Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Truy tìm – Chương 2

Phiên bản Dịch · 1248 chữ

Hôm nay, tôi được mẹ dựng dậy sớm, nghe bảo cho tôi đi chơi thăm quan thành phố cùng anh,Phương Nhi và bạn anh ấy.

Mẹ tết tóc lệch cho tôi, chọn đồ áo cho tôi, chăm chút cho tôi từng chút làm tôi thấy hơi lạ. Hôm nay mẹ không thức tôi bắng cách đạp tôi xuống giường nữa, không mắng tôi là con heo lười nữa cũng không có trêu tôi nữa. Mẹ hôm nay thật dịu dàng và chu đáo, bất giác làm tôi thấy hơi sợ

- Mẹ hôm nay kì lắm àk nha…

- ừmm…trưa nay mẹ và ba con sẽ sang bên Anh giải quyết một số công việc bên công ty bên đó, chưa biết khi nào mới về thăm bọn con được

-vì chuyện này mà mẹ không thèm nói chuyện với con nãy giờ hả???

Mẹ cười hiền, ngồi xuống bên cạnh, khẽ đưa tay vuốt những sợi tóc mái còn vương trên trán giúp tôi

-Thì…mẹ sợ sẽ nhớ con mà

Tôi cảm động sà vào lòng mẹ, nhưng tuyệt nhiên với một đứa lưu manh như tôi thì không rơi ra một viên pha lê nào từ khóe mắt.

-Mẹ này!…mẹ chỉ luyện võ để được rắt chắc thân hình thôi thì phải, còn tâm hồn, ý nghĩ thì vẫn cứ mềm xèo. đâu phải là mẹ không về nữa đâu..

- Nhưng lần này có lẽ sẽ hơi lâu- Mẹ nói với một giong buồn thiu

Bỗng nhiên từ trong cái đầu óc đang âm u thì lóe lên một ánh sáng, tuy không sáng lắm nhưng dù sao cũng là một sáng kiến không tồi

-vậy mình chụp ảnh nhé…

-ừ ha. Con gái ai mà thông minh vậy ta …

-hahahah… quá khen , quá khen…con mà lị…hjhjhj

- xí, con chỉ được mỗi cái tự sướng là giỏi

vậy là hai mẹ con bắt đầu chụp ảnh hay còn gọi là tự sướng…hahahh


- MẸ…con không mặc cái váy này đâu…con mặc cái này nhé

- không được, con gái phải duyên dáng, dịu dàng, nết na…không nghe lời mẹ là ế đấy

- Không…anh ơi, giúp em với kìa – cãi nhau với mẹ không xong, tôi đành quay sang ông anh mình cầu cứu

Bắt được tín hiệu, anh phát ngay lập tức

- Mẹ thấy nó có bao giờ duyên dáng đâu mờ…

- Thì giờ mẹ giúp nó duyên đây nè

- Nó sẽ thấy bất tiện lắm đấy mẹ à…

-…

-…

- Vậy con mặc cái này mẹ nhé

-ừ, thì mày muốn mặc cái gì thì mặc xác mày…

- Hihihi…thank you – tôi chạy lại ôm mẹ, hôn mẹ một cái rõ kêu, rồi quay sang ông anh nháy mắt một cái

Chẳng phải dân gian vẫn có câu ”hai đấu một, không chột cũng què ” mà hahaha


Tôi bước ra xe cùng anh tôi. Cả bọn nhìn tôi ngây người

- phong cách xìteen – Thiên vũ nói với tôi một câu đồng thời giơ ngón cái lên biệu thị

Tôi ngượng ngiụ cúi đầu. Hôm nay tôi chỉ để mỗi mái tóc tết lệch là mẹ tôi làm còn toàn bộ do tôi tự phối. Một chiếc áo cánh dơi lệch vai màu thiên thanh cùng một quần bò xù hơi rộng dài quá đầu gối kết hợp với đôi dày thể thao màu đen bằng vải cá tính, trên đầu là một chiếc mũ lưỡi trai che khuất phần trán cùng phần tóc mái màu hạt dẻ chạm đến hàng lông mi dài và uốn cong như lá liễu

Tôi đang phổng mũi, tư sướng thì mội giọng nói vang lên cuốn phăng tất cả :

- Các cậu ngắm đủ chưa, có muốn đi nữa không vậy???

