Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ăn thịt chuột

Tiểu thuyết gốc · 1548 chữ

Đối với người bình thường, thịt chuột chứa rất nhiều vi khuẩn độc hại và ẩn chứa nhiều loại mầm bệnh. Chính vì vậy, người dân rất ít ăn thịt chuột.

Tuy nhiên đối với những người ăn được, thịt chuột là một loại thịt cực kỳ thơm ngon. Vị của nó khác biệt so với các loại thịt heo, bò…

Nắm từng tảng thịt bê bết máu của Đại Thử, hắn nhanh chóng lột bỏ lớp da và nội tạng đi. Mặc dù con chuột này đã bước một chân vào hàng ngũ tu tiên, nhưng Trần Thiên vẫn còn một chút oe ngại khi ăn thịt của nó.

Tức nhiên, hắn càng không thể nào ăn sống từng tảng thịt này được.

Vì vậy, hắn quyết định đem đi nướng. Trong số các món được chế biến từ thịt chuột, món nướng được xem là món ngon nhất.

Sau khi đã nhóm lửa thành công, hắn dùng từng ngọn cây nhọn đâm vào từng mảng thịt chuột.

Rất nhanh chóng, năm xiên thịt chuột đã được hình thành.

Nhìn từng xiên thịt này, hắn nói thầm:

- Mặc dù không biết con chuột này thuộc tu vi gì ở thế giới này, nhưng mình dám chắc một điều rằng “nó đã cấp độ 6 thì thịt của nó không còn là một loại thịt bình thường nữa”.

Lần trước khi nướng thịt của Dạ Lang, hắn dùng lửa than bình thường để nướng. Vì vậy, thịt của nó rất lâu chín. Điều này làm cho hắn tiêu tốn rất nhiều thời gian.

Khi đó, Dạ Lang mới chỉ cấp độ 3.

Hiện tại, Đại Thử đã cấp độ 6. Nó hơn Dạ Lang tới 3 cấp. Điều này đồng nghĩa với việc thịt của con chuột này khó chín hơn so với thịt của chó sói.

Nếu như nướng trên lửa than bình thường, thì độ nóng sẽ không đủ.

Vì vậy, Trần Thiên quyết định đặt chúng lên bếp lửa đang cháy hừng hực kia và bắt đầu quay (nướng theo kiểu quay tròn).

Tuy rằng nướng bằng cách này thì thịt sẽ chín nhanh hơn, nhưng theo đó nó cũng sẽ bị cháy và giảm đi hương vị.

Lúc này, hắn vẫn ở trạng thái Khai Môn. Chính vì vậy, tốc độ quay các xiên thịt của hắn cực kỳ nhanh.

Cơ hồ trong một giây, cái xiên thịt đã được quay tròn bảy bảy bốn mươi chín vòng.

Thời gian nhanh chóng trôi đi. Đã ba mươi phút trôi qua, nhưng Trần Thiên vẫn chưa thấy xiên thịt có dấu hiệu chín.

Do bị lửa ngọn đốt trong thời gian dài, nên lớp thịt bên ngoài của chúng đã đen thui. Tuy rằng như vậy, nhưng tầng thịt bên trong của chúng nó chỉ hơi xoăn lại và nhỏ từng giọt máu xuống.

- Xèo ~xèo~ xèo!

Những âm thanh giống như đang trêu đùa trước sự nỗ lực của Trần Thiên.

Tuy răng như vậy, nhưng tốc độ quay của hắn vẫn không hề giảm.

Một giờ trôi qua. Xiên thịt bắt đầu bốc lên mùi thơm. Những giọt máu đỏ tươi rỉ chậm dần lại. Tức khắc, màu sắc của chúng biến đổi và biến thành những giọt mỡ vàng óng.

Sau hơn bốn giờ ngồi quay như một kẻ khù khờ, thịt chuột cũng chín. Mùi hương thơm phức bốc lên nồng nặc khắp bốn phía.

Ngửi được mùi thơm này, tay của hắn cũng dừng việc quay tròn lại.

Trần Thiên cầm một xiên thịt lên ngắm ngắm và nhìn nhìn.

Lúc này, từng tảng thịt chuột chả khác gì từng cục than đen xì. Nước mỡ của chúng từ bên trong ứa ra làm cho “cục than này” bóng loãn.

Thấy vậy, hắn thọc tay vào túi quần và lấy ra một con dao nhỏ. Con dao này là vật phòng thân luôn luôn được chủ nhân của thể xác này mang theo.

Vì cảm thấy không bị vướng bận gì, nên Trần Thiên quyết định không bỏ nó vào trong “hành trang”.

Nắm con dao này trên tay, hắn dùng nó lần lượt gạt đi từng lớp thịt cháy đen xì của từng xiên thịt.

- Rẹt ~rẹt~ rẹt ~rẹt!

Rất nhanh chóng, từng vùng thịt có màu nâu vàng bắt đầu lộ diện.

Lại 15 phút nữa trôi qua. Lúc này, Trần Thiên cũng đã cạo xong lớp đen của xiên thịt cuối cùng.

Cầm một xiên thịt thơm phức lên, ánh mắt của hắn lại một lần nữa nhìn vào trái tim của mình.

“Sinh mệnh: 580/1000”.

“Thể lực: 154/530”.

