Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Những lời anh nói qua chẳng lẽ em đã quên?

Phiên bản Dịch · 6962 chữ

Xe thong thả chạy trong màn đêm, đèn đường chiếu sáng, sắc mặt củ Thiệu Tử Vũ lúc sáng lúc tối, dọc theo đường đi hai người đều trầm mặt.

Lam Kỳ kiêng dè nhìn anh, sắc mặt Thiệu ngốc khó coi như vậy nhất định là đang tức giận chuyện kia.

"Bé con, hắn ta nói hắn ta là bạn trai em."

Thiệu Tử Vũ cười cười mở miệng, tuy vẻ mặt anh không khác gì so vơi bình thường, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện tay nắm tay lái của anh xiết chặt rồi buông lỏng nhiều lần.

Lam Kỳ không nghĩ Dung Bạch Minh sẽ nói như vậy, trong lúc này không biết trả lời như thế nào, cô vốn nghĩ muốn giải thích rõ ràng với anh ta, không nghĩ tới sẽ thành cái cục diện này, Thiệu Tử Vũ bởi vì sự trầm mặc của cô mà sắc mặt càng thêm lạnh, nếu hôm nay không phải trùng hợp bị anh bắt gặp, anh vẫn sẽ không biết bé con vậy mà lại đi hẹn hò cùng đàn ông khác sau lưng anh, cuối cùng là chỗ này sai sót, anh không nghĩ ra, tất cả mọi chuyện đều dựa theo kế hoạch của anh tiên hành, mấy ngày nay bé con đối với anh quan tâm chăm sóc cũng không phải là giả, nhưng mà Dung Bạch Minh là chuyện như thế nào?

"Có đúng như hắn ta nói không? Bé con.” Thiệu Tử Vũ hỏi lại.

Lam Kỳ nhìn Thiệu Tử Vũ một cái, sau đó gật đầu.

"Ừ"

Bởi vì một màn vừa rồi kia, hiện tại ngay cả can đảm đối mặt với anh cô cũng không có, may mắn có tấm lá chắn Dung Bạch Minh này, như vậy cô liền không cảm thấy mất mặt, trước đó cô biểu hiện ra ngoài mặt đối tốt với anh coi như cô tùy hứng, như vậy đối với mọi người đều tốt, hoàn hảo, ở trước mặt anh cô vốn là một cô gái thất thường.

Đột nhiên tiếng thắng xe vang lên, xe đột nhiên dừng lại, Lam Kỳ bị tiếng động mạnh mẽ này làm rung động, may là có dây an toàn nịt lại nếu không thì trên đầu sẽ sưng thành một cái bánh bao.

Cô cho rằng sảy ra tình huống khẩn cấp gì, nhìn mặt đường một chút không có gì, phát hiện Thiệu ngốc đem xe dừng lại bên đường.

"Thế nào?" Không phải là xe hư chứ, Lam Kỳ muốn khóc, cô thật sự không muốn cùng anh đơn độc như vậy cùng một chỗ, ít nhất tối hôm nay không nghĩ muốn.

"Xe hư"

Thiệu Tử Vũ mở miệng, cực kỳ xui xẻo, giống y như những gì cô nghĩ.

"Vậy làm sao bây giờ?"

Lam Kỳ không có xe, không nghĩ ra tình huống như thế nên làm cái gì bây giờ?"

“Chúng ta xuống xe xem có thể bắt xe trở về hay không.” Ngoại trừ cách này Lam Kỳ cũng không nghĩ ra được biện pháp nào khác, con đường này cực kỳ yên lặng, xem ra rất khó bắt xe.

Thiệu Tử Vũ chưa trả lời cô, ngồi trên xe, quay mặt sang nhìn cô, đôi mắt đẹp dường như có chứa tia sáng, cực kỳ bóng đẹp.

"Bé con, chuyện ngày đó anh cùng em nói em quên rồi sao?” Anh nói qua, đời này cô chỉ có thể có một người đàn ông là anh, anh cho rằng cô nhớ kỹ.

Lam Kỳ trầm mặc, Thiệu Tử Vũ nhắc nhở cô.

"Anh nói rồi, đời này chỉ cho phép em có một người đàn ông là anh."

