Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhà máy gạch mở rộng sản xuất.

Phiên bản Dịch · 5606 chữ

Trùng Sinh Chi Nha NộiTác Giả: Khuyết Danh

Chương 69: Nhà máy gạch mở rộng sản xuất.

Nhóm dịch: Thiên Địa Môn

Nguồn: vipvandan

Tháng 9 đúng ngày khai giảng ở trường, mặc dù tôi cùng thầy giáo đã có hiệp định bí mật, học kì mới bắt đầu một thời gian, tôi mới đi học cũng được. Năm năm tiểu học này với tôi không hề khác nhau, nhưng vì nể mặt mũi lão ba lên phải khiêm tốn một chút, nếu không để người ta nói con trai Liễu chủ nhiệm trên huyện ủy một ngày cũng không chịu học dài lưng tốn vải, chung quy là cũng không tốt lắm.

Trước khai giảng, lão ba thực ra đã nghiêm túc bàn bạc với tôi một lần, hỏi tôi có muốn nhảy lớp hay không, lên thẳng lến bốn, sang năm lên cấp hai. Tôi suy nghĩ một chút không đáp ứng, lúc nào lên cấp hai, lúc nào lên cấp ba cũng không quan trọng, chuyện học tập không trở ngại lớn, bây giờ tôi đi thi đại học cũng được. Chờ lúc nào tuổi tôi lớn thêm một chút, lên cấp ba nghịch vài năm, sau đó lên thẳng đại học là được. Tôi lo lắng là chuyện lò gạch vừa mới bắt đầu, cho dù để nhân công làm việc cũng không thể phủi tay, cái này lại phải cảm ơn thầy giáo trên lớp dường như khá thoải mái, đổi lại thầy chủ nhiệm khác, một lần bỏ tiết không phải là một lần viết tường trình sao? Hơn nữa cảm ơn thầy giáo là bạn học ngày xưa với lão ba, có thể nể mặt lão ba mà bỏ qua chuyện tôi bỏ tiết, chủ nhiệm lớp khác chắc gì đã có lá gan này, nói không chừng để hoàn thành "sự phó thác" của Liễu chủ nhiệm giao cho, mà nghiêm giữ tôi, như vậy quá thảm.

Lão ba thấy tôi ko đồng ý cũng không miễn cưỡng.

Nghiêm Ngọc Thành bình thường đều gọi tôi đến bàn bạc, ông ta là cha tôi, tự nhiên tin cậy tôi hơn người ngoài là hợp đạo lí.

Bởi vậy tôi thỉnh thoảng mới xuất hiện ở trên lớp, cũng phải cảm ơn tiểu tử viết "Chiến tranh và hòa bình" kia đã giúp truyền bá tư tưởng "Khoáng đạt" ra khắp huyện Hướng Dương.

Sự thực chứng minh, chọn Liễu Triệu Ngọc làm người phụ trách lò gạch là cách làm vô cùng sáng suốt, những ngày kế tiếp đối với tôi chỉ là nhanh chóng lôi máy làm gạch đến Liễu Gia Sơn. Mọi người ai cũng đến xem náo nhiệt, nghe Liễu Triệu Ngọc nói chỉ cần cho chiếc mày này ăn đất, sẽ trực tiếp phun ra gạch mộc, không cần trộn với bùn, đều lắc đầu không tin. Từ xưa đến này, làm gạch đều phải trộn bùn, giậm cho nhuyễn, làm thế gạch mộc mới rắn chắc, không đến mức tùy tiện ném một cái đã vỡ tan.

Cái đống sắt kia có thể làm được sao?

Liễu Triệu Ngọc trước đây cũng chưa từng dùng qua máy làm gạch, trong lòng cũng hơi hoài nghi, lúc này trực tiếp đóng nguồn điện, động cơ vang lên, dùng xẻng đổ vài xẻng đất vào thử nghiệm, kết quả đống sắt giựt giựt vài cái, thực sự phun ra gạch mộc khắp nơi.

Đoàn người lấy tay nhéo nhéo, vuông vức rắn chắc, không bị vỡ ra.

"Không biết đến lúc nung thì thế nào?"

Mọi người nửa tin nửa ngờ.

Bác Bảy cũng coi là chuyên gia chế gạch, cầm lấy một khối gạch mộc nhìn kĩ, gật đầu nói: "Gạch rắn chắc, đem đi nung hẳn không thành vấn đề."

Có lờ này của bác Bảy, Liễu Triệu Ngọc lòng tin tăng mạnh, bác Bảy không chỉ kĩ thuật làm gạch giỏi, hơn nữa nói chắc chắn như vậy, chắc không sai rồi.

Chuyện tiếp theo thì dễ hơn sắp xếp cho vài người đào đất, vài người khuân vác, vài người mua than làm bánh than ( Nung gạch bình thường đều là xếp xen kẽ gạch và bánh than, như bánh sandwich vậy), còn lại là chuẩn bị chỗ ở cho công nhân.

