Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương ba (Phần 1) Cảnh tượng tuyệt mỹ

Phiên bản Dịch · 4028 chữ

Nơi gặp gỡ chính tại Phi Hồng cư.

Thiết Thủ là người hỏi chính.

Chủ yếu gã hỏi về chuyện của Diêu Hồng nhưng cách nói chuyện hoàn toàn không giống thẩm vấn tra án mà như đang tán dóc, buôn chuyện một cách bình thường.

Gã thật sự rất nhàn nhã, ung dung khiến cho người bị thẩm vấn rất dễ chịu, thích thú.

…. Nguyên lai tại Nhất Ngôn đường mọi người sinh hoạt hàng ngày rất nhiều khuôn phép lại rất nghiêm khắc, bình thường ai nấy đều rất khẩn trương, vội vã.

Nói chuyện phiếm cùng Thiết Thủ quả thực làm bọn họ rất thoải mái. Nếu không vì thân phận Hình bộ, cái kiểu nói tầm phào vui vẻ thế này khiến bọn họ rất muốn trở thành bằng hữu cùng gã để có cơ hội tán dóc với gã nhiều hơn một chút.

Nhưng không,

Thiết Thủ tuy là bộ khoái nhưng danh chấn thiên hạ. Bởi vì thân phận của hắn cho nên có nghĩ bọn họ cũng không dám nghĩ có thể kết giao bằng hữu với gã, nếu có ý kết thân ắt cũng có mục đích khác.

Thiết Thủ hoàn toàn minh bạch điểm này.

Đó cũng là điều mà bốn sư huynh đệ gã cảm thấy buồn bã.

Câu hỏi của gã rất mực nhẹ nhàng, ác điểu thì không.

Hắn ít khi lên tiếng nhưng khi hỏi thì giản tiện, trực tiếp xoáy sâu vào sự việc.

Chỉ là sau khi hỏi qua bảy, tám người bọn họ đều có chung một cách nghĩ.

…. Không hỏi được gì.

Cho nên, trong lúc chờ người tiếp theo bước vào, bọn họ nói với nhau.

“Xem ra bọn họ chỉ cho chúng ta gặp người ma bọn họ muốn cho gặp. Hỏi những người này đến sáng mai cũng không đi đến đâu cả!”

“Tại sao chúng ta không chọn người để hỏi?”

Đấy là đề nghị của Lưu ác điểu.

Do vậy, hắn đưa ra đề nghị muốn gặp vài người. Trong đó có bà vú của Diêu Hồng Hà Đại Mụ, Thập Nhị thúc Tôn Cự Dương người nghe nói rất cưng chiều đứa cháu Diêu Hồng, người bạn thân thiết của Diêu Hồng, Công Tôn Yêu Hồng cùng ả nha hoàn cận thân của nàng …

Nghe thấy danh sách những người được bọn họ đòi gặp Tập Tà liền mặt ủ mày châu, Thiết Thủ giương mắt quan sát, gã liền đồng ý:”Để ta cố tìm bọn họ xem!” rồi đi ra ngoài, Thiết Thủ liền nói:

“Quả nhiên nhìn không ra. Chu Hình tổng đối với các hạ trọng dụng thật không sai. Danh sách này ta còn chưa có.”

Ác điểu lắc lắc tay, cái đuôi phe phẩy đáp:”Ta chỉ phụng mệnh hành sự mà thôi!”

Thiết Thủ nói:”Nhà nào cũng có cái khó riêng, phụng mệnh hành sự cũng đều như vậy. Nếu giống nhau chỉ e rằng khó mà thấy được … chỉ e rằng những người ta muốn gặp đã thất tung hoặc gặp chuyện cả rồi.”

Quả nhiên, kết quả đưa về là Hà Đại Mụ đã về quê, Tôn Cự Dương đi Hà Bắc, Côn Tôn Yêu Hồng đến Giang Tây … nghe đến đây ác điểu đã không thể kiềm chế, sắc mặt trầm xuống, sát khí bức ra mạnh mẽ.

