Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xử lý như thế nào?

Phiên bản Dịch · 2042 chữ

Mặc dù đầu của người này khá linh hoạt, có thể nghĩ ra được cách hay, nhưng mà võ công của hắn ta lại chênh lệch quá nhiều so với Tần Tông Nguyê. Người ta thường nói trước thực lực tuyệt đối thì toàn bộ mưu mô đều là mây bay, và giờ này cũng thế, Tần Tông Nguyên có thể hạ gục hắn ta một cách dễ dàng mà thôi. Nhưng vì Tần Tông Nguyên quá bực mình vì sự độc ác của hắn ta, rõ ràng hắn đã không có ý định làm bị thương hắn ta, hơn nữa tên này cũng biết được, vậy mà hắn ta còn dám ra tay nặng để tổn thương người khác, như vậy là lợi dụng lòng tốt của người khác để tổn hại cho người đó. Vì vậy hắn quyết định không thể nào tha thứ cho tên này được, trước khi cướp lấy thanh đao của tên này thì Tần Tông Nguyên đã đánh cho hắn ta bị trật khớp, để cho hắn ta chịu chút đau đớn trước, sau đó mới dùng tay gõ một cái vào cổ của tên này.

Ngay khi Tần Tông Nguyên xử lý xong tên này, chuẩn bị đi đến mục tiêu tiếp theo. lúc này tên cầm thứ vũ khí kỳ quái kia đang bị ba người Thiên Địa Hội bao vây ở giữa. Vũ khí hiện tại của tên này là cây roi, là một thứ rất thích hợp cho đánh du đấu, nhưng hiện tại hắn ta bị ba người Thiên Địa Hội kẹp lại ở giữa, thì không gian đâu mà đòi du đấu cùng người khác, vì vậy hắn ta càng ngày càng chật vật. Nếu không phải ba người kia còn kiêng kỵ thứ vũ khí hình nón ở tay bên kia của hắn ta thì chắc ba người đã xông lên hạ gục từ lâu rồi. Dù vậy sau một hồi vây công tên này thì ba người cũng đã chuẩn bị kỹ càng, đang sắp sửa tổng tấn công lần cuối.

Nhưng lúc này Tần Tông Nguyên đã hô to với ba người:

- Mấy người lui ra sau đi, tên này cứ giao cho ta là được.

Hắn hô như thế là vì hắn lo lắng khi ba người này ra tay với tên kia sẽ không khống chế được mức độ, lỡ như gây tổn thương cho tên này, lúc đó có hối hận cũng đã muộn rồi. Hơn nữa còn một điều mà hắn đang lo lắng chính là hiện tại ba người này dang cụm lại một chỗ, nếu ba người này ra tay đánh bất ngờ đối với bản thân hắn, thì hắn chắc chắn không thể nào trở tay kịp.

Sỡ dĩ có sự lo lắng này của Tần Tông Nguyên là bỏi vì hắn còn cho rằng bản thân đang bị vây ở trong một trận pháp, còn những phán đoán về thân phận của mấy nguời kia đều đã bị trận pháp thay đổi.

Ba người của Thiên Địa Hội cũng khá nghe lời, sau khi người Hương chủ gật đầu với hắn một cái, thì ba người đều lui lại phía sau, tạm dừng tấn công. Dù sao theo ý nghĩ của bọn họ, việc chuyển nguy thành an hôm nay đều là nhờ Tần Tông Nguyên ban tặng. Hơn nữ Tần Tông Nguyên chỉ bằng một sức một mình mà có thể hạ gục nhanh chóng mấy người còn lại. Mặc dù bọn họ vẫn không thích cách làm của Tần Tông Nguyên khi không được tổn thương người khác, nhưng vẫn rất nguyện ý nghe lời của Tần Tông Nguyên.

Sau khi thấy ba người của Thiên Địa Hội đã tránh ra xa, Tần Tông Nguyên lập tức đi đến trước mặt tên kia, cách hắn ta khoảng 10 mét, sau đó nói:

- Phần thắng của ngươi hiện tại đã bằng không, giơ tay chịu trói đi.

Lúc này tên cầm vũ khí hình cái mũ giáp đang đứng tại chỗ, cảnh giác nhìn mấy người còn lại, khi thấy Tần Tông Nguyên đi đến gần hắn ta, nhưng hắn ta cũng không hề động đậy, bởi vì ở xung quanh còn có 3 người của Thiên Địa Hội đứng canh chừng ở đó, thú thật thì hắn ta đã không còn đường lui nào nữa.