Giọng nói dễ nghe có lực của Thiệu Tử vũ vang vọng trong xe, đột nhiên trong lòng Lam Kỳ cũng đi theo động một cái, nếu là bình thường nghe những lời này cô sẽ rất vui vẻ, cảm giác giống như một loại tuyên bố, mang theo một chút bá đạo nhưng là nhiều hơn sự chờ mong ngọt ngào quyến rũ say lòng người.

Cô muốn có được những lời này, để lời nói của anh chỉ nói với một mình cô, đáng tiếc không có khả năng rồi.

Anh thích một người khác, anh không thể bởi vì chuyện buổi tối ấy liền nói với cô như vậy, đối với cô, còn có anh, còn có Lý Viện đều không công bằng.

Lam Kỳ chỉ là trầm mặc, cô không có cách nào trả lời lại lời của anh.

Không khí trong xe yên tĩnh đè nén, tay Thiệu Tử Vũ đặt trên tay lái lại dùng lực.

"Bé con, anh hỏi em lại một lần nữa, hắn ta thật sự là bạn trai của em?"

Nói thật, lời nói của bé con anh không tin, Dung Bạch Minh hẳn là vừa mới trở lại thành phố C, trong khoảng thời gian này bé con đều ở cùng với anh, làm sao có thể đột nhiên trở thành bạn gái của hắn ta, mặc kệ cô xuất phát từ nguyên nhân gì lừa gạt anh, trong lòng anh đều rất khó chịu, nếu không phải vừa vặn anh gặp được, có phải bọn họ sẽ đi ăn cơmmmm hay không? Sẽ hẹn hò?

Lam Kỳ cúi đầu tránh ánh mắt của Thiệu Tử Vũ, thành thật khai báo. "

Không phải" Hết cách rồi, dưới ánh mắt của anh cô thật sự không có can đảm nói láo, ánh mắt sắc bén của anh giống như có thể nhìn xuyên qua cô.

"Như vậy là bé con muốn nói chuyện yêu đường rồi?”

Giọng điệu của Thiệu Tử Vũ mềm lại, hiện tại anh chỉ có thể nghĩ đến nguyên nhân này, mấy ngày nay cô luôn vô tình cố tình ám chỉ anh cô thích anh, nhưng mà anh nghĩ muốn trêu chọc cô cho nên làm bộ không biết, có phải là vì thế cho nên đã làm tan nhiệt tình của cô, chẳng lẽ yêu thích của bé con đối với anh chỉ có một chút như vậy, chịu không được một chút khảo nghiệm. "

Em....” Lam Kỳ do dự một chút.

"Ừ" Cô gật đầu, cô đã sớm đến tuổi yêu đương, đáng tiếc trước đó bị anh nuông chiều phá hủy, nhìn đàn ông khác đều không vừa mắt, rất không dễ dàng nhìn tới Dung Bạch Minh thì ra cũng là truy đuổi bóng dáng của anh, cô không còn thuốc chữa, nghĩ là Thiệu ngốc là tốt nhất.

Lấy được câu trả lời khẳng định của cô, trong lòng Thiệu Tử Vũ trầm xuống, bé con vẫn là còn chưa lớn, không thể đáp lại tình cảm của anh, anh còn phải từ từ tiến lên.

"Vậy tìm anh đi, em tìm người khác anh lo lắng.” Thiệu Tử Vũ cười, trong nụ cười mang theo một tia chua sót, cô gái nhỏ ngu ngốc, khi nào thì em mới có thể đáp lại tình cảm của anh? Anh thật sự không còn kiên nhẫn rồi.

Nhìn nụ cười thường ngày của anh, Lam Kỳ đem nước mắt đang muốn chảy ra kiềm nén trở về, Thiệu ngốc anh không hiểu, có một số việc anh có thể làm cho em, có một số việc anh không thể, cô không thể ích kỷ như vậy.

"Anh ngu ngốc, lừa gạt anh thôi."

Lam Kỳ cười, từ nhỏ cô chính là như vậy, khóc, cười có thể thay đổi trong nháy mắt mà không hề lộ sơ hở, ở nhà cô thường xuyên dùng chiêu này để lừa gạt cha mẹ già, mà lần nào cũng hiệu quả.