“Như vậy là ý gì?”

Tập Tà vội đáp:”Còn có một người đang tới!”

“Ai?”

“Tiểu Hồng.”

Trong lúc chờ Tiểu Hồng tới Phi Hồng cư, Thiết Thủ quan sát sự bài trí trong nội viện, trên bàn có vài hộp son phấn, tấm gương đồng, bút nghiên, vài cuốn sách, kim chỉ tất cả đều nguyên vẹn, không suy chuyển.

Xem ra, Diêu Hồng là một cô gái ưa thích cái đẹp, trong phòng có rất nhiếu tấm kính, chắc là ngày ngày đều ngồi ngắm mình trong gương? Nhưng ắt nàng rất đẹp mới có nhiều gương như vậy, hơn nữa nàng ắt rất yêu thương bản thân mình. Bằng không cũng không có nhiều gương trong phòng đến vậy.

Màn trước đỏ thắm treo các viên thuỷ tinh xanh lục đong đưa, màu sắc có phần không toàn vẹn nhưng vẫn gọn gàng. Đại khái sau khi nàng bị bắt đi chưa ai dám di chuyển qua những đồ vật ở đây.

Thiết Thủ lại chú ý đến số phấn son, trang sức, gã thấy thiếu mất hai hộp, ba bình. Mắt gã sáng lên như phát hiện ra điều ám muội, đại khái vật mất đi là phấn hồng cùng vài loại phấn trang điểm.

Thiết Thủ nhìn chăm chú một lúc cho đến khi Tiểu Hồng bước vào phòng, phía sau Tập Tà còn có bốn, năm người của Nhất Ngôn đường.

…. Cả Phó Đường chủ Tôn gia cũng nằm trong số đó, có vẻ rất ư long trọng.

Bọn họ hỏi vài câu, Tiểu Hồng đáp vài lời.

Tiểu Hồng trông rất trắng trẻo, rất đẹp. Nàng như một đoá hoa vừa sinh động vừa tươi tắn tràn đầy sức sống, bàn tay mượt mà, vẻ mặt sáng sủa, má đỏ hây hây nhưng giữa hai chân mày ẩn tàng một điểm đỏ rực như một ngôi sao.

Lưu ác điểu hỏi gấp.

Tra nhanh.

Tra rất gắt gao.

Tiểu Hồng lại đáp một cách nhàn nhã nhưng không đi vào trọng tâm câu hỏi.

Bởi vậy, Thiết Thủ nói:”Nếu Tập tổng quản cùng các đương gia đều đã ở đây, bọn ta cùng Tiểu Hồng nói chuyện phiếm không bằng thỉnh giáo Tập huynh vậy!”

Tập Tà bất giác đảo mắt, nở một nụ cười đầy tà khí, ‘Không phải ngại bọn ta nhưng chắc Tiểu Hồng đang sợ.’

“Sợ?” ác điểu vốn xem Tập Tà không có chút gì là vừa mắt, gắt gỏng”Có gì mà phải sợ?”

Tập Tà nhếch miệng cười như dã thú nhe răng khi nhìn thấy con mồi:”Có lẽ nàng sợ cái tử khí trên người ngươi toả ra.”

Ác điểu hất đuôi tóc, cái đuôi dựng lên như khi gã nổi giận:”Ta lại thấy nàng đang sợ các ngươi thì phải, tử khí từ ta cũng không khác ngươi là mấy thì phải?”

Tiểu Hồng bỗng cất tiếng.

Thanh âm rất nhỏ.

Run rẩy.

Hai gò má của nàng ửng đỏ, giọng nói nàng như viên đá ném xuống hồ nước:

“Tôi chỉ là a hoàn, tôi không nghĩ mình sẽ nói đều gì, tôi chỉ theo mọi người tới đây mà thôi!”

