Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hai mũi tên

Phiên bản Dịch · 1051 chữ

Tại cái phường Tiểu Mặc này, vốn là "cuộc tranh giành địa vị" giữa Hùng ca và Tiền Nhị.

Bây giờ, ở “dã ngoại” đột nhiên xuất hiện một người mạnh như thế, tất nhiên cả hai bọn họ đều muốn đến cướp.

Hùng ca cười lạnh nói: "Huynh đệ, đừng nghe những lời hoang đường của y!

Chẳng lẽ ngươi quên chuyện Tiền Tam muốn làm rồi sao?

Chẳng lẽ ngươi quên lý do Phan hòa thượng chết rồi sao?

Trước đây là ca ca làm trễ nãi ngươi, nhưng bây giờ sẽ không nữa.

Ngươi là một hảo hán có bản lĩnh, tốt hơn hết là theo ca ca lăn lộn đi.

Sau này, rượu ngon, thịt ăn, nữ nhân, ca ca có thứ gì, ngươi đều sẽ không thiếu!

Như thế, còn không phải là sung sướng ư?!"

Lý Nguyên đưa tay ôm quyền và nói với Hùng ca: "Hùng ca, ngày trước ta đã nói với ca rồi.

Ca còn nhớ tới người huynh đệ này, huynh đệ đã rất vui mừng.

Nhưng huynh đệ đây không có chí hướng lớn lao gì, chỉ muốn đi săn và an ổn sống qua ngày tháng, không tranh không cướp với người khác, sống bình yên cùng gia đình là chí hướng của cả đời ta."

Mặt Hùng ca vốn đen lại thêm đen.

Tiền Nhị cười nói: "Vậy Lý Nguyên ngươi nên đi cùng ta đi. Đến lúc gia nhập thương đội Phú Lâm, cuộc sống chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều."

Lý Nguyên lắc đầu.

Nụ cười của Tiền Nhị cứng lại, sau đó nói: "Lý Nguyên, ngươi là hảo hán. Nhưng trong phường Tiểu Mặc này, dù sao ngươi cũng phải chọn đứng một bên chứ? Nếu ngươi không chọn ta, thì mẹ nó chính là chọn y!"

Giọng nói của Tiền Nhị dần dần hung tợn.

Lý Nguyên hơi hơi nhắm mắt lại, đảo đảo qua nơi xa, rồi bất chợt bước tới phía trước.

Cả hai nhóm người đều tò mò nhìn theo.

Lý Nguyên đến giao lộ, ngón tay chỉ về phía trước.

Hướng hắn chỉ có hai cây dương già.

Sau khi chỉ xong, hắn nhặt hai viên đá nhỏ như quả trứng bồ câu trên mặt đất, đặt lên trên hai chạc cây của cây dương, rồi quay trở lại.

"Vậy đi, ta sẽ bắn hai mũi tên.

Bắn không trúng cục đá bên trái cây dương thì ta sẽ đi với Hùng ca.

Bắn không trúng bên phải thì ta sẽ đi cùng Tiền Nhị.

Để ông trời quyết định ta đi cùng ai, chắc là được nhỉ?”

Hùng ca và Tiền Nhị nhìn qua, khoảng cách từ đây tới cây dương là chừng trăm bước.

Xa như vậy, cục đá lại nhỏ như vậy, muốn bắn trúng là rất khó.

Tiền Nhị hỏi: “Nếu đều không bắn trúng thì sao?”

Lý Nguyên nói: “Vậy thì bắn lại, bắn đến khi nào có kết quả mới thôi.”

Y ngừng một lúc lại nói tiếp: “Nhưng nếu bắn trúng cả hai, vậy chính là ông trời muốn ta không giúp bất cứ bên nào. Không phải sao?”

Hùng ca trầm mặc, nói: “Được, với khoảng cách như này mà ngươi bắn trúng cả hai, vậy ta cũng không có gì để nói.”

Tiền Nhị cũng đồng ý: “Tốt! Vậy thì cứ để ông trời quyết định đi!”

Trong phòng, Diêm nương tử nhìn qua cửa sổ, cô thấy hai nhóm người đang tranh giành Lý Nguyên, tự nhiên hiểu được lời nói lúc tối của Lý Nguyên không phải là giả.

Nhưng bây giờ, cô lại cực kỳ hồi hộp, mắt đẹp không chớp, hai tay nắm chặt, trái tim đập như trống đánh giờ ra chơi.

Được hay không đây.

Nguyên ca nhi, chàng có làm được không đây?

……

Rắc.

Rắc rắc rắc.

Cánh cung cong cong như sắp gãy và như đang phát ra tiếng rên rỉ thảm thiết.

Khi cánh tay của Lý Nguyên vận lực, những cơ bắp mạnh mẽ phình to và chu vi cánh tay vượt xa so với người trưởng thành bình thường, chúng tráng kiện và rắn chắc như sắt, tất cả đều lộ rõ trước mắt mọi người.

Cả Hùng ca và Tiền Nhị đều nhìn rõ, đều âm thầm thấy kinh hãi.

Sáng nay trước khi đến đây, hai người đã nhận được tin từ tiểu Hổ, cũng đã nghi ngờ Lý Nguyên là một kẻ nguy hiểm ẩn giấu rất sâu.

Bây giờ nhìn thấy cảnh tượng này, tựa như nhìm trộm được bộ dáng vốn có của kẻ nguy hiểm này, đồng thời xác nhận được suy đoán của mình.

Cả hai đều bắt đầu bất giác thay đổi ý nghĩ trong lòng.

Vụt!!

Lý Nguyên thả tay.

Mũi tên đầu tiên bắn mạnh vào bên trái cây dương.

Sau khi bắn xong, hắn nhìn cũng không thèm.

Nhưng nơi xa lại truyền đến tiếng la to của một nam nhân.

"Trúng rồi!"

"Thực sự trúng rồi!!"

Mặt Hùng ca trở nên u ám, còn Tiền Nhị thì khá đắc ý.

Bắn trúng bên trái, Hùng ca đã không còn hy vọng.

Hiện chỉ còn hai khả năng: một là không thể bắn trúng bên phải, Lý Nguyên sẽ theo Tiền Nhị; Hai là bắn trúng bên phải, không giúp đỡ đỡ ai cả.

Tiền Nhị cười lạnh, nhanh chóng tăng giá, nói: "Lý Nguyên, mũi tên này bắn chệch đi. Nếu theo ta, chiều nay ta sẽ giúp ngươi cưới thêm một tiểu thiếp xinh đẹp, để ngươi tận hưởng hạnh phúc."

Gã đang tăng giá, cũng là quấy nhiễu.

Nhưng Lý Nguyên không đáp lại, nhanh chóng dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp tiếp một mũi tên nữa.

Giương cung, cài tên.

Vù!!

Mũi tên bay đi, rồi hắn chậm rãi thu cung.

Ở trong mắt mọi người, mũi tên xuyên mây đưa gió, chỉ trong nháy mắt đã chạm vào viên đá phía bên phải cây dương.

Oành!

Viên đá bay ra, mũi tên phá không, bay tiếp khoảng mười mét nữa mới cắm xuống đất.

Lần này, Tiền Nhị cũng ngỡ ngàng.

Không khí trở nên yên tĩnh.

Nhưng sự yên tĩnh này nhanh chóng bị tiếng cười của Lý Nguyên phá vỡ.

Bạn đang đọc Trường Sinh: Khởi Đầu Là Thợ Săn (Dịch) của Thị Đào Hoa Tô Nha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi H.vân_hy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 851

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.