Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xác minh

Phiên bản Dịch · 1098 chữ

Đầu năm nay, muốn một nguồn thịt tươi mới, thợ săn là một kênh không tồi.

Hơn nữa ở trong mắt quản sự, Lý Nguyên này cũng là ngoan nhân, buổi sáng săn lợn rừng, chạng vạng là có thể đưa tới, hơn nữa trên người lợn rừng cũng không có nhiều thương tích, rất phù hợp với yêu cầu của tửu lâu.

“Lần sau có con mồi lại đưa tới chỗ chúng ta, chỉ cần còn tươi, tiền không thiếu.” Quản sự cười nói.

Lý Nguyên trả lời: “Đều là khách hàng cũ, nhất định giữ tươi mới.”

Dứt lời, hắn lại vẫy vẫy tay với Điền Bảo, nói: “A Bảo, lại đây.”

Điền Bảo cúi đầu, rụt rè chạy tới.

Lý Nguyên vỗ vỗ vai y nói: “Gọi Ô thúc.”

Điền Bảo vội nói: “Chào Ô thúc.”

Quản sự gật gật đầu với y, nói: “Phải học tập Nguyên ca của ngươi, trước kia Nguyên ca lúc nào cũng đưa tới hươu bào thỏ rừng gà rừng, lần này lại biến thành lợn rừng, hậu sinh khả úy a…”

Trong mắt Điền Bảo tràn đầy sùng bái, kích động nói: “Ca là người lợi hại nhất trong thôn.”

Lý Nguyên mỉm cười nói Ô thúc: “Đừng nghe y nói bừa, ta chỉ được cái đi săn thôi.

A Bảo là người cùng thôn phường với ta, có đôi khi nếu ta không tới được thì sẽ bảo y tới.”

“Chuyện nhỏ, ta nhớ kỹ y.” Quản sự nhìn Lý Nguyên mỉm cười.

Lý Nguyên cảm nhận được ngân lượng trong túi.

Lúc vẫn còn Hùng ca và Tiền gia, hắn chỉ săn hươu bào.

Bây giờ, hắn có thể săn lợn rừng và gấu đen mà không cần kiềm chế.

Trọng lượng này đã khác xưa, giá cả tự nhiên cũng khác.

Hôm nay chỉ thử nước thôi.

Đây là một con lợn rừng cái, Ô quản sự cũng không cân, đánh giá là chưa tới ba trăm cân đã cho Lý Nguyên 30 lượng bạc, trong đó có hai cái tiểu nguyên bảo 10 lượng, 5 miếng bạc vụn một lượng, còn có 50 đồng tiền lớn.

Lý Nguyên ném cho Điền Bảo hai đồng tiền lớn.

Điền Bảo vội vàng nhận, sau khi nhận, hơi kinh ngạc nói: “Ca, sao lại cho tiền? Lợn rừng là do ca săn, ca còn dạy ta, ta……”

Lý Nguyên nhìn thoáng qua y nói: “Cầm đi, ngươi về thôn phường trước, ta sẽ tự trở về sau.”

“Được rồi, ca.” Điền Bảo đẩy xe nhỏ trở về đường cũ.

Mà Lý Nguyên thì là thoáng chờ đợi, lại một lần nữa quay về quán rượu Hành Vu.

“Ai, Nguyên ca nhi, còn chưa đi sao?” Một tiểu nhị của đầu bếp phía sau tửu lâu chào hỏi hắn.

Lý Nguyên mỉm cười nói: “Ô thúc đâu?”

“Để ta đi gọi.” Tiểu nhị chạy đi.

Lần này y đi, đi rất lâu.

Lý Nguyên cũng không vội, cứ kiên nhẫn chờ như vậy.

Ước chừng sau hai nén nhang, Ô quản sự mới vội vàng đến, hỏi: “Nguyên ca nhi, ngươi có việc tìm ta?”

Lý Nguyên cười nói: “Đây không phải là thấy trời sắp tối sao, trong túi lại có tiền, nên muốn mời Ô thúc uống chén rượu.”

