Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hỏi chuyện chốn câu lan

Phiên bản Dịch · 1027 chữ

Điền Bảo nói: “Nguyên ca, tiền ta không cần … Ta, ta……”

Thiếu niên này ấp úng vài tiếng, nói: “Ta chỉ muốn lăn lộn với ca.”

Lý Nguyên vỗ vỗ vai y, nói: “Cải thiện cuộc sống tốt hơn nhiều so với lăn lộn.”

“Nguyên ca, vậy đệ… đệ…” Điền Bảo lắp bắp nói vài câu, cuối cùng vẫn không nói “Vậy đệ và ca sống cùng nhau” ra khỏi miệng.

Y cũng không phải đàn bà, Nguyên ca làm sao nuôi y? Dựa vào cái gì nuôi y?

Điền Bảo cung kính nói: “Dạ, Nguyên ca.”

Lập tức, đoàn người lại áp giải Mã lão đầu trở về trên đường cũ.

Còn Lý Nguyên vẫn ở lại đó.

Lúc này, hắn nhìn như bình tĩnh, nhưng trong lòng lại hơi hoảng.

Những gì mà Thái Trạch nói vẫn còn văng vẳng trong đầu hắn…

Cái gì gọi là chủ bạc đã chết, bây giờ là hai nhà một môn đang duy trì trật tự huyện Sơn Bảo?

Cái gì gọi là giết người không ai quản, lặng lẽ thịt người ta là được?

Thế đạo này……

Không được, phải tìm hiểu.

Nhìn phường chúng rời đi, Lý Nguyên nhắm mắt lại suy nghĩ, lại hít sâu một hơi, xoay người và lại lần nữa gõ cửa nha môn.

Thấy không ai trả lời, hắn do dự đi qua đi lại vài bước, lại khẽ cắn môi, một lần nữa cầm lấy dùi trống, hai tay vung lên mà gõ trống “thùng thùng thùng…”.

Một lúc sau, cửa mới mở ra.

Nha dịch đi ra vẫn là Thái Trạch.

Thái Trạch mặt đầy không kiên nhẫn, đang muốn quát lớn, nhưng nhìn thấy là Lý Nguyên lại chậm rãi hỏi: “Lý huynh đệ còn có chuyện gì?”

Lý Nguyên ôm quyền, khách khí cười nói: “Đây không phải là thấy sắp trưa rồi sao, muốn ăn bữa cơm rau dưa với Thái huynh … Ta và Thái huynh vừa gặp đã quen, nên uống cạn một chén lớn.”

Thái Trạch cũng cười cười, y đánh giá Lý Nguyên vài lần, nhìn cây thiết cung sau lưng hắn, hỏi: “Lý huynh đệ là người bản địa huyện Sơn Bảo sao?”

Lý Nguyên cười nói: “Là người địa phương, nguyên bản còn ở trong huyện, ba năm trước dọn đến phường Tiểu Mặc, từ đó đến nay vẫn luôn đi săn.”

“Thợ săn…… chuẩn săn chứng, huyện lệnh cũng không phát mấy tờ, trong đó hình như không có người họ Lý.” Thái Trạch nói.

Lý Nguyên nói: “Là huyện lệnh tiền nhiệm ký.”

“Huyện lệnh tiền nhiệm……” Thái Trạch hơi nghĩ nghĩ, đột nhiên nói: “Cha ngươi tên gì?”

“Lý Chiếu.”

Thái Trạch sửng sốt, cười ha hả đi lên vỗ bả vai Lý Nguyên: “Khó trách vừa nhìn đã thấy quen mắt, nguyên lai là con trai của Chiếu thúc.

Lúc ta mới vào nha môn, Chiếu thúc còn đang còn tại nhiệm, sau đó hình như đã làm chuyện gì đó cho huyện lệnh mà bị trọng thương, vì thế nên lui ẩn …”

Lý Nguyên cũng sửng sốt.

Hắn biết phụ thân từng làm nha dịch, nhưng lui ẩn rất nhiều năm, lúc chết, có lẽ là bởi vì ôn dịch nên không có bằng hữu nào tới tang lễ.

Lúc này, giữa hắn và nha dịch này có thể có nhiều tầng liên hệ như vậy, đối với hắn mà nói là chuyện tốt a.

Lý Nguyên ra vẻ kích động nói: “Thái huynh, không nghĩ tới ta và huynh lại có duyên phận như thế?”

Thái Trạch cười nhéo nhéo cánh tay hắn, nói: “Hảo tiểu tử, một tiếng Thái huynh này của ngươi, một tiếng huynh đệ này của ta cũng không kêu nhầm. Ha ha, cạn chén rượu, nên cạn chén rượu.”

Một lúc sau.

Lý Nguyên bị Thái Trạch kéo vào Thiên Hương lâu, gọi một kỹ nữ trẻ tuổi bồi rượu.

Đáy lòng Lý Nguyên cực kỳ đau thịt, nhưng vì đạt được chút tin tức trọng yếu, lại không có biện pháp làm phật lòng Thái Trạch.

Hắn chỉ có thể cố gắng nhìn rượu trái cây trong lầu, nếu cảm thấy phí tổn vượt mức, hắn sẽ lập tức hô ngừng. Cho dù là xé rách mặt mũi, vậy cũng đành chịu.

Nhưng trước đó, hắn phải đặt câu hỏi một cách không khách khí.

Đầu tiên là kính chén rượu, sau đó nói: “Thái huynh, hiện giờ ta sống qua ngày chỉ muốn sự ổn định. Bây giờ…… Rốt cuộc tình hình trong huyện là gì vậy?”

Thái Trạch cười chỉ chỉ kỹ nữ, nói: “Chuyện này, không bằng ngươi hỏi nàng đi. Các nàng cũng biết.”

Lý Nguyên nói: “Vị cô nương này, thỉnh giáo một chút.”

Kỹ nữ nghe được “vị cô nương này” liền cười khanh khách, sau đó dịu dàng uốn eo như rắn nước, thân thể mềm mại thoáng cái đã trượt vào trong ngực hắn, dịch mông ngồi lên đùi hắn, sau đó nói: “Người ta không gọi vị cô nương này, người ta gọi là Vân Nương.”

Lý Nguyên cảm thụ được xúc cảm trên đùi, cũng không có kháng cự, hắn cũng không phải chính nhân quân tử gì, cũng không phải tiểu lang quân ngượng ngùng ngây thơ, bị nữ nhân trẻ tuổi xa lạ ngồi một chút thì có quan hệ gì?

Chủ yếu là… Hắn tiêu tiền a!

Cái mông này, là nạm vàng a.

“Vân Nương, thỉnh giáo một chút.”

“Tiểu lang quân uống chén này, ta sẽ nói.”

Lý Nguyên uống một hơi.

Vân Nương nói: “Hiện tại trong huyện là hai nhà một môn định đoạt.

Hai nhà này là Ngụy gia và Tôn gia.

Môn này, là Huyết Đao Môn.

Thiên Hương lâu của chúng ta nằm ở phường Ngân Khê, khu vực này là Huyết Đao Môn bao phủ.

Huyết Đao Môn rất lợi hại, không chỉ quản phường Ngân Khê, còn quản phường Tử Sùng, phường Ngô Đồng.

Mà ba phường này xem như là ba phường tốt nhất trong mười hai phường của huyện Sơn Bảo.”

Bạn đang đọc Trường Sinh: Khởi Đầu Là Thợ Săn (Dịch) của Thị Đào Hoa Tô Nha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi H.vân_hy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 806

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.