Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giải Quyết Pháo Hôi Trong Một Giây

Phiên bản Dịch · 2462 chữ

¾T PHÁO HÔI TRONG MỘT GIÂY

Lăng Tiêu nói xong, bầu không khí đã trở nên ngột ngạt tới nỗi không ai thở nổi.

Tất cả mọi người nhìn người sói cà ng ngà y cà ng phẫn nộ, nhưng lúc nà y không ai dám ra mặt, kể cả đội trưởng của hai người là Kiều Sâm, họ không vô tri, tất cả đều mơ hồ cảm nhận được thực lực của người sói.

Nhưng cũng có người vô cùng lo lắng cho Du Tiểu Mặc.

Du Bách và Du Lộ nhìn chằm chằm và o bóng lưng hắn, không cần xác nhận, trong lòng họ đã có đáp án, Du Tiểu Mặc trước mắt chính là người mà họ ngà y nhớ đêm mong.

“Du Tiểu Mặc, tên ngốc nà y!”

Du Bách nóng tính đột nhiên phá vỡ không khí quỷ dị xung quanh, lớn tiếng quát Du Tiểu Mặc một câu, trong mắt lóe ra nộ khí, nhìn chòng chọc và o Du Tiểu Mặc đang cố rụt đầu, thấy hắn hà nh động như hoảng sợ vì bị quát, lửa giận trong lòng Du Bách cà ng bùng lên.

Về phần Du Lộ trầm ổn, anh không quát lớn như Du Bách, chỉ dùng ánh mắt tĩnh mịch như đầm lầy sâu thẳm nhìn Du Tiểu Mặc, không nói một lời, cà ng khiến người ta nổi da gà hơn.

Du Tiểu Mặc sờ cánh tay nổi hết da gà da vịt, quả nhiên họ đã đoán được, nhưng hắn không có dũng khí quay người, hơn nữa hắn cho rằng trong tình hình hiện tại không thích hợp nói chuyện riêng.

“Tiểu Mặc…”

Đúng lúc nà y, một giọng nói nghẹn ngà o yếu đuối đột nhiên đập thẳng và o tim hắn.

Du Tiểu Mặc tiếp tục được trải nghiệm cảm giác chấn động mãnh liệt, là mẹ Du, lần đầu tiên hắn nghe thấy mẹ gọi tên mình với tình cảm dạt dà o như thế, đây là thứ mà trước kia hắn vẫn mong đợi mãi, nhưng tiếc là đến chết cũng không đợi được. Bây giờ, khi đã biến thà nh một người khác mới nghe được tiếng gọi ấy, trong lòng hắn trà n đầy chua xót, hắn không muốn trải nghiệm thêm lần nữa.

Sau lưng, mẹ Du thấy hắn chết sống không chịu quay đầu lại, gương mặt bị nước mắt là m ướt nhòa toát lên vẻ đau thương, hình như rất yếu ớt, ba Du đà nh phải ôm chặt lấy bà .

Người sói đứng trên không trung nhìn thấy cảnh tượng nà y, ánh mắt lóe lên một tia sáng đỏ, gã đột nhiên liếc Lịch Hoà nh ra hiệu, Lịch Hoà nh nhận được tin tức, lập tức ra lệnh cho đám áo đen sau lưng, một đám người bất thình lình phát động công kích, đa số đều ập về phía người của Du gia.

“Mọi người cẩn thận!”

Kiều Sâm vẫn tập trung cảnh giác và o đám áo đen, thấy chúng đột nhiên động thủ, lập tức lớn tiếng cảnh báo, mọi người đã sớm chuẩn bị, bởi vậy không đến mức luống cuống tay chân.

Bốn gã áo đen nhanh chóng lao về phía Du Lộ và Du Bách, thấy một kích không thà nh liền liều mạng xông tới, bọn chúng đều là khôi lỗi của gã người sói kia, dù bị thương cũng không cảm giác được.

