Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1.2

Phiên bản Dịch · 1186 chữ

Mẹ Tô thấy Tô Hiểu ánh mắt sáng ngời, không nhịn được nói: "Con không biết khi con được người ta cõng trên lưng trở về, sắc mặt trắng bệch không phát ra âm thanh, bà Lý đều nói con không sống nổi, bị “cái kia” tìm tới, ta phi. Chờ con khỏe hẳn phải đi dạo trước mặt bà ta vài vòng, để bà ta biết con gái mẹ phúc khí lớn đến đâu. Còn nói ra mấy cái vớ vẩn, bây giờ là xã hội mới."

Tô Hiểu lục lọi ký ức trong đầu, nhớ lại hình ảnh của bà Lý.

Lúc tuổi còn trẻ bà Lý là người đi đuổi tà, trước khi xây dựng xã hội mới có rất nhiều gười tìm bà ấy giúp “làm việc”, hiện tại là xã hội mới, không cho phép mê tín, lại càng không cho làm các hoạt động mê tín.

Bà Lý có ba đứa con trai đều có tiếng trong thôn là người ham ăn biếng làm, lúc bắt đầu làm việc luôn trộm gian, thường xuyên dùng mánh lới, người trong thôn đều không muốn gặp người nhà họ Lý, hơn nữa vài năm nay không có "việc” cho nên nhà bà Lý năm sau càng không bằng năm trước.

Lúc Tô Hiểu được người ta cong trên lưng trở về, bà Lý bó chân nhỏ nên không làm được công điểm, ở nhà trông cháu trai, vừa nghe thấy động tĩnh liền chạy nhanh đi tới xem xét, sau đó chỉ vào nguyên chủ vẻ mặt khẳng định nói là bị quỷ núi bắt đi, còn chỉ trích thôn dân mấy năm nay không cống nạp gì cho quỷ núi, cho nên quỷ núi mới nổi giận, tự mình động thủ.

Lời này khiến đại đội trưởng Trương Đại Hựu mắng cho bà ta một trận.

"Đại đội trưởng hung hăng mắng bà ta một trận, đến bây giờ vẫn chưa thấy bà ta ra khỏi cửa."

Mẹ Tô càng nói càng cao hứng, cho đến thấy Tô Hiểu im lặng không nói cái gì, biểu cảm cũng dửng dưng.

"Có phải nương nói nhiều quá hay không? Con đi nghỉ đi, mẹ cũng phải bắt đầu làm việc."

Tô Mộc học qua vài năm học, cho nên luôn luôn kêu mẹ Tô là mẹ, nhưng là mẹ Tô lại thích Tô Hiểu gọi mình là nương.

Mẹ Tô nói xong, đem bát trong tay Tô Hiểu bỏ vào cái túi trống buộc ở eo, chỗ bà làm việc cách nhà họ Tô không xa, cho nên hiện tại đi qua vẫn kịp.

Tô Hiểu giật giật khóe miệng, cố gắng cười với mẹ của nguyên chủ: "Hì hì."

"Tốt rồi."

Mẹ Tô thấy khuôn mặt tươi cười quỷ dị của Tô Hiểu không nhịn được run rẩy, đến khi đối phương hạ khóe miệng khôi phục khuôn mặt không biểu cảm, mẹ Tô mới an ủi chính mình nói: Nhất định là do ngủ quá nhiều mới không biết nở nụ cười thế nào.

Sau khi mẹ Tô rời đi, Tô Hiểu đến bên cạnh cái ghế gỗ ngồi xuống, cô cúi đầu rũ mắt, đem trí nhớ của nguyên chủ chỉnh lý một lần.

Ông Tô có tổng cộng ba người con trai, con cả Tô Đại Mộc, con thứ hai Tô Đại Căn, cũng chính là cha của nguyên chủ, con thứ ba Tô Đại Thụ.

Sau khi bà Tô chết được một thời gian, nhà họ Tô liền ở riêng.

