Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chúng tôi không đánh nhau, chúng tôi chỉ muốn nói lý lẽ.

Phiên bản Dịch · 1829 chữ

Ngay khi người thanh niên đanh không biết nên tiến hanh nên lùi, thì cô gái kia đã ôm đứa bé đi lại chắn trước mặt của người này, đứa con của cô ta cũng khoảng hai tuổi, lúc này bị dọa phải khóc oa oa. Cô gái này vừa xô người thanh niên này ra phía sau vừa móc ra một chiếc khăn giấy để người thanh niên này lau máu mũi.

Sau đó cô ta quay người lại, đối mặt với Triệu Tinh, tỏ ra tức giận nói:

- Sao vậy, ở trước mặt nhiều người như vậy mà cậu còn muốn đánh người hay sao?

Trong đám người qua đường ở xung quanh, cũng có một người tuổi khá cao đứng ra khuyên:

- Có chuyện gì thì nên nói chuyện với nhau, đừng nên đánh nhau.

Triệu Tinh cười cười, nói với cô gái kia:

- Cô bảo hai người bọn họ cách xa tôi một chút là được, tôi đâu có rảnh đến mức không có chuyện gì lại đi đánh nhau đâu.

Cô gái này cũng không để ý đến câu nói của Triệu Tinh, mà vênh mặt hất hàm nói với Trương Thiến:

- Này Trương Thiến, tôi hỏi cô, vì sao bạn của cô lại ra tay đánh người.

Lúc này Trương Thiến đang ở một bên, vốn dĩ cô không biết phải chen lời vào câu chuyện này như thế nào, lúc này nghe được cô kia hỏi như vậy, cô cũng tức giận nói:

- Là do mấy người các ngươi các ngươi ra tay trước, bạn của tôi cũng không thể không đánh trả được.

Cô gái kia mạnh miệng cãi lại:

- Cô trông thấy hai người bọn họ đánh bạn của cô không? Hay là bạn của cô đánh hai người bọn họ, cái này phải nói cho rõ ràng chứ.

Triệu Tinh lập tức chen lời:

- Bọn họ muốn đánh tôi, nhưng tài nghệ không bằng người khác nên bị đánh là đúng, chẳng lẽ cô muốn tôi phải đợi cho bọn họ đánh tôi xong xuôi, sau đó tôi mới bắt đầu đánh trả?

Lúc này người thanh niên này mới mở miệng nói:

- Hai người chúng tôi là đến để nói chuyện nghiêm túc với cậu, nhưng không ngờ được cậu lại ra tay đánh người.

Triệu Tinh cười cười, hỏi lại:

- Mấy người đến nói chuyện với tôi về cái gì?

Cô gái kia vừa dỗ dành đứa bé đang khóc oa oa, vừa tức giận nói:

- Cậu chắn đường người khác không cho đi qua, chúng tôi không phải nói về chuyện này thì là chuyện gì?

Lúc này ở trong đám người đứng xem có một bà lão nói:

- Người ta là con gái, hơn nữa còn phải chăm đưa bé, cực khổ biết bao nhiêu, thế mà cậu còn ức hiếp người ta nữa hay sao.

Triệu Tinh cười cười, nói với cô gái:

- Cô nói cho mọi người nghe tôi làm cách gì để chắn đường, không cho mấy người đi qua?

Người tài xế kia lập tức chỉ tay về chiếc xe chuyển phát nhanh và nói:

- Xe của cậu đậu ở chỗ này, lúc nãy chắn đường của bọn tôi.

Triệu Tinh nói:

- Mấy người đúng là ngang ngược, đường rộng như thế mà còn không đủ cho mấy người đi hay sao, mà cứ nhất định phải đi qua chỗ mà xe của tôi đang đậu.

Người tài xế nói:

- Lúc nãy có xe chạy qua ở phía đối diện, mà xe của cậu lại chắn ngang đường, nên xe của chúng tôi không qua được.