Giờ phút này, hắn ta lại nghe được Tần Tông Nguyên nói như thế, nên hắn ta có chút hoang mang:

- Thân phận thực sự của ngươi là gì?

Tần Tông Nguyên trả lời:

- Ta là người của Thiên Địa Hội.

Tên này lại hỏi tiếp:

- Ngươi định làm gì sau khi bắt sống toàn bộ bọn ta?

Tần Tông Nguyên nói:

- Ta phải bắt sống các ngươi là bởi vì các người cứ nằng nặc đòi đánh nhau. Vẫn là câu nói lúc nãy của ta, có chuyện gì thì chờ đến khi thoát khỏi huyễn trận rồi tính toán.

Tên này có chút ngơ ngác, sau đó hỏi:

- Nếu sau khi ra khỏi huyễn trận, ngươi phát hiện ra bọn ta là người của quan phủ, thì ngươi định xử lý bọn ta như thế nào?

Tần Tông Nguyên không do dự chút nào nói ra:

- Xử lý như thế nào à? Cái đó còn phải xem xét mức độ thù oán giữa ta và các ngươi để quyết định.

Tên này do dự một chút, sau đó lại nói:

- Ngươi có thể đảm bảo rằng, trước khi ra khỏi huyễn trận thì bọn ta vẫn được an toàn không?

Tần Tông Nguyên nói ra:

- Chuyện này thì ta dám cam đoan với ngươi, ngươi không thấy mấy tên đồng bọn của ngươi hay sao, ta cũng chỉ đánh ngất xỉu bọn họ thôi.

Tên này nói tiếp:

- Đúng thế, ta cũng thấy được, cho nên ta mới tin tưởng ngươi. Nếu ngươi có thể thề, trước khi người chưa biết được bản thân đã thoát khỏi huyễn trận hay chưa thì ngươi phải đảm bảo an toàn cho mấy người bọn ta. Nếu làm được như vậy thì ta sẽ mặc cho ngươi xử lý.

Người Hương chủ của Thiên Địa Hội vội vàng can ngăn hắn:

- Đừng có đáp ứng tên đó.

Cô gái của Thiên Địa Hội cũng tiếp lời:

- Tên này đang lừa ngươi đó.

Nhưng Tần Tông Nguyên trực tiếp nói:

- Không có chuyện gì, ta hứa với ngươi. Ta Tần Tông Nguyên, ta xin thề với trời, nếu ta còn chưa có rời khỏi huyễn trận mà gây ra tổn thương cho các người, thì ta sẽ bị thiên lôi đánh chết.

Tên cầm thứ vũ khí kỳ lạ kia cũng không nhiều lời nữa, hắn ta lập tức vứt cây roi mềm và vũ khí hình mũ giáp kia xuống đất, đứng giơ tay mặc cho đám người xử lý.

Thật ra tên này cũng là bất đắc dĩ mà thôi, hắn ta biết có chống cự đi nữa thì hắn ta cũng không thể nào thoát được việc bị bắt, mà chuyện gì sẽ xảy ra sau khi bị bắt thì hắn ta lại không biết được, nhưng cũng chẳng sung sướng chút nào đâu.

Đây hoàn toàn là thân bất do kỷ, nên khi nghe được Tần Tông Nguyên còn đang hi vọng có thể phá giải trận pháp thì hắn ta chợt lóe lên tia hi vọng.

Đương nhiên hắn ta không hề tin tưởng việc bản thân đang ở bên trong trận pháp nào cả, nhưng việc đó không hề liên quan gì, chỉ cần Tần Tông Nguyên tin tưởng là được. Theo như hắn ta thấy, thì Tần Tông Nguyên chính là một cao thủ nhưng mà đầu có vấn đề. Hắn ta chỉ ước tên cao thủ này vĩnh viễn bị như thế, như vậy sẽ không thể nào phát hiện ra được chỗ này không tồn tại trận pháp nào hết. Mà chỉ cần Tần Tông Nguyên hứa sẽ không đụng vào bọn họ trước khi đi ra khỏi huyễn trận thì viêc không phát hiện ra cũng tương đương với bọn họ được đảm bảo an toàn.