Lời nói của thiệu ngốc làm cô rất cảm động, quả nhiên anh yêu thương cô, nhưng mà cô làm sao có thể ích kỷ để Thiệu ngốc làm bạn trai của cô, vậy Lý Viện làm sao bây giờ?

"Bé con” Thiệu Tử Vũ cũng không biết phải nói gì bây giờ, vẻ mặt không thích hợp của cô anh liếc mắt một cái là phát hiện, ở trước mặt anh cô che giấu cũng vô dụng.

Hơn nữa bọn họ ở cùng một chỗ lâu như vậy, cô không giống như ngày thường dính lấy anh, ánh mắt tránh né không dám cùng anh đối diện, cô có tâm sự.

"Vậy về sau em sẽ cùng một chỗ với tên kia?” Thiệu Tử Vũ hỏi, anh muốn biết che giấu của cô có phải là có quan hệ với tên đàn ông kia.

"Ngẫu nhiên gặp được, em vẫn coi anh ta là học trưởng mà thôi, giống như quan hệ bạn bè vậy.”

Lam Kỳ mở miệng, hiện tại cô rốt cuộc có thể cảm nhận được tâm tình của Dung Bạch Minh, cho nên sẽ giống như bạn bè mà đối đãi với anh, sẽ không trốn anh nữa.

"Vậy thì tốt."

Thiệu Tử Vũ thở phào một hơi nhẹ nhõm, lúc bé con nói đến Dung Bạch Minh ánh mắt trong trẻo, vẻ mặt như bình thường, cái này chứng minh cô không có nói láo, anh yên tâm.

"Em buồn ngủ quá nghĩ muốn về nhà."

Lam Kỳ làm bộ ngáp một cái, thật ra thì do cô không thể cùng Thiệu ngốc nói chuyện tiếp.”

“Em không thoải mái, trước tiên anh đưa em đi bệnh viện.” Thiệu Tử Vũ mở miệng, vừa rồi cô nói thấy khó chịu, sắc mặt cũng không tốt.

"Đưa em?” Xe hư, anh làm thế nào đưa đây? Vừa rồi là cô lừa gạt anh.

"Được rồi, vừa rồi đầu có chút choáng váng hiện tại không có gì nữa rồi.” Cô nói với anh.

Chỉ thấy Thiệu Tử Vũ mở cửa xe ngồi xổm người xuống.

"Đi lên." Cô mang giày cao gót, đoạn đường khá xa khẳng định không thoải mái, căn bản xe của anh không có hư, chỉ là anh không muốn chạy tiếp, nghĩ muốn ở lại ngây ngốc cùng cô. (Kẹo nói mà, nghi lắm, hoá ra anh vì lúc chị Lam nói ‘ừ’ liền tức giận đến mức thắng gấp xe lại rồi giả vờ xe hư, hahaha....anh Thiệu gian quá)

Lam Kỳ xuống xe do dự một chút, sau đó nhẹ nhàng nằm sấp lên lưng anh.

Sẽ để cho Thiệu ngốc cõng, cơ hội như vầy về sau sẽ không còn nhiều, cô không bỏ được không nghĩ tới anh, cho nên chỉ có thể lấy thân phận một cô gái nhỏ đứng bên cạnh anh.

Liên tiếp vài ngày Lam Kỳ đều khiến cho bản thân lâm vào bận rộn, cô lấy cớ chăm sóc Mễ Đóa trong bệnh viện từ chối gặp mặt Thiệu ngốc, để cho bản thân tập trung vào công việc mới không suy nghĩ lung tung.

Ngoài ý muốn cô vậy mà lại nhận được một khách hàng lớn, một cái công trình trang trí ngôi biệt thư rộng lớn, đi tới ngôi biệt thự rộng quá cỡ kia, cô có chút không dám tin tưởng, ông trời làm sao có thể tốt như vậy, chẳng lẽ giống như câu nói kia, tình trường thất ý, quan trường đắc ý* hiện tại cũng chỉ có công việc có thể khiến cho tim cô không phải nghĩ đến anh.

