Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thăm Dò

Phiên bản Dịch · 1630 chữ

Thấy Khương An Thành phản ứng như thế, Khương Tự trong lòng kích động.

Chẳng lẽ thật sự bị nàng đoán trúng, phụ thân mới phản ứng mới mãnh liệt như thế?

Nàng giả vờ không thèm để ý cầm khăn tay đưa qua, ôn nhu nói: "Phụ thân đừng khẩn trương, con chỉ tùy tiện hỏi --"

Lời còn chưa dứt, một bàn tay to đã đặt lên trán nàng.

"Không phát sốt mà......" Khương An Thành mặt đầy nghiêm túc, thật sự khẩn trương, "Tự Nhi, con sẽ không phải cả ngày đối mặt với nê Bồ Tát niệm kinh, lâu không gặp mặt người khác, nên có chút hồ đồ rồi chứ?"

Nữ nhi đang tốt đẹp lại thành hồ đồ, ông nhất định sẽ treo thằng con hỗn trướng lên đánh một trận mới yên.

Khương Tự dở khóc dở cười: "Phụ thân nghĩ đi đâu vậy, con không có hồ đồ."

"Vậy sao con lại hỏi một vấn đề kỳ quái như thế?"

Khương Tự đã sớm đoán được Khương An Thành sẽ hỏi cái này, hơi do dự một lát rồi nói: " Không phải A Cẩn đi phía Nam một chuyến sao, ngẫu nhiên gặp được một vị cô nương, có dung mạo rất giống con......"

Khương An Thành nhất thời nổi hứng thú: "Thật sự rất giống con?"

"Đúng vậy."

Khương An Thành để tay xuống: "Không có khả năng, dung mạo xinh đẹp như con dễ dàng lắm sao, chắc chắn là Vương gia nhìn lầm rồi."

Khương Tự càng thêm bất đắc dĩ, cam đoan đủ kiểu Úc Cẩn không nhìn lầm, Khương An Thành lúc này mới tin.

"Đây chỉ là trùng hợp, khi nương con sinh con ta ở bên ngoài trông, cũng chỉ sinh một mình con, đâu ra con sinh đôi."

Nếu có được hai khuê nữ như Tự Nhi, ông còn không cười cả ngày, sao có thể ngay cả thiếu một nữ nhi mà cũng không biết?

Thấy Khương An Thành như thế, Khương Tự liền tin.

Nàng rất rõ ràng lấy sự yêu thương của phụ thân dành cho nàng, nếu nàng đã hỏi quả quyết không có đạo lý giấu diếm. Huống chi mẫu thân chết đã là kết cục, kẻ thù nên xử lý đã gặp báo ứng, khả năng có ẩn tình khác không lớn.

Khương Tự nhất thời nói không nên lời là thất vọng hay là thở phào nhẹ nhõm.

Trước đó nghe Đại trưởng lão nói trên người A Tang chảy huyết mạch người Chu, nàng thật đúng là nghĩ tới khả năng A Tang chỉ là bị phụ mẫu hiện giờ nhận nuôi, cha mẹ thân sinh nói không chừng là cùng một cha mẹ với nàng.

Thiết nghĩ nếu A Tang là tỷ muội song sinh với mình, tâm tình cũng rất phức tạp.

"Có thể nào...... Bà đỡ lặng lẽ giấu một đứa đi không?" Cứ việc cảm thấy khả năng này rất ít ỏi, Khương Tự vẫn nhịn không được hỏi ra.

Khương An Thành nhìn Khương Tự ánh mắt trở nên cổ quái: "Tự Nhi, A Hoan là con sinh đi?"

"Dạ."

Khương An Thành liền thở dài thật sâu: "Nếu phải, vậy sinh một đứa hay là sinh hai đứa, người làm nương như con chẳng lẽ không biết?"

Khương Tự nhất thời á khẩu không trả lời được, trên mặt hơi nóng lên.

Nàng vẫn luôn muốn loại bỏ tất cả khả năng có thể có ở chỗ phụ thân, lại quên mười tháng hoài thai một sớm sinh nở, nào có làm nương lại không biết mình sinh mấy đứa.

Từ chỗ đại tỷ nàng biết được sau khi mẫu thân gả cho phụ thân thì thật lòng thật dạ yêu phụ thân, khả năng lừa gạt người trong lòng về chuyện sinh con là không lớn.

Nhìn ra nữ nhi xấu hổ, Khương An Thành trịnh trọng nói: "Đừng suy nghĩ miên man, về sau cũng không cho niệm kinh bái phật nữa."

Một nữ nhi băng tuyết thông minh không phải làm ông lo lắng mà...... Thôi, quay đầu phải đập cho nhi tử một trận hóa giải sầu não mới được.

Dưới cái nhìn chăm chú uy nghiêm của phụ thân đại nhân, Khương Tự đành phải ngượng ngùng đáp ứng.

Cách trời tối còn sớm, Khương An Thành thúc giục Khương Trạm đến Nghi Ninh Hầu phủ một chuyến.

Lần này Khương Trạm xảy ra chuyện, bên Nghi Ninh Hầu phủ rõ ràng tỏ ra rất quan tâm. Khương An Thành dù hận Vưu thị hại chết thê tử đến thấu xương, nhưng lại là một người phúc hậu, biết hai lão nhân thật sự lo cho cháu ngoại, hiện giờ nhi tử bình an trở về, tự nhiên nên đến nhà ngoại một chuyến.

Vô luận là ở nơi nào, nhà ngoại đều xem như là thân thích thân cận nhất.

