Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc.

Phiên bản Dịch · 1577 chữ

Nhưng cậu vẫn tỉnh táo.

Cần khiêm tốn!

Không thể quá nổi bật!

Thủ khoa đại học sẽ được rất nhiều người chú ý, cũng có rất nhiều người đặt ra nghi vấn.

Nên tốt nhất giàu thì dấu.

Theo nguyên tắc khiêm tốn, khi làm câu hỏi trắc nghiệm cậu đã cố tình điền sai một đáp án.

Khi làm bài điền vào chỗ trống cậu lại cố ý điền sai thêm một đáp án nữa.

Đối với mỗi câu hỏi sau, cậu buộc mình phải điền vào một câu trả lời sai.

Điều này cho thấy tầm quan trọng của sự tự chủ.

Sức tự chủ kém một chút, trong đầu chỉ nghĩ đến sự nổi bật, có thể thực sự không quan tâm, một câu hỏi cũng không nhỡ sai.

Cuối cùng là phần viết văn.

Trần Vũ dựa theo trí nhớ, đem tác phẩm gần đây mình sáng tác mày mò, tự tay viết ra.

Anh đoán tác phẩm này của mình chắc chắn không đạt được trọn điểm, kiểu gì cũng phải trừ đi mười điểm.

Cứ như vậy, cộng thêm mấy câu hỏi trước đó mình cố ý điền sai đáp án, bài thi ngữ văn này của cậu đạt điểm tối đa cũng chỉ có 120-130 điểm.

Rất khiêm tốn!

Nên cũng quá bắt mắt.

Buổi chiều.

Bài thi môn toán.

Bài thi được phát ra, Trần Vũ cũng giống như buổi sáng, đầu tiên lướt nhìn hết câu hỏi trong bài thi, vui mừng khi phát hiện đề thi toán cũng không có vấn đề gì, giống như đề thi bản thân mình trong tương lai đưa tới.

Điều này rất tốt!

Cậu duy trì tâm trạng vui vẻ và trạng thái lí trí, không vội vàng điền đáp án chính xác vào bài làm.

Tuân theo nguyên tắc chín nông một sâu… À, không! Phải là nguyên tắc chín đúng một sai để làm bài.

Ừm, thật ra cũng không phải là làm bài thi.

Cậu không phải là người đưa ra câu trả lời, cậu chỉ là người khuân vác câu trả lời đúng.

Nhưng… nếu có cơ hội, ai lại không muốn trở thành một người khuân vác như vậy?

Sáng hôm sau.

Bài thi môn tổng hợp khoa học xã hội.

Đề thi vẫn giống hệt đề thi mà Trần Vũ đã nhận lấy trước đó.

Buổi chiều

Bài thi môn tiếng anh.

Cũng không có tình huống ngoài ý muốn nào xảy ra.

Kỳ thi đại học hai ngày nay đối với cậu mà nói, thật sự như có thần phù hộ, hạ bút như có thần.

Đây là kỳ thi tự tin nhất của cậu kể từ lúc cậu đi học đến giờ.

Trong lòng vô cùng tự tin, nắm chắc mọi thứ trong tay.

Cậu đã mong chờ một cuộc sống đại học tốt đẹp.

Khi điền câu trả lời cho bài thi tiếng cậu cuối cùng, trong đầu cậu không kìm được mơ đến những cô gái xinh đẹp, trong sáng, quyến rũ hoặc dũng cảm trong khuôn viên trường đại học.

Bản thân phải tìm được một người bạn gái xinh đẹp và thông minh!

Có thể ít hơn một chút cũng được!

Ừm, chắc chắn sẽ tìm một người trong số họ.

Bài thi môn tiếng cậu kết thúc.

Trần Vũ mang theo túi giấy tờ, cười tủm tỉm ung dung bước ra khỏi phòng thi.

Cậu không nộp bài thi sớm.

Là tiếng chuông vang lên kỳ thi kết thúc, cùng mọi người nộp bài xong mới đi ra khỏi phòng.

Khiêm tốn!

Cậu đã thực hiên nguyên tắc này rất rõ ràng.

Từ phòng thi đi ra, cậu nhìn thấy chúng sinh muôn hình muôn vẻ.

Có người cũng ung dung như cậu, vẻ mặt đầy tự tin, chẳng qua người như vậy rất ít.

Đa số nam nữ sinh vừa mới bước ra khỏi phòng thi, đều cau mày, vẻ mặt phức tạp.

Cũng có người tâm lý yếu ớt, vừa ra khỏi phòng thi, vừa lau nước mắt.

Còn có người ngồi xổm ở bồn hoa dưới lầu, khóc như mưa rơi.

Đủ loại tâm trạng rơi vào mắt Trần Vũ, trong lòng cậu cũng rất xúc động.

Nếu cậu không may mắn, lấy được đề thi và đáp án trước thì lần thi đại học này cậu cũng như người ta hụt hẫng không thôi.

Kết quả tốt nhất chẳng qua chỉ là một trường đại học.

Cuộc sống tương lai như thế nào, cậu cũng biết khi cùng Trần Vũ ba mươi bảy tuổi gọi điện video.

Người đàn ông ba mươi bảy tuổi, không mua nhà, không kết hôn, không có vợ con, tiền cũng không có, thảm hại nhất còn bị mắc bệnh ung thư phổi giai đoạn cuối.

