Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngũ Trọng - Lộ

Tiểu thuyết gốc · 2825 chữ

Điều kiện đã bàn, lời nói đã định, ai về nhà nấy. Thiên Tích mang theo một cái vòng tay không gian trữ vật cùng với một lượng tài phú khá to lớn ở bên trong, do Thế Tôn cố ý để lại cho hắn đem về.

Về đến nhà đúng như dự liệu, Thiên Tích bị song thân mắng chửi té tát, Thường Hi chỉ biết đứng bên cạnh nhìn mà không thể giúp gì được.

Trận mắng chửi kết thúc về sau, Thiên Tích cả người rũ rượi mà nằm trên sàn nhà. Khuôn mặt bết bát, mệt mỏi, lúc này Thường Hi vội làm vẻ mặt tội nghiệp hướng Thiên Tích hỏi thăm :"anh trai, anh không sao chứ? Lúc nãy, anh nói có chuyện không hay sắp xảy ra, vậy anh không có bị thương chứ ? Mà từ lúc nào anh trở nên mạnh như vậy, ngay cả tiểu Hi điều không biết ?"

Cái miệng nhỏ nhắn, đôi môi anh đào, luyên thuyên mà nói không ngừng, Thiên Tích đang trong tình trạng mệt mỏi lại nghe được Thường Hi nói suốt nên tâm tình càng tệ.

Thiên Tích hiện tại như này (⇀‸↼‶), hắn hướng Thường Hi nói, trong giọng nói thể hiện vô cùng mệt mỏi :"tiểu Hi... im lặng một chút, anh cần nghĩ ngơi . . . Đợi nghĩ ngơi xong anh sẽ trả lời ngươi vấn đề!"

Thường Hi đối với Thiên Tích là thế này /(~_~(・_・ )ゝ, nói :"được anh trai, anh nghĩ ngơi đi lát tiểu Hi lại tới nghe anh kể."

14h kém 14 phút.

Cả nhà đều đi ra ngoài, phụ mẫu đi làm, tiểu muội đi học, để lại Thiên Tích ở nhà nằm ườn chán trường.

Khí lực đã khôi phục gần như cũ, hắn lúc này bật dậy, thanh thuần con ngươi mở ra. Thiên Tích bắt đầu ra khỏi nhà, hắn hướng phía sau nhà vườn cây ăn quả mà đi.

Vườn cây ăn quả xanh tươi, xum xuê, hoa trái đầy cây, nơi này không khí nhẹ nhàng thuần khiết mà trong lành. Nơi đây có thể coi là nơi tu luyện tốt nhất ở nhà của Thiên Tích, lượng linh khí ở đây so với bên ngoài nồng đậm hơn bên ngoài một ít.

Thiên Tích nhanh chóng lựa chọn một cây có tán lá rộng lớn, sau đó thì ngồi xuống. Hắn hai chân kép bằng ngồi xuống, lưng thẳng đứng dựa vào thân cây, hai tay nắm hờ ngửa lên đặt lên bên trên hai đầu gối, đôi mắt bắt đầu từ từ khép lại.

Đây chính là Thiên Tích tu luyện tư thế, tinh thần tập trung, Phệ Thiên Quyết được vận chuyển, miệng thì hé nhẹ như đang hút lấy gì đó. Rất nhanh, rất nhanh linh bốn phía chung quanh hội tụ tại Thiên Tích trên người, từng đoàn trắng bạc mỏng nhẹ linh khí theo bên ngoài từ từ đi vào Thiên Tích trong cơ thể, hội tụ vào tại đan điền của hắn.

Những đoàn linh khí nhỏ nhẹ từ khắp bốn phía quanh vườn không chỉ hội tụ đi vào trên người hắn, mà chúng còn tụ lại thành một đoàn khí trắng ngần, đoàn khí này có chút dầy đặc theo ke miệng đang hé nhỏ cùng hai mũi đi vào, mà đại lượng linh khí theo ke miệng đi vào thì sao bất cứ chổ nào vào điều nhiều hơn. Đây chính là lợi ích khi lĩnh ngộ được tầng hai của Phệ Thiên Quyết, Thôn Linh khí cho phép người sử dụng trực tiếp đem linh ngưng tụ thành những đoàn khí tựa như tăm mỏng trực tiếp cắn nuốt để gia tăng tu vi.

Nếu đem Phệ Thiên Quyết lĩnh ngộ đủ sau thì đừng nói cắn nuốt linh khí để tăng tu vi, chỉ sợ ngay cả tinh thần đều nó thể cắn nuốt đi xuống, cái này công pháp như thế nghịch thiên vậy mà chỉ có thể xếp ở huyền cấp. Thật đáng tiếc !