Khương Tự còn chưa rời đi, nghe Khương An Thành nói như vậy, liền nói: "Muội đi cùng Nhị ca."

Khương Trạm vui vẻ gật đầu: "Tứ muội đi cùng ta cũng rất tốt."

Úc Cẩn vội nói: "Ta cũng đi."

Khương Tự vô tình cự tuyệt yêu cầu vô lý của nam nhân nhà mình: "Đều lúc này rồi, chàng đột nhiên qua sẽ làm Hầu phủ rối ren. Hôm nay ta đi cùng Nhị ca qua đó trước, ngày khác Vương phủ gửi thiệp cho Hầu phủ rồi chúng ta hãy cùng đi."

A Cẩn đường đường là Vương gia, nếu thật sự tới Hầu phủ chỉ sợ tất cả mọi người đều muốn vây quanh hắn, nào còn tiện cho nàng tìm tổ mẫu tìm hiểu sự tình.

Không sai, Khương Tự vội vã đi Nghi Ninh Hầu phủ, chính là từ chỗ Khương An Thành không có thu hoạch, ôm suy nghĩ vạn nhất lại đi thăm Nghi Ninh Hầu lão phu nhân hóng chuyện.

Nàng và A Tang dung mạo tương tự, kiếp trước kiếp này lại có ràng buộc sâu sắc như vậy, lẽ nào thật sự là người xa lạ không hề có quan hệ gì?

Thấy Úc Cẩn không tình nguyện, Khương Tự đành phải an ủi nói: "A Hoan đều sắp không nhận ra chàng rồi, mau về nhà bồi nữ nhi đi."

Úc Cẩn nghe thế mới thôi, ra cửa sau liền cùng huynh muội Khương Tự tách ra.

Khi huynh muội hai người đến Nghi Ninh Hầu phủ, đã được chiêu đãi cực kỳ nhiệt tình.

Vợ chồng lão Nghi Ninh Hầu là thật lòng cao hứng, nhìn ngoại tôn tử vui vẻ hớn hở, lại nhìn ngoại tôn nữ khí độ thong dong, vẻ mặt vui mừng.

Tô Đại cữu cũng tràn đầy vui mừng.

Đại nạn không chết tất có phúc cuối đời, cháu trai lần này trở về từ cõi chết đã vào trong mắt Hoàng Thượng, tương lai tiền đồ rộng mở không thể đong đếm không đề cập tới, trước mắt cũng là thế tử ván đã đóng thuyền, càng đừng nói còn có ngoại tôn nữ làm Vương phi giúp đỡ.

Tô đại cữu tuy không đến mức thấy cháu trai nghèo túng liền đuổi ra ngoài, nhưng thấy cháu trai có tiền đồ đương nhiên là chuyện tốt.

"Bà ngoại, để Nhị ca bồi ông ngoại cùng cữu cữu nói chuyện đi, con bồi ngài đi Noãn các ngồi chốc lát."

Nghi Ninh Hầu lão phu nhân tất nhiên đáp ứng, được Khương Tự đỡ vào Noãn các thoải mái dễ chịu ngồi xuống giường, thở dài: "Nha đầu à, Nhị ca con không có việc gì, bà ngoại cũng an tâm rồi, tương lai xuống dưới cũng dễ ăn nói với nương con --"

Khương Tự vội nói: "Còn đang ăn Tết đó, bà ngoại chớ có nói bậy."

Thói quen của người bây giờ, qua mười lăm tháng giêng mới tính là đã qua năm mới.

Nghi Ninh Hầu lão phu nhân cười rộ lên: "Này thì có gì, ai cũng không thể sống mãi, vậy không phải thành tinh."

Khương Tự thấy không khí trở nên thân thiện, mím môi, thử hỏi: "Bà ngoại, sao ngoại chỉ sinh có một nữ nhi là nương con vậy?"

Tươi cười của Nghi Ninh Hầu lão phu nhân hơi cứng đờ.

Khương Tự nhẹ nhàng giúp lão phu nhân bóp chân, thở dài: " Nếu như con có dì, thì có thể thay nương con ở bên ngài nhiều hơn rồi."

Lão phu nhân nháy mắt đỏ hốc mắt.

Phát hiện lực độ thăm dò không đủ, Khương Tự dứt khoát nói: " Lần này Vương gia đến phía Nam, thế mà phát hiện có một nữ tử bộ dạng rất giống con, nhưng nương con không có khả năng sinh con sinh đôi mà. Bà ngoại, sẽ không phải nương con năm đó có tỷ muội lưu lạc bên ngoài chứ --"

"Nói bậy gì đó!" Lão phu nhân quát một tiếng.

Khương Tự không chớp mắt đánh giá phản ứng của lão phu nhân.

Lão phu nhân đã khôi phục bình tĩnh, duỗi tay vuốt vuốt mái tóc dày của Khương Tự, ngoài miệng oán trách nói: "Ngươi nha đầu này, không phải ổn trọng lắm sao, sao lại đột nhiên có ý nghĩ kỳ lạ này?"

Khương Tự ánh mắt sáng quắc nhìn lão phu nhân, khóe môi treo nụ cười khẽ: "Chỉ là cảm thấy quá khéo, chẳng lẽ bà ngoại không hiếu kỳ nữ tử có dung mạo tương tự cháu gái là người ở đâu sao?"

Lão phu nhân dời tầm mắt, cười nói: "Không khéo không thành sách, ngươi nha đầu này đừng có suy nghĩ bậy bạ."

Bạn đang đọc Tự Cẩm của Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.