*Trong tình yêu gặp thất bại, trong sự nghiệp lại thành công.

Sáng sớm, Lam Kỳ quan sát ngôi biệt thự trước mắt, thật ra ngôi biệt thư này trang trí rất tốt, không rõ vì cái gì muốn đổi, cô cảm thấy kẻ có tiền thật xa xỉ. (Không biết đây có phải là biệt thự của anh Tịch? Đoán~ đoán~)

Cô để cho mấy nhà thiệt kế trong công ty cung đi, tranh thủ làm ra một phương án hoàn hảo nhất. "

Nhóm người hầu nữ xem lo chuyện ở cửa, nếu có gì cần có thể tùy lúc tìm tôi.’

Một quản gia mở miệng, ông đại khái khoảng bốn mươi tuổi, một người đàn ông trung niên cực kỳ gầy, trên mặt vẫn treo nụ cười khiêm tốn.

Lam Kỳ gật đầu.

"Vâng, cám ơn."

Nghe nói quản gia trong nhà kẻ có tiền đều là trải qua thời gian dài huấn luyện mới có thể ngồi lên vị trí cao, xem ra người đàn ông này đúng là như vậy, xem ra chủ nhân căn biệt thự này dạy dỗ rất tốt.

Sau khi quản gia rời đi, trong trong ngoài ngoài Lam Kỳ đều đã đi qua một lần, chủ nhân căn biệt thự này còn chưa đến, trong biệt thự vắng vẻ trống không, ngoại trừ một chút đồ dùng nội thất đơn giản thì không có thứ gì khác, sân cỏ bên ngoài biệt thự chỉ có công nhân đang trồng cây trồn hoa, muốn làm xanh hóa khu vườn.

"Sau khi mọi người xem xét đều nộp lên một bộ phương án thiết kế cho tôi, nếu mọi việc thuận lợi hoàn thành, tôi mời mọi người đi chơi.” Lam Kỳ mở miệng

“Thật tốt quá, vậy chúng tôi có thể tự chọn chỗ du lịch mình muốn đi hay không?”

Mấy nhân viên dưới tay Lam Kỳ toàn bộ đều là nhà thiết kế vừa tốt nghiệp đại học, đều là loại người hoạt bát, sớm đã có người vội vã hoan hộ.

“Được, mọi người muốn đi chỗ nào liền nói cho tôi biết.”

“Được.”

Mấy người vui mừng, Lam Kỳ cũng cười, mọi người đều cùng tuổi, suy nghĩ không khác là mấy, thật ra cô cũng muốn đi du lịch một chuyến.

“Được rồi, khen thưởng đã nói với mọi người, hiện tại bắt đầu làm việc.”

“Dạ, sếp.”

Lam Kỳ đi lầu hai biệt thự, nhìn cấu trúc rộng lớn bên trong biệt thự một chút, nhìn phong cách trang trí, sau đó đi ra ngoài.

Thật ra là muốn bàn bạc về phong cách trang trí thích hợp nhất cùng chủ nhân nơi này, đáng tiếc đến bây giờ ngay cả mặt mũi của người ta cô còn chưa nhìn thấy, mỗi lần tới đều là gặp vị quản gia kia, hỏi chú ta cái gì cũng không biết, làm cho cô đau đầu.

Trước đó biệt thự được trang trí hết sức xa hoa, cô nghĩ có phải là chủ nhân nơi này không thích phong cách này hay không?

Hiện tại tuổi tác của chủ nhân căn biệt thự này cũng không biết, việc trang trí có chút phiền phức, đối với khách hàng không có yêu cầu, các cô chỉ có thể thiết kế một vài bản vẽ để cho khách lựa chọn.

Lam Kỳ ở trong biệt thự cùng mấy nhà thiết kế thảo luận rất lâu, lúc rời khỏi biệt thự đã là buổi trưa, bên ngoài mặt trời rất gay gắt, công nhân trồng cây trồng hoa đều nghỉ ngơi, nhìn cảnh sắc bên ngoài Lam Kỳ cảm thán, tại thành phố C có một căn biệt thự như thế này có lẽ không tính là gì, nhưng mà có thể có được nửa cái sân cỏ lớn như vậy là cực kỳ xa xỉ, có thể thấy chủ nhân nơi này có rất nhiều tiền, khó trách cô luôn có cảm giác bản thân may mắn nhặt được đồ tốt.