Công việc dựng lò đương nhiên giao cho bác Bảy, giao cho người khác cũng không thể yên tâm, chuyện nung gạch là rất quan trọng, nếu kinh nghiệm không tốt, nung ra toàn là gạch vứt đi.

Thời gian Liễu Triệu Ngọc đi phân công công việc, bác Năm cũng tới đây, không nói một câu, nhưng uy danh bất cứ nơi nào cũng dùng được, một đám thanh niên bân đầu con không phục Liễu Triệu Ngọc, thấy bác Năm nhàn nhã đi qua, lập tức thành thành thật thật.

Tại Liễu Gia Sơn, bác Năm là tượng trưng cho quyền lực!

Mọi người cũng yên tâm, nếu bác Năm đã tới, nói rõ việc này ông ta đồng ý, sẽ không lo chuyện tiền công.

Không đến hai giờ sau, tất cả phân công đã xong xuôi, tiếng động cơ vang lên ầm ầm, một loạt gạch mộc nhắn thín vuông vức được phun ra, Liễu Triệu Ngọc lớn tiếng bảo mọi người xếp gạch.

Toàn bộ Liễu Gia Sơn đều bắt đầu làm việc.

Nếu ví lò gạch Liễu Gia Sơn như một công ty, vậy tôi chính là ông chủ, Liễu Triệu Ngọc là tổng giám đốc, mà bác Bảy là giám sát kĩ thuật. Đây là tổ hợp hoàn hảo, chỉ là ông chủ trẻ con như tôi, ngay cả Liễu Triệu Ngọc cũng không biết ông chủ chính là đứa trẻ đứng hàng thấp nhất trong gia tộc.

Lần đầu đảm đương "trọng trách", đã có lương một trăm khối, Liễu Triệu Ngọc rất chăm chỉ, vừa có chỗ dựng lò, lập tức chạy tới tìm tôi.

"Tiểu Tuấn, lát nữa sẽ dựng lò, có cần nói với ông chủ một câu hay không?"

Tôi sửng sốt một lát, mới hiểu được ông chủ trong lời hắn là "người bạn" của tôi.

"Nhanh vậy sao?"

"Đương nhiên rồi, máy làm gạch tiến độ nhanh, một ngày một đêm có thể sản xuất ra năm sáu nghìn khối, vài ngày là đủ dựng lò.

Tôi hứng thú hỏi: "Sư phụ dựng lò là ai?"

"Bác Bảy"

Tôi vừa nghe được liền yên tâm, kiếp trước tôi biết bác bảy là chuyên gia nung gạch, mãi cho đến khi tôi lên đại học, ông ấy mới từ bỏ nghề này.

"Anh cấp tiền công cho bác bảy thế nào?"

"Như đào đất, xếp gạch, một khối tiền một ngày một đêm."

Một khối tiền một ngày một đêm!

MẶc dù đã xuyên về đây hai năm, tư duy của tôi vẫn dừng lại ở thời gian thể kỉ 21, nghe tiền công của bác bảy, có chút hơi ngây ngốc.

"Anh Triệu Ngọc, bác Bảy là nhân viên kĩ thuật, tiền công phải khác công nhân bình thường, em thấy cho bác 1 khối 5 mao tiền một ngày một đêm."

"Được thôi."

Anh Triệu Ngọc một câu đáp ứng luôn, không chút do dự.

"Cái này, có cần hỏi ông chủ hay không? Nếu không, ông ta lại bảo chúng ta tiêu loạn tiền."

"Không có gì, em là đại ân nhân của hắn, có chuyện gì em quyết giúp hắn là được, sau này chuyện lò gạch, có gì anh cứ trực tiếp tìm em, không cần hỏi hắn."

Tôi thuận miệng nói sạo, mặt không chút thay đổi.

Liễu Triệu Ngọc nửa tin nửa ngờ, thấy khẩu khí bình tĩnh của tôi, tuy là trẻ con, cũng có chút khí thế oai nghiêm, lúc này mới gật đầu đồng ý.

"Anh Triệu Ngọc, anh cả của em, ừm, Liễu Triệu Thì, anh có thể an bài cho anh ấy việc gì làm không?"

"Cái này à... thật không có, thân thể hắn như vật, có thể làm gì chứ?"

Liễu Triệu Ngọc gãi đầu, có chút khó xử, lời nói đó cũng là thật, chuyện lò gạch, anh cả thật sự không thể làm được gì, đương nhiên Liễu Triệu Ngọc không biết ông chủ phía sau lò gạch là tôi, phải biết rằng, dù thế nào cũng phải cấp cho anh cả một công việc, cho dù là dnah nghĩa cũng được. Anh em ruột thịt, tôi chiếu cố anh ấy một chút cũng là chuyện đương nhiên.