Nhìn thấy vậy, Trần Thiên tính nhẩm:

- Sau khi giết con chuột xong, mình cũng lên được cấp 4. Theo đó, mỗi chỉ số của mình sẽ được cộng 2 điểm tiềm năng. Sinh mệnh và thể lực cực thịnh của mình không sai. Chúng nó đều đã được cộng 2 điểm tiềm năng.

- Về sinh mệnh còn lại, mình bị hao hụt khoảng gần 100 giọt so với lúc trước. Có lẽ khoảng cách này là do hai vết thương đang bị lửa thiêu đốt gây ra.

- Nhắc mới nhớ! Sao từ này đến giờ mình không còn cảm thấy bị thiêu đốt nữa nhỉ?

Nghĩ vậy, hắn cúi mặt xuống nhìn vào bàn chân của mình. Lúc này, bàn chân của hắn chỉ còn lại hai vết rách do con kiến vàng cắn. Ở trên miệng của vết thương, những ngọn lửa đã tiêu biến từ lúc nào không hay.

- Ồ! Ngọn lửa đã đi tới giới hạn và tắt đi. Theo đó, sinh mệnh của mình mới không còn bị hao hụt.

Trần Thiên lại rơi vào trầm tư:

- Thể lực của mình hiện đang còn 154 giọt. Nếu trừ đi 2 điểm tiềm năng vừa được cộng vào, thì nó chỉ còn 144 giọt. Lần kiểm tra gần nhất, thể lực của mình còn 324 giọt. Như vậy, khoảng cách chênh lệch sẽ là 180 giọt thể lực.

- Kể từ lúc dị tượng xuất hiện cho tới giờ, khoảng thời gian này đã qua hơn bốn giờ. Mỗi giờ sẽ có sáu mươi phút. Như vậy, bốn giờ thì sẽ hai trăm bốn mươi phút.

- Nếu cộng thêm ba mươi phút nữa, thì khoảng thời gian này tầm hai trăm bảy mươi phút. Để duy trì trạng thái Khai Môn cấp 3, mình sẽ tiêu hao 2 giọt thể lực với mỗi ba phút. Như vậy trong hai trăm bảy mươi phút kia, mình sẽ có 90 lần bị rút thể lực.

- Không sai! Mình thật sự đã bị giảm 180 giọt thể lực. Nhưng tốc độ thiêu đốt sinh mệnh do ngọn lửa ở trên hai vết thương gây ra cũng cực kỳ nhanh. Oe rằng cùng với mốc thời gian này, chúng nó thậm chí còn gây tổn thất nhiều sinh mệnh hơn so với 180 giọt thể lực mà mình đã mất đi.

- Nhưng hiện tại, sinh mệnh của mình chỉ bị rút gần 100 giọt.

- Để giải thích cho việc này, mình nghĩ một phần là do tốc độ hồi phục sinh mệnh của bản thân gây ra. Và phần còn lại chính là ngọn lửa này đã yếu dần và tiêu biến trước khoảng thời gian hai trăm bảy mươi phút này.

- Đúng vậy! Dựa theo suy luận trên, kết luận này là hoàn toàn chính xác.

Sau khi đã suy nghĩ thấu đáo, hắn mới đưa xiên thịt chuột vào mồm và bắt đầu cắn nuốt.

- Ực ~ ực!

Chẳng mấy chốc, một xiên thịt chuột đã bị hắn xử đẹp.

Lúc này, Trần Thiên cảm thấy bụng của mình cực kỳ no. Sự no ở đây không phải là do ăn nhiều thịt gây ra, mà là do năng lượng ẩn chứa trong thịt chuột.

Trần Thiên dùng tay xoa xoa cái bụng chứa đầy năng lượng của mình và bắt đầu sử dụng Dẫn Linh Quyết để luyện hóa chúng nó.

- Thoải mái!

Đó là tất cả cảm giác mà hắn nhận được khi luyện hóa năng lượng.

Năng lượng ở trong bụng giảm dần đi, sinh mệnh và thể lực của hắn theo đó cũng dần dần hồi phục.

Sau một hồi tiêu hóa năng lượng, Trần Thiên cảm thấy tràn trề sức mạnh trở lại. Ánh mắt của hắn lại lần nữa nhìn vào trái tim của mình.

“Sinh mệnh: 1000/1000”.

“Thể lực: 530/530”.

- Phù! Mình đã quay về trạng thái cực thịnh.

Nghĩ tới bản thân còn 10 điểm tiềm năng chưa cộng và một lần kiểm tra kỹ năng, khé môi của hắn bất giác nở một nụ cười.

- Hệ thống hiện!

Theo ý niệm này được đưa ra, bảng hệ thống lập tức xuất hiện trước mặt của Trần Thiên.

Thấy vậy, bàn tay ý niệm của hắn liền di chuyển tới ô “thuộc tính” và nhấn nhấn.

“Thông tin người được chọn”

“Tên: Trần Thiên”

“Cấp độ: 4”

“Điểm kinh nghiệm để lên cấp độ tiếp theo: 22/800 exp”

“Tuổi: 25”

“Thọ nguyên: 100 tuổi”

“Xuất thân: Ăn mày”

“Quan hệ huyết thống: ???”

“Tông môn: Thanh Phong Môn”

“Chức vị: Đệ tử ngoại môn”

“Cảnh giới tu tiên: Luyện Khí tầng 1”

“Linh căn: Phàm phẩm”

“Hão hữu: 0”.

Bạn đang đọc Truy Tiên 1 sáng tác bởi lauren
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lauren
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.