Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phá Hư (nhất)

Phiên bản Dịch · 2569 chữ

Hiện tại, Đường Viễn đeo súng laser trên vai, dùng tốc độ cao nhất chạy như điên ở vùng ngoại thành, hướng phía đông lao đi. Phía sau hắn mấy ngàn mét, ở khu biệt thự gia tộc Dã Đại, hơn mười chiếc đèn pha xoay tròn trong đêm, tiếng chuông báo động lẫn tiếng gào thét đây đó ồn ào náo động, binh lính đang tiến hành nhiệm vụ sửa chữa ở dưới lòng đất biệt thự cũng vọt lên, cấp tốc điều tra, tìm kiếm địch nhân.

Trong đêm tối, sự khẩn trương như dung nhập vào không khí, làm người ta hít một hơi cũng cảm thấy có chút đau đớn.

Nhìn cậu con trai cả chết thảm trước mặt mình, Dã Đại trầm mặc giống như một pho tượng đứng trong phòng. Gã há miệng thở dốc, đôi mắt đỏ bừng ngập tràn nước mắt.

Dã Đại đột nhiên nhéo ngực khóc rống lên, hai tay điên cuồng đánh vào trái tim. Cái loại cảm giác đau đớn như bị xé rách này làm gã lâm vào trạng thái điên cuồng, khàn khàn kêu khóc gọi tên con. Tiếng hô của Dã Đại càng làm Hạo Dương thêm khó chịu.

“Anh…” Hạo Dương vuốt thẳng tóc và lau mặt cho anh trai, dừng một chút, anh nhẹ giọng cười nói: “Em sẽ tìm cho anh một chỗ an nghỉ thật an tĩnh, anh ngủ chút đi…”

“Ba ——”, một tiếng giòn vang, Dã Đại đột ngột lao lại gần, hung hăng quăng cho Hạo Dương một cái bạt tai. Thân hình gã run rẩy, chỉ vào Hạo Dương, giận dữ hét: “Mày, vì cái gì mà mày còn sống?”

Hơn hai năm nay, cậu con cả Dã Anh Phu của gã vẫn trọ học ở trường, không về nhà lần nào. Khi biết tin gia tộc bị tập kích bất ngờ, nó lập tức trở về phụ giúp bố, không ngờ vừa về buổi chiều, buổi tối đã chết thảm. Dã Đại vẫn coi đứa con này là bảo bối trong lòng, làm sao gã có thể chấp nhận được sự thật đau đớn này!

Mày, vì cái gì mà mày còn sống?

Hạo Dương bị một bàn tay đánh cho lệch mặt, cười lạnh một tiếng. Thời điểm quay lại nhìn bố, ánh mắt anh tràn đầy u lãnh. Anh ngửa đầu, vẻ mặt hờ hững nhìn Dã Đại, tựa như một con độc xà đã vượt qua thời kì ngủ đông mà thức tỉnh. Cặp mắt kia không hề gợn sóng, nhìn không ra hỉ nộ ái ố, lại có thể nháy mắt làm người ta cảm thấy sợ hãi khó hiểu cùng khiếp đảm.

Tiếng quát nghẹn lại trong cổ họng, một Hạo Dương như vậy, Dã Đại chưa từng thấy qua.

“Bố! Con thấy, bố có vẻ rất mệt rồi!” Hạo Dương tự nhiên đặt cơ thể Dã Anh Phu nằm trên mặt đất. Anh đứng dậy, liếc mắt nhìn bố mình, khóe môi thoáng qua ý cười, đạm mạc nói: “Công việc của gia tộc còn nhiều lắm, bố nhiều tuổi rồi, tốt nhất là nên nghỉ ngơi cho tốt đi ạ!”

Đồng tử của Dã Đại kịch liệt co rút, một lát sau, gã vừa khóc lại vừa cười, cúi người vuốt hai má của Dã Anh Phu, cả người đều già nua rất nhiều, tựa như một lão nhân bước sang tuổi xế chiều đột ngột mất người thân.

“Meo meo ——!” Mèo Mun như bóng ma từ một chỗ tối mãnh liệt nhảy ra, trên cổ nó treo một cái điều khiển từ xa loại nhỏ. Nó nhảy nhót vài cái, phi lên vai Đường Viễn, quay đầu nhìn về phía sau, nhe răng nhếch miệng, giương vuốt ra, tựa hồ như muốn tính toán liều mạng với địch nhân.