Ở trong thời đại này, con người rất quan tâm đến danh dự của bản thân, chứ đừng nói chi đến một người có danh tiếng. Chỉ là một câu hứa hẹn bình thường, mà cũng đã được coi như là một tiêu chi để đánh giá nhân phẩm của một người rồi, chứ đừng nói chi đến lời thề.

Mặc dù hắn ta chưa nghe qua cái tên Tần Tông Nguyên, nhưng chỉ dựa vào võ công của đối phương, thì hắn ta cũng xác định được đối phương là một người có danh tiếng. Cho nên sau khi nghe thấy Tần Tông Nguyên lập lời thề thì hắn ta lập tức vứt bỏ vũ khí, sau đó chờ đợi Tần Tông Nguyên thực hiện lời hứa của hắn mà thôi.

Thật ra tên này cũng đã nghĩ đến việc đầu của Tần Tông Nguyên đột nhiên tỉnh táo lại, như vậy hắn sẽ phát hiện ra mọi chuyện. Sau đó xác nhận thân phận của bọn họ và trực tiếp xử lý cả đám, nhưng hắn ta cho rằng đó đều là vận mệnh, mà vận mệnh thì không thể chống lại. Dù sao hiện tại cũng chả còn phương án nào tốt hơn nữa. Nên đành phó mặc cho số phận, đi được đến đâu thì hay đến đó.

Nhìn thấy tên này đã giơ tay chịu trói nên Tần Tông Nguyên cũng không có ý định đánh hắn ta ngất xỉu, chỉ ra hiệu cho người Hương chủ của Thiên Địa Hội đi đến trói hắn ta lại.

Người Hương chủ của Thiên Địa Hội cũng chẳng nói lời nào, đi đến trói tên kia lại, nhưng do không có dây thừng để trói, nên người này dùng đao cắt đoạn dây của thứ vũ khí kỳ lạ kia, sau đó đưa tay của tên kia ra sau lưng, trói lại. Sau đó hỏi:

- Ngươi có biết ba người bọn ta là ai không?

Tên này hơi sững sờ một lát, sau đó nói:

- Bọn ta chỉ biết các ngươi là người của Thiên Địa Hội, còn tên thì bọn ta không biết cụ thể.

Người Hương chủ của Thiên Địa Hội lập tức nói:

- Không sao hết, hiện tai ta sẽ nói cho ngươi biết tên của bọn ta.

Nhưng tên này vội vàng từ chối:

- Đừng, ngươi đừng nói ra, ta không muốn biết, ta không muốn trở thanh mục tiêu bị các ngươi giết người diệt khẩu.

Người Hương chủ của Thiên Địa Hội có chút tức giận, định nói thêm, nhưng Tần Tông Nguyên đã nói:

- Thôi đi, nếu bọn họ đã không biết tên của các ngươi thì không cần phải nói ra.

Người đàn ông bị thương của Thiên Địa Hội vội nhắc nhở:

- Tên này đã biết được tên của ngươi.

Tần Tông Nguyên cười nói:

- Cái này không có gì hết, dù không nói ra, bọn họ cũng có thể đoán được.

Theo suy nghĩ của Tần Tông Nguyên, Kim Tiêu Tần Tông Nguyên, là một đại danh nổi tiếng ở trên giang hồ, có ai mà không nghe qua chứ, ngay khi hắn ném ra đồng tiền thì bọn chúng chắc chắn đã nghĩ ngay đến cái tên này rồi. Nếu đến như vậy mà người ta còn không biết đến tên của hắn thì mấy chục năm lăn lộn giang hồ của hắn coi như bỏ.

Nhưng đối với câu nói này của hắn, bốn người kia lại không hiểu gì hết, dù sao thì thật sự bọn họ chưa hề nghe qua cái tên Tần Tông Nguyên. Tên kia sẽ không lắm mồm đến mức chỉ ra sự thật, hiện tại hắn ta còn hi vọng đầu óc của Tần Tông Nguyên bị điên càng lâu thì càng tốt. Còn ba người của Thiên Địa Hội cũng đoán ra được đầu của Tần Tông Nguyên dường như có vẫn đề. Chí ít thì đến hiện tại ba người vẫn không cho rằng bản thân bọn họ đang ở bên trong trận pháp.

Bạn đang đọc Truyền Thừa Cùng Tiến Hóa (Dịch) của Gttnow
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NhiGia
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.