Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta Nghĩ. (66)

Phiên bản Dịch · 640 chữ

Đông Đông ngồi trên ghế chính chủ, tay cẩn thận múc từng muỗng canh ám hương vào miệng, sau chậm rãi nuốt xuống, mùi canh ám hương thơm ngát, rất vừa miệng. Đặt chén canh ám hương xuống, Đông Đông lạnh lùng nhìn phía Lương Lương đang quỳ, tóc hỗn loạn, cúi đầu.

" Ta nghĩ....cái chức phu nhân của người đã quá cao đi? "

" Hay người vẫn còn tham vọng bước lên vị trí Thứ Phi? " Đông Đông xoa xoa tay, hàn khí tỏa ra kịch liệt.

" Ta lại nghĩ cho dù ngươi có là trắc phi rồi, cho dù ngươi có là con của lão thừa tướng lớn đi chăng nữa hay cho dù ngươi có là công chúa! Ta cũng sẽ có cách giết chết ngươi! " Lời vừa nói ra, thành công giảm thêm nhiệt độ của căn phòng, mắt Đông Đông thoáng cái chuyển sang bạch sắc. Sau đó vãn hồi thành hắc sắc,hắn cũng lười để tâm cô nương dưới sàn, ánh mắt vẫn nhất kiếm chung tình với nàng.

Lương Lương không có trả lời, cũng không có ngẩng đầu lên, nhất quyết nắm chặt lấy y phục tơi tả.

Lục Tứ Ngải nhíu mày, nàng ta biết nàng cố ý cảnh báo nàng ta, cũng không có lên tiếng.

Căn phòng vẫn hoàn im lặng, không ai lên tiếng, thật lâu sau đó có một tên lính gấp rút chạy vào.

" Vương Phi, A Thiên cùng A Thiển xảy ra xích mích lớn, A Thiên muốn tự mình *đồng quy vu tận với A Thiển. " Tên lính nói xong liền ôm ngực thở phì phò, lúc này không khí mới trở lại bình thường.

  • Đồng Quy Vu Tận: Cùng chết chung.

    " Cẩn ngôn vô tội, cẩn tắc vô ưu ** " Đông Đông lắc đầu tỏ vẻ bất lực

    Cẩn ngôn vô tội, cẩn tắc vô ưu: Giữ gìn lời nói thì không dễ phạm lỗi, cẩn thận thì không phải lo lắng gì. ( nguồn: Wikiquote)

    Sau đó Đông Đông cũng đứng lên, cùng A Lệ rảo bước đến sương phòng của A Thiên. Đến nơi cũng chỉ nghe tiếng lạch ca lạch cạch, nàng nhíu mày tỏ vẻ không vui. Chân bước đến chỗ A Thiên cùng A Thiển nhanh thêm nửa nhịp.

    Đến nơi chỉ thấy A Thiển bị thương đến tội, không dám đánh lại A Thiển chỉ có thể đỡ vài nhát kiếm của A Thiên, nhìn vô cùng chật vật.

    " Có thôi hay không? Bổn cung đã đến vẫn muốn tiếp tục? " Đông Đông đứng phía xa đi đến, giọng vang thành một mảng, lập tức tiếng binh khí đụng chạm không còn nữa.

    " Bái kiến công chúa. "

    " A Thiên ngươi đi theo bổn cung. " Nàng không có trả lời, kêu A Thiên theo sau, cùng hắn đi vào một nơi yên tĩnh mới cất giọng hỏi.

    " A Thiên, rốt cuộc có chuyện gì? "

    " khi nãy, thần bắt gặp hắn cùng một cung nữ có giao tình. Thần không có tin bèn rặn hỏi hắn..."

    " Sau đó thì thế nào? "

    " Hắn bảo với tỳ nữ đó, hắn cùng ta không có quan hệ." A Thiên bi thương lên tiếng, hắn không muốn để rơi lệ, cắn chặt tay không thốt nên lời.

    " A Thiên, ngươi biết người đó là ai không? " Nàng nhẹ giọng hỏi A Thiên, thuận tiên ôn nhu, xoa đầu y mấy cái, xem y như là đệ đệ mình.

    " Rất giống cung nữ mà công chúa đã đuổi đi. " A Thiên chùi chùi hai khóe mắt, ngẫm một lát sau mới trả lời.

    " A Thiên ngươi đang nói Đổng Khiết? "

    A thiên cật lực gật đầu.

Bạn đang đọc Từ Ác Phi Thành Ác Hậu của Simonle
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.