“Tiểu tử ngươi……” Ô quản sự cười nói: “Là có việc gì sao?”

Lý Nguyên nói: “Có thể có gì? Luôn làm phiền Ô thúc, đến giờ cơm còn không nỡ bỏ tiền, vậy không phải là không trượng nghĩa sao? Lý Nguyên ta không phải là người như vậy.”

“Thợ săn các ngươi kiếm chút tiền cũng không dễ, đều là liều mạng ở trong núi.” Ô quản sự cảm khái.

Lý Nguyên chợt nói: “Đi Thiên Hương Lâu, được không?”

Ô quản sự:…

Cho rằng tiểu tử ngươi muốn làm có lệ với ta, không nghĩ tới lại muốn mời ta đi Thiên Hương lâu?

Thiên Hương lâu, là câu lan trong huyện Sơn Bảo, là địa phương người nghèo phải dừng bước, Ô quản sự muốn đi nơi đó một lần, nhưng cũng phải quyết tâm lắm mới có thể đi.

Nếu vậy thì…

Ô quản sự chuyển đề tài, nói: “Nguyên ca nhi có thành ý như vậy, ta từ chối cũng không tốt. Nhưng lúc này là thời gian tửu lâu bận rộn, chờ giờ Hợi rồi đi, được không?”

“Được.” Lý Nguyên cười nói: “Vậy lát nữa ta quay lại.”

Ô quản sự xoay người vội vàng đi, Lý Nguyên cũng tạm thời rời khỏi quán rượu Hành Vu.

Hôm nay hắn phải biết rõ chuyện của Huyết Đao Môn, sau đó lập tức đưa ra quyết định.

Sau khi ăn xong bát cơm chiên ở đầu đường, Lý Nguyên chờ bên cạnh quán rượu Hành Vu, đồng thời lẳng lặng nhìn khách nhân trong tửu lâu người đến người đi.

“0~1”, “1~2”, “2~3” đều có…

Đột nhiên, một “39~40” chiếm lĩnh tầm nhìn của Lý Nguyên.

Ánh mắt hắn thoáng nhìn, thấy được trường đao tinh xảo bên hông đối phương, rồi hắn liền xoay lại thu hồi tầm mắt để tránh rước lấy phiền toái không cần thiết.

Binh khí, độ thuần thục của kỹ năng, cảnh giới, đều ảnh hưởng đến thực lực tổng hợp.

Nếu hắn đổi một cây cung tốt hơn, chắc là có thể mạnh hơn vài phần.

Trong gió lạnh, hắn lẳng lặng chờ đợi.

Sáng nay trước khi ra ngoài đã nói qua với Diêm tỷ, nàng cũng sẽ không quá lo lắng.

Tuy nhiên, việc chuyển nhà phải được giải quyết càng sớm càng tốt.

Chỉ có ở Ngân Khê này, trị an mới thật sự tốt.

Chỉ chốc lát sau, Ô quản sự đi ra.

Hai người đi đường một lát, tới Thiên Hương lâu.

Lần đầu lạ, lần hai quen, Lý Nguyên trực tiếp điểm bài Vân Nương.

Vận khí của hắn không tồi, Vân Nương vừa mới tiếp xong một vị khách không bao lâu, vốn định đợi thêm một lát nữa, nhưng lúc đứng ở lầu cao cách rèm nhìn thấy thiếu niên dưới lầu, Vân Nương vội vàng sửa sang lại trang điểm rồi xuống.

Cô nương bên cạnh vừa nhìn liền hiểu được điều gì, vì thế lục tục lại gần nhìn.

Thấy trong phòng khách có một thiếu niên đang đứng, tướng mạo không có gì đặc biệt, nhưng cũng không xấu. Quan trọng hơn là có vài phần trầm ổn tĩnh khí và khí lực uy vũ.

Các cô nương cười hì hì.

Bạn đang đọc Trường Sinh: Khởi Đầu Là Thợ Săn (Dịch) của Thị Đào Hoa Tô Nha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi H.vân_hy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 790

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.