Lam Kỳ chọn một bóng mát dưới tàng cây ngồi xuống, nếu không phải khách hàng đưa tiền đặt cọc trước, cô tuyệt đối không tin bản thân lại có vận may như vậy, dù sao loại chuyện này không có khả năng đến phiên công ty mới vừa thành lập như cô.

Cô suy nghĩ có lẽ nên tìm người hỏi một chút, công nhân nơi này nói không chừng đã gặp qua chủ nhân căn biệt thự này, tìm hiểu tình huống một chút cũng tốt.

Đôi mắt cô quan sát bốn phía, chỉ thấy một tấm lưng người đàn ông dưới ánh mặt trời đang ngồi ở bên cạnh đài phun nước, người đàn ông nghiêng người cúi đầu, nhìn chằm chằm mặt nước xuất thần, Lam Kỳ chú ý tới, quần áo người này mặc cực kỳ bình thường, quần áo màu trắng trên vai dính một chút bùn đất, nhưng mà nhìn từ đằng xa người này thật sự rất khác biệt, sau đầu là một bó tóc dài, ngoại trừ người muốn làm nghệ thuật, diễn viên, bây giờ có rất ít người để tóc dài kiểu này, nhưng mà người đàn ông để tóc dài này không có làm người ta cảm thấy không hợp, ngược lại rất thích hợp với người này, phong cách rất tuyệt, nhưng mà xem ra người này hẳn là công nhân làm vườn ở đây, đáng tiếc người đàn ông này không tham gia chương trình thi hoa hậu, nếu không nhất định đoạt giải. (Đổ mồ hôi ~ chị Lam cho người ta là phự nữ giống chị hay sao mà ở đó ‘ tham gia chương trình thi hoa hậu’ bó gối vs chị, không biết người đàn ông này có phải tên Công Tôn Vân không ta?)

“Này, anh đẹp trai.”

Lam Kỳ đi tới chủ động chào hỏi, mọi người đều là người trẻ tuổi, cái danh hiệu này tương đối phổ biến, dù đối phương có là con khủng long cũng sẽ thoải mái, cùng người khác gần gũi.

Công Tôn Vân nâng mắt nhìn cô gái đột nhiên đi tới chào hỏi này. (HaHa, Kẹo đoán có sai đâu, đúng là Công Tôn Vân rồi)

Cô có ngũ quan xinh đẹp, mặt không trang điểm, áo trắng đơn giản, quần dài màu xanh, trên tay ôm một số bản vẽ gì đó, còn cực kỳ tự nhiên đi về phía hắn giống như một làn gió mát rượi.

Lam Kỳ là một người tính tình sảng khoái, không ngại ánh mắt dò xét của Công Tôn Vân , ngồi xuống bên cạnh hắn.

Cô tò mò nhìn trong nước, có cái gì đáng xem chứ? Đề cho hắn ta nhìn chăm chú như vậy.

Cô nhìn một hồi liền thất vọng, ngoại trừ nước cô không nhìn ra cái gì khác, cô còn tưởng có cá hay gì đó làm cho hắn nhìn say mê như vậy.”

“Này, Tôi tên Lam Kỳ”

Lam Kỳ gọi mấy tiếng không có phản ứng, thuận tay nhặt một cục đá ném vào trong nước, rơi xuống, nước bắn lên, bắn vào trên mặt, trên người Công Tôn Vân .

Lam Kỳ sớm sớm đoán được kết quả này, cười, cô rất thích đùa giỡn người lạnh lùng.

“Chơi rất vui?”

Công Tôn Vân hỏi.

Lam Kỳ ngượng ngùng, hành vi bản thân thật sự có chút ngây thơ, nhưng mà hắn ta nhìn chằm chằm cô, cô phát hiện người công nhân này bộ dáng rất tốt, nhất là ánh mắt, đen bóng thuần khiết có tia xanh lam trộn lẫn, rất hiếm gặp, hắn ta là con lai?