Tôi ngẫm nghĩ một lát nói: "Vậy lúc anh trở về, gọi anh cả đến gặp tôi một chuyến, anh cũng cùng tới."

Liễu Triệu Ngọc hoi sửng sốt:" Cùng hắn tới, có việc sao?"

Tôi cũng nói gì, chỉ thản nhiên: "Ừm" một tiếng.

Tôi không phải không muốn nói ngay, nhưng cứ phải từ từ đã, chuyện làm gạch không chỉ đầu tư hết tiền của tôi, thậm chí còn tính cả mấy tháng tiền thu nhập sau này. Tôi không thể tự mình đi kiểm tra, cũng không thể cho họ biết tôi là ông chủ, mọi việc đều giao cho Liễu Triệu Ngọc, tuy là anh em, cũng không thể giao hết cho một người, chuyện trọng yếu phân chia tiền công, nếu có sai lầm như vậy bất tiện vô cùng.

Công việc đó sau này được gọi là "quản lí nhân sự" cũng tương tự như quản trị hành chính trong công ty.

Liễu Triệu Ngọc thấy tôi không muốn nói, tâm trạng lo lắng, có vài phần khẩn trương, vội gật đầu.

"Chuyện này phải nhanh chóng, không nên làm chậm trễ việc lớn."

"Được."

Liễu Triệu Ngọc đáp lời, vội vã định rời đi.

Tôi cười cười: "Anh Triệu Ngọc, mấy ngày này cực khổ cho anh, nếu tới cứ cơm nước xong hãy quay về... Xảo Nhi, trưa nay thêm một phần cơm.... Anh Triệu Ngọc muốn ăn gì a?"

Liễu Triệu Ngọc cười thật thà đáp: "Cơm thì thôi cũng được, còn nhiều việc, ăn cơm cũng không vào."

"Đi thong thả, nhớ quản lí công việc cho tốt, oa thịt a... Xảo Nhi, lại hâm thịt à, nhiều thêm một chút."

"Ừm..."

Lương Xảo vui vẻ đáp ứng.

Thấy tôi còn nhỏ, đã ra dáng lãnh đạo, Liễu Triệu Ngọc âm thầm than thở, không dám khinh thường tôi nữa...

Thấy Liễu Triệu Thì bộ dạng uể oải đi tới, tôi có chút tức giận, người họ Liễu long sinh hoạt hổ, hắn một thanh niên mới quá hai mười đã cả ngày than thở, tinh thần không chút phấn chấn, không biết chuyện quan trọng giao cho hắn làm có thích hợp hay không. nhưng hiện tại không thể làm gì hơn a.

"Anh lái xe đạp đến đây?"

Tôi hỏi anh cả, ngữ khí lãnh đạm.

Tối hôm qua Liễu Triệu Ngọc hưng phấn gọi hắn đến thị trấn làm việc, anh cả hỏi nhiều lần, Liễu Triệu Ngọc cũng không nói rõ là chuyện gì, cả đêm qua anh cả cũng không ngủ được mặt mày phề phạc. Hắn quen sống là một người vô dụng, bỗng nhiên lên thị trấn bảo làm việc, được coi trọng quá mà sợ hãi.

"Đúng thế."

Anh cả lo lắng lên tiếng.

Tôi bất ngờ kinh ngạc, anh cả học xong đi xe đạp, xe đạp thời này cũng quý như kiệu thời xưa vậy, cũng không biết anh ấy học ở đâu.

"Anh Triệu Ngọc cũng thế?"

"Đương nhiên rồi, Triệu Thì là anh dạy lái xe."

Tôi liền nói: "Vậy chúng ta đến công xã Đại Bình một chuyến, hai người đi xe, anh Triệu Ngọc đèo em."

"Công xã Đại Bình?"

"Đúng là nhà máy điện hỏa lực, chúng ta nung gạch ra, là bán cho họ, dù sao cũng phải mở đường trước một chút."

Chuyện nhà máy điện tuy nói là tỉnh ủy thuê công ty kiến trúc, huyện ủy không nhúng tay vào, dù sao cũng trên đại bàn công xã Đại Bình, cho nên tôi trước đó cũng nói Giang Hữu Tín đánh tiếng với người bên công xã Đại Bình, tiếp xúc gặp mặt một chút, không bỗng nhiên chạy tới, tìm ai cũng không biết, chẳng phải là trò cười sao.

Hai chiếc xe đạp này. cũng là do Tôn quản lí kiếm cho tôi, xe đạp đã hỏng, nhưng sửa chữa một chút cũng có thể dùng, như vậy cũng đòi năm mươi đồng tiền.

