Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ý Thức Về Hàng Giả

Phiên bản Dịch · 1863 chữ

Sau khi nghe câu trả lời của Trần Vũ, trên sân khấu, trái tim treo lơ lửng của hiệu trưởng và phó hiệu trưởng trường trung học Huệ Châu số 7 cuối cùng cũng trở về bình thường, nụ cười trên mặt người nào người đó cũng tự nhiên hơn.

Mà nhóm phóng viên phía dưới sân khấu thì lại đặc sắc hơn hẳn, mỗi người một biểu cảm.

Có người khẽ gật đầu đồng ý, cho rằng Trần Vũ nói có lý, cậu là người điểm cao nhất Dương Châu, nếu thành tích của cậu là do sao chép, vậy chép ai mới được?

Một số người vẫn nhìn Trần Vũ với ánh mắt nghi ngờ, họ vẫn không tin một cậu học sinh thành tích luôn kém cỏi từ nhỏ đến lớn có thể làm “nổ tung cả một vũ trụ nhỏ” đúng vào thời điểm then chốt của kỳ thi tuyển sinh đại học.

Tất nhiên, một số người đã đồng ý với lí do của Trần Vũ, nhưng họ chỉ không thể chịu được khi thấy nụ cười trên mặt Trần Vũ lúc này, dù nhìn nụ cười này như thế nào, cũng cảm thấy đáng ghét.

Càng không thể bàn đến thái độ của cậu ta khi nói câu này.

Ý gì thế? Ý nhóc là nhóc đã là một học bá từ khi còn nhỏ, nhưng vì muốn được vui chơi thỏa thích nên mới cố ý giả thành bộ học dốt? Sao nghe có vẻ ngứa đòn thế?

"Trần Vũ! Trần Vũ! Ý cậu là cậu cố tình bị điểm thấp từ khi còn học tiểu học? Lúc đó cậu còn nhỏ như thế, đã biết cách giấu dốt rồi sao? Không thể nào nhỉ? Cậu mấy tuổi đã có ý thức che giấu rồi sao? "

Một số phóng viên đưa ra ý nghi ngờ tại chỗ.

Ngay sau khi câu hỏi này được đưa ra, tất cả các phóng viên có mặt tại hiện trường đột nhiên tỉnh ngộ.

Đúng nhỉ! Làm gì có đứa trẻ nào biết dấu diếm ngay từ lúc nhỏ?

Vì vậy, tất cả mọi người nhìn Trần Vũ với ánh mắt đầy nghi ngờ.

Lúc này, Trần Vũ còn chưa lên tiếng, Tần Trung Nhất - hiệu trưởng trường trung học số 7 Huệ Châu đã tới trước một bước, ho nhẹ một tiếng, cười nói trước: "Mọi người đều nghĩ trẻ con không biêt dấu diếm sao? "

"Đúng vậy! Trẻ con mấy tuổi thì hiểu gì chứ? Đúng không nào?"

Phóng viên vừa đặt câu hỏi đã nhanh chóng tiếp lời.

Hơn một nửa số phóng viên khác đều gật đầu đồng ý.

Tần Trung Ý mỉm cười, nhân cơ hội tiếp lời: "Cho nên khi thi tuyển sinh đại học, mọi người cũng không phải trạng nguyên môn khoa học xã hội của toàn thành phố! Mọi người không thể dùng tình huống của chính mình suy đoán trạng nguyên môn khoa học xã hội của trường chúng tôi!"

“Các vị đều là những người bình thường, nhưng giữa những người bình thường luôn ẩn chứa thiên tài! Đúng không nào? Nếu không thì sao sau khi bạn học Trần Vũ chơi đùa thỏa thích nhiều năm như thế, đến lúc thi đại học, lại có thể giành được danh hiệu trạng nguyên khoa học xã hội của Dương Châu chứ? Đúng không?”