Du Bách đang phiền não vì Du Tiểu Mặc không đáp lại, bây giờ lại có kẻ tự dẫn xác tới cửa, hung hăng đập một quyền, đánh trúng một tên áo đen, lực không nhỏ, tên áo đen kia chảy máu thất khiếu, bay tít ra xa rồi nện mạnh xuống nền nhà , tiếng xương cốt gãy còn lớn gấp bội.

Nếu như nói Du Bách là bạo lực nóng, thì Du Lộ chính là bạo lực lạnh, âm thầm đánh ngã một tên áo đen, khi mọi người kịp phản ứng mới phát hiện gã áo đen bị Du Lộ đánh ngã còn thảm hại hơn, cổ đã bị vặn nát.

Du Tiểu Mặc ban đầu còn có chút lo lắng, bây giờ đã im lặng.

Dù ở vị diện cấp thấp như Trái Đất, nhưng tốc độ tu luyện của Du Lộ và Du Bách hoà n toà n không thua kém gì người ở vị diện cao cấp, rõ rà ng là một xã hội văn minh, nhưng họ còn tà n bạo hơn cả người ở đại lục Thông Thiên nữa, quả không hổ gen của Du tộc!

“Phu nhân, em chắc là mình không phải được nhặt về chứ?” Lăng Tiêu đột nhiên nói với hắn một câu như vậy.

Du Tiểu Mặc: “… Không gạt anh, thực ra em được ôm về đó.”

Lăng Tiêu đang định nói thêm đôi lời, gã người sói không chịu được cô đơn đã chen và o, âm thanh vang lên, đồng thời còn giáng một cú đấm xuống đầu họ, cú đấm nà y khủng khiếp hơn của Du Bách, mặt đất đã bị nện vỡ thà nh một hố sâu cỡ ba bốn mét.

Nhìn thấy cảnh nà y, suýt nữa thì Du Bách đã khà n giọng kêu lên, nhưng khóe mắt đột nhiên liếc qua, chẳng biết từ khi nà o, bóng người mà cậu quan tâm đã thuấn di tới bên cạnh cây cột, quay lưng về phía họ, không biết đang tranh chấp gì với Lăng Tiêu, như thể bọn họ không ở cùng một thế giới, Du Bách đột nhiên cảm thấy lo lắng của mình quá vô ích.

“Du Bách, chuyên tâm chút!” Du Lộ đột nhiên xuất hiện sau lưng Du Bách, giúp cậu cản công kích của gã áo đen, sau đó mới quay đầu lại, “Tiểu Mặc bây giờ… Đã không cần chúng ta lo lắng.”

Sự nôn nóng trên mặt Du Bách lập tức sững lại, họ không ngu, đương nhiên cũng nhìn được hai người đã dám kiêu khích gã người sói kia, nhất định đã nắm chắc, nhưng một trong hai người ấy là Du Tiểu Mặc, Du Tiểu Mặc đã được họ bảo vệ mười tám năm, trong lòng cậu, hắn vĩnh viễn là người anh ngốc nghếch cần được bảo vệ, vậy mà giờ có người đột nhiên nói cho cậu biết, con người ngốc ngốc khi xưa đã trở lên lợi hại hơn cả mình, Du Bách cảm thấy rất khó chấp nhận.

“Du Bách, nên nhận rõ sự thật, bên cạnh Tiểu Mặc đã có người khác.” Giọng nói bình tĩnh của Du Lộ lại vang lên, mang theo cảm giác nhẹ nhõm mà người ngoà i không hiểu nổi.

Hai mắt Du Bách lập tức đỏ lên, sao cậu lại không biết, rõ rà ng quan hệ giữa Du Tiểu Mặc và nam nhân tên Lăng Tiêu kia không hề bình thường, chỉ là cậu không muốn thừa nhận thôi, ca ca ngốc mà cậu cẩn thận bảo vệ mười mấy năm lại có ngà y không cần cậu nữa, người bên cạnh hắn lại trở thà nh một người đà n ông khác, hoà n toà n thay thế vị trí của cậu.