Sau này Liễu Triệu Ngọc thường xuyên phải tới liên hệ với tôi, cần phương tiện đi lại, giao thông công cộng không thể tin tưởng, một ngày một chuyến, mà bình thường vẫn chậm trễ thường xuyên.

Cách Liễu Gia Sơn hai mươi dặm, đi xe đạp khoảng trên dưới một tiếng.

Mà chiếc xe còn lại... cấp cho anh cả. Tôi muốn cho hắn phụ trách chuyện tiêu thụ sản phẩm, chuyện này tuy nói không dễ, nhưng nhẹ nhàng hơn đào đất xếp gạch nhiều lắm. Hắn thường xuyên ra ngoài lêu lổng, chắc giao tiếp cũng không tồi.

Thị trấn đến Đại Bình công xã khoảng hai mươi mấy dặm, tạo thành một tam giác đều với Liễu Gia Sơn, nhưng đường xá cũng tốt hơn, vào thu, thời tiết cũng không nóng nực, gần một giờ đã đến Đại Bình công xã. Dọc đường đi đều là Liễu Triệu Ngọc đèo tôi, thân thể hắn cường tráng hơn anh cả, đi xe đến công xã Đại Bình, Liễu Triệu Ngọc tinh lực dư thừa, anh cả có chút sức cùng lực kiệt.

Có kinh nghiệm một lần ngồi xe lão ba, lúc sau tôi đặc biệt bảo Lương Xảo buộc thêm một tấm đệm sau xe, nếu không hai mươi mấy dặm đường, có khi mông đau không đứng nổi.

Giang Hữu Tín giới thiệu chính là trợ lí trưởng công xã địa bình, tên Đồng Thiện Hành, tuổi tác có chút lớn hơn Giang Hữu Tín, nhưng là một đại hán cường tráng không giống thư sinh.

"Xin chào, anh là người Giang bí thư giới thiệu Liễu Triệu Ngọc sao? Tôi là Đồng Thiện Hành."

Đồng Thiện Hành bắt tay với Liễu Triệu Ngọc, ra sức lay lay rất thân thiết, cũng không biết quan hệ gì với Giang Hữu Tín, bất quá bí thư của Liễu chủ nhiệm quan tâm đến một Đại Bình công xã nho nhỏ đã là chuyện tốt vô cùng rồi.

Trên đường tôi đã bàn bạc với Liễu Triệu Ngọc, hôm nay đều là do hắn ra mặt, không nói tôi là con trai Liễu chủ nhiệm, càng không để tôi lộ mặt.

Liễu Triệu Ngọc cũng khôn khéo, xã giao không tồi, hàn huyên vài câu liền cùng Đồng Thiện Hành nói chuyện vui vẻ. Còn anh cả, xem ra chẳng được gì, chỉ biết ở một bên cười theo.

"Đây là hai người em của tôi."

Tuy đã bàn bạc với tôi, nhưng Liễu Triệu Ngọc vẫn phải giới thiệu đơn giản một chút.

Anh cả vộ dáng thiếu niên choai choai, tôi là trẻ con, Đồng Thiện Hành cũng không thèm để ý, gật đầu coi như chào.

"Nghe Giang bí thư nói, Liễu Gia Sơn làm lò gạch?"

"Ha ha, vừa mới khởi công, còn cần cán bộ chiếu cố nhiều hơn."

Đồng Thiện Hành rụt rè nói: "Tôi chỉ là một trợ lí nhỏ bé giúp đỡ cái gì? Hay anh nói qua một chút đi."

Liễu Triệu Ngọc cười nói: "Đồng cán bộ không cần khiêm tốn, ở Đại Bình công xã này, ai dám không nể mặt mũi anh?"

"Anh Liễu đừng dát vàng lên mặt tôi nữa, cũng chỉ là nhân dịp tỉnh có kiến thiết được phụ trách cung cấp vật tư, là cấp trên chiếu cố, nếu không cũng không được như vậy."

"Nói vậy, chuyện lớn nhỏ nào, cũng phải nói với Đồng cán bộ một câu?"

"Không dám như vậy."

Đồng Thiện Hành liên tục xua tay, nhưng nhìn biểu hiện dương dương đắc ý của hắn, cứ như là lão tử chính là phụ trách cung cấp vật tư, quyền lực không nhỏ a.

Cung cấp vật tư cho công ty kiến thiết phụ trách hạng mục nhà máy điện Đại Bình, ba mươi tuổi, tai to mặt lớn, rất ngưu, xem ra chỉ cần năm quyền trong tay đều có thể kiếm được tiền, chuyện này quá thường rồi.

Liễu Triệu Ngọc trong túi có năm mươi nguyên tôi cấp cho làm kinh phí hoạt động, tạm thời đủ dùng, lập tức không nói nhiều, lôi Đồng Thiện Hành đến một quán nhậu ngồi bàn việc, thịt cá ê chề, làm hai bình Trúc Diệp Thanh, ăn uống no nê.