“Tôi chỉ là muốn hỏi anh chút chuyện.” Nếu là lúc trước cô khẳng định sẽ vui mừng, nhìn thấy một chàng đẹp trai như vậy, nhưng mà từ khi Thiêu ngốc một lần nữa xuất hiện trong cuộc sống của cô, cô đều bị miễn dịch đối với những người đàn ông đẹp trai khác, đôi mắt hắn ta dù có đẹp cũng mãi mãi không thể so với cặp mắt trong suốt dịu dành của Thiệu ngốc. (chị Lam đã trúng độc của anh Thiệu rất nặng rồi, không có anh làm thuốc chữa chắc chắn sẽ chết tươi. Hehehe…)

Suy nghĩ không tự nhiên nhớ đến anh, Lam Kỳ lập tức thu lại tâm tính, nếu còn tiếp tục nghĩ, hôm nay cô đừng nghĩ làm việc.

“Nói.” Bên cạnh truyền đến giọng nói lạnh lùng.

Lam Kỳ cảm thấy từ giọng nói có thể đoán được, người đàn ông này không hề nhiệt tình, nhưng mà cô thấy không sao, hiện tại phần lớn người trẻ tuổi đều là tính tình không tốt, khó có thể ở chung.

“Aiz, anh có biết chủ nhân căn biệt thự này vì sao lại chọn công ty chúng tôi nhận dự án này hay không?” Hắn là công nhân ở đây, khả năng ít nhiều cũng biết được chút tin tức, tốt nhất là có thể hỏi được chuyện kỳ lạ của cô.

“Hắn ta muốn tìn người trang trí lại, vừa vặn trang web công ty cô xuất hiện.”

Công Tôn Vân mở miệng, hắn đối với yêu cầu về nhà cửa trước giờ không cao, chẳng qua là không thích người khác trang trí thành quá xa hoa mà thôi, cho nên mới cần sửa chữa, lúc lên mạng hắn trùng hợp thấy được trang chủ công ty cô, sau đó kêu người gọi điện thoại, chỉ đơn giản như vậy.

“À.”

Lam Kỳ cười, đây là cái vận may gì chứ, lúc cô kêu người lập trang web này cũng chỉ là muốn kéo một số khách hàng bình thường mà thôi, không nghĩ tới có thể trúng một con cá lớn như vậy.

Ánh mắt Công Tôn Vân nhàn nhạt quan sát cô.

“Rất vui vẻ?”

Sau khi hắn nói như vậy, cô một dạng tiểu nhân đắc chí cười.

“Làm sao tôi có thể không vui? Làm người phải biết đủ.”

Giọng điệu Lam Kỳ sâu sắc mở miệng, hiện tại người trẻ tuổi đều là tay cao mắt thấp, nhìn bộ dáng của Công Tôn Vân cũng không giống người làm việc chăm chỉ, nhất định là hai ngày ba bữa quăng lưới câu cá.

Công Tôn Vân híp mắt một cái, “Nói như vậy cô là người có lòng dạ cực kỳ dễ thỏa mãn?”

Lam Kỳ gật đầu, với cuộc sống sinh hoạt trước mắt cô quả thật thấy đủ.

Công Tôn Vân im lặng nhìn cô.

"Trên thế giới này lòng người không ai có thể thực sự thỏa mãn.” Cái gọi là đủ cũng chỉ là một khoảng thời gian mà thôi, vượt qua một giới hạn nào đó, người ta càng nghĩ muốn thứ tốt hơn.

Lam Kỳ suy nghĩ một chút, vẻ mặt tối sầm, cô xác thực cũng có một chỗ không biết đủ.

"Vậy còn anh?"

Lời của hắn rất triết lý, nhưng nói với người xa lại như cô liền có chút mùi vị hận đời.

"Thỏa mãn hai chữ này đối với tôi không có bất kỳ ý nghĩa gì."

Thứ ‘thỏa mãn’ này giữ lại cho những người nhàn hạ, hắn không thích hợp.

Lam Kỳ cúi đầu, trong đầu có chút suy nghĩ, thường đưa mắt nhìn trộm hắn.

Lại là một người không vui vẻ.

