Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1650 chữ

Chương 54: Khi đi thì nhớ khi về lại lo

Xóa bỏ những cảm xúc tiêu cực, Trần Vũ lấy máy tính xách tay mà Khương Tú đưa cho anh cùng với chiếc bút nhỏ bên cạnh máy tính. Bên trong đó, anh cũng tìm được tất cả những phòng chưa trả tiền thuê rồi dùng bút nhỏ đánh dấu từng cái một.

Sau đó cầm cả túi vải chứa chìa khóa đi vào cánh cửa trong một căn phòng rất lớn ở lầu 1, bắt đầu công việc thu tiền thuê nhà đầu tiên của anh ở thế giới này.

Anh thích công việc này.

Thế nhưng công việc thu tiền thuê nhà sau đó cũng không suôn sẻ lắm.

Bởi vì làm ăn suôn sẻ nên tiền thuê nhà được trả từ sớm, phần còn lại không phải cuộc sống quá khó khăn thì cũng có việc phải kéo dài thời hạn trả tiền nhà. Công việc này cần anh phải kiên nhẫn và phải không ngoan hơn một chút, cũng cần thêm một chút bình tĩnh.

Ví dụ: Người thuê phòng đơn 402.

Lúc Trần Vũ gõ cửa, trông thấy người mở cửa chính là một cô gái trẻ tuổi ăn mặc mát mẻ, có lẽ vì quốc gia này khá tiết kiệm vải vóc nên trên người cô gái ấy chỉ mặc một cái áo thun trắng, người dưới ư? Dưới người cô ấy không có mặc quần, chỉ thấy phía dưới lớp áo thun màu trắng chính là đôi chân dài trắng nõn. Trên chân mang đôi dép màu hồng phấn.

Lúc mở cửa trông thấy Trần Vũ, cô ấy hơi nhăn chăn mày, Trần Vũ hơi liếc mắt qua đôi chân dài kia, sau đó tươi cười chủ động chào hỏi: "Cô Phương này, hôm nay là thứ bảy, tôi đoán chắc cô sẽ ở nhà nên tới xem thử bây giờ cô có gặp khó khăn gì hay không, cô xem này, tiền thuê phòng tháng trước cô vẫn chưa thanh toán đấy!"

Cô Phương kia hơi cau mày, chợt đưa tay kéo cánh tay anh, nhỏ giọng nói: "Anh Trần à, gần đây tôi thực sự hết tiền rồi, tôi cùng anh một lần nhé, hai lần cũng được."

Trần Vũ bị cô ta lôi kéo, ban đầu còn cười ha hả muốn nhấc chân đi vào theo ngồi một chút, cho rằng cô ta đang nói chính là ý này.

Không ngờ lại nghe thấy cô ta đề nghị như vậy, nụ cười trên mặt anh dần gượng gạo, chân vừa nhấc lên cũng đặt xuống lại.

Bắt đầu dùng sức chống cự lại lực kéo của cô ta.

"Đừng! Cô Phương à, cô đừng như vậy! Chúng ta làm ăn thì ra làm ăn, vẫn nên rõ ràng một chút, cô đừng khiến tôi sai lầm, tôi không phải loại người như vậy!"

Cô Phương kia thấy phản ứng này của anh thì vẻ mặt lập tức khó coi.

Nhíu mày buông cánh tay của anh ra, liếc mắt dò xét khắp người anh, nhỏ giọng nói: "Anh chê tôi không xinh đẹp à?"

Trần Vũ vô thức đánh giá cao thấp cô gái trước mặt, trong lòng bắt đầu so sánh với cô vợ Khương Tú của mình, âm thầm gật đầu.

Cô Phương này dù là khuôn mặt hay dáng người đúng là đều không bằng Khương Tú.

Thứ duy nhất thắng được Khương Tú có lẽ là chân cô ta, nhìn thì trông hơi dài hơn chân Khương Tú, chỉ có ngần ấy khả năng, ừm. Nếu cũng tính luôn cả tuổi tác vậy khoản này cũng thắng được Khương Tú.

Cho nên đừng nói anh rất hài lòng về cuộc sống ở thế giới này, cho dù không hài lòng thì với sắc đẹp của người phụ nữ cũng coi như đủ để anh vượt quá giới hạn.

Anh ho nhẹ một cái, nghiêm mặt nói: "Cô Phương à, nếu cô đã nói gần đây cô không dư dả gì vậy cô cho tôi thời gian cụ thể là được nhỉ? Cô không thể để tôi lại tới tìm cô lần nữa chứ? Thời gian của tôi cũng đáng tiền đấy, hơn nữa, tôi lại tới gõ cửa nhà cô, cô cũng thấy phiền, ảnh hưởng không tốt lắm, cô nói phải không?"

Mặt mày cô Phương kia tối sầm lại, vài giây sau thì liếc mắt nói: "Vậy anh cho tôi qua thêm vài ngày nữa đi."

Cô ta nói xong thì đóng cửa "bụp" một tiếng.

Rất có tính cách nhỉ?

Bồi thường xác thịt không được nên thẹn quá thành giận sao?

Trần Vũ không còn gì để nói.

Cũng mấy vài giờ sau đó, trong quá trình thu tiền thì anh không còn gặp chuyện bồi thường xác thịt nữa. Dù có một phần người thuê cũng nói gần đây trong tay không dư dả gì xin anh thư thả thêm vài ngày, nhưng ít ra cảnh tượng không có khó coi như vậy.