Du Lộ không nói gì nữa, chuyện nà y cần Du Bách tự hiểu rõ.

Bên kia, người sói thấy một quyền của mình không đánh trúng Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu, nhưng cũng không thấy họ phản kích, cứ tưởng hai người đang sợ hãi, lập tức giơ nắm đấm lên nện xuống, học viện Lôi Đình đẹp đẽ đã bị thủng lỗ chỗ, ai ngờ mục tiêu vẫn nhởn nhơ ngoà i phạm vi tấn công, người sói nóng tính, quát hai bóng người khoan thai vẫn đang rảnh rỗi tranh luận kia: “Loà i người, các ngươi chỉ biết rụt đầu như rùa sao?”

Vừa nói xong, hai người cùng nhìn về phía gã.

Hai cặp mắt đen nhánh không rõ cảm xúc, nhìn gã chằm chằm, “Ngươi ồn lắm!”

Người sói hoảng hốt, khi kịp phản ứng liền thẹn quá hóa giận, gã lại có thể sinh lòng e sợ vì hai tên người tầm thường, nhất định là ảo giác, để chứng minh mình không sợ họ, gã ngửa lên trời hét lớn một tiếng, một luồng khí thế mạnh mẽ triệt để bùng nổ, lập tức bao trùm cả học viện Lôi Đình, những người đang đánh nhau kịch liệt vội vã lùi lại.

Mặc dù biết thực lực của người sói rất mạnh, nhưng trong lòng họ vẫn ôm một chút hy vọng, mãi tới giờ phút nà y mới thật sự tin tưởng, quả nhiên người sói đã có chuẩn bị.

Trên sân trường, tất cả mọi người nhanh chóng chia là m hai tốp, Lịch Hoà nh dẫn người của Lịch gia và đám áo đen lui về phía người sói, trên mặt vô cùng đắc ý, cà ng ngà y lão cà ng cảm giác lựa chọn của mình quá chuẩn xác.

“Ta nói lần cuối, thần phục ta hoặc chết.” Người sói đang quan sát họ, cuối cùng phát ra một câu cảnh cáo.

“Chỉ một tên người sói cũng muốn leo lên đầu chúng ta ư, mơ mộng hão huyền!” Phó hiệu trưởng của học viện Lôi Đình cười lạnh rất không khách khí, giờ phút nà y ông mới giống một người lãnh đạo nghiêm túc, lời ông nói cũng đại biểu cho lập trường của tất cả mọi người.

“Chủ nhân, nếu chúng đã kiêu ngạo như vậy, giết hết chúng đi, để chúng tận mắt thấy thủ đoạn của ngà i.” Lịch Hoà nh nói, lão không muốn người sói bỏ qua cho đám ngà y, không ít những kẻ đang đứng ở đây là kẻ thù của lão, ví dụ như Du gia, mà cho dù không phải kẻ thù, Lịch Hoà nh cũng không muốn chia xẻ quyền lực với họ, một khi người sói nắm giữ vị diện nà y, gã sẽ là công thần lớn nhất, Lịch gia cũng sẽ trở thà nh gia tộc siêu cấp số một vị diện.

Có điều lão không biết, người sói không hề nghĩ như vậy, nội tình của những gia tộc nà y không tệ, hơn nữa bây giờ gã đang thiếu nhân thủ và tà i nguyên, cho nên nếu có thể, gã cà ng muốn họ thần phục mình.

Nhớ tới chuyện nà y, ánh mắt người sói tập trung về phía Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu vẫn đang nhỏ giọng nói chuyện, hai người kia đã chạm và o ranh giới cuối cùng của gã, đã thế, gã sẽ dùng chúng để khai đao.

Du Tiểu Mặc còn đang quyết cãi cọ với Lăng Tiêu, “Em cảm thấy, người thực sự được nhặt về là anh đấy, đà n ông sao có thể mang bầu mười tháng được, anh chỉ có thể được thai nghén bên ngoà i cơ thể.” Nói xong còn bà y ra biểu lộ như thật.

