Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chủ động như vậy?

Phiên bản Dịch · 876 chữ

Vừa thấy là Lữ Giai, Cảnh Vân Chiêu liền nghĩ tới ngay bốn chữ oan gia ngõ hẹp.

Tính tình Lữ Giai khá lớn, tuy rằng lớn lên không tinh xảo xinh đẹp bằng Kiều Hồng Diệp, nhưng nàng ta cũng coi như may mắn, có mấy người anh họ đau nàng sủng nàng. Là một bông hoa duy nhất giữa rừng cây. Cho dù Lữ Giai không phải mỹ nhân, nhưng những anh họ của nàng vẫn đối nàng phi thường sủng nịch, còn thường xuyên đi tới cổng trường đón nàng tan học, khiến bạn học trong trường đối nàng thực hâm mộ.

Chỉ thấy phía sau Lữ Giai đứng bốn người nam sinh, lớn nhất cũng khoản hơn hai mươi tuổi, nhỏ nhất cũng cỡ mười bảy mười tám tuổi.

“Nó chính là Cảnh Vân Chiêu? Chính là đứa con hoan mà em nói?” Trong bốn nam sinh đó có một người dùng giọng điệu hống hách hỏi.

“Anh ba, chính là nó, nó là người hại em. Rõ ràng em bị thiệt, nhưng nó lại dám ở trước mặt các lão sư oan uổng em nói em đánh nó. Bởi vì nó mà ba mẹ cũng không tin em!” Lữ Giai hầm hừ cáo trạng nói.

“Thật đê tiện! Giai Giai, em yên tâm, anh họ nhất định sẽ thay em trút giận!” Vị anh ba kia vừa nói xong, bốn người họ liền trực tiếp vây thành một vòng tròn, đem Cảnh Vân Chiêu chặn đứng ở bên trong.

Lữ Giai đứng ở bên ngoài, vẻ mặt đắc ý: “Anh, ở ngoài này nhiều người, chúng ta mang nó vào trong hẻm nhỏ lại tính!”

Hiện tại đêm đen gió lớn, liền một con mèo hoang cũng không có một con, nàng cũng không tin Cảnh Vân Chiêu có thể chạy. Hơn nửa vào trong hẻm, cho dù đem nàng ta đánh thành cái màn thầu thì cũng sẽ không có ai biết là ai làm.

Thừa dịp người đông thế mạnh, Lữ Giai trực tiếp túm Cảnh Vân Chiêu, uy hiếp bức nàng đi vào hướng hẻm nhỏ.

Phố này không có nhiều người, càng không có camera, căn bản không có người chú ý. Trong mắt Cảnh Vân Chiêu lóe lên một tia âm trầm, nhưng nhìn qua như thực phối hợp, một đường ỡm ờ đi tới chỗ âm u bên chân tường.

“Nha đầu chết tiệt này lớn lên coi như cũng xinh đẹp, bất quá liền loại người như ngươi thế này, dù tặng cho mấy anh em của tao, bọn tao cũng chướng mắt mày. Giai Giai, em nói đi, em muốn bọn anh làm cái gì? Bọn anh sẽ giúp em, em muốn làm như thế nào đều được!” Một tên khác lại nói.

Lữ Giai lập tức phun ra một ngụm nước miếng, chà xát, lúc này mới tiến lên:

“Cảnh Vân Chiêu, lúc này mày quỳ xuống cầu lạy tao, không chừng tao nhất thời mềm lòng sẽ tha cho mày đấy!”

Cảnh Vân Chiêu nắm chặt tay, trong đầu hồi tưởng các chiêu thức đã học.

“Giả bộ thanh cao cái gì, mày tin hay không bây giờ tao đem quần áo của mày xé sạch không còn một mảnh? Trời lạnh như vậy, nhìn qua còn giống như muốn mưa đâu, nếu mày không có quần áo, không chừng liền chết đông ở chỗ này. Đúng rồi! Tao có mang theo di động, kia liền chụp cho mày vài tấm, làm cho mầy ở huyện Ninh Hương vĩnh viễn không thể ngóc đầu!”

Lữ Giai giống như một con gà trống chọi, hưng phấn nói ngao ngao liên tục.

Nhưng nàng ta nói nữa ngày, cũng không thấy Cảnh Vân Chiêu đáp lại. Đặc biệt ở chỗ này hơi tối, nhìn bộ dáng âm trầm kia, dường như giống quỷ, thực dọa người.

Lữ Giai trừng mắt chờ xem bộ dáng kinh hoảng thất thố của Cảnh Vân Chiêu. Nhưng mà một lát sau, lại thấy Cảnh Vân Chiêu kéo khóe miệng, lộ ra tươi cười, nhìn qua quả thực có chút đáng sợ.

“Mày cười cái gì?” Tròng mắt Lữ Giai đều muốn trừng ra ngoài.

Cảnh Vân Chiêu nhíu nhíu đầu mày, duỗi tay đeo áo trên người cởi xuống.

“Nha, chủ động như vậy ah, tao nói cho mầy biết, mấy anh họ của tao nhưng sẽ không bị bộ dáng của mày mê hoặc đâu!” Lữ Giai liếc mắt xem thường, cười trào phúng nói.

Chỉ tiếc lời này mới nói xong, liền thấy Cảnh Vân Chiêu đem cái áo đơn bạc kia khoác lại trên tay, nhìn qua giống cái nắm quyền. Không biết nàng là muốn làm cái gì.

“Có phải mày muốn tìm đánh!?” Lữ Giai rống một tiếng.

“Phanh!” Nhưng thanh âm này vừa ra, đã thấy Cảnh Vân Chiêu một quyền hướng cái mũi của nàng đánh tới.

Tay được bọc quần áo, lực đạo này có chút mềm như bông. Nhưng sức lực Cảnh Vân Chiêu dùng lại không giống nhau, một quyền này đánh xuống quả thực không nhẹ. Mà mấy huynh đệ kia vừa thấy, thức khắc nổi giận, duỗi tay hướng Cảnh Vân Chiêu bắt lại đây!

Bạn đang đọc Trùng Sinh Thần Y Nữ của Niên Tiểu Hoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.