Triệu Tinh hỏi lại:

- Ở phía đối diện có xe chạy qua đi nữa thì cũng chỉ mất mấy giây mà thôi, chẳng lẽ mấy người lại vội vã đến mức chờ đợi không được.

Nhìn thấy người tài xế không biết nói chuyện ra sao, nên cô gái kia lại nói tiếp:

- Là do chúng tôi có việc phải đi gấp, mà xe của cậu đậu ở chỗ này đã là sai rồi. Lúc nãy không chỉ chắn đường, sau khi chúng tôi lái xe ngang qua, cậu còn nói năng thô tục, cho nên chúng tôi mới dừng xe lại để nói chuyện với cậu.

Triệu Tinh mỉa mai:

- Cô nói cho mọi người nghe thử xem, lúc nãy tôi nói những cái gì mà cô cho là thô tục?

Cô gái hùng hổ nói:

- Cậu nói cái gì thì tự cậu rõ, tôi không muốn nói lại, quá khó nghe.

Triệu Tinh nói:

- Tôi không còn gì để nói đối với loại người đổi trắng thay đen như cô.

Sau đó hắn quay lại nhìn vào người thanh niên nói:

- Nói đi, mấy người muốn giải quyết chuyện này như thế nào?

Cô gái kia nói tiếp:

- Cậu phải công khai xin lỗi chúng tôi, sau đó phải đền bù tiền thuốc men, còn có thời gian mà chúng tôi đã tiêu tốn.

Triệu Tinh tỏ ra khinh thường, nói:

- Cô đừng mơ mộng đến mấy chuyện như thế, tôi nghĩ mấy người nên báo cảnh sát.

Thấy nói chuyện với Triệu Tinh không được, cô gái kia lập tức quay lại uy hiếp Trương Thiến:

- Trương Thiến, nếu không xử lý tốt chuyện này, cô cũng không thoát khỏi liên quan đâu.

Trương Thiến tức giận nói:

- Mấy chuyện này liên quan gì đến tôi, lần này mấy người định đi ức hiếp người khác nhưng không được, bị người ta ức hiếp lại, còn lôi tôi vào làm gì, sao không báo cảnh sát đi.

Người thanh niên này lập tức quát to với Trương Thiến:

- Cô đừng có mà nói lung tung.

Triệu Tinh nói:

- Lại trở nên ngang ngược rồi, không cho người khác nói chuyện, chỉ có mấy người là nói chuyện được hay sao.

Cô gái kia nói:

- Nếu không phải là do chúng tôi còn bận việc, chắc chắn chúng tôi sẽ báo cảnh sát, loại người đánh người vô cớ như cậu chắc chắn sẽ phải bồi thường tiền, đồng thời còn phải giam giữ tạm thời.

Trong đám người đứng xem, có người nêu ra ý kiến:

- Trông đứa bé khóc tội nghiệp chưa kìa, đánh người khác bị thương thì bồi thường cho người ta chút tiền cũng là chuyện bình thường, có thể tự thỏa thuận giữa hai bên thì nên giải quyết đi, đừng báo cảnh sát, gọi họ đến là phiền phức lắm đó, khi đó số tiền bồi thường cũng chưa chắc đã ít hơn được bao nhiêu.

Đối với đám người không hiểu đầu đuôi câu chuyện như thế này, Triệu Tinh cũng lười giải thích, hắn đã hiểu vì sao cô gái kia lại ôm đứa bé để đứng nói chuyện, đây là đang đóng vai kẻ yếu, tranh thủ được sự đồng tình của quần chúng. Hơn nữa người ta còn có can đảm đổi trắng thay đen, nên hắn và Trương Thiến không thể nào giải thích mọi chuyện được, vì thế hắn không thèm giải thích.

Hắn trực tiếp chỉ vào một căn nhà bên cạnh và nói với cô gái:

- Thấy không, bên kia có camera giám sát, báo cảnh sát đến điều tra thử là biết mọi chuyện thôi, không phải cô muốn nói gì là nói được đâu.

