Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Yêu Tướng!

Phiên bản Dịch · 2404 chữ

Lý Diệu ngừng thở, hạ tốc độ bắn của pháo oanh kích xoay sáu nòng xuống tới thấp nhất, không chế hỏa lực một cách có ý thức, theo tiết tấu tim đập mà nhấn cò súng.

Mấy giây đầu, hoả tuyến vô cùng ăn khớp với đường đạn mà hắn tính toán.

Đạn nổ linh lăng bắn thẳng vào giữa đầu Kim Giáp Đao Lang, quả nhiên uy lực tăng mạnh, hơn mười phát đã hất bay giáp xác của Kim Giáp Đao Lang, phun ra một đống chất lỏng dính nhớp.

Sau mấy giây, Lý Diệu có chút ăn không tiêu.

Mỗi một phát bắn ra, họng súng liền phát sinh biến hóa nho nhỏ, mà tốc độ phản ứng của Kim Giáp Đao Lang thì vô cùng nhanh nhẹn, không ngừng nhảy nhót để né tránh.

Mỗi một giây, những tin tức như khoảng cách, phương vị, tốc độ đều phát sinh biến hóa vi diệu, mỗi một con số lại nhảy múa điên cuồng.

Căn cứ vào những con số này để phân tích tính toán lại đường đạn ít nhất cũng phải trên một giây, mà lúc này vị trí của Kim Giáp Đao Lang đã phát sinh biến hóa mới, đường đạn cũng mất đi giá trị.

Lý Diệu đề thăng sức tính toán đề thăng tới cực hạn, miễn cưỡng chống đỡ được vài giây liền cảm thấy choáng váng, những con số ở trước mắt biến thành một dãy sao.

Tính toán những số liệu biến hóa điên cuồng so với tính toán sơ đồ kết cấu pháp bảo ở trạng thái tĩnh thì khó khăn hơn gấp mười lần!

Tiếp tục cố gắng thì chỉ sợ ngay cả một con Kim Giáp Đao Lang cũng không bắn nổ được thì trí tuệ của mình đã cạn kiệt, ngất đi rồi.

- Độ khó của tính toán đường đạn thực tế thật sự quá cao, ta hiện tại không thể dễ dàng nắm bắt.

- Cho dù mở trạng thái siêu tỉnh táo, đề thăng tới tốc độ hoạt động của đại não lên trên 150% thì chỉ sợ cũng không thể làm được!

- Chắc phải đề thăng tốc độ hoạt động của não lên trên 300% mới có thể miễn cưỡng đạt tới trình độ một giây tính toán một lần.

- Có điều như vậy, căn bản không chống đỡ được bao lâu, sẽ tẩu hỏa nhập ma.

Lý Diệu nghĩ một lúc, vẫn từ bỏ ý định tiến vào trạng thái siêu tỉnh táo.

Đây là thủ đoạn giữ mạng dưới đáy hòm của hắn, nếu hiện tại hoàn cảnh vẫn có thể khống chế được thì không cần thiết phải thi triển ra sớm như vậy.

Dưới sự tàn sát bừa bãi của Chưởng Tâm Lôi và hỏa lực của mọi người, không đến mười phút, tất cả bọ ngựa đều bị bắn cho tan tành.

- Tiếp tục đi tới!

Sáu người thuận theo cầu thang dọn dẹp từng tầng, sau khi tiêu diệt thêm bốn tốp yêu thú cấp thấp thì cuối cùng cũng gặp được đại gia hỏa ở trong đại sảnh giao dịch tầng bảy.

Bảy con yêu thú cực lớn giống như thằn lằn, cơ thể dài hơn hai thước, thể trọng vượt quá năm trăm cân, vảy trên người lấp lánh nhiều màu, bất kể bò đến đâu, vảy lập tức biến thành màu sắc tương tự, nhìn qua thì giống như là hoàn toàn dung nhập vào hoàn cảnh, rất khó nhận ra.