"Gạch đỏ à, không vấn đề, chỉ cần chất lượng tốt, có bao nhiều tôi lấy hết.... ách... Tiểu Liễu, nhìn cậu cũng rất hợp ý tôi, tôi giao việc này cho bằng hữu... úc... nơi khác đều là một viên gạch 3 phân 8 ly, tôi cho cậu bốn phân...úc... một tháng thanh toán một lần, tiền mặt, tuyệt không khất nợ...."

Cơm no rượu say, Đồng Thiện Hành vỗ vai Liễu Triệu Ngọc, miệng đáp ứng.

Tôi mỉm cười, mời cơn rượu cũng có lời a, một viên gạch thêm hai ly, một ngày đêm năm nghìn viên là 10 đồng, một tháng ba trăm đồng, tiền cơm rượu có đáng bao tiền?

Về phần một tháng trả một lần, từ trước tới nay vẫn vậy, không cần nhắc tới.

Trùng Sinh Chi Nha NộiTác Giả: Khuyết Danh

Chương 70: Cùng Xảo Nhi đi dạo

Nhóm dịch: Thiên Địa Môn

Nguồn: vipvandan

Gạch đã bán cho nhà máy điện Đại Bình, từ nay về sau tiền vào cuồn cuộn, tôi chỉ ngồi nhà đếm tiền, cũng thành trọc phú, một xi nghiệp sản xuất gạch tuy nhỏ, cũng phải đả thông nhiều mối quan hệ a.

Đến thăm người phụ trách vật tư xong, tôi lại cân nhắc xem có đến gặp Trương Quáng Trường không.

Lúc này gò gạch quy mô không lớn, dùng không được bao nhiêu than, nhưng sau này phát triển sản xuất, sẽ phải mở rộng quy mô, tôi dự tính chỉ cung ứng một nửa số gạch cho nhà máy điện, ít nhất cũng kiếm được mấy vạn khối, lúc đó là con số khiến người ta váng đầu hoa mắt.

Sớm tạo quan hệ với Trương Quáng Trường vẫn hơn, tốt nhất là không nên để đến lúc cần mới cầu người ta. Chờ lò gạch sản xuất được hơn 2 vạn gạch mộc, thương lượng giá cả ổn định mua than với Trương Quáng Trường, giảm xuống chi phí được hơn một nghìn nguyên.

Huống hồ, tôi còn thiếu ông một cái nhân tình lớn, tuy rằng cũng là nể mặt mũi lão ba, nhưng lại do tôi khởi xướng. Còn Lương Xảo hiện tại ngày ngày giúp tôi làm cơm, nhân tình này, tôi phải trả lại.

"Xảo Nhi, hôm nay không bận gì chứ, theo tôi làm chút việc."

"Ừm"

Lương Xảo gật đầu, cô bé này nhu thuận, không đòi hỏi gì, sớm nàng đã hạ quyết tâm, chỉ cần là tôi nói, không phải chuyện xấu, nàng đều làm.

Không ngờ Phương Văn Dịch lại nói chen vào.

"Chuyện gì thế? Trong cửa hàng đang rất bận rộn."

Điều này nói cũng đúng, không có đối thủ cạnh tranh, sinh ý lợi dân ngày càng thịnh vượng, có chút "lũng đoạn" thị trường. Trước đó vài ngày tôi bận việc lò gạch, không đến cửa hàng, khiến Phương Văn Dịch và anh hai phải làm thêm giờ, mệt mỏi là khó tránh. Hôm nay thấy tôi không chỉ ra ngoài, còn kéo cả Lương Xảo đi, tự nhiên có ý kiến.

Tôi nhíu lông mày, ngẫm lại ta đây đi tạo mối quan hệ, đâu phải đi chơi, dựa vào cái gì mà dám quản lý tự do của tôi?

"Là thế này, tôi muốn đến chỗ Trương Quáng Trường quản lí mỏ một chuyến, ông ấy có ơn với tôi, còn chưa cảm ơn, làm người có ơn phải trả."

Phương Văn Dịch có điểm đỏ mặt.

Kỳ quái, hắn đỏ mặt cái gì?

Tôi nao nao, chợt nghĩ ra, thì ra hắn cho rằng tôi châm biếm hắn, nhắc nhở hắn đừng quên "ân tình" của tôi? Bản thiếu gia nông cạn vậy sao? Chỉ vì việc của Lương Xảo, hắn cũng không nghĩ đến chuyện khác.

"Anh Phương, mấy ngày nay cực khổ cho anh, nếu không hoa hồng sửa lại đi, anh sáu tôi bốn, anh thêm một thành?"

Tôi kéo hắn qua một bên nhỏ giọng nói.