Ác điểu nhất thời ngây ra như tượng, nhìn như một con sói mướt mồ hôi, gã nghiến răng, cái đuôi vung vẩy đang định bật ra một câu thì Thiết Thủ đã ôn tồn lên tiếng:”Tiểu Hồng đừng sợ! Chúng ta là bộ khoái, hành xử theo vương pháp, án theo phép công mà làm việc, nàng có gì cứ nói không phải sợ hãi!”

Tiểu Hồng mặt đỏ bừng như cục than hồng, tay giấu trong ống tay áo, vặn vẹo bất an. Tập Tà cười khan hai tiếng thập phần quỷ dị. Lúc này Phó Đường chủ Tôn Gia Biến cất giọng:

“Thiết bộ đầu! Tiểu Hồng đã biết các vị là bộ đầu Hình bộ nên mới không dám vào đây một mình … càc vị thân tại triều đình, người trong dân gian tốt xấu đếu thấy quan sai tác ai tác quái, giương nanh múa vuốt. Nhưng trong mắt võ lâm đồng đạo các vị cũng chỉ là đám ưng khuyển, chó đeo chân chủ. Mọi người đều nghĩ vậy ta thật không còn biện pháp nào khác!”

Thiết Thủ cười nói:”Cũng không trách được, đồng liêu của ta ở địa phương này quả thực phần lớn là vậy!”

Ác điểu tức giận hừ lạnh một tiếng.

Thiết thủ liếc mắt nhìn Tiểu Hồng, nhãn quang nhìn trên đầu nàng chạm đến bức tường bỗng hô khẽ một tiếng, vẻ mặt cực kỳ kinh dị.

Vẻ mặt gã khiến ác điểu nhất thời chú ý, phân tâm tạm không phát tác cơn giận trong lòng.

Tập Tà cùng ác điểu cùng hướng theo ánh mắt gã nhìn lên chỉ thấy phía trên chiếc bàn Diêu Hồng thường ngồi trang điểm có một bức tranh. Bức tranh đó vẽ một nữ tử, bên cạnh bức tranh còn đề một bài thơ.

Chỉ thầy một người trầm tĩnh như Thiết Thủ khi thấy bức tranh này liền bước ngang qua Tiểu Hồng, chắp hai tay sau lưng ngửa đầu nhìn bức tranh như ngây như dại.

Ác điểu không có chút biểu tình nào.

Điểm đáng sợ nhất của gã là không có chút biểu tình nào.

Tình cảm đối với gã mà nói là một loại chướng ngại cũng là một dạng tổn thương.

Vậy mà nay khi gã nhìn thấy nữ tử trong tranh lại có chút hốt hoảng, hốt hốt hoảng hoảng như vừa mất mát điều gì đó, một cảm giác gì đó ùa tới.

…….. vầng trán, khoé môi, hàm răng, chân mày, vạt áo buông lơi, má hồng giữa không trung, chân đạp tuyết mà đến!

‘Trời ơi! Sao lại có một nữ tử như vậy!’

Gã chưa từng gặp qua nữ tử này nhưng chỉ nhìn qua một cái liền khiến cho gã bốc lên một loại cảm giác trước giờ chưa từng có, tựa như dục vọng của loài mãnh thú hồng hoang.

‘Cả cuộc đời này nếu chưa gặp được mỹ nhân này xem như sống uổng!’

Tập Tà đã từng gặp qua nữ nhân này.

Như đã từng gặp qua trong mộng ảp …

Bức tranh trong lòng hắn vẫn như trước, tóc mây, mặt ngọc, eo thon, nhìn bầy vịt dưới nước, hoa nở ven hồ.

Cho đến Thiết Thủ phảng phất cũng như chìm vào bức tranh, má thắm, gương mặt hư ảo, trong tranh nử tử như bước đi từ xa tới, từng bước gót sen lay động, dáng người mong manh.

Trong ba người thì Thiết Thủ hồi thần trước tiên, gã thở dài một hơi nói:

“đây có phải là chân dung của Tôn Diêu Hồng cô nương …”

Tập tà gật đầu.

Ác điểu nghe xong sự căm hận của gã với Thiết Tú liền tăng thêm vài thành.