Bác cả Tô Đại Mộc đã đi theo thợ mộc trên thị trấn học vài năm tay nghề, cho nên dù phân gia, trong tay cũng có chút tiền, Tô Đại Mộc cùng thê tử Dương Lan tổng cộng có ba con trai, nhỏ nhất cũng đã mười bảy tuổi.

Đáng nhắc tới là Dương Lan cùng mẹ Tô là chị em họ.

Tô Đại Căn cũng chính là cha Tô, từ nhỏ ý nghĩ đã đơn giản tứ chi phát triển, trừ bỏ làm ruộng cái gì cũng không biết, được cái là làm người thành thật, cũng bao che khuyết điểm, cùng mẹ Tô sinh hai trai một gái.

Mà chú ba Tô Đại Thụ lại là bảo bối của bà Tô, từ nhỏ bởi vì thông minh nên chiếm được không ít việc tốt, sau khi lớn lên cũng không chịu làm việc gì, bởi vì thân thiết với con thứ ba của bà Lý bị người trong thôn ghét bỏ, ông Tô mới đi theo sống cùng Tô Đại Thụ.

Vốn dĩ, bác cả Tô Đại Mộc và cha Tô đều muốn ông Tô đi theo bọn họ, có lẽ ông Tô vẫn lo lắng cho đứa con trai Tô Đại Thụ chưa lập gia đình, vì thế quyết định đi theo Tô Đại Thụ, Tô Đại Thụ theo bên cạnh ông Tô thì ngoan ngoãn, ra khỏi cửa lại thành hỗn tử*, mỗi khi bắt đầu làm việc không tránh khỏi việc bị đại đội trưởng phê bình.

Hỗn tử: người cẩu thả, làm việc bừa bãi....

Niên đại này cùng với niên đại thế hệ trước kể lại quả thật khá tương đồng, chỉ có một số chuyện cùng năm là không giống, ví dụ như nói năm nay là năm bắt đầu thập niên 60, làm việc tính công điểm còn chưa có hoàn toàn thực thi, nhưng theo trí nhớ của nguyên chủ thì việc tính công điểm đã tồn tại nhiều năm.

Dù có biến hóa thế nào, thế giới này vẫn rất tốt đẹp, so với mạt thế nơi này chính là thiên đường.

Tô Hiểu nhìn tay chân gầy yếu của mình, bất ngờ cúi người cầm lấy một cây gậy gỗ hơi dùng lực, chỉ nghe thấy từng tiếng kêu răng rắc, cây gậy gỗ đã gãy thành hai đoạn rơi xuống đất.

Hai mắt Tô Hiểu sáng rực lên, tốt lắm, sức mạnh của cô cũng đi theo cô đến đây.

Khi còn sống ở mạt thế, trên người không năng lực bảo mệnh gì thì không có khả năng sống sót, Tô Hiểu không phải dị năng giả, nhưng thân thể của cô đã trải qua thay đổi, sức lượng cùng vũ lực là vũ khí giúp cô sống sót, trước mạt thế Tô gia là võ tộc thế gia.

Hiện tại là đầu mùa xuân, công việc nhiều nhất là cày ruộng.

Tuy trông Tô Mộc gầy yếu nhưng dáng vẻ cũng không kém, phải nói tất cả mọi người nhà họ Tô đều không kém, hơn nữa Tô Mộc có chút dáng vẻ thư sinh nho nhã, ở chỗ này làm việc, so với đám đàn ông to lớn bên cạnh cũng khá nổi bật.

"Tô Mộc, em gái cậu sao rồi?"

Con gái lớn Trương Thúy Thúy nhà đại đội trưởng Trương Đại Hựu vừa làm việc lưu loát, vừa bất động thanh sắc đi tới gần Tô Mộc, mở miệng hỏi.

Cô thật vất vả mới cùng Lý Tiểu Lan đổi việc, đi tới làm việc cạnh Tô Mộc.

Bạn đang đọc Từ Mạt Thế Trở Về Thập Niên 60 (Dịch) của Túy Cai Ngoạn Tử

Truyện Từ Mạt Thế Trở Về Thập Niên 60 (Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Manhmanh2706
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.