Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồi Ức 2

Tiểu thuyết gốc · 1441 chữ

Chương 5 : Hồi Ức 2

Lớp học hôm nay yên tĩnh 1 cách lạ thường 1 phần là vì ai cũng nghiêm túc nghe giảng phần còn lại là do hôm nay thầy giáo cũng không cần phải lớn tiếng nhắc nhở ,lý do rất đơn giản ông vừa ngủ gật của lớp ngày hôm nay không hề ngủ gật vì vậy thầy giáo cũng chả có lý do để mắng hắn cả,buổi học tiếp tục được tiến hành một cách thuận lợi tuy vậy thầy giáo cũng lấy làm nghi hoặc,tên học trò thường ngày hay ngủ gật trong giờ ấy vậy mà ngoan tới lạ thường ko lẽ là đang nghịch ngợm,nghĩ vậy ông liền quyết định gọi Nobita lên làm bài bảng ,bài tuy ko khó nhưng nếu như không chăm chú nghe giảng thì sẽ không làm được,tất nhiên việc làm mấy bài toán lớp 3 sẽ không làm khó được Nobita nhưng cái khó ở đây là làm sao để làm bài cho thật hợp lý, hắn không muốn bỗng nhiên từ 1 học sinh dốt đặc cán mai bỗng dưng đột xuất học giỏi có thể giải mấy bài toán đối với đa phần mọi người trong lớp là khó 1 cách dễ dàng, hắn hơi suy nghĩ 1 chút quyết định làm những bài dễ còn những bài khó sẽ để sau,nhưng hắn lại gặp thêm 1 vấn đề khó khăn nữa đó là rốt cuộc đâu là câu dễ đâu là câu khó??? Trong mắt hắn tất cả những bài toán trên bảng đều quá ư là dễ lại tiếp tục suy nghĩ 1 lúc thì thầy giáo kêu:

“Này Nobita rốt cuộc em có hiểu bài không hả nếu không hiểu bài thì mau mau về chỗ đi”:

Hắn xoay người toan trả lại viên phấn để về chỗ ngồi thì mặt hắn lập tức biến sắc khi nghe thầy nói:

“Nếu em không giải được thì cuối giờ ở lại chép phạt bài này 100 lần cho thầy”:

Hắn liền quay phắt người lại 1 cách nhanh chóng:

“Em giải được mà thầy cho em ít thời gian”

Thế rồi hắn quyết định chỉ làm đúng những câu ngắn và bỏ trống những câu dài vì theo hắn nghĩ câu ngắn thì dễ mà câu dài thì đối vs trẻ con sẽ là những câu khó. Nếu hắn không làm bài thì thầy giáo sẽ báo cáo với mẹ hắn ,tuy ko sợ mẹ mắng nhưng hắn tuyệt nhiên không có sở thích tự ngược so với việc bị quỳ hai tiếng nghe mẹ thuyết giáo và việc ở trong phòng tìm hiểu thông tin thì dĩ nhiên hắn thích cái sau hơn.Làm bài trên bảng xong hắn quay trở về chỗ ngồi mà không hề hay biết vị thầy giáo của hắn đang triệt để hoang mang.

“?????”