Chỉ sau mười phút, Thiên Tích đã đem đại lượng linh khí tổn thất lúc trước bù lại mà còn so với trước nhiều hơn. Luyện khí nhị trọng đã đạt đến đỉnh phong đỉnh điểm chỉ cần chờ nháy mắt là bước vài tam trọng.

Đúng như vậy, sau khi bù lại linh khí xong, thì trong cơ thể Thiên Tích bình chướng đã bắt đầu được giải khai. Đan điền có chút nới rộng đi một tý, linh khí, thể lực cũng so với trước cường một ích, Thiên Tích đã đột phá luyện khí tam trọng, hắn vẫn đang tiếp tục cắn nuốt linh khí chứ không vì thăng lên một trọng mà dừng.

Phải biết luyện khí kỳ vẫn chưa là gì cả, nó đem so sánh với người thường thì quả thật có cường hơn. Nhưng đem đối với người tu chân nhất là những cái lão quái thì thật sự luyện khí so với con kiến hôi không khác là bao nhiêu.

Chỉ có bước vào kim đan mới có thể đem chính mình ở trong mắt lão quái từ kiến hôi mà hóa thành chuột thôi. Càng lên cao chỉ sẽ càng cường, là một sinh linh có trí tuệ không một kẻ nào chỉ muốn mình mãi là con kiến hôi hay làm chuột.

Bất kỳ ai cũng muốn trở thành đỉnh thiên lập địa cường giả, chí cao mà tồn tại để cho những sinh linh khác cuối đầu trước mình mà tự nguyện xưng thần. Thiên Tích hắn cũng không ngoại lệ, hắn đang tích cực tu luyện để gần nhất trở lại, trở lại thành một đỉnh cao tiên đế.

Nhưng hắn muốn mạnh, muốn quay trở lại không phải để trả thù, cũng không phải để mọi sinh linh đối hắn cuối đầu. Mà chỉ để khám phá mọi nơi trong vũ trụ mênh mông rộng lớn phía trước, tìm nơi chính mình nên thuộc về.

. . .

18h kém 22 phút.

Lúc này nhật đã sắp hạ, nguyệt cũng sắp lên, trong nhà tối tăm còn ngoài ngõ đã tỏa đèn.

'Kéttt...!'

Bất giác một âm thanh kéo cửa rít vang làm cho Thiên Tích bất giác giật mình, hắn từ sau trong tu luyện tỉnh lại. Đây là âm thanh ba mẹ hắn cùng em gái trở về kéo cửa ra. Lúc này, trên gương mặt thanh tú có chút nét trưởng thành cùng điển trai, hai mắt chậm rãi mở ra, hai con ngươi đen lấy sâu đến khó lường hiện.

Hắn bỏng thở dài một hơi, một đoàn mỏng nhẹ khí từ trong miệng hắn đi ra. Linh khí đang hội tụ xung quanh đang chờ tiến vào hắn cơ thể bổng tiêu thất hết thảy.

Thiên Tích đứng dậy, duỗi người một cái, hắn cảm nhận được trong cơ thể biến hóa rõ rệt, cơ thể có chút dẻo dai khỏe khoắn hơn, đan điền được nới rộng hơn không ít, linh khí bên trong cơ thể cũng nhiều hơn. Nhận biết rõ rệt nhất chắc có lẻ là tu vi của hắn, Thiên Tích hiện tại tu vi đã bước vào luyện khí ngũ trọng sơ thành, tầng thứ hai Thôn Linh khí đã tìm hiểu sâu hơn một chút.

Thiên Tích lúc này, đứng trước một cây xoài, thân cao ước chừng bốn mét, đường kính thân cây chừng sáu mươi centimet, cành lá xum xuê, um tùm.

Tay phải nắm lại thành quyền, linh năng nhẹ nhàn mà vận chuyển vào trong nấm tay.

'Uỳnh!'

Thiến Tích hắn đấm vào thân cây xoài một cái, gây nên to lớn tiếng động, thân cây xoài lúc này bị Thiên Tích một quyền đánh vào. Thân cây hiện ra một lỗ hỏng to lớn, cứ như bị một vật ước lượng vài trăm cân nện vào nhìn cây xoài qua vô cùng thê thảm.

Thiên Tích nhìn đến trên thân cây lổ hỏng to lớn, gương mặt hiện lên sự thỏa mãn gật đầu nói :"không tồi, một đấm tùy tiện của ta vừa rồi vậy mà có thể phát ra năm trăm cân lực lượng (1 cân tức 6 kilogam, 500 cân = 300kg), xem ra cũng đủ đã đủ đánh với nhất giai đến tam giai yêu thú rồi."