Nhưng hắn cũng phát giác ra một việc.

Thiết Thủ vẫn chăm chú xem bức hoạ kia, ánh mắt tựa như đóng đi vào đấy không chịu rời đi.

Người trong tranh quả thực là một mỹ nữ.

Chỉ là Thiết Thủ ngắm tranh hình như không phải chú ý đến phương diện này.

…. Hắn đọc.

Bên cạnh bức tranh có ghi chữ.

Chữ rất mạnh mẽ.

Phóng khoáng.

Gã rất tập trung, không biết trong lòng đang nghĩ điều gì, Tiểu Hồng trộm liếc gã chợt cảm thấy trái tim của người đàn ông này thật bao la, quảng đại.

Lưu ác điểu đã chú ý, Tập Tà đương nhiên cũng thấy.

Bên phải bức tranh viết:

‘Hoa lạc tống diêu hồng’

Bên trái đề hai câu thơ giản lược của tiền nhân

‘Thử tình khả đãi thành truy ức,

Chích thị đường thì thái sảng nhiên.

Tình này đã sớm thành ký ức,

Sao đến bây giờ vẫn buồn tênh.

Thơ không viết tên người nhưng cái buồn ấy ẩn ước trên đôi mày của nữ tử trong tranh.

Khi bắt đầu quan sát bức hoạ này thần sắc của ba người bọn họ có chút giống nhau, đều à vì chú tâm đến sự tươi tắn của mỹ nữ trong tranh, ai cũng nhìn thấy từ nữ tử kia một điều đắc ý cho riêng bản thân. Nhưng khi nhìn thấy những dòng đề tự ba người bọn họ lại hoàn toàn khác biệt. Thiết Thủ thì biểu lộ thái độ kinh hì như đang truy bắt, như đang gặp địch nhân vậy. Ác điểu thì đột nhiên tỉnh táo, gã quan sát tỉ mỉ từng dấu vết một. Tập Tà thì như có sắc thẹn, cứ như là đề tự kia đang viết cho hắn vậy.

Thiết Thủ cất tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng:”Tranh đẹp!”

Tập tà giọng nói khô khốc lên tiếng:”Đúng ra nó nên được tháo xuống lúc sáng!”

Thiết Thủ lại thốt:”Quả là một mỹ nhân!”

Ác điểu cất tiếng:”…. Đây phải chăng đúng là Diêu Hồng cô nương?”

Trong giờ phút này cả ác điểu lẫn Tập Tà đều có những biểu hiện na ná như nhau, bản thân đều có sự kinh nghi.

Tập Tà đáp, lúc này hắn đã tận lực lấy lại bình tĩnh trong giọng nói:

“Đó chính xác là Diêu Hồng cô nương, nàng đã bị bắt đi! Nhưng những người nghe nói là đến cứu nàng lại chỉ để ý ngắm bức tranh của nàng mà thôi!”

Ác điểu cười lạnh, gã nghe ra ý tứ móc máy trong lời nói của Tập Tà:”Ngưoi yên tâm! Hôm nay bọn ta tra xét minh bạch những người ở đây, không cần ngươi nói bọn ta sẽ lập tức đến Thái Sơn để cứu nàng khỏi tay Thiết Tú!”

Lời gã vừa nói lại khiến cho Tập Tà thêm khinh thường gã, hoá ra khi thấy Diêu Hồng là một mỹ nhân gã mới khẩn trương như vậy, hắn không nhịn được liền xỏ thêm một câu:

“…. Dù sao ở đây tra hỏi cũng không mang lại kết quả gì, không bằng ta lên núi giải cứu cho Xương hoá thành tro rồi đem lão về đây mà tra vấn tiếp nhỉ!”

Ngoại hiệu của Sơn Quân Tôn Cương chính là Xương hoá thành tro, Tro cuộn theo gió. Lưu ác điểu nhận lấy câu xỏ ngọt của Tập Tà liền hừ lạnh, Tập Tà lại nói tiếp:

“Để tìm ra chân tướng vụ việc thì không chỉ tra vấn mà còn dụng tâm. Chi bằng nói con chó có cái đuôi, kẻ trộm đầy đường thì không bắt lại giữa thanh niên bạch nhật đi cướp cơm của mèo thì cũng chỉ xem như là loại cầm thú không biết xấu hổ mà thôi!”

