhìn xung quanh mà múa múa thanh " Phương thiên hạ kích " hàng fake do trung quốc hô lớn :

- Tên họ Lỗ mau ra đây gặp gia gia !

Yên tĩnh, vỗ cùng yên tĩnh, đợi một hồi lâu vẫn chưa thấy ai trả lời, Dương Phong không khỏi hơi mở mắt. Hắn không khỏi ngạc nhiên, có chút nhận ra mình quên mất điều gì. Xung quanh từ lầu hai lầu ba nhìn xuống chính là nao nhiêu ánh mắt ngạc nhiên đang trố ra nhìn hắn. Thoạt nhìn những người này đều là độ tuổi đôi mươi, còn là thanh xuân phơi phới, nam mặc thư sinh, tữ hoa phục cháng lệ xinh đẹp, trên tay một số người vẫn còn cầm mấy khổ giấy lớn viết chữ gì đó. Mai Nhi từ ngoài bây sau khi chỉnh trnag lại đầu tóc cũng là bước vào, nàng nhận ra cảnh tượng này, mà khẽ tiến lại , mặt hơi đỏ có vẻ là xấu hổ thay cho trượng phu. Ngại ngùng, với xấu hổ là hai từ không bao giờ có trong từ điển sống của Dương Phong, kiếp trước hắn từng làm đủ mọi nghề mưu sinh, làm đến tận những công việc mà sẻo cả da mặt da không biết nhục mà nhẫn nhịn chịu đựng. Cái việc múa máy như tên rở hơi trước bao nhiêu người này với hắn thì có là gì cơ chứ. Tửu quán này có nhiều tầng lầu, xây kiến trúc theo kiểu cổng trời nhưng mà trên đỉnh vẫn được lợp ngói, và đóng sàn. Mọi người ở lầu trên vẫn có thể nhìn được xuống thông qua lối kiến trúc này, Đám đông những thư sinh tài tử bắt đầu nhìn tên béo bị có vẻ thần kinh không bình thường kia mà bàn tán, tiếng từ bé xong thành to dần, ồn ào một trận.

Dương Phong mặt vẫn trắng như vậy, không một gợn hồng bắt đầu liếc ánh mắt xung quanh một cái. Chợt vung vung múa múa cây gậy đang cầm trên tay đập bụp một phát xuống một chiếc bàn.

" Bụp "

Chiếc bàn vỡ làm đôi, đổ sập xuống. Tay của hắn sau pha này cũng có chút run lên cầm cập.

" Lão tử dùng nhiều sức quá mà, tối nay lại khổ Mai Nhi của ta rồi "

Dương Phong giấu đi sự đau đớn, mượn uy cú đập vừa nãy mà hô lớn :

Ta là Dương nha nội thành nam, nay đến đông thành này trừng trị tên không biết phép tắc họ Lỗ, dám đến địa bàn của ta gây truyện, ức hiếp bánh tính nhà lành. Tên họ Lỗ có chạy vào đây không biết mấy vị có ai thấy hắn hay không ?

Đúng lúc này, hơn mấy mươi tráng sĩ áo xám cũng đã đuổi tới nơi, lần lượt mà xông thẳng vào trong tửu quán vung gậy trợ uy cho Dương nha nội. Tiếng hô lớn của Dương nha nội đã khiến tiếng ồn trong tửu quán bất giác biến mất, một không gian yên tĩnh kì tích chợt xuất hiện. Dương nha nội không muốn điều này, điều hắn cần là một ai đó nói cho hắn biết tung tích của tên họ Lỗ kia đang ở đâu. Đánh rắn thì đập đầu, dứt điểm ngay và luôn như thế cho xong.

Dương Phong khẽ hừ một cái nhẹ.

" Đám này sao lại câm như hến hết cả vậy "

Các huynh đệ, lục soát tửu quán này cho ta.

" Trời, đúng như kịch bản của mấy bộ phim ta hay xem. Phong độ này có mười phần là giống, sau năm xưa ta không đi học làm diễn viên vậy ta ? "

Theo lời hắn, mấy chục nam tử áo xám liền hùng hổ, mà chực lao lên khám xét.

- Dưới chân thiên tử, kẻ nào dám ngang nhiên hoành hành ngang ngược ?