Bảy con thằn lằn to đang lười biếng cắn xé thi thể của mấy con Lục Bì Đao Lang, sau khi ngửi thấy khí tức của nhân loại, tất cả đều trở nên cảnh giác, vảy "bốp" một tiếng biến thành màu máu, trong nháy mắt lại khôi phục màu sắc tương tự với hoàn cảnh xung quanh, rung đùi đắc ý, bất động thanh sắc bao vây tới.

- Huyễn Tích? Lần này lời to rồi!

Mã Giao cười cười, dùng ánh mắt khiêu khích quan sát ba người của Đại Hoang Chiến viện:

- Thế nào, Huyễn Tích là một trong những loài cường hãn nhất trong Yêu Binh trung cấp, chẳng những có năng lực màu sắc tự vệ trời sinh, hơn nữa có thể phóng ra một cỗ dao động yêu lực đặc thù, làm nhiễu loạn cảm giác thần niệm của chúng ta, khiến chúng ta rất khó nhận thấy được phương vị chuẩn xác của nó, hơn nữa có một cái lưỡi dài có tính ăn mòn rất mạnh, cùng khó chơi!

- Các ngươi sợ thì của không sao, đường lui vẫn chưa bị chặn, cùng lắm thì chúng ta hiện tại rút lui, kết thúc nhiệm vụ lần này!

Triệu Thiên Trùng và Lý Diệu, Lỗ Thiết Sơn nhau, thấy trong mắt bạn mình lộ ra chiến ý, cười lạnh một tiếng:

- Mã Giao, không cần phải khích chúng ta, mọi người ra ngoài tu chân, đã sớm dắt đầu ở thắt lưng rồi, chỉ chú trọng một chữ 'Dũng'! Trảm sát một con Huyễn Tích, lợi ích còn lớn hơn trảm sát mười con Kim Giáp Đao Lang, nếu thế này mà không liều thì chúng ta còn tới đây làm gì? Ngoan ngoãn về trường học không phải tốt hơn à?

- Được!

Hai mắt Mã Giao cơ hồ biến thành đỏ như máu, từ trong ngực lấy ra một băng đạn phủ đầy huyết văn rồi cười to:

- Thành lập đội với huynh đệ của Đại Hoang Chiến viện đúng là là sảng khoái, mọi người đừng giấu nghề nữa, tiêu diệt xong mấy con Huyễn Tích này chúng ta sẽ thắng lợi trở về, lấy ra hết tuyệt chiêu dưới đáy hòm ra đi!

Chưa nói xong, Lỗ Thiết Sơn đã xé áo chống đạn, ngay cả trạng phục chiến đấu cũng rách thành từng mảnh, để lộ ra thân hình hùng tráng như tháp sắt.

Trên người hắn có hình xăm tinh mỹ hoa lệ, như sóng dữ quay cuồng trong mây đen, từng luồng tia chớp như rắn vàng uống lượn, theo sự co duỗi của cơ nhục, điện giật sét đánh, trông rất sống động.

Lỗ Thiết Sơn quát lớn một tiếng, tia chớp trên hình xăm không ngờ như vật sống bay ra, đan xen quanh người hắn thành một chiến giáp điện, đặc biệt trên nắm tay như hai quả thiết chùy phân biệt lượn lờ hơn trăm đạo thiểm điện, đan vào nhau phát ra tiếng sấm đinh tai nhức óc!

Người luyện thể sở dĩ có thể tay trần đối kháng với những nghề nghiệp như kiếm tu, thương tu đều có kỳ công tuyệt nghệ vô cùng mạnh mẽ, lúc này kích phát ra toàn bộ, chẳng những Lý Diệu thầm kinh hãi, ba thương tu đến từ học viện quân sự số một Liên Bang cũng trợn tròn mắt, da đầu ngứa ran.

Triệu Thiên Trùng hừ lạnh một tiếng, cũng từ sau lưng rút ra một thanh trường kiếm hình thù kỳ lạ, thân kiếm góc cạnh rõ ràng, phân ra từng đoạn, giống như là dùng xương cột sống của yêu thú luyện chế mà thành, chưa uống máu đã truyền đến mùi máu tanh nồng đậm.

