Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mai Viên 

Phiên bản Dịch · 1659 chữ

Từ khi công bố thân phận chủ nhân Lộ Sinh Hương ra ngoài sáng, công việc làm ăn của Lộ Sinh Hương cũng không mở rộng mấy, lượng hương lộ cung ứng giảm bớt, ngược lại lại nghiêng về hướng quần thể phu nhân, quý nữ hơn.

Cũng bởi vậy, tuy rằng Lộ Sinh Hương kiếm được tiền hơn lúc trước, nhìn vào lại đơn giản hóa không ít, mà dám đến Lộ Sinh Hương gây sự đã ít lại càng ít.

“ Sao lại xác định Tú nương tử mất tích?”

“Hôm qua Tú nương tử có đến một mai viên ở ngoại ô để xem xét phẩm chất của mai vàng ở chỗ đó, kết quả đến hôm nay vẫn chưa thấy về. Sở Sở cô nương cảm thấy không thích hợp đến đó tìm người, chủ nhân mai viên lại nói hôm qua Tú nương tử đã rời đi rồi ……”

Khương Tự liễm mi: “Tú nương tử đi một mình?”

A Xảo nói: “Còn mang theo một hỏa kế.”

“Nói cách khác, cả hai người đều chưa trở về?”

A Xảo gật gật đầu: “Sở Sở cô nương ép hỏi chủ nhân mai viên nhưng không hỏi ra được gì, lúc này mới vội vàng phái người tới thông báo nô tỳ. Chủ tử, ngài xem ——”

Khương Tự nghĩ nghĩ, nói: “Trước đến Lộ Sinh Hương nhìn xem.”

Tú nương tử mất tích, có rất nhiều khả năng.

Có thể là ngẫu nhiên gặp được kẻ xấu thấy hơi tiền liền nổi máu tham hạ độc thủ với Tú nương tử cùng hỏa kế, cũng có khả năng là hướng về phía nàng.

Theo Khương Tự thấy, khả năng hướng về phía nàng càng lớn hơn.

Nàng mới giải quyết Tề Vương phi, còn khiến Tề Vương mất mặt lớn như vậy, nghe nói hiện tại ai nhắc tới Tề Vương phản ứng đầu tiên chính là Tề Vương phủ khá nghèo —— Với tình hình này, Tề Vương vì trả thù nàng mà đánh chủ ý lên Lộ Sinh Hương cũng rất có khả năng.

Dù sao muốn trực tiếp trả đũa nàng vẫn có chút khó khăn, xuống tay với Lộ Sinh Hương dễ dàng hơn nhiều.

Khương Tự cân nhắc này đó, mang theo người nhanh chóng chạy tới Lộ Sinh Hương.

Lộ Sinh Hương đóng cửa, treo biển tạm thời không tiếp tục kinh doanh.

Khương Tự vừa đến liền trực tiếp đi vào từ cửa sau, gặp được Lư Sở Sở.

Sắc mặt của Lư Sở Sở rất khó coi: “Vương phi, Tú nương tử không thấy!”

“Ta nghe A Xảo nói rồi.” Khương Tự khẽ gật đầu, hỏi, “Sở Sở cô nương, hôm qua trước khi Tú nương tử ra cửa có gì dị thường không?”

Lư Sở Sở cẩn thận nghĩ nghĩ, lắc đầu: “ Không khác gì với trước kia cả. Tú nương tử phá lệ để bụng hương lộ, nghe nói nơi nào có hoa tốt đều sẽ tự mình đi xem một phen, đây cũng không phải lần đầu.”

“Tên hỏa kế kia ——”

“Hỏa kế cũng rất đáng tin, thời gian làm việc ở Lộ Sinh Hương còn lâu hơn ta nữa.”

“ Tình huống của nhà hắn ra sao?”

Lư Sở Sở ngẩn ra một chút, nói: “Ta cho người đến nhà hắn truyền lời, người nhà hắn thoạt nhìn hoàn toàn không biết tình hình, nghe nói người không thấy còn sốt ruột lắm cơ.”

Khương Tự tạm thời loại bỏ hiềm nghi hỏa kế có vấn đề.

Nói như vậy, nếu như hỏa kế bị người thu mua đều sẽ lặng lẽ sắp xếp tốt cho người nhà, mà không phải giống như bây giờ người nhà hoàn toàn không biết gì cả.

Đương nhiên, cũng có người nhẫn tâm vì lợi ích mà bỏ vợ bỏ con, nhưng người như vậy dù sao cũng là số ít, khả năng không lớn.

Lại không phải phú quý cả đời, tiểu dân chúng tầm thường tham chút lợi ích phần lớn đều là vì muốn để cho người nhà sống tốt hơn.

“Chủ nhân mai viên đâu?”

Trong mắt Lư Sở Sở lóe lên hung quang, bỏ lại một câu “Vương phi chờ một lát” bước nhanh vén mành đi ra, không bao lâu lại vén mành đi vào, trong tay xách theo một người.

Người nọ có chút mập mạp, là một nam nhân trung niên có phần mộc mạc, bị Lư Sở Sở xách như vậy, vẻ mặt giận mà không dám nói gì.

“Chủ nhân của chúng ta tới. Ở trước mặt Vương phi, xem ngươi còn dám giấu diếm nữa không!” Lư Sở Sở đẩy nam nhân trung niên tới trước mặt  Khương Tự, “Vương phi, đây là chủ nhân mai viên, cũng là ông ta mời Tú nương tử đến thưởng mai.”

Khương Tự mắt lạnh đánh giá nam nhân trung niên.

