Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cậu hãy nhìn hình ảnh phản chiếu trong hồ

Phiên bản Dịch · 1849 chữ

Thời điểm 3 giờ chiều đến rất nhanh.

Trong công viên hồ Banyue, trên bến tàu nhỏ được lát bằng gỗ chống ăn mòn, Tưởng Văn Văn mặc bộ váy liền thân màu trắng đứng che ô trên bến tàu. Từ xa có thể nhìn thấy dáng người cao ráo, uyển chuyển và làn da trắng như tuyết của cô ấy. Ai cũng phải khen ngợi một câu - cô gái này lớn lên trông thật xinh đẹp.

Lúc này nếu có ai đó có thể chụp ảnh của cô ấy và đưa nó lên mạng. Nhất định sẽ được vô số trạch nam đặt cho danh hiệu "Nữ thần".

Nếu họ sử dụng hệ thống điểm mười để đánh giá cô ấy thì ngay cả người khó tính nhất cũng sẽ cho cô ấy ít nhất 8 điểm trở lên.

Nếu tiêu chuẩn chấm điểm lỏng lẻo hơn một chút thì sẽ cho cô ấy từ 9 điểm trở lên.

Cách đó không xa ở trên đường, Trần Vũ đạp xe đạp nhanh chóng tới gần. Ở trong mắt cậu, Tưởng Văn Văn là một người đẹp từ 9 điểm trở lên.

Có thể ngồi cùng bàn với cô ấy lâu như vậy, đối với cậu mà nói, tuyệt đối không khác gì trúng số độc đắc.

Chỉ tiếc là thời gian ngồi cùng nhau lâu như vậy nhưng Tưởng Văn Văn cũng chưa cho cậu cơ hội nào. Mãi đến sau khi thi đại học lần này, ngoài dự đoán của mọi người, cậu giành được vòng nguyệt quế của Trạng nguyên khoa xã hội nhân văn Dương Châu thì hôm nay cậu mới có cơ hội được cùng cô ấy hẹn hò.

Vì lý do này, cậu không ngại chịu mang tiếng là đồ cặn bã. Sau khi hẹn với Tần Lỵ Lỵ vào buổi trưa, buổi chiều lại đến nơi này để hẹn hò với Tưởng Văn Văn. Điều này đủ để thể hiện tấm chân tình của cậu đối với Tưởng Văn Văn.

Rốt cuộc vì lần hẹn hò này mà suốt dọc đường đi cậu đã phải chịu sự lên án của lương tâm mình.

Từ xa nhìn thấy hình bóng Tưởng Văn Văn đứng dưới ô che nắng, Trần Vũ liền cảm thấy cảnh đẹp ý vui. Cảm giác so với mái tóc ngắn của Tần Lỵ Lỵ, cậu rất thích mái tóc dài bồng bềnh của Tưởng Văn Văn.

Phanh xe đạp dừng trước mặt Tưởng Văn Văn, Trần Vũ xuống xe, ngẩng đầu lên, cười với cô, chào hỏi:

- Văn Văn, hôm nay cậu thật xinh đẹp!

Tưởng Văn Văn ánh mắt phức tạp nhìn cậu, cười nói:

- Cậu hôm nay cũng rất đẹp trai!

Tình cảm của cô đối với Trần Vũ quả thực khá phức tạp.

Thực ra, nếu chỉ nói về ngoại hình và tính cách, từ lâu cô đã cảm thấy Trần Vũ quả thực không tồi, có thể khiến trái tim cô rung động. Nhưng ...

Cô là người theo chủ nghĩa lý trí. Tuy về mặt tình cảm cô đã thích Trần Vũ từ lâu nhưng lý trí cũng đã sớm nói với cô rằng học lực của Trần Vũ quá trung bình, tính cách cũng không đủ ổn trọng. Sẽ không có tương lai thật tốt.

Vì vậy, lý trí của cô đã luôn giữ cô và Trần Vũ duy trì khoảng cách bạn bè cùng lớp bình thường.

Cùng lắm là bạn học bình thường có quan hệ tốt.

Ngày thường, cô có thể chấp nhận lời trêu chọc của Trần Vũ. Khi tâm trạng vui vẻ, cô thậm chí sẵn sàng trêu đùa vài câu với cậu ấy.

Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.