“Thiên tài chính là như thế đấy! Những tri thức mà người bình thường dù liều mạng cũng không học được, đối với thiên tài thì lại có thể chơi đùa thỏa thích, chỉ cần tùy tiện xem vài lần là biết, mà đây chính là khoảng cách giữa thiên tài và người bình thường, tôi biết rằng mọi người khó chấp nhận việc trên thế giới có những thiên tài như thế tồn tại, nhưng ... các vị vẫn phải ổn định lại tâm lý, phải đối mặt với thực tế! Đúng không nào? "

Những phóng viên: "..."

Có người sắc mặt u ám thấp giọng chửi bậy: "Mẹ!"

Cũng có người liếc xéo Tần Trung Nhất, từ trong kẽ răng rít ra mười mấy từ: "ĐCM, làm như ông cũng là thiên tài ấy."

So với tâm trạng bực dọc tồi tệ của các phóng viên dưới sân khấu, trên sân khấu, Trần Vũ bị hiệu trưởng cướp lời lúc này lại cảm thấy vô cùng thoải mái.

Cậu đột nhiên cảm thấy hiệu trưởng Tần thật đẹp trai, còn có thể tìm được một vị hiệu trưởng tốt như vậy ở chỗ nào chứ?

……

Sau khi đối phó với những phóng viên truyền thông, hiệu trưởng Tần Trung Nhất đã kéo cánh tay Trần Vũ, đích thân dẫn cậu đến một nhóm đại diện doanh nghiệp cách đó không xa.

Tràn ngập vui vẻ giới thiệu Trần Vũ với các đại diện doanh nghiệp.

Thái độ của các đại diện doanh nghiệp này thân thiện hơn nhiều so với thái độ của các phóng viên vừa rồi.

Họ tranh giành để đại diện cho các công ty đứng sau họ, bày tỏ mục đích đến của họ với Trần Vũ.

Hầu hết họ đều muốn mời Trần Vũ làm đại diện cho sản phẩm của công ty họ, cũng có một vài đại diện của công ty đã mỉm cười nói rằng công ty của họ có thể tài trợ miễn cho Trần Vũ một suất học bổng, cung cấp cho cậu để dùng khi học đại học.

Hiệu trưởng Tần Trung Nhất ở bên cạnh ghé vào lỗ tai Trần Vũ mỉm cười nói: "Có thể lựa chọn vài sản phẩm để làm đại diện, cũng có thể nhận hết học bổng, đều là tiền dâng đến cửa, không kiếm thì chính là đang lãng phí tiền rồi, có đạo lý như vậy nhỉ?”

Trần Vũ liếc ông ta một cái, trong lòng thừa nhận những gì hiệu trưởng Tần nói rất có lý.

Nếu cậu ta thực sự là trạng nguyên khoa học xã hội Dương Châu, cậu ta nhất định sẽ làm theo đề nghị của hiệu trưởng Tần.

Nhưng, mình có phải là trạng nguyên khoa học xã hội hàng thật giá thật hay không, chẳng lẽ trong lòng hắn không biết tính toán sao?

Có rất nhiều phóng viên truyền thông đến để phỏng vấn cậu ngày hôm nay, cậu đã dự đoán trước được rằng cậu sẽ sớm nổi tiếng khắp Dương Châu, thậm chí phạm vi nổi tiếng còn rộng hơn nữa.

Đối với cậu ta, điều này rất nguy hiểm!

Nếu cậu không cẩn thận, một khi dẫn đến sự can thiệp và điều tra của quan chức nhà nước, trạng nguyên khoa học xã hội vừa mới được công bố là cậu ta có thể bị lật thuyền, thân bại danh liệt, trở thành đối tượng bị người người khinh bỉ bất cứ lúc nào.

Một khi tình huống như vậy xảy ra, bây giờ cậu chấp nhận làm đại ngôn của bao nhiêu sản phẩm, lúc sau sẽ phải hoàn lại tần đó phí thiệt hại, mà gia đình nhỏ không hề giàu có của anh, bố mẹ cậu kiếm được ít tiền cũng không dễ dàng gì, đều là tiền do vất vả mà có được, cậu làm sao dám đào hố cho bố mẹ mình được?

Vì vậy, đối với tất cả những người đại diện doanh nghiệp muốn mời cậu làm đại ngôn cho sản phẩm trước mắt này, Trần Vũ đều mỉm cười từ chối.