Cái đuôi của Lưu ác điểu dựng ngược lên:”Ngươi …!”

Thiết Thủ chợt hỏi:”Người trong tranh đích thực là một mỹ nhân, người vẽ quả nhiên là diệu thủ. Không rõ bây giờ gã đang ở nơi đâu?”

Tập Tà ngơ ngẩn đáp:”Ta không biết là ai đã vẽ bức tranh này! Ta chỉ biết là xin mời hai vị mau đi cứu tiểu thư giết hung đồ mà thôi!”

Thiết Thủ hoà hoãn đáp:”Điều này ngươi yên tâm, chúng ta ở đây không đến sáng mai sẽ xuất hành đi Thái Sơn … chỉ có điều sao ngươi biết bọn họ vẫn còn trên núi?”

Tập Tà nói:”Đường xuống núi đã bị bọn ta phong kín!”

Thiết Thủ hỏi vặn:”Nhưng xuống núi có rất nhiều đường?”

Tập Tà đáp:”Chỉ cần có đường có thể xuống núi đều có người của bọn ta phong toả … bằng không đã không phái cao thủ của tướng gia đến!”

Thiết Thủ nhếch đôi mày lên:”Người của Thái Kinh đã đến?”

Tập Tà đáp:”Vốn chỉ nửa tháng nữa Diêu Hồng đã xuất giá!”

Thiết Thủ lại hỏi tiếp:”Người của ngươi có thể chặn được Thiết Tú không?”

Tập Tà nói:”Nếu hắn phá vây ắt lộ tông tích cũng chưa chắc thành công. Huống chi còn hai lớp ngăn chặn.”

Thiết Thủ:”Tốt lắm! Thái Sơn quá rộng khó mà truy tung, nhất định phải có người rành đường …”

Ác điểu lên tiếng:”Quan Đông tuy lớn nhưng ta rõ như lòng bàn tay vậy!”

Thiết Thủ:”Ngươi quen đường nhưng còn phải có người quen mặt!”

Tập Tà lên tiếng:”Ta cũng đi!”

Thiết Thủ hỏi:”Ngươi không phải muốn ở đại bản doanh trực chiến sao?”

Sắc mặt Tập Tà có chút ưu tư (hay là sợ hãi?):”Ta với các ngươi cùng đi, nếu vẫn không ổn có lẽ Đường chủ sẽ đích thân xuất mã.”

Thiết Thủ:”Nghe nói sáng sớm này người của Tôn gia đã lên đường để tăng cường lực lượng bao vây Thiết Tú?”

Tập Tà nhếch nhẹ môi, cũng không rõ là gã cười lạnh hay khinh thường.

Ác điểu vẫn chưa nguôi giận nói:”Vì một Sơn kiêu mà Nhất Ngôn đường cơ hồ dốc toàn lực, đã vậy toàn quân bị diệt, thật là ... hắc hắc … Thiết Tú đào vong cùng mỹ nhân quả thực là một cảnh tượng tuyệt mỹ!”

Tập Tà đột nhiên nói:”Các ngươi ngày mai lên Thái Sơn cứu người trước, ta sẽ báo lại với Sơn Quân, xin đa tạ trước!”

Dứt lời hắn chắp tay vái chào Thiết Thủ, không thèm ngó qua ác điểu dẫn Tiểu Hồng rời khỏi Phi Hồng cư.

Tiểu Hồng bước đi còn lén nhìn Thiết Thủ.

Gã mỉm cười.

Tiểu Hồng nháy mắt.

Cặp mắt linh hoạt.

Ác điểu nhìn vào chiếc gương đồng, nhìn không nháy mắt.