Thật ra cô cũng rất hưởng thụ sự ngưỡng mộ của Trần Vũ dành cho mình. Cô cảm thấy có Trần Vũ lanh lợi này thích mình cũng khá tốt. Không chỉ mỗi ngày cậu ta đều sẽ tìm mọi cách làm cô vui vẻ mà cậu ta còn sẽ bảo vệ cô. Giúp cô ngăn cản những nam sinh bất lương ở hàng phía sau lớp học quấy rầy cùng theo đuổi.

Đây cũng là một trong những lý do khiến cô sẵn sàng trêu đùa cùng Trần Vũ trước đây.

Vốn dĩ là! Cô dự định chấm dứt hoàn toàn liên lạc với Trần Vũ ngay khi kỳ thi đại học kết thúc.

Cô thậm chí còn đã nghĩ rằng sau khi có kết quả thi đại học thì mình sẽ đổi số điện thoại di động.

Nhưng……

Có nằm mơ cô cũng không đoán được trong kỳ thi đại học lần này, cậu chàng lanh lợi Trần Vũ sẽ làm bài tốt đến như vậy. Lập tức giống như biến thái. Bất ngờ giành được ngôi vị Trạng Nguyên khoa xã hội nhân văn Dương Châu.

Này……

Khiến cô trở tay không kịp.

Bất ngờ, ngạc nhiên, buồn bực, nghi hoặc và những cảm xúc khác ập đến. Cô chợt nhận ra rằng Trần Vũ đã trở nên cực kỳ ưu tú. Khuyết điểm lớn nhất trước kia của cậu ta chính là thành tích học tập rất bình thường mà hiện tại thành tích học tập lại trở thành ưu điểm lớn nhất của cậu ta.

Cho nên chính mình vì sao không thử cùng cậu ta kết thân chứ?

Cô còn nhớ hôm qua khi còn ở trong lớp học, uỷ viên học tập Tần Lỵ Lỵ đã chủ động nói chuyện với Trần Vũ. Còn chủ động trao đổi số điện thoại di động với Trần Vũ.

Một khắc đó, Tưởng Văn Văn đã nhìn ra - Tần Lỵ Lỵ muốn đánh chủ ý lên người Trần Vũ. Cô gái nhỏ đó ... không nhịn được nữa.

Điều này làm cho trong lòng Tưởng Văn Văn sinh ra cảm giác nguy cơ.

Cũng bởi vì vậy mà người vốn dĩ trời sinh tính rụt rè như cô, buổi chiều ngày hôm qua đã phá lệ chủ động gửi tin nhắn cho Trần Vũ. Lúc nửa đêm, nhìn thấy câu trả lời của Trần Vũ, cô lại càng phá lệ mà đồng ý lời mời hẹn hò của cậu ta.

Phải biết rằng trước buổi hẹn hò này, cô và Trần Vũ đã ngồi chung bàn rất lâu. Trần Vũ đã rủ cô đi chơi rất nhiều lần mà mỗi lần như vậy cô đều mỉm cười uyển chuyển từ chối.

- Ha ha, đi thôi! Chúng ta thuê thuyền đi!

Buổi chiều Trần Vũ cố ý ăn mặc chỉnh trang, nghe thấy lời khen của Tưởng Văn Văn tâm tình rất thoải mái, khoá kỹ xe đạp lại. Cùng Tưởng Văn Văn đi thuê một chiếc thuyền.

Không lâu.

Hai người bọn họ cùng nhau đạp lên bàn đạp của chiếc thuyền nhỏ. Đưa chiếc thuyền hoa nhỏ mới thuê ra đến giữa hồ. Thuyền nhỏ này thiết kế rất thân thiện, không cần mái chèo để chèo trên mặt nước. Ở giữa khoang thuyền thiết kế bàn đạp tương tự như bàn đạp xe đạp. Hai hành khách ngồi đối mặt với nhau, phối hợp đạp lên bàn đạp. Như vậy thuyền có thể nhẹ nhàng mà tiến lên trên mặt hồ hoặc lùi lại phía sau. Hơn nữa dù lực chân đạp lên bàn đạp của hai người có khác nhau cùng có thể điều khiển thuyền nhỏ di chuyển trên mặt nước.

Khi thuyền nhỏ bơi đến giữa hồ, Trần Vũ và Tưởng Văn Văn đều tạm dừng lại một chút. Hai người mắt nhìn nhau cùng cười.