Một tiếng nói của nam tử chợt vang lên, có phần khí thế, phát ra từ lầu hai đã khiến cho đám tráng sĩ áo xám có phần dừng lại.

" Rồi đúng là kịch bản như này luôn, không sai vào đâu được, lão tử lại phải vào vai người xấu rồi "

- Công tử phía trên kia nói rất đúng, hề hề, dưới chân thiên tử, tên họ lỗ đó làm chuyện ngông cuồng, ức hiếp thiếu nữ nhà lành, bản nha nội thay trời hành đạo bắt hắn về sử lý !

Dương Phong thuận thế đẩy thuyền mà cười hề hề. Từ trong đám thư sinh, và nữ tử ở lầu hai chợt có một nam tử trẻ tuổi đi ra vịn vào lan can gỗ trừng ánh mắt mà nhìn xuống. Người này tầm hai lăm hai sáu tuổi, khuôn mặt vô cùng anh tuấn, người mặc áo có chất liệu khác là cao cấp màu trắng ngà, búi tóc trên đầu được cột bằng trụ ngọc, vô cùng cao quý. Nam tử này với bọ dạng trừng mắt không khỏi tức giận nhìn Dương nha nội phía dưới mà trả lời :

- Kẻ phạm tội thì nhẹ đã có quan các huyện, phủ xử lý, nặng thì đã có hình bộ tiến hành điều tra, há cần một tên như ngươi nhúng tay vào ? Huống hồ.....

Nam tử kia có chút khinh bỉ nhìn Dương Phong, phất cây quạt trên tay ra mà ngoảnh mặt đi nói :

- ..... Họ Dương ngươi cũng là loại ngông cuồng trả kém ? dưới chân thiên tử cũng trả làm chuyện ức hiếp bánh tính đó sao ?

Nam tử kia đang định đi vào bước, nhưng nhận ra chân mình đang bị hai bàn tay run rẩy nắm lấy, đó là tên họ Lỗ đang nằm bò ra nắm lấy chân tên nam tử nọ, ánh mắt sợ hãi luôn ngước lên điệu bộ cầu xin. Chi tiết này đã được Dương Phong để vào mắt, hắn thầm nghĩ.

" Thì ra là cùng hội cùng thuyền, mượn danh người đọc sách mà bênh vực cho nhau à. hừ hừ , ta khinh "

Mấy thiếu nữ ăn mặc hoa phục bằng chất lụa cao cấp xung quanh không khỏi thẹn thùng đỏ cả mặt trước bộ dạng anh tuấn của vị nam tử kia, cái hành động phất cây quạt khiến các nàng như kiểu sắp rụng cả rổ trứng ra vậy, có người không kìm được mà thốt lên:

- Chu công tử quả thật là anh tuấn !

- Đúng là đệ nhất tài tử kinh thành này, không chỉ anh tuấn, văn thơ tuyệt phẩm mà lời lẽ còn vô cùng sắc bén và thuyết phục nữa !

- Đúng đó đúng đó, ta nghe nói những tên được phong nha nội ở kinh thành đều không kẻ nào là tốt cả

Lại một hồi những tiếng nữ nhân bàn chuyện vang lên. Nam tử kia cũng hơi có chút nhắm mắt phe phẩy cây quạt tỏ vẻ hưởng thụ điều đó. Khuôn mặt Dương Phong khi thấy người đang ngăn cản mình xuất hiện đã nở ra một nụ cười, hắn hề hề mà đáp :

- Hề hề, vị công này chắc có điều hiểu lầm, Dương Phong ta xưa nay ở nam thành chuyên làm chuyện tốt, ai ai chẳng biết, có phải chăng là hiểu lầm ?

Vị nam tử kia không thèm nhìn hắn, nở ra một nụ cười khinh bỉ, nhếch miệng lên mà đáp :

- Dương nha nội, chẳng lẽ sau lần rơi xuống hồ kia, ngươi lại không nhận ra ta rồi đó chứ ?

" Thì ra là người quen biết ? "

Dương Phong gãi đầu, vẫn cười cười nói :

- Kì thật thì từ lần ngã xuống hồ kia là để thanh tẩy đầu óc, rác rưởi lưu trong đầu tại hạ liền quên sạch. Không biết vị công tử đây là ?