…. Thật quái ạ, một người có tướng mạo như vậy lẽ ra rất không nên sung sướng mà ngắm mình trong gương như vậy.

Trừ phi gã nghĩ rằng mình rất anh tuấn.

Sau khi Tập Tà cùng mọi người rời khỏi, Phó Đường chủ Nhất Ngôn đường Bán Biên Kiểm Tôn Gia Biến liền’thỉnh’ hai vị bộ đầu rời khỏi Phi Hồng cư, ly khai Phi Hồng hiên đến ở tại một căn phòng trong Nhất Diêm viện.

Hai gã lén nói với nhau vài việc.

“Ở đây cũng không tra vấn được gì chi bằng lên núi cứu người trước!” đây là ý kiến của ác điểu.

“Tra ra được chút ít manh mối cũng không uổng bọn ta chạy đến đây một chuyến.”

Thiết Thủ rất hài lòng.

Chỉ là gã bổ sung thêm:”Xem ra nội bộ Nhất Ngôn đường có chuyện bất ổn, nhân thủ trong đường có sự xung đột. Tôn Cương lại tham lam, tàn nhẫn không khác hổ, sói. Ta lo người đối đầu với lão sẽ không có kết quả tốt.”

Ác điểu cười lạnh nói:”Chỉ là loại người như lang sói này nhất định không ít người đối đầu với hắn.”

Vừa nói trên người hắn lại toả ra một luồn sát khí nồng đậm.

Thiết Thủ nét mặt có chút ý cười, gã phát hiện ra gã thanh niên này cũng có nét đáng yêu, có phần kích động. Cho nên gã vỗ vai hắn nói:”Sói dữ cũng có chỗ tốt, một người nếu không vừa tham lại vừa tàn nhẫn chỉ e rằng không giải quyết được sự vụ, ít nhất không thành được đại sự.” gã từ tốn nói tiếp một câu:

“Chỉ là rất may mắn ta không làm việc bên cạnh Tôn Đường chủ.”

Ác điểu vẫn lạnh nhạt, lạnh ngắt, lạnh như băng tuyết nói:”…. Ta chẳng thà hành sự chung với ngươi.”

Nói xong những lời này trên mặt gã liền có chút nét cười.

Rốt cuộc hai gã đều đã nở nụ cười.

Gió lướt nhẹ, đoá hoa đỏ tươi trong viện khẽ đung đưa.

Nhưng trên người ác điểu cái tử khí lởn vởn vẫn chưa tiêu tán.

Càng về đêm, tử khí càng nồng.

…. Xem ra, trong khu vực Nhất Ngôn đường đã chết không ít người, đại khái là do rủi ro hay oan hồn lệ phách rên rỉ u uất. Bởi thế dù Tôn gia gối êm như nhung, bài trí thanh lịch nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy quỷ khí âm u, tà khí lởn vởn.

Cũng có khi do trong phòng có sự hiện diện của hình bộ đuôi dài nên tử khí có vẻ dày đặc hơn.

Có lẽ vì vậy mà Thiết Thủ đặc biệt múa vài bài quyền, vặn vặn phần lưng của mình.

Điểm quái lạ là ác điểu vốn xem Thiết Thủ rất không thuận mắt nhưng một đường đi xuống tới đây gã dần dần với Thiết Du Hạ có sự thay đổi cách nhìn. Nhất là sau khi tiếp xúc Tôn Cương, Tập Tà, hảo cảm của gã lại tăng lên. Trừ lúc ăn cơm sau khi nói qua ‘Ta đi ra ngoài một lát thăm dò hư thực của Nhất Ngôn đường xem có phải là long đàm hổ huyệt không!”, gã bỏ ra ngoài một lát, thời gian còn lại gã ở trong phòng đàm luận cùng Thiết Thủ, gã còn hỏi thăm về những án lệ trên tay Thiết Thủ, trong đó có cả vụ đại án danh chấn thiên hạ, phiền phức nhất của Thiết Thủ:

‘Sát Nhân vương Trần Hải Phú’, rốt cuộc dưới tay Thiết Thủ thiết chính như núi, gian khổ truy tung mới bắt hắn về quy án.