Ba thương tu đều thay đạn máu dùng tinh huyết của bản thân tế luyện, lẩm bẩm trong miệng, hai mắt càng lúc càng sáng, bên ngoài đồng tử xuất hiện từng vòng sáng, mỗi một vòng sáng đều xoay tròn cao tốc.

Chiến đấu bắt đầu!

Triệu Thiên Trùng và Lỗ Thiết Sơn đứng trước bảo vệ trận cước, Lý Diệu điên cuồng trút xuống hỏa lực, ngăn chặn mấy con Huyễn Tích ở chính diện, ba thương tu còn lại thì rất ăn ý nhắm vào một con Huyễn Tích ở ngoài cùng phía bên phải mà tấn công.

Dạn dùng tinh huyết để tế luyện có uy lực vô cùng mạnh mẽ, trong không khí tràn ngập tiếng rít chói tai, con Huyễn Tích này còn chưa kịp có phản ứng thì đã bị bắn cho ngã ngửa, vừa lật người thì đạn bắn tỉa đã chui vào trong mắt phải của nó, bắn nổ tung não.

Không phát ra nổi một tiếng hét thảm, Huyễn Tích này cả người run lên, trong mắt, mũi, tai đều chảy ra chất lỏng màu vàng nhạt.

Sáu con Huyễn Tích còn lại thấy vậy thì hoàn toàn tiến vào màu sắc tự vệ, triệt để dung nhập vào hoàn cảnh xung quanh, đồng thời phóng xuất ra dao động yêu khí, quấy nhiễu cảm giác linh năng của sáu người.

Lý Diệu nhếch miệng cười, pháo oanh kích xoay sáu nòng nhắm vào trần nhà, bắn phá không có mục đích.

Hỏa lực áp chế với phạm vi lớn, kiểu gì cũng có mấy con Huyễn Tích sẽ bị đạn lạc bắn trúng, tuy rằng không đủ để tạo thành thương tổn, nhưng đủ để khiến những người còn lại có thể tỏa định phương vị của nó!

Sau một thoáng, sáu co, Huyễn Tích đều mình đầy thương tích, chảy ra dịch nhầy màu nâu, không thể che giấu tung tích được nữa.

Một con Huyễn Tích trong đó lập tức bị đạn bắn tỉa bắn cho nổ tung, lăn lộn trên mặt đất.

Năm con Huyễn Tích còn lại dứt khoát không ẩn núp nữa, từ các góc trên trần nhà lộ ra thân ảnh, hung hăng lao về phía sáu người.

Lúc này đến phiên tu sĩ cận chiến phát uy, ngay cả Lý Diệu cũng vứt pháo oanh kích xoay sáu nòng, rút Trảm Phong chiến đao ra nghênh đón.

Năm con Huyễn Tích đồng thời bắn ra lưỡi dài như mũi tên nhọn, trên đầu lưỡi có đầy gai, mang theo chất lỏng có tính ăn mòn màu vàng nhạt, chảy xuống mặt đất, phát ra tiếng xì xì, khói trắng lập tức bay lên.

Hốc mắt Lý Diệu như sắp nứt ra, linh khí từ trong lỗ chân lông tuôn ra, hình thành hơn một ngàn túi khí lớn nhỏ, hất văng hai cái lưỡi dài rồi thuận thế bước ra một bước, mũi đao hướng lên trên, chém ra nửa vòng tròn hoàn mỹ!

Một đao này là sau khi hắn tính toán nhiều lần tìm ra lộ tuyến công kích hoàn mỹ nhất, có thể phát huy lực lượng và tốc độ của hắn đến cực hạn, cho dù là giáp xác kiên cố nhất của Thiết Giáp Ngạc Quy cũng có thể một đao bổ ra, đừng nói là đầu lưỡi mềm mại của Huyễn Tích!

Ánh đao chợt lóe, nửa cái lưỡi rơi xuống, lăn lộn như con giun trong nắng.

Huyễn Tích đau đớn, lắc lư cái đầu, để lộ càng dưới yếu ớt, bị hỏa lực của ba thương tu bắn chết ngay tại chỗ.