“Mèo Mun, tốt lắm!” Mồ hôi trên gương mặt Đường Viễn không ngừng theo cằm tý tách rơi xuống, hắn cởi thiết bị điều khiển từ xa trên cổ mèo Mun, tiếp tục chạy khoảng hơn một cây số nữa mới dừng lại. Đường Viễn trốn sau một gốc cây đại thụ, quỳ một chân trên đất, vươn tay nhắm ngay phía sau, đè xuống một cái nút.

Trong nháy mắt, lấy nơi ở của gia tộc Dã Đại làm trung tâm, trong phạm vi biệt thự chợt xuất hiện những tiếng nổ liên hoàn, những điểm cường lực giao nhau khiến mặt đất ầm ầm chấn động, từ không trung nhìn xuống, những điểm sáng tựa như một cái “Mạng nhện” rực rỡ, ôm trọn mọi thứ bên trong nó.

Mãnh liệt đánh sâu vào thị giác làm nhóm binh lính đang điên cuồng truy tìm quân địch giật mình sửng sốt một lát. Cũng trong mấy chục giây “Mạng nhện” phát sáng, Đường Viễn đã đem súng laser tháo dỡ và lắp ráp lại, một kiện động cơ mini nằm dưới hai cánh màu ngân bạch lẳng lặng nằm trên mặt đất.

Đường Viễn đeo kính nhìn ban đêm lên, đặt mèo Mun vào trong áo, khởi động một cái nút, kiện động cơ mini dưới hai cánh màu ngân bạch lướt đi, chớp động một lát dưới quang mang của “Mạng nhện” liền biến mất không thấy.

“Anh ấy tỉnh chưa?” Cố Thiếu Cảnh bưng một chén cháo, đẩy cửa vào.

“Chưa…” Cố Lãnh Đông thức trắng đêm, đôi mắt đỏ bừng. Cô quan sát Cố Viêm nằm trong phòng vô khuẩn, trên người cắm đầy ống tiêm, mũi lại cay cay, liền xoay người ôm thắt lưng Cố Thiếu Cảnh, khó chịu đến nói không ra lời.

“Chị, không có việc gì đâu!” Cố Thiếu Cảnh thở dài, đem bát cháo đặt lên bàn, khoác tay qua bả vai chị gái, cố ý trêu chọc nói: “Thần y tự mình động thủ, khẳng định là không có sai lầm gì! Anh ấy vẫn đang trong giai đoạn quan sát mà! Bây giờ chị em mình chụp giúp anh cả một cái ảnh kỉ niệm luôn đi! Không ngờ lão đại của BOF lại có ngày thế này, thật sự là hiếm có, hắc hắc hắc… Chị! Chị ăn cháo rồi đi ngủ một lát, em trông anh ấy cho!”

“Không được!” Cố Lãnh Đông nhu nhu mắt, bưng bát cháo lên, một hơi uống hết, nói: “Anh cả còn hôn mê, chị không ngủ được.”

Dáng tươi cười của Cố Thiếu Cảnh cũng có chút miễn cưỡng, quầng thâm trên mắt cậu không kém gì so với Cố Lãnh Đông. Cậu nhìn Cố Viêm qua cửa sổ thủy tinh, giật giật môi, nhỏ giọng nói: “Anh! Anh tỉnh lại đi mà! Không tỉnh thì lấy ai quản em đây…”

“Đúng rồi, Đường Viễn đã trở về chưa? Đã năm giờ chiều rồi.” Cố Lãnh Đông đột nhiên hỏi: “Cho dù có thực hiện nhiệm vụ thì từ tối hôm qua đến xế chiều hôm nay, chắc cũng phải trở về đến đây rồi chứ?”

“Ừ, chắc là đang trở lại…”

“Đúng rồi! Chị biết Tuyết Lang của BOF đúng không? Người được gọi là truyền kì, thần tướng Tuyết Lang ấy. Đặc công cao nhất của BOF, hi sinh năm 25 tuổi.” Cố Thiếu Cảnh đột nhiên nói, sắc mặt cũng có chút ngưng trọng, quay đầu lại nhìn Cố Lãnh Đông, “Em cảm thấy, Gấu mập và anh ta giống như… Đêm đó, cái đêm mà chúng ta đến nước R tìm anh Cố Viêm ấy. Trước đó em từng đến Lầu một tìm Gấp mập mà! Lúc ấy, cậu ta đang ở trong phòng cũ của Tuyết Lang, trước mặt em, tự mình cải tiến súng laser. Thủ pháp, ánh mắt… Từng chi tiết một… Quả thực giống như đúc với Tuyết Lang em vẫn nhìn thấy trên video…”

“Cải tiến súng laser?” Cố Lãnh Đông nhíu mày, nhanh chóng nắm bắt được trọng điểm.