…. Trần Hải Phú là người rất ư cổ quái, hắn phạm pháp sát nhân không vì danh, không vì lợi thậm chí cũng chẳng phải vì báo thủ rửa hận.

Hắn thích bức người ta tự sát.

Hắn viết một quyển sách, trong sách miêu tả các kiểu tử vong, chết thế nào thì nhanh nhất, chết thế nào thì nhẹ nhàng nhất, chết thế nào thống khổ nhất, chết sao mới bất tri bất giác … hắn rất thích nghiên cứu về phương diện này.

Vì muốn chứng thực một cách toàn vẹn, hắn bức người khác tự sát … dùng đủ mọi cách tự sát từ dùng châm đâm vào màng nhĩ, cho đỉa cắn, ong mật chích. Thậm chí ăn cả thịt người chết, hạ các loại bệnh dịch để đôi phương nhiễm bệnh mà chết.

Tất cả những điều đó hắn đều cẩn thận theo sát bên, ghi chú cẩn thận xem đó như một sự việc hết sức bình thường.

Hắn rất mập mạp nhưng võ công cực cao, khi hắn muốn bức tử một người, người đó chỉ có thể chết.

Không chết không xong.

Võ công của hắn rất cao mà với người võ lâm luôn hành xử theo phương châm ‘Người không phạm ta, ta không phạm người’, hơn phân nửa người hắn giết là bình dân bá tánh. Cho nên bình thường người trong võ lâm cũng không muốn gây hấn với hắn, quan phủ trong phạm vi quản hạt cũng không mấy người muốn dây đến hắn … nếu đã chọc đến hắn liền biến thành một chương trong sách của hắn ngay.

Chỉ là Thiết Thủ nhắm tới hắn.

Đương nhiên, Thiết Thủ lúc ấy còn trẻ, muốn bắt hắn đích xác không dễ dàng.

Nhưng không dễ dàng mới có tính khiêu chiến.

…. Thiết Thủ vốn là người thích làm chuyện khó khăn, thích dây vào người không nên chọc.

Gã chọc Sát Nhân vương

Bắt Trần Hải Phú.

… án này khiến gã chẳng những danh chấn thiên hạ mà còn được đồng đạo võ lâm, dân chúng vô cùng ngưỡng mộ.

Lưu ác điểu đã nghe qua án này, gã muốn Thiết Thủ kể lại chi tiết quá trình truy tung, không chịu nổi sự nài nỉ của ác điểu gã đành thuật lại một ít chuyện cũ. Cái gã đuôi dài này lắng nghe rất ư hứng thú, tử khí bốc lên nồng nặc.

Cho nên Thiết Thủ vặn vẹo người tỏ vẻ tiễn khách khiến ác điểu không thể không đi. Vì vậy, gã cáo từ trở về phòng của gã ở cạnh bên.

Gã vừa đi ra, tử khí liền tiêu tán hẳn.

Gã vừa quay đầu đi, Thiết Thủ lập tức moi trong lõi cây đèn sáp, bên trong hé ra.

Một tờ giấy.

Trên giấy có chữ.

Chỉ có vài chữ.

‘Tiểu thư lưu lại Phiêu Hồng tiểu ký cho ngươi.”

Phía dưới là một hoạ đồ.

Vẽ rất qua loa đại khái.

Thiết Thủ nhìn sơ qua liền nhận ra là bản đổ Phi Hồng hiên.

Gã lập tức nhìn thấy trên hoạ đồ được khuyên một vòng tròn màu đỏ rực.

Bên cạnh viết tháu hai chữ.

‘Tử Vi!’

……. Đó là nơi bên cạnh khóm hoa Mãn sơn hồng, phía trước Phi Hồng hiên, là thân cây đầy vết đao, cây Tử Vi.

Bạn đang đọc Tứ Đại Danh Bộ Chấn Quang Đông 3 - Yêu Hồng của Ôn Thuỵ An
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.