Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghi vấn

Tiểu thuyết gốc · 1609 chữ

- Sự trợ giúp lớn nhất mà hệ thống đem lại cho chủ nhân là phần “Thách Thức”.

Nghe tiểu yêu tinh nói vậy, Trần Thiên lập tức điều khiển bàn tay ý niệm nhấn vào ô “Thách Thức”.

Chớp mắt một cái, phần trung tâm của cái bảng lập tức biến đổi. Một dòng chữ đỏ lòm hiện ra.

“Thách thức hiện đang được cập nhật theo thông tin mà người được chọn biết được”.

Trần Thiên nheo mắt nhìn tiểu yêu tinh. Khả Ái chớp chớp mắt nhìn Trần Thiên. Bốn mắt nhìn chằm chằm vào nhau.

- Đây là sự giúp đỡ lớn nhất mà ngươi nói ?

Bị chủ nhân hỏi, Khả Ái nở một nụ cười đầy tự tin. Tay thì gãi gãi đầu, miệng thì nói:

- À..à.. chắc có sự nhầm lẫn gì đó. Có lẽ do chủ nhân tiếp xúc với thế giới này còn chưa lâu nên hệ thống chưa kịp cập nhật.

Sau khi nghe giải thích, Trần Thiên cũng lười quan tâm đến điều này. Hắn nhích bàn tay ý niệm của mình đến ô “Hành Trang”.

Ngay lập tức, một cái bảng có chi chít các ô vuông nhỏ hiện lên. Nhìn vào các ô vuông này, hắn lập tức thấy được một vật hình tròn khá giống với Ích Cốc Đan ở thế giới thật.

Ở góc phải bên dưới có một dòng chữ.

“Sức chứa: 4/100 đơn vị”.

Thấy vậy, hắn liền di chuyển chuột đến vị trí của viên đan này và nhấn vào.

Vừa nhấn xong, một dãy chữ lập tức xuất hiện bên cạnh viên đan này.

“Ích Cốc Đan”

“Lấy ra”

“Số lượng: 4”

“Tác dụng: Bổ sung chất dinh dưỡng. Người dùng đan này sẽ không cảm thấy đói và khát trong bảy ngày”.

“Đơn vị: 1”.

Trần Thiên nhấn vào chữ “Lấy ra”. Vào lúc này, một dòng chữ kèm với một ô vuông có màu lam hiện lên.

Dòng chữ này ghi là “Nhập số lượng mà ngươi muốn lấy ra”.

Thấy vậy, hắn thử điều khiển bàn tay ý niệm tới vị trí của ô vuông có màu lam và nhấn vào.

Đúng như hắn nghĩ, một dãy số từ số 0 đến 9 lập tức xuất hiện. Ngoài ra, hai ô vuông nhỏ chứa dòng chữ “Đồng ý” và “Hủy bỏ” xuất hiện ở bên cạnh.

Hắn thử nhấn vào số 1. Ngay lập tức, ô vuông có màu lam hiện lên số 1.

Thấy thế, Trần Thiên nhấn vào ô “Đồng ý”.

Tức khắc, một viên Ích Cốc Đan xuất hiện ở trên tay của hắn.

Nhìn ngắm viên đan dược ở trên tay, hắn thầm nghĩ:

- Đúng như những gì mình nghĩ. Đây là cách để lấy viên đan này ra.

- À mà làm sao để bỏ vào lại nhỉ ?

Nghĩ như vậy, hắn quay sang tiểu yêu tinh và hỏi:

- Bây giờ, ta muốn bỏ viên đan này lại vào hành trang thì làm như thế nào ?

Nghe chủ nhân hỏi, Khả Ái nhanh chóng đáp:

- Chủ nhân chỉ cần nghĩ bỏ viên đan dược này vào hành trang là được.

Lời của tiểu yêu tinh vừa dứt, Trần Thiên liền làm theo.

Ngay tức khắc, viên đan dược ở trên tay lập tức biến mất.

Ánh mắt của hắn di chuyển lên bảng hệ thống.

Sức chứa từ 3 đơn vị liền thay đổi thành 4 đơn vị. Hắn dùng bàn tay ý niệm nhấn vào Ích Cốc Đan để xem số lượng.

- Không sai! Số lượng như cũ.

- Có hành trang này, mình không cần lo nghĩ về nhẫn trữ vật nữa rồi.

Hắn đang nghĩ thì chợt nghe được giọng đầy mỏi mệt của tiểu yêu tinh.

- Quên nói cho chủ nhân biết một điều. Ngoài chủ nhân và nô tì, không một ai khác có thể thấy được bảng hệ thống này.

- Vậy nên khi trở lại thế giới thực, chủ nhân thầm nghĩ “hệ thống mở” thì nó sẽ lập tức xuất hiện trước mặt của người. Còn đóng bảng hệ thống, chủ nhân chỉ cần nghĩ “hệ thống đóng” là được.

- Bây giờ nô tì buồn ngủ quá. Nô tì đi ngủ đây.

Dứt lời, Khả Ái bước từng bước một đi về phía xa.

Thấy vậy, Trần Thiên nhớ tới một điều cực kỳ quan trọng. Hắn lập tức hét lên:

- Làm cách nào để ngươi có thể phục ký ức ?

Giọng của Khả Ái từ phương xa truyền lại:

- Cấp độ của chủ nhân càng cao thì phong ấn càng được nới lỏng. Theo đó, ký ức của nô tì cũng sẽ phục hồi từ từ.

Khi tiếng của tiểu yêu tinh vừa dứt, cả không gian tối đen này chỉ còn mỗi ánh sáng phát ra từ cơ thể của Trần Thiên.