“… Thai nghén bên ngoà i cơ thể bằng nhặt được?” Lăng Tiêu cảm thấy kết luận của hắn thật mới lạ, đương nhiên, là m một phu quân hợp cách, y rất phối hợp với tiết tấu của phu nhân nhà mình.

Du Tiểu Mặc lập tức dùng giọng điệu trẻ nhỏ khó dạy mà nói: “Sao anh lại ngốc đi rồi, đây là chân lý được em sáng tạo!”

Lăng Tiêu câm nín mất hai giây, “Phu nhân, hình như em đang được một tấc lại muốn tiến một thước rồi đấy?”

Du Tiểu Mặc cười hì hì, vỗ vỗ vai y: “Đừng như vậy mà , ngẫu nhiên để em thắng thế một lần thì sao chớ, đây là nghĩa vụ của anh, bằng không lần nà o cũng bắt em chịu thiệt hả, thân là nam nhân của em, anh phải rộng lượng một chút.”

Lăng Tiêu nói: “Nếu ta phiền muộn thì phải là m sao đây?”

Ngón tay Du Tiểu Mặc chỉ qua hướng khác, lia thẳng và o người sói đang có ý xấu, “Nhìn đi, chẳng phải ở đây có sẵn một bao cát cho anh trút giận sao, em giải quyết đám còn lại, còn cái con nửa người nửa thú tự coi mình là số một thiên hạ nà y giao hết cho anh đó, tên nà y da dà y thịt thô, chỉ anh mới đánh được thôi.”

Lăng Tiêu liếc nhìn người sói, ghét bỏ cà u nhà u: “Phu nhân, em để mắt tới nó quá rồi đấy.”

Hai người cà ng nói cà ng không kiêng kị, người sói nổi giận đùng đùng, cuối cùng không nhịn được nữa, tiếng sói tru vang lên, chỉ thấy bề ngoà i của gã nhanh chóng thay đổi, cơ thể cao lớn còng xuống, là n da thô ráp nhanh chóng mọc lên lớp lông mà u đen, khuôn mặt vuông cũng bị lông bao phủ, đồng thời kéo dà i, biến thà nh mặt sói, trên lớp lông đó là một cặp mắt xanh lạnh lẽo, con sói âm tà n nhìn chằm chằm và o hai người.

Phía dưới vừa vang lên một tiếng kinh hô, mọi người nghe thấy người sói phát ra tiếng gầm uy hiếp, sau đó xông thẳng về phía Du Tiểu Mặc, không đầy hai giây đã tới trước mặt hắn, hà m răng sắc nhọn mở lớn như muốn cắn xé hắn, Du Tiểu Mặc nhảy dựng lên la lớn, sao không giống suy tính của hắn vậy!

“Phạm quy! Vì sao hết lần nà y tới lần khác đều nhằm và o em?”

Ngay lúc người sói sắp ngoạm đầu hắn, Du Tiểu Mặc vung tay lên, một quyền đập trúng cái đầu sói to tướng, lực không nhỏ, con mắt mà u xanh lục của người sói đều lồi ra, bịch một tiếng, cả con sói to tướng ngã quỵ dưới chân hắn, đầu chúi xuống đất.

Ba Du và mẹ Du còn đang sợ tới nỗi trái tim sắp nhảy ra ngoà i, hai chữ “coi chừng” kẹt ngay cổ họng, sững sờ nhìn con thứ hai vừa biển diễn tiết mục có tên “Giải quyết pháo hôi trong một giây”, người sói mà họ coi như kẻ thù khủng khiếp đã được giải quyết như vậy, tốc độ nhanh tới nỗi khiến họ tưởng những gì vừa xảy ra chỉ là ảo giác.

“Phu nhân, em mới là người phạm quy!”

Khi tất cả chìm trong im lặng, giọng Lăng Tiêu bỗng nhiên vang lên từ nơi xa xôi.

Bạn đang đọc Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân của Doãn Gia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thánh_Nữ_Bướm_Đêm
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.