Sau khi thu tiền xong, dựa theo trí nhớ trong đầu về thế giới này, Trần Vũ đi một chuyến tới ngân hàng gần đó, gửi hết tiền thuê nhà hôm nay thu được vào trong thẻ ngân hàng.

Đây là thói quen thu tiền của nhà bọn họ, nếu không để tiền mặt trong nhà sẽ càng ngày càng nhiều, cuối cùng có lẽ cũng lên mốc luôn.

Sau khi gửi tiền từ ngân hàng ra, Trần Vũ lái xe đi dạo quanh phố, thực ra chủ yếu là muốn xem thủ phủ Huy Châu của thế giới này.

Nơi này là quê hương của anh, anh muốn so sánh thành phố của thế giới này với thế giới cũ, xem nó thay đổi bao nhiêu.

Trong bất tri bất giác, anh đã lái xe tới bờ sông, qua khỏi cầu lớn An Giang là sẽ đi vào cửa làng nhà họ Trần quê anh.

Dựa theo trí nhớ trong đầu anh ở thế giới này, trước mắt, anh biết cha mẹ, còn có bà nội vẫn còn ở trong làng họ Trần.

Chỉ khác duy nhất là căn phòng ở quê mười mấy năm trước đã được đập đi xây lại.

Xây một tòa nhà hai tầng.

Cả cha mẹ và bà nội đều thích ở lại trong thôn.

Xe tới cửa làng, Trần Vũ vô thức phanh gấp lại, dừng ở chỗ ấy, bỗng nhiên chợt dâng lên cảm xúc khi đi thì nhớ khi về lại lo.

Ở thế giới ban đầu, cha mẹ, bà nội anh lần lượt qua đời khi anh hai mươi hai tuổi, sau đó anh cũng chưa từng gặp được họ nữa.

Bao gồm cả những lần thay đổi thế giới trước thì anh cũng chưa từng gặp qua.

Trong đầu anh có hình ảnh về cha mẹ và bà nội ở thời không này, so với thế giới ban đầu của bọn họ, thế giới này cả cha mẹ và bà nội đều đã già đi không ít. So với hình ảnh trong trí nhớ của anh ban đầu thì có khác biệt rất lớn.

Ngay cả tính cách cũng có chỗ khác biệt.

Dù sao, thế giới này bọn họ không chỉ sống vài chục năm mà ở thế giới này thì cả nhà bọn họ còn trúng thưởng lớn mấy lần, rồi cả những giải thưởng lớn quăng vào nhà bọn họ, không chỉ thay đổi quỹ đạo cuộc đời Trần Vũ anh mà cũng thay đổi luôn cả quỹ đạo cuộc đời cha, mẹ và bà nội anh, thay đổi luôn cả tính cách của bọn họ.

Mỗi người trong nhà bọn họ đều trở nên tự tin hơn.

Ở thế giới này, cha Trần Quang Chiếu đã không còn lái xe phi pháp từ sớm, nhưng lại nhiễm thói mê chơi mạt chược, tuy chơi không lớn nhưng cũng thua không ít tiền, nhưng lại rất nghiện đánh bài, thường khi đứng trên bàn đánh bài thì ngồi cả ngày hoặc suốt cả đêm.

Mẹ Hoàng Tố Anh không chơi bài nhưng bà ấy lại thích phim bộ, theo đuổi ngôi sao và làm vườn. Thường xuyên tự xưng là con trai nhỏ này kia của mẹ.

Còn bà anh, tóc đã trắng bạc, đã quá lớn tuổi, những năm gần đây, xuất hiện rất nhiều dấu hiệu đãng trí của người già, thường ngồi trong sân phơi nắng, rồi ngồi đó hơn nửa ngày.

Thỉnh thoảng cháu trai như anh về thăm bọn họ, bà cụ có khi còn không nhận ra anh, hỏi anh là ai?

...

Những "Ký ức mới" này, đều được Trần Vũ ngồi trong xe ở cửa thôn, từng chút một nhớ lại.

Trong đầu anh có tất cả những ký ức của thế giới này, nhưng có rất nhiều ký tức đều cần anh chủ động suy nghĩ, "Đọc qua" những ký ức này mới có thể từng chút nhớ lại.

Những ký ức mới kia giống như những tập tin được lữu trữ trong ổ cứng máy tính, chỉ có chủ động mở nó ra, mới có thể nhìn thấy nội dung bên trong. Nếu bạn không chủ động mở nó ra thì nó sẽ yên lặng nằm đó, sẽ không chủ động nhảy ra, chứng minh sự tồn tại của mình.

Trần Vũ rất muốn lập tức vào làng để hỏi thăm bọn họ, đặc biệt là bà nội. Nhưng khi chuyện xảy ra thì anh lại hơi sợ hãi.

Thậm chí anh còn không biết mình đang sợ cái gì, là sợ bọn họ nhìn ra anh không phải Trần Vũ ở thế giới này sao? Hay là sợ thấy khuôn mặt già yếu đi của họ?

Anh không biết. Nhưng cuối cùng anh vẫn lấy hết can đảm, lái xe vào bên trong làng.

Bạn đang đọc Trước Tốt Nghiệp, Tôi Nhận Tin Nhắn Của Chính Tôi 20 Năm Sau( Dịch) của Mộc Tử Tâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chanchan88555
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.