Gương mặt có chút trầm tư, Thiên Tích suy nghĩ 'tu vi vừa đủ để tự vệ, ta hiện tại có thể xem như đỉnh phong chiến sĩ, điều cần thiết nhất lúc này chính là vũ kỹ, trang bị cùng vài trận lịch luyện thực chiến a.'

Suy nghĩ dứt, lúc này hắn muốn đi lên nhà, nhưng không nghĩ tới lúc nãy một quyền của hắn đánh vài thân cây gây nên tiếng động lớn, làm cho cha mẹ hắn chú ý đến.

Hiện tại hai người cứ nghĩ là trộm đột nhập, do trời tối nên chẳng may va chạm vào cây gây nên tiếng động lớn. Hai người họ lúc này tay cầm theo một cái cây, đi chậm rãi ra sau vườn muốn bắt trộm.

'Vụt!'

Họ nhìn thấy một cái bóng đen đang hướng họ di chuyển, Ngô Mục thấy vậy liền tưởng trộm nên vung cây đập thẳng phía trước một cái.

'Cốp!'

Thanh thúy âm thanh vang lên, Ngô Mục đập trúng đầu tên trộm, Ngô Mục muốn lao lên bắt lấy tên trộm. Nhưng lúc này chỉ thấy bóng đen kia té xuống, hai tay ôm lấy đầu, dường như rất đau, la lên thành tiếng.

"Ui da, đau chết được!"

Ngô Mục hiện tại đã chắc ăn đã đập trúng tên trộm, hắn muốn vung cây đập thêm vài cái cho tên trộm bất tỉnh rồi bắt giải lên đồn công an.

Nhưng lại được Tô Vân Lạc đưa tay ngăn cản nói :"đợi đả, ông không cảm thấy âm thanh của tên trộm này có chút quen thuộc hay sao?"

Ngô Mục ngẫn người nghĩ kỹ lại, âm thanh lúc nãy quả thật rất quen thuộc, hình như đã nghe qua rất nhiều lần. Chợt gượng mặt hắn biến sắc nói :"chết, âm thanh vừa rồi là của Thiên Tích."

Tô Vân Lạc bên cạnh nghe vậy mặt cũng biến, không nghĩ ngợi nhiều nàng chạy lại đỡ con mình. Nàng vừa chạy đến thì thấy quả nhiên là Thiên Tích, hắn lúc này ngồi ôm cái đầu sưng to một cục, gương mặt mang theo nhiều biểu cảm.

Thấy Thiên Tích ôm đầu đau, nàng trong lòng cũng đau xót, Tô Vân Lạc gượng mặt giận dữ, hít một hơi sâu, nhìn đến Ngô Mục hét lớn :"ngươi bị điên hay sao mà con mình mà cũng đánh hả."

Đệt, một con xử tử vừa xuất hiện, âm thanh như hồng chung vang vọng khắp nơi, âm thanh này quả thật có chút lớn cùng khó nghe a.

Ngô Mục nghe đến Vân Lạc hét lập tức ném đi cái cây, gãi gãi đầu cười ngượng nói :"ta cũng đâu phải là cố ý, ai bảo Thiên Tích hắn. . ."

Chưa kịp nói xong, một tiếng hét uy mảnh đến từ vị chúa tể sơn lâm phát ra :"thì thế nào ? Nếu không phải ta để ý tới giọng nói của con, kịp thời cản ngươi thì ngươi đã vung thêm vài gậy nữa đúng không?"

"Cái này. . . Ta . . . Ta . . ." Ngô Mục không có gì để nói, giọng lấp ba lấp bấp, chỉ gãi đầu cười thiện ý, hắn biết hiện tại đã khó có thể nói gì cho nàng lọt lỗ tai nên quyết định chuyển hướng Thiên Tích nói :"Thiên Tích, ba thật xin lỗi ngươi, chỉ tại lúc nãy ba tưởng ăn trộm nên mới. . ."

Thiên Tích minh bạch vừa rồi bất ngờ một gậy, hắn cười, gưỡng mặt biểu hiện sự không sao hướng phu phụ hai người nói :"ba mẹ, con hiện tại không sao nên không cần phải lo lắng."

Vân Lạc nghi vân hiện lên đầy mặt nói :"thật không sao? Lúc nãy mẹ nghe ngươi la rất lớn, gương mặt còn khốn khổ mà sao lại không sao rồi? Có phải hay không ngươi gạt mẹ, để cho ta không mắng ba ngươi ?"

Thiên Tích gương mặt cười khổ nói :"ta thật không sao? Không tin ba mẹ, hai người xem đi."

Thuận tay đều rờ lên đầu Thiên Tích, hai người kinh ngạc, không có một cục y đầu như bình thường. Ngô Mục cảm thấy khó hiểu hỏi :"Tích, lúc nãy ba vung gậy có chút điểm lực đáng lẻ phải có cục u chứ làm sao lại không?"