Khương Tự mắt lạnh đánh giá nam nhân trung niên.

Nam nhân trung niên lập tức khom lưng hành lễ: “Tiểu dân gặp qua…… Gặp qua Vương phi……”

Khương Tự lười khách sáo với nam nhân trung niên, trực tiếp hỏi: “Hôm qua giờ nào thì Tú nương tử đến mai viên của các ngươi?”

“Khoảng giữa giờ Mùi ( 1 đến 3h chiều) thì đến, tiểu dân mới vừa dùng cơm trưa không lâu.”

“Lại rời đi khi nào?”

Nam nhân trung niên cũng không chần chờ, lập tức trả lời: “Đại khái rời đi vào giờ Thân ( 3 đến 5h chiều).”

Khương Tự suy tư một chút.

Giờ Mùi đến giờ Thân, nếu như chủ nhân mai viên không nói sai, như vậy Tú nương tử dừng lại ở mai viên chừng một canh giờ, dùng để xem xét phẩm chất hàn mai vậy đã đủ rồi. Mà từ mai viên ở ngoại ô trở lại Lộ Sinh Hương đại khái mất chừng một canh giờ, Tú nương tử rời đi vào giờ Thân, chạy về trước khi cổng thành khóa lại không thành vấn đề, tính về mặt thời gian, phù hợp với tính toán của Tú nương tử.

Khương Tự mặt không cảm xúc đánh giá nam nhân trung niên, làm nam nhân trung niên khẩn trương đến da mặt run run.

Đây chính là đường đường Vương phi, nếu thật sự nổi giận, có thể nào hủy luôn mai viên của ông không?

Không đúng, chỉ hủy mai viên hủy đã tính là gì, có thể hủy luôn cả ông ấy chứ?

Vừa nghĩ như vậy, nam nhân trung niên đã đứng không vững, hai chân run rẩy.

Khương Tự trực giác việc này không liên quan đến nam nhân trung niên, lại không thể tùy tiện buông tha, lại hỏi: “Ngươi nói khoảng giờ Thân Tú nương tử rời đi, có nhân chứng không?”

Nam nhân trung niên ngẩn ra.

Nhân chứng? Sao việc này giống như quan lão gia thẩm án vậy, còn muốn nhân chứng vật chứng nữa chớ.

Lư Sở Sở trừng mắt nhìn nam nhân trung niên: “Vương phi hỏi ông đấy, còn không mau trả lời!”

A Man cũng trừng mắt theo, quát: “Đúng vậy, ông hai mắt đảo loạn không đáp, chẳng lẽ đang vắt hết óc nói dối?”

Nam nhân trung niên cũng muốn quỳ rồi, vẻ mặt đưa đám nói: “Tiểu dân không dám lừa gạt Vương phi nha, nhân chứng —— đúng rồi, tiểu dân nhớ lại, lúc tiểu dân tiễn Tú nương tử rời đi đúng lúc bắt gặp mấy đứa bé chạy tới mai viên trộm bẻ cành mai, bị bà vợ nhà ta phát hiện, xách chổi đuổi theo mấy thằng ranh con chạy khắp nơi. Có một đứa bé bị té ngã, vẫn là Tú nương tử tiến lên đỡ đứa bé kia dậy, Tú nương tử thật là người tốt mà ——”

“Bớt nói nhảm!” Lư Sở Sở mắng một tiếng, không khỏi nhìn về phía Khương Tự.

Khương Tự trầm ngâm một lát, chợt có quyết định: “Một khi đã như vậy, vậy cùng đi đến mai viên tìm đứa bé kia hỏi một chút.”

Tú nương tử mất tích quá bất ngờ, nàng trước hết cần loại bỏ khả năng hỏa kế cùng chủ nhân mai viên tham dự mới có thể tập trung tinh lực tra theo phương diện khác.

“Vương phi, mang thêm mấy người đi đi.” A Xảo không hiểu sao có chút bất an, nhỏ giọng nhắc nhở.

Khương Tự gật đầu, phân phó Long Đán mang theo vài tên hộ vệ, một đám người chạy tới mai viên ở ngoại ô.

Lúc này còn chưa tới buổi trưa, đúng dịp mai vàng ở mai viên đang nở rộ, một vùng sắc vàng như kim, ánh vàng rực rỡ rất động lòng người.

Thời kỳ nở hoa của mai vàng so với hoa mai tầm thường thì sớm hơn hai tháng, trước mắt đang là thời gian rực rỡ nhất.

Khương Tự ngừng chân khẽ ngửi, từng luồng thơm ngát ập tới.

Mai vàng vốn là một trong những hương lộ chế tác cao cấp nhất, cũng khó trách hấp dẫn Tú nương tử đến đây kiểm tra.

“Vương phi, mấy đứa bé bẻ trộm cành mai đã tìm được rồi.” Long Đán lại gần bẩm báo.

Ánh mắt Khương Tự hơi đổi, liền thấy được bốn năm đại hài đồng bảy tám tuổi, mỗi đứa đều được người lớn túm chặt tay.

Mấy người lớn đều là vẻ mặt khẩn trương nhìn nàng, mấy đứa bé thì mắt đầy tò mò.

Giọng điệu Khương Tự ôn hòa: “Nghe nói hôm nay các con có người bị té ngã, không biết là bé nào, té có bị đau không?”

Mấy đứa bé không khỏi nhìn về phía một nam đồng bụ bẫm.

Mặt nam đồng đột nhiên đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Một chút cũng không đau.”

Bạn đang đọc Tự Cẩm của Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.