- Ngươi....

Nam tử anh tuấn có chút tức giận mà nhìn Dương nha nội, gã chợt nghĩ

" Tên này từ khi nào lại có thể học được cái kiểu nói đểu như vậy, trả lẽ là rơi xuống hồ đã giúp hắn chăng ? Nhưng chỉ với chút đó làm sao là gì với mình ? "

Chỉ trong trong thoáng chốc gã nam tử lấy lại bình tĩnh, khẽ hình những mĩ nữ giai nhân xung quanh.

" Phen này lại mượn họ Dương ngươi mà phô Trương thanh thế ta "

Đoạn hừ nhẹ đáp lại :

- Qủa thật Dương nha nội từ lúc ngã xuống hồ có chút thay đổi, ăn nói có vẻ ngông cuồng hơn. Nhưng ......Bạch ...

- Lên bắt tên họ kia cho ta ! kẻ nào ở lại đánh gãy chân, kẻ nào cản đường đập gẫy tay !

Nam tử anh tuấn đang nhắm mắt hướng lên trời, chuẩn bị xuất khẩu thành mấy câu thơ châm chọc Dương Phong một phen thì bỗng nghe thấy Dương nha nội đã ra lệnh. Đám tráng sĩ nhìn nhau một thoáng, rồi cũng quyết tâm mà hùng hổ lao lên lầu hai. Bọn chúng cũng trả có thương hoa tiếc ngọc, những vị tài nữ, tiểu thư nào ở đó ngây ra không biết tránh đường là liền bị đẩy sang hai bên một cách thô bạo. Dương Phong cũng theo mà cùng lên bắt người. Trả mấy chốc đám người đã vây kín tên công tử anh tuấn kia cùng với gã họ Lỗ lại ở giữa. Mấy vị nữ tử tài nữ vừa nãy có bàn tán, khen nam tử anh tuấn này bây giờ cũng im bặt miệng trả dám nói một lời nào.

- Dương Phong ngươi đây là muốn sao ?

Nam tử anh tuấn có chút kinh hãi nói. Dương nha nội tiến lại chiếc bàn ngay gần đó, mặt dầy mà cầm lấy một chén trà đang uống rở của một nữ tử nhấp đúng vào vết môi son kia một hơi uống sạch, điều này là nữ tử kia có chút đỏ thẹn chín cả mặt. Hắn uống xong liền cười hề hề mà nói :

- Vị công tử này, ngài lại hỏi thừa rồi, ta bảo là đến đây bắt người nói từ ban nãy rồi còn gì ?

Dương Phong không cần hắn nói, cũng biết lời nãy là hắn lại dùng thơ ca mà bôi nhọ hắn một phen rồi, nếu cứ như vậy thì sẽ kéo dài thời gian đến tận giờ nào cũng không hay. Thôi thì cứ nhanh gọn, lẹ là cái chắc chắn nhất.

- Chu Huynh, tên này vừa nãy có đánh người của đệ, có tên còn chết luôn đó... Huynh.....huynh không biết đâu đệ còn thấy cả óc....óc người cơ...

Thì ra vị công tử kia là họ Chu, Chu công tử nhìn Lỗ Trác bộ dạng nhếch nhác đang ôm chân mình trả ra thể thống gì, hừ một cái mà đá hắn ra một bên. Đoạn chắp tay lên cao mà rằng :

- Dưới chân thiên tử chưa được phép đã cậy mình là nha nội tự ý bắt người. Mai kia tảo chiều nhất định ngôn quan sẽ tố cáo ngươi tội cậy quyền cậy thế mà ức hiếp người quá đáng.

" Thì ra ngươi là thân thích của mấy tên quan chuyên phụ trách mấy việc tố cáo quan lại này kia "

- Hahahaha.