Cô gái kia cũng quay đầu lại nhìn, sau khi thấy chiếc camera kia, lập tức ngậm miệng, không nói được lời nào nữa.

Lúc này người tài xế kia nói chuyện với người thanh niên:

- Anh Hồ, tạm thời không thể giải quyết chuyện này một cách ổn thỏa được, đi khám bệnh cho đứa nhỏ quan trọng hơn. Chúng ta cứ chụp cái xe chuyển phát nhanh này lại, người này chạy không thoát được đâu, sau khi xong việc chúng ta lại tìm hắn cũng được. Hơn nữa chị nhà còn biết cô gái kia, nếu không tìm kiếm được hắn ta, chúng ta lại đi tìm cô gái.

Triệu Tinh đứng ở một bên khinh bỉ nói:

- Không cần tìm người khác đâu, cứ tìm đến tôi là được.

Nãy giờ người thanh niên này cố chịu đựng ấm ức đứng một chỗ không nói gì, nhưng trong lòng lại hi vọng có người anh em bạn bè nào của hắn ta đi ra trợ giúp cho hắn ta. Khi đó bọn họ có thể liên thủ với nhau, đánh cho đối phương một trận, tiếc là đến tận bây giờ mà vẫn chưa có người bạn nào đến giúp đỡ.

Lúc này hắn ta phát hiện ra cô vợ chanh chua của hắn ta cũng không thể nói lại được người ta, đang lúc hắn ta buồn bực kiếm một cái cớ để xuống thang, thì nghe được người tài xế đưa ra một ý kiến hay như vậy, trong lòng hắn ta thầm khen tên tài xế nhanh nhẹn. Hắn ta không quan tâm đến câu nói của Triệu Tinh, chỉ nền cô vợ của hắn ta, sau đó gật đầu với người tài xế:

- Cứ làm như vậy đi.

Thật ra hôm nay mấy người này đang định đi chơi, căn bản không phải đi xem bệnh cho đứa bé, mà đứa bé cũng không có bệnh gì hết.

Ở phía bên này, tên tài xế lập tức lấy điện thoại ra chụp lại biển số của chiếc xe chuyển phát nhanh, sau đó lại chụp Triệu Tinh và Trương Thiến.

Triệu Tinh không hề ngăn cản hành động của bọn họ, hắn chỉ lấy điện thoại ra, chụp chiếc xe xe Santana kia, sau đó tiếp tục chụp mấy người kia.

Khi người tài xế chụp ảnh thì Trương Thiến có quay mặt sang một bên nên không chụp được chính diện, còn Triệu Tinh căn bản không thèm quan tâm đến điều đó, hắn để cho người này chụp thoải mái.

Khi Triệu Tinh chụp mấy người kia thì bọn họ cũng không hề trốn tránh.

Ba người lập tức bỏ đi, sau khi đi đến bên cạnh chiếc Santana, người thanh niên này quay đầu lại nói với Triệu Tinh:

- Cậu cứ chờ xem, hãy đợi đấy.

Triệu Tinh khịt mũi coi thường:

- Đừng để tôi phải chờ quá lâu đấy, chúng ta sẽ gặp mặt thường xuyên.

Ngay khi ba người kia ôm đứa bé chui vào xe, Triệu Tinh tò mò hỏi Trương Thiến:

- Vì sao mấy người này lại cố tình nhắm vào cậu vậy?

Trương Thiến tức giận nói:

- Giữa chúng tôi có xảy ra kiện cáo, lúc trước hai nhà cãi nhau, bình thường đều không nói câu nào với nhau hết.

Nghe vậy, Triệu Tinh lập tức kêu to với tên thanh niên kia, lúc này hắn ta chưa có chui vào xe:

- Nghe đây, nếu sau này còn dám ức hiếp người bạn của tôi thì thôi sẽ đến nhà tính số với mấy người.

Bạn đang đọc Truyền Thừa Cùng Tiến Hóa (Dịch) của Gttnow
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NhiGia
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.