Cậu chỉ mỉm cười đồng ý với một vài công ty cung cấp học bổng miễn phí.

Cùng lắm là, khi cậu thân bại danh liệt thì chỉ cần trả lại tất cả những học bổng miễn phí đó cho các công ty này là ổn.

Như vậy sẽ không có rủi ro và sẽ không xảy ra trường hợp vì vi phạm mà phải nộp phí bồi thường.

Mặc dù vậy, số tiền học bổng miễn phí mà những công ty này cung cấp cũng lên đến hơn 500.000 tệ.

Trần Vũ đã rất ngạc nhiên vui mừng khi biết được con số này.

Nhiều tiền học bổng như vậy, miễn là việc cậu sao chép bài trong kỳ thi tuyển sinh đại học không bị lộ ra, những ngày tháng tiếp theo của bản thân chắc chắn sẽ trở nên tốt hơn không ít, chắc chắn sẽ có thể thuyết phục mẹ ngừng làm việc trong nhà máy, từ chức để bắt đầu làm kinh doanh nhỏ.

Nếu được như vậy, trong vài năm nữa, mẹ chắc sẽ có thể tránh được tai nạn xe hơi mà Trần Vũ 37 tuổi đã đề cập trước đó.

Tất nhiên, với 500.000 tiền học bổng này, Trần Vũ cũng tin rằng cuộc sống đại học sắp tới của cậu ấy sẽ có thể trải qua càng thoải mái dễ chịu hơn.

Tại hiện trường, đại diện của những công ty đó đã rất ngạc nhiên khi thấy Trần Vũ từ chối tất cả đại ngôn sản phẩm.

Hiệu trưởng Tần Trung Nhất cũng khó hiểu không kém, lặng lẽ kéo cánh tay Trần Vũ, nhẹ giọng hỏi: "Em ngốc à? Tiền đã đưa đến trước mặt rồi, em còn không muốn lấy sao? Tôi nói cho em biết, bỏ qua lần này thì về sau em sẽ không cơ hội như vậy nữa đâu! Danh tiếng với tư cách là trạng nguyên khoa học xã hội Dương Châu của em, cũng là để bây giờ có thể đổi lấy tiền bạc, sẽ không có cơ hội tốt như vậy trong tương lai đâu. "

Trần Vũ biết hiệu trưởng Tần có ý tốt.

Nhưng ý tốt ấy cậu không thể chấp nhận, chỉ có thể nhận lấy tấm lòng thôi.

Tất nhiên, bề ngoài, cậu vẫn sẽ nói vài lời tốt đẹp.

"Thưa thầy hiệu trưởng, thầy cô luôn dạy chúng em phải là người ngay thẳng và là người xứng đáng với lương tâm của mình, em không biết bất kỳ sản phẩm nào của những công ty này, trong trường hợp này, em không thể trái lương tâm của mình để đại diện cho sản phẩm của họ, đi đánh lừa người tiêu dùng, hiệu trưởng, em không thể kiếm loại tiền như vậy được! "

Tần Trung Nhất: "???"

Sau khi nghe xong những lời nói đẹp đẽ đầy hào hùng chính trực của Trần Vũ, vẻ mặt Tần Trung Nhất biến đổi hoàn toàn, một mặt cho rằng não của đứa trẻ này bị lừa đá à? Trong lúc này, em còn nói với tôi về việc phải làm một con người chính trực ư?

Nhưng mặt khác, trong lòng ông lại có một cảm giác tự hào đầy kì lạ.

Tựa như có một âm thanh đầy tự hào cất lên trong lòng: Tốt! tốt! Đây chính là trạng nguyên khoa học xã hội tốt nghiệp từ trường Trung học số 7 Huệ Châu của chúng tôi! Có vẻ như việc giáo dục đạo đức của trường chúng ta đã được làm rất thành công đấy!

Bạn đang đọc Trước Tốt Nghiệp, Tôi Nhận Tin Nhắn Của Chính Tôi 20 Năm Sau( Dịch) của Mộc Tử Tâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chanchan88555
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.