Một Tràng cười lớn vang lên từ phía Dương Phong. Hắn nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, khẽ đi tới trước mặt Chu công tử kia, tay vẫn cầm theo cây gậy gỗ khiến họ Chũ có chút sợ hãi mà lùi lại mất bước. Lỗ Trác nghĩ đến cảnh máu óc hòa làm một cũng lùi lại sâu hơn phía sau, không khỏi nằm bò chui qua háng họ Chu vô cùng mất mặt. Dương Phong lại cười hề hề mà nói :

- Vậy thì càng tốt, ta lúc đó nếu bị thẩm vấn sẽ nói là họ Lỗ kia ức hiếp nữ tử nhà lành, ta thay nàng ấy đòi lại công đạo. Họ Chu nhà người vì muốn bao che cho bằng hữu đã ngăn cản ta, ta cùng ngươi sảy ra xích mích liền đánh nhau sứt đầu mẻ chán ?

Đoạn hắn ghé vào tai họ Chu nói nhỏ.

- Ngươi nghĩ bề trên sẽ đứng về chính nghĩ hay sao ? hay là phải cân bằng các thế lực... trưởng thành hơn ta cả mấy năm mà sau ngươi ngu như heo.

- Ngươi !

Họ Chu bị chửi thì tức giận chỉ tay vào mặt Dương Phong mà nói. Dương Phong cười hề hề nói :

- Đúng chứ Chu công tử ? Nào lại đây nghe tiếp này.

Hắn bỏ cây gậy xuống, lấy tay kéo vai họ Chu lại ghé sát tai lại nói nhỏ :

- Còn vụ xích mích này ấy, thì ta danh tiếng đã không được tốt rồi nhưng mà ngươi, hmmm, ta nghĩ ngươi nói được những lời vậy thanh danh cũng không nhỏ. Lỡ có sảy ra chuyện này thì .... hazz ta không có dám nghĩ à nha

- Ngươi ? ta với ngươi có xích mích rồi đánh nhau hồi nào ?

- Liên bây giờ này !

Dương Phong nhanh như chớp với ánh mắt xấu xa mà liền cầm lấy một cánh tay của học Chu rồi đánh vào mặt mình, vừa ăn cướp vừa la làng nói lớn :

- Mọi người thấy không, chu Công tử giữa ban ngày ban mặt đánh người !

- Mọi người đừng hiểu lầm hắn là lừa các vị...

" Bụp "

Họ Chu chưa kịp nói hết câu đã bị một quyền của Dương Phong đánh ngay vào sống mũi, máu liền lật tức chảy. Dương Phong với điệu bộ xấu xa nhìn gã rồi tiếp tục la làng :

- Đây là ta phải đánh trả để tự vệ, ai ôi, họ Chu lại đánh ta tiếp nữa này.

Dương Phong đẩy tên dáng vẻ thư sinh yếu đuối xuống ngã đến một cái bịp, đè luôn lên tên học Trác đang sợ sệt. Hắn cười thêm một lần xấu nha mà nhảy tới đè lên người tên học Chu mà liên hoàn quyền vào mặt hắn. Sức nặng hơn một tạ của Dương Phong làm hai tên họ Chu và Lỗ sống đi chết lại mấy lần. Vị Chu công tử anh tuấn tiêu sái lúc này còn thêm cả combo khuyến mãi liên hoàn quyền vào mặt. Gã là một người đọc sách, sức khỏe yếu, lại nào đâu đã đánh nhau bao giờ, bây giờ khác gì bao cát để cho Dương Phong liên hoàn đâu cơ chứ.

" Này thì anh tuấn này, này thì văn thơ này , xem từ nay còn ai khen ngươi anh tuấn nữa không, "

Những quyền cước liên hoàn đánh vào mặt, học Chu sắp chết đi sống lại chục lần rồi. Lỗ Trác Phía dưới bị đè bởi hai người, sức nặng quá khủng khiếp đã ói ra đống thức ăn hồi sáng hắn vừa ăn rồi ngất sỉu. Một cảnh tưởng ẩu đả vô cùng kì quái đã diễn ra......

- Dừng tay !

Âm thanh trong chẻo của một nữ tử vang lên phía sau lưng Dương Phong. Một luồng điện chợt xoẹt qua người hắn, nắm đấm bỗng nhiên dừng lại giữa không trung. Hắn không khỏi mà thốt lên một câu:

- Là nàng ?

Bạn đang đọc Tứ Quốc sáng tác bởi hoangdang151
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangdang151
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.