Có đồng đội yểm hộ phía sau, Lý Diệu không sợ hãi, một đao vung ra, chân không dừng bước, dựa vào sức bật kinh người của bản thân, thuần túy dựa vào cơ bắp ở đùi và động tác của các đốt ngón chân, bước nhanh về phía trước, cả người lượn nửa vòng, chiến đao gạt ngang, mượn lực ly tâm, tốc độ lại tăng thêm, tốc độ của mũi đao cơ hồ đã đột phá vận tốc âm thanh, hung hăng chém vào người một con Huyễn Tích khác.

Cú chém này không nhằm vào nhược điểm của Huyễn Tích, thuần túy là dùng lực lượng, chiến đao chém rách da của Huyễn Tích, cắm sâu vào trong huyết nhục, Lý Diệu thừa cơ kích phát phù trận chấn động đến cực hạn, lưỡi đao dùng tần suất mấy ngàn lần một giây chấn động điên cuồng, huyết nhục, kinh lạc, xương cốt, đều bị chấn cho nát thành từng mảnh nhỏ, một cái chân trước cũng bị hắn chém xuống.

Huyễn Tích mất đi chân trước vừa há miệng, còn chưa kịp phát ra tiếng thì đã bị một viên đạn bắn tỉa bắn vỡ đầu!

Lý Diệu kinh thán, cũng không quay đầu lại, giơ ngón tay cái lên về phía sau.

Phía sau truyền đến tiếng cười đắc ý dào dạt.

Tính cách của tay súng bắn tỉa nữ Bối Tinh Tinh không hề lạnh lùng cao ngạo như bền ngoài.

Sáu người phối hợp càng lúc càng thành thạo, sau năm phút đồng hồ, con Huyễn Tích cuối cùng cả người bị cuốn trong tia chớp, ngã vật xuống đất, run rẩy một lúc thì bất động.

Mà trong sáu người, chỉ có ngực của Lỗ Thiết Sơn bị lưỡi dài của Huyễn Tích quật trúng, để lại một vết rất sâu.

Có điều nhìn vẻ mặt bình tĩnh của hắn, biết được rằng một kích này cũng không nguy hiểm đến tính mạng, đủ để chịu được tới trung tâm chữa bệnh của doanh địa.

- Lần này lời to rồi!

- Bảy con Huyễn Tích, chia đều thì mỗi người trảm sát hơn một con, đủ để chúng ta phong quang trở về!

Mã Giao há miệng thở dốc, vô cùng phấn khởi.

Triệu Thiên Trùng cũng đồng ý, gật đầu nói:

- Thể năng và đạn dược của mọi người đã tiêu hao gần hết rồi, pháp bảo cận chiến của chúng ta cũng đã có chút hao tổn, phải về thôi, để tránh đêm dài lắm mộng.

- Được, chúng ta giờ về thôi. Thuần Vu Bằng, ngươi còn bao nhiêu đạn?

Mã Giao hỏi.

Đáp lại hắn là một tiếng hự, Thuần Vu Bằng nặng hơn hai trăm cân giống như một cái bao tải rách bay ra ngoài, vừa hộc máu vừa bay ra hơn hai mươi thước, nện thật mạnh lên tường, tạo thành một cái lỗ hình người trên tường.

Một con yêu thú mới, mang theo khí thế vô cùng mạnh mẽ như đại tướng lĩnh quân từ trong ống thông khí trên trần nhà đi ra, hai mắt hẹp dài như bảo thạch, lạnh lùng nhìn chằm chằm mọi người, trong mắt lộ ra vẻ chế nhạo.

Lý Diệu, Mã Giao, Triệu Thiên Trùng, Lỗ Thiết Sơn, Bối Tinh Tinh đồng thời biến sắc.

- Yêu khí dày đặc như vậy, là Yêu Binh cao cấp?

- Không đúng, so với Yêu Binh cao cấp còn mạnh hơn, là... Yêu Tướng!

Bạn đang đọc Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch) của Ngọa Ngưu Chân Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 12
Lượt đọc 647

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.