“Ừ! Chị cũng biết mà, súng laser trong căn cứ có khối lượng khá lớn, trọng lượng cũng khủng cho nên trang bị kèm theo của nó cũng đơn giản. Nếu gia phụ thêm đồ vật vào thì trọng lượng của nó sẽ tăng lên, không có phương tiện mang theo.” Cố Thiếu Cảnh dựa người vào cửa sổ thủy tinh, hai tay khoanh trước ngực, nói: “Em cảm thấy rất kì quái! Không hiểu đêm đó chị dâu buôn bán ở chỗ nào mà mang về nhiều linh kiện đến vậy! Tháo súng laser ra lắp ráp lại lại, một phần linh kiện là linh kiện quý hiếm trong căn cứ, phần còn lại là linh kiện bình thường…”

“Có thể là tăng số ống súng để nâng cao uy lực khi quần công?” Cố Lãnh Đông trầm giọng nói.

“Em thấy không giống lắm…” Cố Thiếu Cảnh lắc lắc đầu, suy tư nói: “Chị dâu còn đem một đôi cánh mini có khả năng gập gọn lại lắp vào súng mà. Rốt cuộc là cậu ta muốn làm gì a? Tính toán mang súng laser có khả năng biến hình đi chiến đấu sao?”

“Cậu trở về nhìn xem nó có tác dụng gì là được.” Nhìn qua thì Đường Viễn có vẻ khá chật vật, hắn đẩy cửa bước vào, đem súng laser trên vai vứt sang cho Cố Thiếu Cảnh.

Cố Thiếu Cảnh: “! ! !”

Cố Lãnh Đông: “! ! !”

“Gấu, Gấu… Chị dâu?” Cố Thiếu Cảnh tiếp được súng laser, kích động nói: “Chị dâu trở lại rồi!”

“Đường Viễn?” Cố Lãnh Đông cũng lộ ra biểu tình gặp quỷ, nhìn quân trang trên người Đường Viễn bám đầy máu và bùn đất, không cần nghĩ cũng biết, “Cậu, cậu thật sự đi tác chiến một mình? Binh lực đóng ở gia tộc Dã Đại nhiều như vậy, cậu… thế nhưng cậu thực sự đến đó rồi trở về?”

“Ừ, đã trở về!” Đường Viễn tháo xuống bao tay đã sớm bị tổn hại, khó có khi hướng hai chị em lộ ra bộ dáng tươi cười, mà nụ cười kia, phảng phất như thế giới đều phải lâm vào nín thở.

Đó tuyệt đối là bộ dáng tươi cười của cường giả!

Cố Thiếu Cảnh vừa nhìn thấy là biết, Đường Viễn đã hoàn thành mục tiêu mà mình đặt ra.

Mèo Mun nằm trong ngực Đường Viễn dụi đến dụi đi. Rốt cục nó thò đầu ra, lắc lắc tai, có chút đắc ý hướng Cố Thiếu Cảnh nâng cằm. Đôi mắt kia của nó, quả thực giống như là thị uy khi thắng trận, làm người ta có chút ngứa ngáy, chỉ hận không thể đi qua tấu nó một phát.

Cố Thiếu Cảnh: “…”

“Cuộc phẫu thuật thế nào rồi? Thời gian quan sát bao lâu? Thị lực có thể khôi phục được mấy thành? Nhóm Hướng Đông đã trở lại chưa? Có thương vong gì không?” Đường Viễn đặt mèo Mun lên bàn, bắn hàng loạt câu hỏi như nã pháo, đi đến trước cửa sổ thủy tinh nhìn người đàn ông đang nằm trên giường bệnh.

“Cuộc phẫu thuật rất thành công, lão thần của căn cứ phụ trách mổ chính, thời gian quan sát là 24 giờ, thị lực khôi phục nhiều nhất là bảy thành.” Cố Lãnh Đông nói tiếp: “Khoảng một giờ sáng mai anh ấy sẽ hết thời gian quan sát, có khả năng sẽ tỉnh lại. Nhóm anh Đông đã về rồi, không ai bị thương nặng.”

Đường Viễn “Ừ” một tiếng, thần kinh vốn buộc chặt nháy mắt buông lỏng, nhàn nhạt nói: “Bảy thành à? Tốt hơn rất nhiều so với tôi dự tính, về sau đeo kính là được.”