Lúc này im lặng lại thắng lên tiếng.

Trong tình cảnh này, chỉ có hai người họ chèo chiếc thuyền hoa ra giữa hồ, mặc dù cả hai đều không nói rõ,

Nhưng trong lòng cả hai đều biết tâm ý của đối phương với mình.

Loại cảm giác này tuy rằng không cần nói ra, nhưng cả hai đều ngầm hiểu. Cho dù là Trần Vũ hay Tưởng Văn Văn đều cảm thấy rất tốt.

Tưởng Văn Văn quay đầu nhìn những ngọn núi xanh mướt quanh hồ, nhẹ giọng cảm thán:

- Đẹp quá!

Quả thực, hồ Banyue này bởi vì có núi bao quanh mà hôm nay mặt hồ lại không có gió. Quả thực mặt hồ phẳng lặng như gương. Mà những ngọn núi xanh bên hồ cùng bầu trời xanh mây trắng đều soi bóng lên trên mặt hồ. Trên không trung mặt trời rực rỡ cũng rắc một chút ánh vàng lên núi non xanh biếc. Thật sự là đẹp như thơ như tranh.

Khi Tưởng Văn Văn nhìn non sông tươi đẹp tán thưởng thì Trần Vũ lại yên lặng nhìn vào mặt nghiêng gần như hoàn hảo của cô ấy. Ngay sau đó, ánh mắt cậu lại bị hình ảnh phản chiếu trong mặt hồ hấp dẫn.

Cậu nhìn thấy một chiếc thuyền nhỏ được phản chiếu trong hồ. Cũng nhìn thấy hình bóng của cậu và cô ấy trên thuyền được phản chiếu.

Lúc này nghe thấy Tưởng Văn Văn tán thưởng, Trần Vũ nhìn hình ảnh phản chiếu trong hồ, cũng nhẹ giọng khen ngợi:

- Đúng vậy! Thật đẹp.

Giờ phút này, Trần Vũ cảm thấy nếu không phải vài ngày trước đó đã nghe được chính mình lúc 37 tuổi nói về tình hình hiện trạng lúc đó. Biết rằng thời điểm khi mình 37 tuổi bên cạnh cũng không có Tưởng Văn Văn. Vậy thì tại một giây này, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của cậu và Tưởng Văn Văn trong hồ nước, cậu nhất định sẽ yêu cô ấy sâu đậm.

Tuy nhiên, trong thực tế không có nếu.

Dưới tiền đề biết rằng cô ấy không thuộc về mình trong thời không ban đầu, cho dù bầu không khí lúc này lãng mạn như thế nào và hình ảnh phản chiếu của hai người trong hồ tuyệt đẹp ra sao, Trần Vũ cũng cảm thấy rằng tình yêu của cậu đối với Tưởng Văn Văn đã ít hơn nhiều so với trước kia.

Cậu cười cười phức tạp, đứng dậy đi đến bên cạnh Tưởng Văn Văn, dưới ánh nhìn chăm chú kinh ngạc của Tưởng Văn Văn ngồi ở bên cạnh cô ấy. Vì sao lại ngồi bên người? Bởi vì thuyền nhỏ này không rộng nên nếu hai người ngồi cạnh nhau thì đùi tất nhiên phải dính sát vào.

Tưởng Văn Văn đỏ mặt.

- Cậu, cậu sao lại ngồi ở đây? Cậu ngồi đối diện không phải cũng tốt sao?

Trần Vũ mỉm cười chỉ vào hình ảnh phản chiếu của hai người trong hồ:

- Nhìn xem! Khi chúng ta ngồi cùng nhau như thế này, hình ảnh phản chiếu trong hồ rất đẹp. Cậu không cảm thấy nó đặc biệt đẹp sao?

Tưởng Văn Văn vô thức đỏ mặt nhìn theo hướng ngón tay của cậu ta. Giây tiếp theo, cô cũng nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của họ trong hồ nước. Đừng nói, thật đúng là rất đẹp.

Ngay lúc đó, cô giật mình.

Bạn đang đọc Trước Tốt Nghiệp, Tôi Nhận Tin Nhắn Của Chính Tôi 20 Năm Sau( Dịch) của Mộc Tử Tâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chanchan88555
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.