Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuyên Không

Tiểu thuyết gốc · 2940 chữ

Hồ nước Đông trấn, gió thổi hiu hiu làm bãi cỏ lau ven hồ lay động từng đợt, có ba chiếc du thuyền lớn đang xếp thành một đầu mũi tên tiến về phía trước. Một nam tử trung niên, trên du thuyền chính giữa nhìn xuống mặt hồ, hồ này không tên, khá hoang sơ, nước hồ êm dịu phản chiếu cả một bầu trời trong xanh bên trên, từng gợn sóng lăn tăn mà du thuyền tạo ra làm hình ảnh của gà nam tử kia lập lòe, lập lòe dưới nước. Từ phía sau khoang thuyền, một hạ nhân đi ra, tiến lại gần cúi người bẩm :

- Hàn quản gia, tiểu nhân đã cho người mời những thợ lặn giỏi nhất xung quanh Đông trấn này đến rồi, thuyền nhỏ cũng được tản ra xung quanh tìm kiếm. Hàn quản gia, nhất định trong ngày hôm nay chúng ta sẽ tìm thấy thiếu gia !

Vị Hàn quản gia kia nghe xong lại nhìn hình bóng mình dưới nước, du thuyền chạy trầm trầm, ông ta không khỏi thở dài, nhằm nghiền hai mắt lại:

- Nhất định phải tìm thấy, nhất định phải tìm thấy.....Sống phải thấy người....chết.....chết... !

Hàn quản ra đột nhiên mở mắt, gã nhìn một lần nữa thân ảnh dưới nước đang lập lòe, rồi lại nhìn hạ nhân kia, hắn nghiến răng nói tiếp :

- Chết....thì chúng ta cùng cả nhà cũng sẽ bồi táng theo..........

Chiếc thuyền đột nhiên tăng tốc một chút, hình bóng dưới mặt hồ đã nhòe đi hết chẳng còn thấy gì. Đôi lúc thấy trên mặt hồ lại ngoi lên vài tên thợ lặn lấy hơi, rồi chìm xuống tiếp tục công việc của mình.

- Hàn quản gia, phía xa kia cũng có một chiếc du thuyền ?

Theo hướng tay của hạ nhận nọ, Hứa quản gia hướng mắt nhìn theo, đúng là phía xa có một chiếc du thuyền đang từ từ khuất khỏi tầm mắt bọn họ.

- Chúng ta có cần phái người đuổi theo kiểm tra không, theo tiểu nhân thấy......

Hứa quản gia cười nhưng khuôn mặt kia đã mất hết tinh thần, buồn bã nói :

- Bỏ đi, bỏ đi.... Chuyện này không nên kinh động, xa như vậy làm gì có khả năng cơ chứ....

- Vâng....

---------------------

- Phụt !

Một ngụm nước bắn ra từ trong miệng, đôi mắt đang nhắm nghiền từ từ mở ra....khung cảnh mờ mờ, cái giường này có đôi chút rung lắc nhè nhẹ. Hắn lấy làm ngạc nhiên vì cảnh vật xung quanh. Một gian phòng nhỏ, xung quanh đều được tạo nên từ gỗ, phía góc tường có mấy chiếc nến nhỏ, được đặt trên một khay gắn ở góc tường. Chiếc chăn mềm mại, có thêu vài hình bông hoa đẹp mắt đang đắp trên người hắn tỏa ra một mùi hương thơm nhàn nhạt khó tả.

" Đây là đâu ? " Một câu hỏi được đặt ra trong đầu. Trong lúc hắn đang gian nan tìm lời giải cho câu hỏi kia, một bàn tay trắng trẻo đã xuất hiện từ bên trái tầm mắt của gã, ngọc thủ kia đang cầm một chiếc khăn tay trắng thơm ngát từ từ lau những vệt nước còn bám lại trên miệng hắn. Hắn không hiểu chuyện gì đang sảy ra, mọi chuyện diễn ra vô cùng mơ hồ như thế.

" Ta....đang nằm mơ sao ? Đôi khi đau khổ cũng khiến người ta nằm mơ những giấc mơ chân thật như vậy sao ? "

- Phu quân, chàng tỉnh rồi.

" Sao cơ, phu quân nào ở đây ? " Hắn yếu ớt qua đầu về hướng âm thanh kia.

