Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vào huyện (1)

Phiên bản Dịch · 1005 chữ

Bóng đen còn muốn kêu thảm tiếp, Lý Nguyên lại đá một cước vào cổ gã, làm cả người gã bay lên, bay ra hai ba mét, tới lúc rơi xuống đất đã hôn mê bất tỉnh.

Lý Nguyên giật giật bả vai, lắc lắc cổ, cảm thấy lực lượng đang nhanh chóng khôi phục.

Hắn đột nhiên khom người, một tay xách bóng đen kia “đăng đăng” đi về phía trước, tựa như mãnh thú mang theo một luồng ác phong, sau đó mở cửa, trực tiếp ném bóng đen ra ngoài cửa.

Hắn hạ thủ có chừng mực, không đến mức làm chết người, dù sao khi không có dao phay thì gã chỉ là “0~1” mà thôi, hắn thừa sức.

Nếu là trực tiếp giết, vậy ngược lại sẽ gây rất nhiều phiền toái.

Lúc này Diêm nương tử mới đứng dậy, nhanh chóng nhét túi vôi vào bên hông, lại cầm gậy giặt y phục lên, xỏ giày thêu, đi theo phía sau nam nhân nhà mình.

“Chàng ổn không?”

“Khá hơn nhiều rồi.”

“Ừm……” Diêm nương tử có chút mừng rỡ, lại có chút đau lòng.

Thuốc đắt một chút là có đạo lý, tiền nhiều hiệu quả tới nhanh.

Nhưng cô đau lòng chính là còn có ba thang chưa uống.

Lý Nguyên kéo áo bông, quấn quanh người, cùng Diêm nương tử đi ra cửa.

Nương theo ánh trăng ảm đạm, hai người thấy rõ bóng đen đang nằm kia là một lão đầu.

“Là Mã đại gia ở cuối thôn phường.” Diêm nương tử lập tức nhận ra người này: “Lão hơn nửa đêm vừa xách đao vừa thổi mê dược, tại sao lão phải làm như vậy?”

Lý Nguyên hừ lạnh: “Thấy chúng ta có tiền, vì thế nảy sinh ác tâm. Lấn ta bị thương, lấn nàng một nữ tử yếu đuối.”

Diêm nương tử đã hiểu, nàng cúi đầu nói vòng vo: “Nguyên ca nhi, thật xin lỗi, hôm nay ta… ta vì bốc thuốc cho chàng, thật hết cách rồi nên mới bại lộ tiền trong nhà.”

Lý Nguyên ôn nhu nói: “Diêm tỷ, nàng đang nói gì vậy? Nàng đỡ ta về nhà, toàn tâm toàn ý chăm sóc ta, lại cho ta dùng thuốc tốt nhất, sao ta có thể trách nàng được chứ?”

Diêm nương tử nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, cúi đầu nhìn bùn đất, sắc mặt có chút ngọt ngào.

Cả hai im lặng một lúc.

Diêm nương tử nhìn bốn phía, nói: “Tiếng hét của Mã đại gia, sợ là có mấy nhà chung quanh nghe được, bọn họ không đi ra là vì sợ hãi lão hổ mấy ngày hôm trước.

Nhưng bây giờ ngược lại là xấu.

Nếu bọn họ đi ra, vừa nhìn tình hình hiện trường là hiểu ngay, lập tức nói rõ ràng được.

Nhưng bây giờ không ra, chúng ta phải làm sao?”

Lý Nguyên cũng là nhíu nhíu mày, vừa rồi hắn sở dĩ không đánh ngất xỉu luôn, chính là muốn tiếng hét của lão sẽ kéo hàng xóm tới, nhưng lại không nghĩ tới bởi vì chuyện của lão hổ nên không ai dám đi ra.

Hắn suy nghĩ một chút nói: “Trước trói lại, ngày mai ta mang lão đi gặp quan, thuận tiện ta đi huyện mua cung.”

“Ừm…… Nghe lời chàng.” Diêm nương tử nói.

Lý Nguyên đột nhiên nói: “Chúng ta còn bao nhiêu tiền?”

Diêm nương tử nói: “Lúc trước chàng đi săn, nhờ Vương thúc đi quán rượu Hành Vu, bán ba con gà rừng, ba con thỏ rừng, bốn con hươu bào, tửu lâu cho chàng tổng cộng 200 đồng tiền lớn.

Với lại trong nhà không tiêu nhiều tiền, ngoại trừ mua chút đồ bình thường……”

Lý Nguyên ngắt lời cô nói: “Đừng kể xài vào chỗ nào, nói thẳng còn lại bao nhiêu.”

Diêm nương tử nói: “Còn lại 140 đồng.”

Lý Nguyên sửng sốt: “Còn thừa nhiều như vậy? Bình thường nàng không tiêu tiền à?”

Diêm nương tử nói: “Nguyên ca nhi, chàng ở bên ngoài kiếm tiền không dễ dàng, ta làm sao có thể ăn chơi đây…”

Lý Nguyên nói: “Vậy trước tiên cho ta 100 đồng tiền lớn, ta muốn mua một cây cung mới, lại mua thêm chút ngô, đường muối hương nến xà phòng.”

Rất nhanh, Lý Nguyên trói chặt tên tặc tử này, nhốt ở trong phòng kho, lại dùng một cái chăn bông rách đắp cho lão để tránh chết cóng, rồi mới cùng Diêm Ngọc trở về giường.

Diêm nương tử như chim nhỏ nép vào thân thể cường tráng của Lý Nguyên, yên tĩnh hồi lâu, nàng mới nhịn không được mà hỏi: “Nguyên ca nhi, trên núi…”

Nhắc tới hai chữ “trên núi” này, Lý Nguyên tức thì hít thở gấp gáp.

Trong đêm tĩnh mịch này, dường như có một bàn tay mục nát đang lạnh lẽo bóp cổ hắn, khiến hắn không thể thở được.

Hồi lâu sau, hắn mới bình tĩnh lại, kéo chăn lên, thấp giọng hỏi: “Diêm tỷ, nàng có nghe qua một số chuyện lạ không?”

“Chuyện lạ?”

“Thí dụ như một ít quỷ quái chí dị.”

“Có một ít, nói cách khác trong núi có yêu tinh ăn thịt người, có ác quỷ làm cho người ta lạc đường, không ai thấy qua. Ta nghĩ là để dọa trẻ …… Nhưng có người từng mất tích trong núi, nhưng loại chuyện này cũng không tính là quái sự.”

Nói xong, Diêm nương tử hỏi: “Nguyên ca nhi, chàng…… chàng gặp à?”

Lý Nguyên ngưng trọng gật đầu.

Hắn không nói thêm, Diêm nương tử cũng không hỏi nhiều, hai người đều có thể cảm thấy sự lạnh lẽo trên người đối phương.

Cặp tiểu phu thê dựa sát vào nhau, lắng nghe hơi thở và nhịp tim của đối phương trong đêm tối, hấp thu nhiệt độ và dũng khí đối kháng sợ hãi từ trên người đối phương.

Bạn đang đọc Trường Sinh: Khởi Đầu Là Thợ Săn (Dịch) của Thị Đào Hoa Tô Nha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi H.vân_hy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 819

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.