Thấy tôi nói vậy, Phương Văn Dịch có chút khó hiểu, cửa hàng là tôi gọi hắn tới, chủ ý lắp ráp thiết bị điện tử cũng là tôi nghĩ ra, chuyện kĩ thuật cũng do tôi giải quyết, lần trước đám du côn cũng do tôi dẹp loạn, mộ tháng kiếm một hai nghìn, trước đây hắn nằm mơ cũng không tưởng tượng được, hôm nay tôi "đi làm" lười nhác một chút, liền cải biến tỷ lệ hoa hồng, thực sự khó hiểu.

"Cậu không nên nghĩ nhiều, tôi không có ý tứ kia, cậu cứ đưa Lương Xảo đi thôi, trong cửa hàng chúng ta có chiếc TV của đồn công an đưa tới là chỉ có cậu mới sửa được."

Đồn côn an huyện Hướng Dương mới mở hôm qua đưa một chiếc TV đen trắng hiệu Bắc Kinh, chính là loại dùng nhiều năm, hỏng hóc khá nhiều, Phương Văn Dịch cùng anh hai dạo này tiến bộ không ít, nhưng thử vài lần, kết quả vẫn không được.

Tôi còn chưa nhìn qua, chắc là vấn đề không nhỏ, nếu không thì thay bộ phận mới là cùng. Tôi là hạng người không thích nhận nhân tình của kẻ khác, điểm này từ kiếp trước cho tới kiếp này vẫn không thay đổi.

Kinh nghiệm đời trước cho thấy nếu sau này muốn sung sướng, quan hệ quan trọng hơn kiếm tiền, Trình Tân Kiến tuy là người dưới của mẹ, nhưng làm việc chu đáo, đáng tin, có một số việc không cần nhọc công mẹ tự mình xuất mã là tốt nhất.

"Ừ, để đó, trở lại tôi sửa, Xảo Nhi, thay quần áo xong chưa?"

Con gái rất phiền phức, mặc kệ độ tuổi nào, ra ngoài phải mất công chuẩn bị trang phục ít cũng phải nửa giờ, cuối cùng mới thỏa mãn với dung nhan của mình.

"Rồi, rồi..."

Chờ Lương Xảo đi từ trên lầu xuống, Phương Văn Dịch "ồ" lên một tiếng nuốt một ngụm nước miếng, tôi toàn thân rùng mình, không phải vì hắn mà vì Lương Xảo ăn diện.

Nàng mặc một bộ váy viền hoa màu vàng, đẹp tuyệt đẹp, thế nhưng có chút không hợp thời tiết. Hôm nay đã là tháng chín dương, âm lịch là giữa tháng tám, là mùa thu, thân thể khoe mạnh như tôi cũng phải mặc quần áo dài, một cô bé ăn diện, trời này lại mặc váy----- đẹp khiến người ta phát run.

Cũng là tại tôi dạo này bận việc làm gạch, không mua cho nàng một bộ quần áo mùa thu.

Ý nghĩ mua quần áo cho nàng đương nhiên không thể nói ra, nếu không Phương Văn Dịch lại ăn giấm chua.

"Xảo nhi, cha chị chắc đã ra viện rồi?"

"Đã ra viện. ở nhà dưỡng thương, có thể bước đi được rồi, nhưng mà phải chống gậy, bác sĩ nói, đầu khớp xương muốn trở lại bình thường, cần ít nhất hai tháng."

Lương Xảo trước mặt người khác luôn rụt rè, không dám nói lớn, thường ngườ khác hỏi ba câu nàng đáp một câu, chỉ có trước mặt tôi là nàng thoải mái, nói nhiều, cười nhiều ríu rít nhưu một chú chim sơn ca.

"Vậy là tốt rồi."

"Tiểu Tuấn, chúng ta đi đâu?"

Tôi nói chuyện cùng Phương Văn Dịch thì nàng đang trốn trong phòng trang điểm, không nghe thấy.

"He he, muốn đến một vài nơi, trước tiên đến bách hóa đi."

"Cửa hàng bách hóa?"

"Ừ."

Đến cửa hàng bách hóa là muốn mua cho Lương Xảo chút quần áo, cả huyện Hướng Dương chỉ có ba chỗ mua y phục...... công ty bách hóa có hai chỗ, chỗ thứ ba là cửa hàng bán lẻ. Không giống như kiếp trước, nơi nơi đều là quán thời trang, cứ như là mọi người ngày ngày không làm gì, chỉ mua quần áo để thay.

Trong đó có một cửa hàng quy mô lớn nhất ở gần Lũng Nhai.

Nói quy mô, không chỉ thuần túy là diện tích đất, cửa hàng này cũng mở ra lâu nhất, sau lại dựng thêm một cửa hàng nữa, ba cửa hàng tất nhiên diện tích lớn, nhưng hàng hóa cũng không đầy đủ. Phàm là nông dân đều thích xuống Lũng Nhai, không giống như phố mua sắm Castle Ridge, buôn bán ở đây không thượng vượng lắm, đa số quần chúng không có việc gì làm sẽ ra đây chơi.