Cuộc sống như vậy, cậu nghĩ về nó liền cảm thấy cay đắng.

May mắn thay, bây giờ mọi thứ đã thay đổi.

Chờ kết quả thi đại học lần này công bố ra, Trần Vũ ta sẽ làm mọi bên người bên cạnh loé mắt.

Để cho bọn họ biết cái gì gọi là _ Lù khù vác lu mà chạy.

Trần Quang Chiếu đang đứng ở một góc trong đám đông.

Trần Vũ sải bước đi tới, Trần Quang Chiếu đang cúi đầu tìm điếu thuốc, vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy con trai mình, cười nhẹ tiến lên hai bước: “Thế nào? Bài thi tiếng cậu làm được không?

Câu hỏi này ông hỏi cũng không có ý gì.

Bởi vì ông không tin đứa con trai mình Trần Vũ lần thi đại học này có thể thi tốt.

Trần Vũ cũng biết bố không có hy vọng gì về mình.

Cho nên, cậu nhếch miệng mười: “Cũng được!”

Giọng điệu rất tuỳ ý.

Trần Quang Chiếu cũng không coi đó là thật, ông nghiêng đầu về phía anh, dẫn đầu đi qua con đường bên kia đường, vừa đi vừa nói: “Đi! Hôm nay xe bố đậu ở đường bên đó.”

Trong kỳ thi tuyển sinh đại học, rất khó để đậu xe gần trường.

Về đến nhà.

Bà nội đang hái ớt ở vườn rau trong sân, quay đầu lại, nhìn thấy Trần Vũ, khuôn mặt nở ra nụ cười, chờ mong hỏi: “Tiểu Vũ, chiều nay con làm bài thi có tốt không?”

Trần Vũ nhanh chóng chạy tới: “Bà nội, cũng được.! Nào, để con giúp bà hái.”

Bà nội cũng không coi hai chữ “cũng được” là thật, hỏi xong, liền đổi chủ đề: “Ờ, trong đó có mấy cây lớn, con giúp nội hái, buổi tối bà nội làm trứng xào ớt xanh cho con…”

Chạng vạng.

Trần Vũ cùng bà nội và cha ăn cơm tối.

Trần Quang Chiếu đột nhiên hỏi: “Này, con đoán lần này con thi được bao nhiêu điểm? Có thể thi được tổng môn là 300 điểm không?

Trần Vũ nở nụ cười: “Có thể ạ!”

Anh trả lời rất tự tin.

Trần Quang Chiếu hoài nghi nhìn anh, trầm mặc một lát, ừm một tiếng, nói: “Có thể thi được 300 điểm là tốt rồi, bố nghe nói 300 điểm hình như có thể học đại học rồi, trước khi công bố điểm chính thức, con suy nghĩ tới lúc đó học trường gì, chọn chuyên ngành gì luôn đi.”

Bố và mẹ con đã bàn bạc xong, cho dù là đại học, bố mẹ cũng cố gắng lo cho con học xong, dù sao cũng tốt hơn bằng cấp trung học hiện tại của con.

Bà nội ngồi một bên cười an ủi Trần Vũ: “Đúng vậy, Tiểu Vũ, đại học có chữ “đại” cũng rất tốt.”

Trần Vũ vẻ mặt tươi cười gật đầu.

Trần Quang Chiếu chắc là nhìn không quen cậu thi không tốt, vẻ mặt còn tươi cười, liếc cậu một cái, trách mắng: “Con không biết xấu hổ còn cười được sao?Người ta thi đỗ đại học làm tiệc rượu, bố đều phải cho bao lì xì, con bây giờ chỉ cần thi đậu một trường đại học để bố có thể làm tiệc rượu cho con, đem bao lì xì thu về lại là được rồi. Con còn có thể tươi cười như vậy?

Trần Vũ vội vàng cắn môi, cố gắng nhịn cười.

Nhưng nhịn cười là điều thật sự khó khăn.

Kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, tối hôm đó, Trần Vũ một mình tựa vào đầu giường trong phòng ngủ, trong tay cầm điện thoại di dộng, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút nhàn rỗi.

Không biết bản thân nên làm gì.

Có chút giống nhân viên văn phòng bỗng một ngày bị mất việc, không thích nghi được.

Chơi điện thoại di động, cậu đột nhiên rất muốn trò chuyện với Trần Vũ ba mươi bảy tuổi.

Hỏi cậu chàng đó có cách nào để có được một khoản tiền càng sớm càng tốt.

Thứ nhất kỳ nghỉ hè dài như vậy.

Thứ hai, ai lại không muốn tiền chứ? Nghĩ đến sau kỳ nghỉ hè, bản thân bắt đầu tiến vào con đường đại học, khi bước vào trường đại học, cho dù muốn làm gì đó hoặc là yêu đương, không có tiền sao mà được?

“Ra đây! Nói về cách kiếm tiền!”

Trần Vũ vội vàng nhắn tin cho mình trong tương lai.

Bạn đang đọc Trước Tốt Nghiệp, Tôi Nhận Tin Nhắn Của Chính Tôi 20 Năm Sau( Dịch) của Mộc Tử Tâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chanchan88555
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.