Một người phụ nữ ăn mặc theo kiểu cổ trang đang ngồi cạnh giường, nàng đang dùng khăn tay của mình lau miệng cho hắn. Nàng độ 19 20 tuổi, có thể nói là một đại cô nương khá thành thục, tóc búi lên theo phong tục xưa thì là thể hiện mình đã có trượng phu. Khuôn mặt nàng thanh tú, xinh đẹp lạ thường, hắn không khỏi ngắm nhìn thêm đôi chút. Nàng không giống là đang trang điểm, mà có vẻ chỉ là tô chút son môi đỏ mà thôi. Nhìn điệu bộ thành thục của nàng, hắn đã tỉnh ra đến 8 9 phần thần trí, hắn chợt nở một nụ cười nói :

- Cô nương, ta phải cảm tạ cô đã cứu ta một mạng, ta đây không biết lấy gì để báo đáp, có điều cô nương lại gọi ta là tướng công như vậy khiến ta vô cùng bối rối. Tùy ta có chút anh tuấn đẹp trai, nhưng cô nương cũng không nên vì cảm thấy ái mộ ta mà tùy tiện gọi ta như vậy. Ta cảm thấy vô cùng áy náy, hazzz, phần ân huệ này cũng như là phần mếm mộ này của cô nương, ta cảm thấy phải lấy thân mình để báo đáp mới xứng đáng. Nào lại đây để tướng công này trao tấm thân này cho cô nương.....

Đại cô nương không khỏi cười trừ, một đôi lúm đồng tiền trên khuôn mặt xinh đẹp kia của nàng, đoạn nàng lấy chiếc áo choàng mỏng màu trắng cạnh bàn, quay lưng choàng nhẹ một cái lên người bước ra khỏi cửa.

- Này nàng không định nhận lấy báo đáp từ ta sao ?

Nàng khẽ dừng lại, hơi quay đầu, vẫn là nụ cười ngọt ngào đó :

- Chàng sau chớ có nghịch ngợm mà để bị rơi xuống hồ, ma nước dưới đó cắt đi chút tóc của chàng, lấy quần áo chàng, còn buộc chàng vào một khối sắt kì lạ..... ta mà không xuống cứu kịp chàng sẽ bị ma nước ăn thịt đó ! Chàng bây giờ không những ngốc, mà lại còn ăn nói linh tinh chắc ta phải gọi đại phu kê thêm thuốc cho chàng.

Nàng nói xong liền rời đi, cánh cửa khẽ đóng lại. Hắn nhìn theo thân ảnh kia từ từ biến mất sau khe cửa. Hắn cười lắc đầu mấy cái .

" Hazzz, tiểu nha đầu này đã gọi mình như vậy rồi còn tỏ ra xấu hổ thẹn thùng như vậy, mà kể cũng lạ à nha, nữ tử thời này lại dám người nam nhân xa lạ là tướng công thì không khỏi kì kì "

Hắn đã xuyên không đến thế giới này cũng được một khoảng thời gian rồi, hắn trước kia là vì truyện đau buồn mà chẳng may trong lúc đạp xe đạp, rơi xuống hồ nước nhân tạo cạnh khu hắn sống. Hắn trước kia cũng là một người vui vẻ, hay nói cười hihi haha, đối xử khá tốt với mọi người, cấp dưới cùng với mọi người xung quanh khá là yêu quý hắn. Hắn chỉ có đôi chút nhược điểm là có chút đào hoa phong lưu. Lúc đầu hắn cũng tỏ ra vô cùng vô vạn cảm xúc phức tạm, nhưng cuối cùng hắn cũng đành chấp nhận số phận làm một kiếp sống mới ở thế giới mới này mà thôi. Đồng hành xuyện không cùng hắn có một chiếc xe đạp khá là kì lạ, đó là chiếc xe mà hắn đã tự chế tạo cũng như độ các thứ từ hồi học đại học, gắn bó với hắn cũng phải gần 2 thập kỉ. Với hình dáng như trở về tuổi 17 có " đôi chút " mập mạp, hắn hằng ngày tại thế giới này vẫn đạp xe quanh hồ nước dạo chơi. Thi thoảng biểu diễn vài động tác ảo diệu xin chút cá về đổi gạo ăn. Nhưng chẳng may thế nào, hôm nay lại không may rơi xuống sông tiếp, và thế là thành cái cục diện như hôm nay.

Trời đã ngả về chiều, hắn uể oải nằm trên đây nửa cũng đã chán , tuy là mặt có chút mỡ nhưng cũng biết là phải biết cảm tạ vị cô nương kia một tiếng, rồi lấy chiếc xe đạp của mình quay trở về. Hắn chợt bật dậy khẽ quay vai nhướng cằm, cho dãn xương khớp.