Tới một của hàng, tôi dẫn thẳng Lương Xảo đến quầy bán quần áo, sau đó ngây ngốc.

Vì sao lại ngây ngốc?

Bởi vì chỉ có một loại quần áo công sở cổ bẻ, chỉ là màu sắc khác nhau mà thôi.

Dùng ánh mắt của một người thế kỉ 21 nhìn những y phục này... chỉ có thể dùng một từ để hình dung---Vứt!

Quả thực là tôi muốn vứt hết đi!

Lương Xảo ngoan ngoan đi sau tôi, không chút ý kiến, nhưng con mắt không khỏi đảo qua chỗ treo quần áo vài lần, nàng không rõ là tôi đến mua cho nàng hay cho mình.

Ngây ngốc một trận, tôi thực sự không thể đưa ra chủ ý gì, chỉ đành ủ rũ nói với Lương Xảo: "Xảo nhi, chị chọn y phục đi."

"Tôi có y phục rồi..."

Lương Xảo mặt đỏ bừng, lúng túng nói.

Tôi lông mày cau lại, lộ vẻ hờn giận, tôi nghĩ ở chung lâu như vậy, hẳn là nàng phải tự nhiên tiếp nhận chuyện tôi mua quần áo cho nàng.

"Cái này..."

Lương Xảo thấy tôi cau mày, lập tức khẩn trương, ngón tay chỉ vào một bộ quần áo màu xanh lá mạ.

Tôi gật đầu, có này màu sắc không tồi, không quá người lớn, hiện tại cũng có mốt mặc quần áo màu quân trang.

"Đi, còn cái này, cái màu xanh lơ dây thắt xám kia nữa..."

Nhân viên bán hàng lấy làm kinh hãi, tuy rằng thấy tôi ung dung, quần áo Lương Xảo cũng thanh lệ, không giống người nông thôn, nhưng tuổi lại quá nhỏ, lúc này nhắc nhở: "Hai bạn nhỏ, hai bộ quần áo này mười lăm khối đó..."

"Ừ, tôi biết, Xảo Nhi, chị đi thử một chút xem vừa không, nếu không vừa... đổi cỡ khác."

Thấy thái độ không thèm để ý của tôi, nhân viên bán hàng không dám chậm trễ, gỡ quần áo xuống đưa cho Lương Xảo, Lương Xảo nhẹ cắn môi, ôm quần áo vào gian thử đồ.

Tự nhiện loại trang phục công sở này vô luận thế nào cũng không mặc với váy được. nhưng cũng đành chịu.

Hai bộ quần áo, thêm hai bộ nội y, tổng cộng 34 khối 6 mao. Tôi móc bốn tờ nhân dân tệ ra trả tiền, vốn muốn bảo không cần trả lại, nói ra đến miệng liền nuốt vào. Năm 1978 cho nhân viên tiền boa, bị coi là kẻ nhìn đời bằng nửa con mắt.

Mặc dù tôi cho rằng loại quần áo này vô cùng khó coi, nhưng trong mắt Lương Xảo lại đẹp vô cùng, khuôn mặt nhỏ hưng phấn đỏ hồng, nàng đang thời kì phát dục, tung tăng nhảy nhót khiến bộ ngực phía trước cũng rung động theo.

"Chúng ta đi gặp Trương Quáng Trường quản lí khu mỏ."

Đến quầy rượu thuốc mua hai bình rượu hai cây thuốc, tôi nói với Lương Xảo mục đích đi ngày hôm nay.

Khi đó lễ vật thiếu thốn, tặng quà không có nhiều lựa chọn, ngoại trừ rượu và thuốc cũng chỉ có rượu và thuốc. Chẳng lẽ bắt con gà, hay mang đi rổ trứng? Tặng lễ cũng phải có phong độ có thân phận, tôi tuổi tuy nỏ, nhưng có chút quan hệ với Trương Quáng Trường, huống hồ tôi còn là bộ mặt của lão ba, không thể hạ thấp thân phận.

Con quan dù nhỏ, chung quy vẫn là con quan.

Lương Xảo thế mơi biết, chuyến này hoàn toàn vì nhân tình nhà nàng, nàng "a" khẽ một tiếng, đôi mắt to mọng nước đảo qua đảo lại trên người tôi, không nói gì.

Khu mỏ tìm ra ngày 1-7 trọng điểm là ở huyện Độ Đầu, cách đó khoảng ba mươi dặm.