Thấy tiểu yêu tinh đã đi ngủ, Trần Thiên lại ngước lên nhìn bảng hệ thống.

Lúc nãy, hắn còn chưa kịp xem ô “Trang bị”. Bây giờ, hắn liền điều khiển bàn tay ý niệm và nhấn nhấn.

Ngay lập tức, ô chứa chữ “Trang bị” được hắn mở ra.

Ba ô trống chứa hình ảnh quần áo mà hắn đang mặc hiện lên.

Thấy vậy, hắn liền nhấn vào ô chứa cái áo. Các dòng chữ hiện lên.

“Áo đệ tử ngoại môn của Thanh Phong Môn”.

“Phòng thủ: 0”.

“Tác dụng: Áo co giãn, thích hợp với mọi hình dáng”.

“Độ bền: 5”.

“Ghi chú: Độ bền càng thấp thì chất lượng thuộc tính của áo sẽ càng thấp. Khi độ bền về 0, áo này sẽ biến mất”.

Sau khi thấy được ô chứa cái ao này không có gì hấp dẫn, hắn cũng lười đi xem hai ô còn lại.

Nhận thấy cái bảng này không còn điều gì để bản thân khám phá, Trần Thiên thầm nghĩ “hệ thống đóng”.

Vừa nghĩ xong, bảng hệ thống đang ở trước mặt của hắn lập tức tan biến.

Trần Thiên lại một lần nữa cúi đầu xuống và nhìn vào trái tim của mình.

- Sinh mệnh: 30/100.

- Thể lực: 40/100.

Hắn nói thầm:

- Thật tốt. Mình đã để trạng thái Khai Môn từ nãy đến giỡ mà chỉ tiêu tốn có 9 giọt thể lực. Có điểm này, mình sẽ không lo sợ về vấn đề hết thời gian của các cánh cổng trong Bát Môn nữa.

- Khắc xuất!

Hắn vừa nghĩ đến hai từ này thì ngay lập tức bản thân đã xuất hiện ở thế giới bên ngoài.

Phát hiện bản thân vẫn ở trong cái hố, Trần Thiên cũng lười quan tâm. Bây giờ, hắn cảm thấy cực kỳ mệt mỏi.

Ánh mắt của hắn nhìn vào trái tim.

- Sinh mệnh: 30/100.

- Thể lực 40/100.

Thấy vậy, hắn thở dài một cái và nói nhỏ:

- Haizz! Tiểu yêu tinh chết tiệc.

Bỗng nhiên, Trần Thiên cảm thấy có một điều gì đó không đúng.

Ánh mắt của hắn lại một lần nữa nhìn vào trái tim.

- Sinh mệnh: 30/100.

- Thể lực: 40/100.

Hắn thầm hô “không đúng” và nghĩ:

- Lúc nãy ở bên trong không gian não, mình đang ở trạng thái Khai Môn nhưng chỉ số sinh mệnh và thể lực của mình cũng giống vậy.

- Bây giờ, mình đã đóng lại trạng thái này. Vì sao sinh mệnh và thể lực của mình vẫn không giảm ?

- Theo như mô tả của hệ thống, trạng thái Khai Môn của mình sẽ nhân ba tất cả các thuộc tính. Vì sao bây giờ lại xảy ra biến cố này ?

Sau một hồi suy nghĩ, Trần Thiên không tìm kiếm được câu trả lời. Vì vậy, hắn quyết định bật Khai Môn để kiểm nghiệm.

- Khai!

Ngay lập tức, hư ảnh con khỉ màu trắng nhanh chóng bao bọc cơ thể của hắn.

Cùng lúc đó, mắt của hắn vẫn luôn theo dõi động tĩnh ở trong tim.

Khi trạng thái Khai Môn vừa bật, các con số ở trong trái tim của hắn nhanh chóng biến đổi.

Mãi tới khi hư ảnh con khỉ hoàn toàn thành hình, các con số này mới dừng lại.

Theo dõi tới đây, sắc mặt của Trần Thiên bỗng hiện lên nét hưng phấn.

- Sinh mệnh: 90/300.

- Thể lực: 120/300.

Trần Thiên đọc thầm các con số này.

- Không sai! Mình bật Khai Môn thì các chỉ số này đã nhân ba.

Bấy giờ, những nghi vấn khác lại xuất hiện ở trong đầu hắn.

- Vậy vì sao ở trong không gian não, mình lại không thể tăng được thuộc tính khi bật Khai Môn ?

- Cứ cho không gian này là hư ảo đi. Nhưng vì sao máu của mình vẫn bị mất đi khi bị tiểu yêu tinh cắn ?

- Nếu như Khai Môn không có tác dụng. Vậy tại sao thể lực của mình lại bị hao hụt ?

Liên tục là những câu hỏi xuất hiện, nhưng hắn lại không có được lời giải nào.

- Thôi! Đợi tiểu yêu tinh tỉnh lại, mình sẽ hỏi con bé sau vậy.

Nghĩ vậy, hắn dẹp bỏ tất cả suy nghĩ và đóng trạng thái Khai Môn lại.

Nằm dưới mặt đất, hắn mở mắt ra nhìn ngắm bầu trời đêm qua cái miệng hố. Từng cơn gió nhẹ nhàng bay phấp phới tới.

Tức nhiên vì còn nằm ở trong cái hố, nên hắn chả thể nào cảm nhận được.

- Gần nữa năm nữa, cuộc quyết chiến sinh tử của mình sẽ diễn ra.

- Tiên! Huynh nhất định sẽ tìm thấy muội.

Sau khi nói thầm, hắn nhanh chóng chìm vào trong giấc ngủ.

Bạn đang đọc Truy Tiên 1 sáng tác bởi lauren
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lauren
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.