" Umm, nhưng mà xin một bữa cơm chắc cũng không có sao, haha "

Hắn thầm nghĩ, rồi mở cửa bước ra khỏi phòng. Khung cảnh xung quanh làm hắn ngạc nhiên đến độ suýt thì rơi hai con mắt ra ngoài. Đây là một thuyền, nơi hắn nằm cả chiều là một căn phòng phía trên trên thân thuyền. Con thuyền này thiết hoàn toàn từ gỗ, được tạo thành từ hai phần, phần thân thuyền to sẽ cõng theo một hay nhiều căn phòng nhỏ phía trên lưng. Cũng có thể coi là một căn nhà nhỏ trên thuyền. Hắn đang ở tầng cao nhất của thuyền, thảo nào hắn cảm nhận được sự dung lắc mạnh mẽ đến thế

" Mẹ kiếp chăm sóc người bệnh cho ngủ chỗ rung lắc nhất, hazz người xưa quả là thiếu kiến thức mà "

Hắn thở dài lấy một tiếng, đi xuống bên dưới theo lối cầu thang nhỏ. Bên dưới có vẻ phòng rộng hơn kha khá, bên trong có thắp đèn, từ mờ mờ cánh cửa sổ được làm bằng gỗ hở rồi gián giấy lại hắn trong thấy hình bóng của một nữ tử. Nàng chính là vị cô nương đã gọi hắn một tiếng tướng công ban nãy. Hắn hí hửng mở lấy cánh cửa mà tự nhiên bước vào, trước mắt hắn là một gian phòng khá rộng rãi, được bày trí rất giống một phòng khách. Trong đây không chỉ có vị cô nương kia, mà còn có thêm một người nữa, đó là một phụ nhân tầm bốn năm mươi tuổi, mặc một đồ xanh nhạt giản dị. Thấy có thêm một người mới, Hắn có đôi chút suy nghĩ rồi lại cười tiến về phía hai người.

" Phịch " Hắn còn chưa kịp ngồi xuống thì đã bị một bàn tay của ai đó kéo lại, chỉ trong giây lát ngã đã ngã úp người xuống.

" Bốp , bốp bốp " Những phát đánh chí tử vào mông khiến hắn đau điếng, hắn bây giờ mới nhận ra mình bị phụ nhân kia kéo nằm úp bụng trên đùi bà, mặt tý cắm xuống đất. Cái mông của hắn đã đúng tầm bị phụ nhân kia không thương tiếc đánh cho liên hồi. Hắn lúc này muốn thoát ra, định cựa quậy nhưng dùng sức mãi cũng vô dụng.

" Ả phụ nhân này ăn gì mà khỏe dữ vậy, hay là do sức ta bị yếu đi khi đến thế giới này ? "

Hừm, ngươi còn muốn chạy, nay nương phải dạy cho ngươi biết thế nào là lễ độ !

Phụ nhân kia lại nói. Kèm theo đói là mất tiếng bốp bốp vang khắp du thuyền kia

- Ham chơi này, Rơi xuống hồ này, .... hư này.

Hắn trên đời này chưa từng trải qua cái cảm giác như này, kiếp trước chỉ có hắn vỗ mông các nàng chứ đâu để các nàng làm như vậy với mình. Hứa Phong nhận thấy mình đang vai nữ chính trong bộ phim jav BDSM mà hồi trẻ hắn hay xem. Hắn chịu không có nổi nữa rồi, hắn la lên một tiếng rõ to khiến cả vị cô nương cùng với phụ nhân kia giật mình mà dừng tay lại :

- ĐỦ RỒI !!

Hắn biết cách nàng của mình hiệu quả, bèn trườn qua thoát khỏi người phụ nhân kia. Móc nối các suy nghĩ cũng như dữ kiện thu thập của hắn từ nãy tới giờ có vẻ các nàng đã hiểu lầm điều gì đó, đoạn hắn dùng một tay xoay mông, rồi ngồi xuống cạnh vị cô nương kia nói :

- Tại hạ là Dương Phong, có vẻ là các vị đã nhầm lẫn với ai đó rồi ! Ui za đau quá.

Vị cô nương kia nhìn gã, không khỏi thời dài bất đắc dĩ. Nàng cầm lên chén trà, rồi nhẹ nhàng uống một ngụng. Vị phụ nhân nghe xong lời này của hắn thì muốn thổ huyết, bà thèo thào thở từng đợt rít gào chỉ tay về phía hắn nói :

- Ngươi không tên là Dương Phong thì còn ai tên là Dương Phong vào đây nữa, có phải ngươi uống no nước rồi thêm cái tật ăn nói vớ vẩn làm khổ tiểu thư không ?

" Cái gì trên thế giới này còn có người tên Dương Phong thân hình giống hệt ta sao ? "

Đây đúng là một câu chuyện kì lạ vượt qua sức tưởng tượng của Dương Phong ,không phải là mơ rồi, mông đít bị tét đau như vậy cơ mà. Hắn cũng không biết nói gì để đối đáp lại, bèn khẽ lắc đầu đứng lên. Đoạn hắn bắt trước mấy vị nam tử trong phim cổ trang , chắp tay hướng hai người thi lễ một cái thật sâu nói :

- Đây chắc hẳn là một sự trùng hợp. Tại hạ thấy đây rõ dàng là một sự hiểu lầm mà thôi. Tại hạ không phải là tướng công hay là con của hai vị rồi.