Huyện Độ Đầu giáp với huyện Hướng Dương và Huyện Phù Dung, ở huyện Hướng Dương đều coi là chỗ không ai thèm ở, ngay 1-7 phát hiện ra mỏ quặng, người người đông đúc, bến xe mỗi ngày mỗi ngày ba lần đi về, giao thông cũng coi như tiện lợi. Nói cách khác đi lại hơi khó khăn, Lương Xảo khẳng định không biết đi xe đạp, tôi biết nhưng chân quá ngắn không tới bàn đạp, ngồi không vững, đi đoạn đường ba mươi dặm tuyệt đối là mơ mộng, huống chi còn đèo Lương Xảo, ngang bằng tự sát.

Ý niệm mua xe ô tô thoáng lên tỏng đầu tôi, đương nhiên phải nghĩ kĩ, ông già làm ở huyện ủy, tôi mua như vậy có thỏa đáng không?

Đến bến xe huyện Độ Đầu, mới nhớ chưa hẹn trước, không biết hiện tại Trương Quáng Trường có nhà không, cũng không còn cách nào khác, lúc này món gọi điện thoại, ít nhất phải có tổng đài, cái này khó kiếm vô cùng, người thường không gặp được, về đây hai năm, cũng sớm quen tập quán sinh hoạt ở đây.

Mặc kệ hắn, nếu đã đến đây thì cứ đi.

Mỏ quặng ngày 1-7 tôi cũng đi qua vài lần, tuy nhớ không rõ lắm, chung quy vẫn có ấn tượng, kì thật không phải ở phía bắc huyện Độ Đầumà chệnh về phía tây hai km. Vùng trọng điểm ở sườn núi, chân núi có bãi đỗ xe, xe vòng vèo một hồi, tiếp tục đi thẳng đến huyện Độ Đầu.

Xuống xe, Lương Xảo hưng phấn nhìn qua cửa kính, toàn thân tràn đầy tinh lực, tôi ngẩng đầu nhìn mấy trăm bậc thang cùng với vài căn nhà phủ muội than đen sì, thầm hít một hơi lạnh.

Cảm giác bụng có chút đói, ngẩng đầu nhìn sắc trời, hình như là giữa trưa, lúc này đồng hồ đeo tay là vật xa xỉ, liệt vào một trong bốn thứ vật phẩm hôn lễ. Nhưng là bốn vật ở thành phố, không phải nông thôn. Đeo đồng hồ không phải cán bộ thì cũng là nhân viên văn phòng, quay về với hiện tại, một đứa bé cho dù cha là phó chủ nhiệm huyện ủy, cũng không thể khoe khoang ầm ĩ, cho dù có tiền cha mẹ cũng không tha cho tôi a.

Đúng giờ ăn cơm, khách không mời mà đến sẽ làm người ta ghét, tôi liền nói chuyện với Lương Xảo: "Xảo Nhi, trước tiên ăn một chút hẵng đến nhà Trương Quáng Trường nha."

"Ừm."

Lương Xảo vẫn luôn nhu thuận, tất cả yêu cầu của tôi đều không phản đối.

Bên trái bến xe có một cửa hàng ăn, không nghi ngờ cũng là của nhà nước kinh doanh, nhà bị phủ màu đen, sàn nhà màu đen, bàn ghế cũng màu đen, phảng phất như tất cả dính đầy bụi than đá, ai nhìn cũng méo miệng, cũng may tôi chẳng sạch sẽ gì, cách sống của tôi là cái gì cũng không sao, ngay cả Lương Xảo một cô gái đi vào quán ăn còn không sợ bẩn nữa là tôi.

Lương Xảo đi vào không chút để ý, nàng cũng tự biết bản thân không phải người cao quý.

Quán ăn ở khu mỏ thì làm gì có món gì ngon, hôm nay lại là ngày nghỉ, khách vốn ít, cả quán có một cái tủ lạnh, không hơn, sợ lãng phí.

Hỏi thử, quả nhiên có mì, không có thịt chỉ có tóp mỡ.

Tóp mỡ!

Ha ha, thứ tốt đây, kiếp trước không ai nhận ra mĩ vị của tóp mỡ, chỉ có tôi trời sinh thích ăn thịt nên mới nhận ra mĩ vị này, vị béo ngậy lại dai dai trong miệng, đúng là tuyệt!

Quán ăn ở đây, thức ăn tuy ít, nhưng hàng thật giá thật, năm mao tiền một phần mì tóp mỡ, đầy một bát, bên trên một tầng vàng óng tóp mỡ, một chút ớt đỏ rực, làm cho tôi vừa nhìn thấy nước miếng đã chảy ròng ròng.

Thấy tôi ăn ngon lành, Lương Xảo khẽ cười, gắp một ít tóp mỡ trong bát mình bỏ sang cho tôi, tôi liếc mắt một cái, cô bé liền đỏ mặt, xấu hổ quay đầu đi chỗ khác.

Bạn đang đọc Trùng Sinh Chi Nha Nội của Khuyết Danh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 173

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.