Vân Lạc nghe Ngô Mục nói mặt có chút đen, âm thanh của chúa sơn lâm lại lần nữa bùng phát :"con trai đã không có chuyện gì thì thôi đi, ngươi không lẻ muốn nó có chuyện gì hay sao?"

Ngô Mục lại gãi đầu, cười gượng, gương mặt già nua có chút đỏ. Thiên Tích thấy ba hắn như vậy trên miệng mỉm cười nhẹ hướng mẹ hắn nói :"mẹ đừng có la ba, tội nghiệp ông ấy!"

Nghe được Thiên Tích nói, Ngô Mục vội làm gương mặt tội nghiệp hướng Vân Lạc gật gật đầu mấy cái.

Vân Lạc bất đắc dỉ, một tay che nhẹ mặt nói :"mẹ có thể không la ông ấy nhưng con phải nói rõ, lúc nãy ông ấy quơ gậy lực rất mạnh. Rõ ràng là đánh trúng tại sao con lại không bị làm sao ?"

Trên Thiên Tích mặt lộ ra vẻ khó nói, liên tục gãi đầu ấp ún, Vân Lạc thấy vậy liền tăng thêm nghi hoặc. Từ lúc con nàng trải qua yêu ma tấn công xém mất mạng về sau thì hoàn toàn thay đổi như thành con người khác.

Nàng biết mỗi người ai cũng có một bí mật riêng, luôn giấu kín không thể để người ngoài biết được, nên nàng cũng không muốn ép Thiên Tích nói ra.

Vân Lạc đứng dậy hướng lối vô nhà mà đi, trong lúc đi nàng nói :"ai cũng có bí mật của riêng mình, nếu con có chuyện khó nói thì thôi vậy ta cũng không ép."

Bên cạnh Thiên Tích lúc này, Ngô Mục đôi mắt lóe lên tinh quan thâm sâu khó lường, đối với hắn vổ vai nói :"đúng đó con trai, ai cũng có chính bản thân mình bí mật, nếu con không nói được thì, chúng ta cũng không ép con. Chỉ cần con sống tốt là được, mặc dù con bên trong không phải con của ba mẹ. Nhưng ba mẹ vẫn muốn tin con là con của ba mẹ thế nhé, vào nhà thôi trể lắm rồi."

Nghe được Ngô Mục lời nói Thiên Tích sững sờ, cảm nhận được có gì đó không đúng. Hắn bắt đầu cảm thấy sợ hãi, kinh ngạc, cùng khó nói, hắn nghĩ 'làm sao hai người họ biết được bên trong thân xác này không phải con trai họ? Làm sao có thể rõ ràng hai người chỉ là phàm nhân không có tu vi cũng không thần thông dò xét làm sao biết được?'

Trong đầu Thiên Tích lúc này hàng vạn điều khó hiểu đang liên tục xuất hiện, phải chăng hắn đã làm cái gì đó không đúng để cho họ phát hiện?

Không hắn không làm cái gì để họ phát hiện cả, chẳng qua là do bản năng của bậc làm cha làm mẹ đối với con cái của họ vô cùng vô cùng nhạy. Ngay từ lúc hắn tỉnh lại ôm lấy hai người họ, hai người họ đã cảm nhận được sự khác biệt đó rồi, họ cảm nhận được đây không phải con của mình, nhưng họ vẫn chấp nhận hắn chỉ mỗi con người đều phải trải qua muôn trùng kiếp mới có thể trở thành máu mủ với nhau.

Ông trời nếu như đã đem linh hồn của đứa con cũ đi đưa tới một linh hồn mới, chắc chắn là có lý do của nó, nên họ cũng không muốn làm đứa con mới mà ông trời đưa tới khó xử nên đã im lặng chấp nhận.

Thiên Tích trong lòng khó chịu, cùng với nhiều cảm giác khác nhau, muốn tới để giải thích với phu phụ hai người nhưng không biết làm sao giải thích nên thôi. Hắn muốn tu luyện về sau rồi tìm cơ hội thích hợp để nói vẫn là tốt hơn. Thế rồi hắn lẳn lặng đi vào nhà, trở lại sinh hoạt như lúc ban đầu nhưng khi đối mặt với phu phụ hai người thì hiện lên một cái màn chắn vô hình khó nói.

Đây có lẻ chính là lương tâm của bản thân hắn đối với hai người họ ấy nấy mà sinh ra.

Bạn đang đọc Tu Chân Tại Ma Pháp Giới sáng tác bởi ĐậuHủKhoCà
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐậuHủKhoCà
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.