Thấy hai người phụ nữ trước mắt đang kinh ngạc nhìn nhau, Dương phòng thừa dịp bồi thêm xung kích :

- Tại hạ cũng xin chia buồn cùng các vị, hazzz vị công tử, cũng là tướng công nhà đây quả là phúc khí có hạn, đành phải bỏ mặc khúc sông này. Ta đây bị hai người nhầm lẫn quả là có áy náy trong lòng, thật sự nếu không có ta, hoặc ta sảy chân xa xa một chút thì có lẽ công tử cũng như tướng công nhà hai vị đã không chết thảm.

Hắn nước mắt cá sấu than thở tự trách bản thân, đoạn hắn lại xoay chuyển lời nói, vẻ mặt có chút tinh quái nhưng không để lộ ra ngoài, hắn lúc này cũng đã ngẩng đầu kết thúc thi lễ.

- Tạ hạ nghĩ kĩ, cũng thấy sót thương, nguyện dùng tâm thân trong trắng này của tại hạ bù đắp cho tổn thất mất mát của vị cô nương đây, cũng như là cảm tình ân cứu mạng.

Hắn cười hắc hắc một cái rồi chạy ào ra ngoài nhanh như cơn gió. Dương Phong sợ nếu còn ở lại thì hắn chắc chắn sẽ bị cả hai nữ nhân cùng đánh vô mông, song kiếm hợp ngọc thủ, tát mông thần công. Hai nàng như ngây ngốc nhìn cánh cửa bị lật qua lật lại keo cót két, rồi lại nhìn nhau.

- Nương, có lẽ nào không phải là chàng ấy chăng.

- Không thể nào không sai được, thân hình đó chắc chắn không sai, hazz có lẽ do rơi xuống hồ, nên nó mới bị như vậy.

Phụ nhân kia bất giác nhìn về phía vị mà bà gọi là tiểu thư, bà nhìn nàng hồi lâu, hốc mắt đã chút ngấn lệ, hai bàn tay nắm lấy tay của vị tiểu thư kia nghẹn ngào :

- Tiểu thư ta xin lỗi đã để cho tiểu thư phải chịu khổ rồi, ta lỡ sinh ra một tên đần độn ngốc nghếch như thế làm hại đời của tiểu thư.....ta thật có lỗi với tiểu thư có lỗi với Qách tỉ tỉ trên trời mà.

Vị tiểu thư kia thấy phụ nhân như vậy thì trong hốc mắt cũng đã rỉ ra vài giọt nước. Nàng dường như nghĩ đến chuyện đau buồn gì đó, dùng tay lau nước mắt của mình đi, khuôn mặt nở ra một nụ cười khẽ nắm tay phụ nhân nhẹ nhàng nói :

- Nương, không phải lỗi của người, là do con tự quyết định, là do con chọn chàng. Con đã nói sẽ gả cho chàng làm vợ thì nhất định sẽ không hối hận hay nuốt lời.

- Có đáng không ? tiểu thư, chỉ vì cái tờ giấy đó,......Dù sao người cũng đã mất, nhà cũng đã tan, Lão gia và tỉ tỉ trên trời cũng không muốn thấy tiểu thư chịu khổ như vậy.

- Nương, đó là lời hứa mà cha mẹ ta chưa thực hiện được trước khi nhắm mắt xuôi tay, là ta bất hiếu không thể phụ dưỡng họ, cũng chỉ có thể giúp họ thực hiện một lời hứa còn chưa hoàn thành thôi. Nương, chàng ấy tuy có hơi ngốc, tuy có hơi trẻ con nhưng ít ra chàng ấy là người tốt, có trái tim lương thiện hơn mấy kẻ lòng dạ sắt đá máu lạnh kia.......

-------------

Dương Phong qua lời của mấy người trên thuyền biết được chiếc xe đạp của mình được bọn họ để ở đâu, hắn liền cùng chiếc xe của mình xuống đất liền chuồn mất. May thay cho hắn là lúc đó thuyền đang dừng ở cạnh một nơi sát bờ, chỉ cần bắc ván gỗ là có thể qua thôi. Trên đường đạp xe về, hắn không ngừng ngân nga mấy câu hát hắn hay nghe khi còn ở kiếp trước : " Xe đạp lách cách, tôi vẫn chưa quên, đường thì tới chơi vơi còn tôi vẫn cứ đứng đợi, em nhẹ bước tới mi đã hơn hoen, trời trở gió heo may vì tôi đã lỡ yêu em.... " . Dương Phong không biết rằng có một thân ảnh thướt tha đang theo phía sau hắn.

Bạn đang đọc Tứ Quốc sáng tác bởi hoangdang151
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangdang151
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.