- Hỏi vầy mà cũng hỏi, cậu đang ra lệnh hay nhắc nhở vậy??? – tôi lẩm bẩm khi thấy cả bọn ngoan ngoãn nghe lời

Tên kia đột nhiên quay ngoắt lại quắc mắt nhìn tôi

- Cậu vừa nói gì vậy??

-SAO CẬU THÍNH QUÁ VẬY??? -nói xong tôi chui tọt vào xe để hắn ta đứng trân trân một chỗ

”mới sớm ngày ra, chim hót ríu rít, mà tự nhiên gặp phải một tên trốn trại, thật tức muốn chết mà”


Bọn tôi đi chợ, siêu thị, biển ,…. đi đến tối mịt, cả bọn quết định đi tản bộ trong công viên át mẻ :

- Ôi, ôi … nghỉ một lát nhé…mấy người đi tản bộ hay thi xem ai chân dài hơn vậy – tôi ngồi xuông 1 băng nghế rên lên, họ thì đi thong thả, còn tôi thì như tập thể dục vậy

- Mà chúng ta đi nãy giờ sao không thấy quán kem nào vậy nhỉ- tôi tiếp tục than

Cả bọn quay lại nhìn tôi, nhíu mày, nhưng cũng chỉ vài giây sau họ cũng bước lại ghế và cùng ngồi xuống.

-A – Phương Nhi đột nhiên kêu lên

Lập tức anh tôi chạy lại

-Em sao vậy, đau ở đâu hả??? – anh nhìn xung quanh khắp người Nhi

- hìhìhìh…xin lỗi làm anh lo không công rồi…em mới nhớ ra ở gần đây có chỗ bán kem, để em lại đó mua…

- anh đi cùng em

-không cần đâu, anh cứ ngồi nghỉ ,em đi một lát rồi về, em tính chạy một lát cho dãn cốt ấy mà…

- vậy cẩn thận nhé

- vâng

vậy là Phương Nhi chạy vụt đi. hôm nay cô ấy bận một chiếc áo phông hồng, một chiếc quần đùi cùng đôi dày thể thao hiện đại, mái tóc xoăn bồng bềnh xinh xắn ôm khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu, đôi mắt tròn trong sáng, mũi dài thanh tú, đôi môi mọng nước, thân hình thì khỏe khoắn , nhỏ nhắn nhưng cúng rán chắc. Thảo nào mà anh tôi lại mê như điếu đổ, anh ấy nhìn đến khi cô ấy đi khuất mới bước lại ghế ngồi

- Anh không cần phải như thế chứ??? – tôi hỏi anh

- Thư thế là thế nào??? – anh nói lại

-còn như thế nào nữa. Để những kẻ Ế như em phải thầm ngưỡng mộ chứ còn gì nữa ….- tôi cố kéo dài và nhấn mạnh từ ”Ế”

- thì … hìhìhì…hìhìhì

- anh bệnh hay sao cười hoài vậy???

Thấy bạn mình không đủ sức chống đớ ,, tùng lâm ra tay cứu bạn

- Hoàng Ngọc nè… cậu đi tản bộ kiểu gì mà cứ kêu nghỉ hoài vậy…??

- Ôi giời, cậu còn nói nữa…đi với các cậu còn mệt hơn cả lúc tớ bị bọn đại ca giang hồ đó truy đuổi , các cậu đi một bước còn tớ phải chạy đến vài ba bước mới đuổi kip…

Thế là cả bọn được phen phá ra cười

ngồi nói chuyện phiếm gần như 30 phút rồi mà chưa thấy Nhi về. Miệng tôi sắp khô hết cả rồi bèn kêu anh

- Anh Hoàng Nam, chị dâu sao đi hoài vậy, anh gọi hỏi coi???

cả bọn quay lại nhin Hoàng Nam. Mặt anh tái nhợt,trắng bệch, tay run runcầm chiếc điện thoại. Cảnh Phong liền đi đến gần, lay anh hỏi:

- Hoàng Nam. cậu sao vậy, đã gọi cho Phương Nhi chưa, cậu ấy sao rồi, sao đi lâu quá vậy??

- Cô ấy… bị bắt cóc

Bạn đang đọc Truy tìm của Trần Thị Lý
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.