Không biết làm sao, lời hắn nói không nhiều lắm, cũng cực kỳ cứng nhắc, trái lại cô rất muốn nói chuyện với hắn.

Khó khăn này chính là theo hiện tượng trong Tâm lý học mà nói, nếu một người không vui vẻ, cách chữa trị tốt nhất là tìm một người càng không vui vẻ, căn cứ vào đó so sánh, trong lòng người kia sẽ tự chữa thương và an ủi bản thân.

"Aiz, anh gặp qua tình huống anh thích người khác mà người đó lại không thích anh chưa?”

Lam Kỳ cảm thấy bộ dáng hắn rất đẹp trai, hẳn là sẽ không gặp phải tình huống này mới đúng, nhưng mà cô thật sự muốn tìm một người nói ra chuyện không thoải mái trong lòng, trừ Mễ Đóa ra bên cạnh cô không có người nào như vậy có thể tâm sự, nói cho Mễ Đóa, con nhóc này lại miệng mồm không kín, nói với cô ấy khó tránh nguy hiểm.

Ngược lại tâm sự với một người xa lạ sẽ an toàn, khả năng qua một tiếng sau hắn ta sẽ đem chuyện cô kể quên sạch, vừa an toàn lại không mất mặt, mà tính về sau cơ hội giao tiếp cùng hắn không nhiều, nhiều lắm là một buổi chiều của một ngày nào đó, hắn nghe được một cô gái thất tình kể lể một câu chuyện tình yêu kỳ cục mà thôi.

Công Tôn Vân chế giễu.

Trên thế giới này có người coi hắn là đối tượng để tâm sự, đúng là chuyện lạ thế giới.

"Không có, tôi cực kỳ giàu lòng thương người."

Hắn đối đãi phụ nữ cùng với tâm tư phụ nữ đối đã hắn giống nhau, theo như nhu cầu, nhưng mà đối với hắn say mê si tình, đúng là hắn không cần.

Sắc mặt Lam Kỳ lạnh xuống, ham muốn muốn nói ra hết tâm sự tan biến không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

"Tôi nên khen ngợi anh hay là nên xem thường anh, thì ra phong lưu cũng có thể nói thành giàu lòng thương người."

Cô ghét nhất là đàn ông phong lưu.

Công Tôn Vân híp mắt một chút, nếu biết thân phận của hắn mà còn nói như vậy hắn sẽ cho là đang khiêu khích.

Hai mắt Lam Kỳ cũng cảm nhận được nguy hiểm, lúc người đàn ông này híp mắt, nhiệt độ bên người cũng theo đó hạ thấp.

"Đừng nóng giận, tôi nhanh mồm nhanh miệng."

Lam Kỳ cười gượng, đối với một người đàn ông xa lạ dùng thái độ như vậy đi đánh giá cuộc sống sinh hoạt của hắn thật là không quá thích hợp, người ta thích làm như thế nào liền làm như thế đó, mặc kệ chuyện của cô.

Nhìn cô, ánh mắt Công Tôn Vân như mạch nước ngầm luân chuyển, sau cùng chuyển thành bình tĩnh.

Lam Kỳ thở phào nhẹ nhõm, tính tình người đàn ông này thật là đáng sợ, trên thế giới này trai đẹp đều được nuông chiều, tính tình không tốt cũng là đương nhiên, chỉ có một người ngoại trừ....

"Ừ, anh đẹp trai, tôi đi trước, anh từ từ xem tôi không làm phiền."

Cô đứng dậy chào tạm biệt, chuyến này đi cũng không hỏi ra được gì.

Công Tôn Vân không có lên tiếng, vừa rồi hắn đang suy nghĩ chuyện gì, đã bị làm phiền rồi.

"Hẹn gặp lại."

Thấy hắn không trả lời, Lam Kỳ tự nhiên nói xong xoay người rời đi.

Lam Kỳ mới vừa đi, quản gia vội vàng đi tới, trên đầu toát mồ hôi lạnh, hắn không ngờ cô gái này lại lớn mật như vậy, đại ca không thích nhất là loại phụ nữ chủ động dụ dỗ.

"Đại ca, có muốn tôi để cho cô ta lập tức rời đi hay không?"