Cố Thiếu Cảnh và Cố Lãnh Đông chợt ngây người, biểu tình trên mặt bắt đầu biến hóa kịch liệt.

Mèo Mun thấy “tên khó ưa” Cố Thiếu Cảnh đột nhiên lộ ra biểu tình quỷ dị thì phát ra một tiếng “Meo” nghi hoặc, còn duỗi chân trước ra khều khều. Cố Thiếu Cảnh nhéo chân nó, hít một hơi thật sâu, đi qua vỗ vỗ bả vai Đường Viễn, vẻ mặt vô cùng trịnh trọng, nói: “Chị dâu! Chú ý bảo trọng nha!”

“… Chị dâu! Chú ý bảo trọng nha!” Cố Lãnh Đông cũng thở ra một hơi, đi qua vỗ vỗ bả vai Đường Viễn, phút cuối cùng nhịn không được, rốt cục bỏ thêm một câu, “Lúc anh ấy giải phẫu, tôi khẩn trương quá nên quên mất chuyện này. Chị dâu, kì thật, anh trai tôi… À, thì… cực kì ghét việc phải đeo kính mắt.”

“Đúng vậy!” Cố Thiếu Cảnh hung hăng gật đầu như gà mổ thóc, bổ sung: “Chính xác thì, anh Cố Viêm cực, cực, cực kì ghét phải mang kính, trừ kính quân dụng không thể không đeo.”

“…” Đường Viễn nhướng mày lên, “Vì sao?”

“Không có nguyên nhân, có vài người trời sinh không thích ăn món nọ món kia ấy mà, ví dụ như bọn họ cảm thấy rau thơm rất thối ấy.” Cố Thiếu Cảnh mang biểu tình táo bón, nói: “Hai chị em tôi đều cho rằng anh Cố Viêm là loại người thích dùng bạo lực, rống giận và đeo cái mặt băng sơn để giải quyết vấn đề, đến nỗi hình thành thói quen biến thái này.”

Cố Lãnh Đông gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Đường Viễn: “…” (cái này, có liên quan đến nhau sao?)

“Hai người trở về nghỉ ngơi đi, tôi ở lại đây!”

Hiện tại, Đường Viễn đã tắm rửa, thay một bộ quần áo mới sạch sẽ.

Trước đó, Cố Thiếu Cảnh đã dẫn Đường Viễn đi kiểm tra trên dưới một lượt. Quân y cũng đã xử lý xong những vết trầy da và vết thương nhẹ trên người hắn. Sau đó hai người còn cùng nhau đi ăn cơm tối.

Cố Lãnh Đông gật gật đầu, từ giây phút Đường Viễn xuất hiện, trong lòng cô chợt cảm thấy sáng sủa, liền ngáp một cái, nói: “Chị dâu! Có việc gì thì gọi điện thoại cho chúng tôi nhé!”

“Biết rồi!”

Thời điểm hai chị em đi đến cửa, Cố Thiếu Cảnh đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Đúng rồi! Chị dâu còn chưa nói vừa đi giết ai? Có chết không?”

Cố Lãnh Đông cũng quay đầu lại nhìn Đường Viễn.

“Không biết chết chưa.” Đường Viễn nhàn nhạt trả lời: “Dã Anh Phu, con trai của Dã Đại bị tôi tạc rớt nửa người.”

Cố Thiếu Cảnh: “! ! !”

“! ! !” Cố Lãnh Đông cả kinh nói: “Shit! Người thừa kế của gia tộc Dã Đại cư nhiên bị cậu giết? Shit! Shit! Shit!”

“A ha ha ha! Thật sảng khoái a! Giết được thật tốt!” Cố Thiếu Cảnh kêu lên: “Cái tên Dã Anh Phu cũng chả phải người tốt gì! Năm trước, thời điểm tên đó cùng Bộ trưởng Bộ quốc phòng nước R tham dự một cuộc họp báo, mẹ nó, còn dám nói với phóng viên là nước ta vốn thuộc lãnh thổ của nước R. Quỷ thật, sao thằng đó không đi tìm dây thừng treo cổ chết luôn đi!”

“Trở về, đi ngủ!” Đường Viễn bị hai chị em nhà này làm cho giật mình, cho mỗi người một cước, đóng cửa lại, thế giới rốt cục thanh tịnh

Bạn đang đọc Trùng Sinh Chi Quyển Lang của Lâm Vũ Song Trúc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.