Rõ ràng những câu dài mà ông giao trên bảng hoàn toàn là những câu hỏi rất dễ dàng nhìn thì có vẻ phức tạp nhưng chỉ cần làm theo cách ông giảng là hoàn toàn có thể giải bài toán 1 cách chính xác nhất nếu làm sai thì chỉ có thể coi là phạm lỗi nhỏ còn nếu bỏ trống thì là hoàn toàn không hiểu bài nhưng những bài ngắn kia hoàn toàn là dạng nâng cao của bài toán,nếu không hiểu bài thì chỉ có thể bỏ trống chứ không thể làm linh tinh vì bài tập đó còn bắt phải giải diễn giải ấy vậy mà lại đúng hết cách diễn giải lại còn rất chính xác,ngay đến cả người lớn khi không đọc kĩ đề bài còn làm sai nữa,rốt cuộc tên nhóc đó có hiểu bài hay không vậy nghi hoặc nhìn Nobita ông quyết định giờ kiểm tra tiếp theo sẽ kiểm tra cậu học sinh này lần nữa. Tiết học bắt đầu được tiếp tục cho đến giờ kiểm tra bài kiểm tra này ông giao đề phần lớn là đề khó ông chắc chắn ràng ngay cả học sinh giỏi như dekisugi cũng chỉ đạt được tối đa là 90 điểm thôi và cũng gần như những bài trên bảng những câu hỏi những câu dễ đề bài sẽ dài và tỉ mỉ hơn để giúp học sinh hiểu hơn về bản chất còn những câu ngắn sẽ chỉ mập mờ không rõ ràng và sẽ có nhiều câu đố mẹo để thử thách học sinh.Giờ làm bài bắt đầu Nobita nhìn vào đề bài ,hắn tiếp tục bắt tay vào làm những câu ngắn gọn.Làm xong bài hắn tính toán cũng đã được 70đ rồi nhưng hắn sẽ không nộp bài sớm mà sẽ ngồi chơi trong lớp đến khi hết giờ về hắn cảm thấy thời tiết hôm nay rất đẹp những cơn gió mùa thu se lạnh thổi lên trên mặt hắn làm cho tóc hắn khẽ bay,những lúc như thế này hắn có cảm giác thật dễ chịu như thể tâm hồn cô độc đầy cay đắng của hắn đang được một bằng tay mềm mại của người phụ nữ xoa dịu đi khiến hắn trở nên thật thoải mái,chỉ có những khoảng khắc này hắn mới cảm thấy trở nên quý trọng cuộc sống này biết bao nhiêu và lại lần nhen nhóm lên ngọn lửa tình yêu mà hắn chôn giấu thật lâu trong trái tim đã hoá đá của hắn,ngọn lửa đó lại tiếp tục âm ỉ cháy, tiếp tục kiên cường và sẽ không bao giờ vụt tắt cho đến khi hắn nhắm đôi mắt này lại mãi mãi.Thời gian trôi qua chậm chạp,đôi mắt hắn trở nên trĩu nặng , nhắm mắt lại hắn chìm vào trong bóng đêm ,lang thang trong bóng tối cô độc hắn bắt gặp hình bóng của jaian hình bóng đó khắc sâu trong ấn tượng của hắn ,trong mơ hắn thấy sự dũng cảm của jaian khi đứng trước che chắn ,bảo vệ khi hắn gục ngã trên chiến trường và hi sinh một cánh tay,hắn thấy sự tự ti của jaian khi đứng trước mối tình đơn phương của mình và nỗi đau khi yêu mà không dám nói ,cùng với đó là nỗi căm nghét sự yếu đuối của bản thân mà đánh mất đi tình yêu đầu đời ,cuối cùng là khuôn mặt mãn nguyện khi được chết tay trong tay với người mình yêu,Ngày hôm đó hắn khóc rất lớn và rất rất nhiều ,hình ảnh biến mất tiếp tục lang thang trong bóng tối một thân ảnh không quá cao lại hiện lên trong tầm mắt hắn đó là hình ảnh của suneo đang nằm trong vòng tay của hắn nói những điều cuối cùng :”Nobita cứu mình với mình ...mình thật sự sợ cái chết...mình muốn được sống”đó là những lời cuối cùng mà hắn được nghe thấy từ người bạn cuối cùng của hắn.Đơn độc và lạc lối trong bóng đêm của sự cô đơn và lạnh lẽo hắn có mình lại giữa bóng đêm đó ,đôi mắt của hắn trở nên vô hồn khuôn mặt hắn khắc lên sự mệt mỏi và bị thương tưởng chừng như hắn sẽ trở thành 1 cái xác vô hồn nhưng những giọt nước mắt hắn rơi đã chứng minh hắn vẫn là 1 con người 1 con người với 1 trái tràn đầy tình yêu.

“Nobita,Nobita dậy mau lên hết giờ làm bài rồi mau đưa bài đây cho tớ nào”

Bừng tỉnh khỏi giấc mộng hắn ngẩng mặt,vừa ngẩng mặt shizuka bỗng ngạc nhiên sau đó lo lắng hỏi hắn:

“Này Nobita cậu ốm sao,sao bỗng dương cậu lại khóc vậy”

“Khóc ư?”:nobita trả lời rồi bỗng cảm thấy hai bên má đã ướt đẫm nước mắt hắn những dòng lệ nóng không tự chủ được mà trào lên trên mắt hắn:

“Nếu cậu ko khỏe thì để tớ xin phép thầy cho cậu nghỉ buổi học nhé Nobita?”

“Ko ...ko cần đâu hiện tại tớ đang rất ổn,rất rất ổn” :

Hiện tại hắn cảm thấy thật nhẹ nhõm bao nhiêu năm đau khổ giờ đây khi hắn khóc những áp lực nỗi đau mà hắn gánh chịu suốt 400 năm qua bây giờ đã theo những giọt nước mắt ....trôi đi.

P/s chương cuối cùng trong ngày các bác xem truyện hãy để lại góp ý ở phần comment giúp tác nhé mỗi góp ý là tac lại hoàn thành khả năng viết lách để có thể đưa ra những chương truyện chất lượng tốt nhất phục vụ mọi người , xin cảm ơn mọi người ( cúi chào)

Bạn đang đọc Trùng Sinh Thành Nobita sáng tác bởi ỐcTiêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ỐcTiêu
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 186

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.