Hắn biết trong lúc đại ca suy nghĩ không thích người khác làm phiền, cô gái kia lại phạm vào cấm kỵ của đại ca.

Hai mắt Công Tôn Vân rũ xuống.

"Không cần."

Bây giờ thân phận của hắn là một người bình thường, nên thích ứng những thứ này.

"Dạ."

Quản gia thở phào một hơi nhẹ nhõm, yên lặng rời đi, về sau lúc cô gái này tới hắn vẫn là nên đi theo thì tốt hơn, tính tình đại ca không dễ dàng tha thứ lần thứ hai.

Biệt thự nhà họ Thiệu, Thiệu Tử Vũ ngồi bên máy tính trong thư phòng, trên bàn phím ngón tay thon dài nhanh chóng nhập vào số liệu, anh đang sửa chữa lại một phần văn kiện kỹ thuật, những thứ này vốn là nên về quân đội làm, nhưng mà anh muốn hoãn ngày nghỉ lại một chút.

Chuyện của bé con xem ra không thuận lợi, anh có đầy đủ thời gian cùng kiên nhẫn.

Trên sô pha nhỏ trước bàn làm việc, Tịch Minh xoa xoa bả vai, thằng nhó này xuống tay thật độc ác, đều nói mặc kệ chuyện của anh còn đánh mạnh tay như vậy, anh làm sao biết năng lực Dung Bạch Minh tốt như vậy, nhưng mà thù của anh coi như đã báo, ngày đó tên nhóc thối Dung Bạch Minh kia bị anh làm cho nôn mửa đến n lần, sau cùng phải gọi người khiêng về.

"Ai nói với tớ trực tiếp đem cô gái nhỏ kia xử lý, lại không thành công?"

Tịch Minh thật sự không hiểu nổi, trước đó anh vẫn vui cười hớn hở kêu người làm dây chuyền còn đi mua đồ dùng nội thất, nói chuyện kết hôn, như thế nào lập tức liền biến thành như vậy, cô gái nhỏ lại biến thành bạn gái của Dung Bạch Minh, hai người đang hẹn hò bị bọn họ bắt gặp.

Thật ra thì nếu như anh thích một người phụ nữ lại thích thành như vậy, không nói hai lời, nhất định trước đem ăn sạch sau đó nói tiếp, tuyệt đối không giữ lại cơ hội cho người đàn ông khác.

Thiệu Tử Vũ là quá buông thả đối với cô gái nhỏ kia.

Đôi mắt Thiệu Tử Vũ dời khỏi máy tính, cảnh cáo nhìn Tịch Minh một cái.

"Tớ nói lại lần nữa, đừng đem bé con so sánh với đám phụ nữ của cậu.” Tặng hoa, nhẫn kim cương, nhà cửa....đây là phương pháp cưa gái Tịch Minh thường nhắc với anh, nhưng mà những thứ này không phải thứ bé con thích.

"Được không so sánh, cô gái nhỏ kia của cậu là bảo bối.” Tịch Minh khó chịu mở miệng, phụ nữ đều là một dạng, chỉ cần tặng vài thứ để họ vừa ý là được, ít nhất anh cảm thấy như vậy là được, Thiệu Tử Vũ là đồ đần. (Hừ, chết tiệt, dám nói anh Thiệu của Kẹo là đồ đần? Anh mới là đồ đần, cả nhà anh đều là đồ đần, phong lưu như vậy nên không có tình yêu chân thực, đáng đời.)

"Tôi để cậu điều tra chuyện kia thế nào rồi?"

Thiệu Tử Vũ hỏi, đã mấy ngày rồi nên có kết quả.

"Không có kết quả."

Tịch minh cũng cảm thấy có vẻ kỳ quái, sứ nghiệp của Lý Hạo nổi tiếng, nhìn như bình thường nhưng lại có chút không thích hợp, quả thật khi đi điều tra, cái gì cũng không tra được.

Hơn nữa án kiện đầu tiên để cho Lý Hạo nổi tiếng rất kỳ lạ, án tử mà nguyên cáo cùng bị cáo đều giống như đột nhiên bốc hơi khỏi trên đời, không có một chút tin tức.

Đầu chân mày Thiệu Tử Vũ hơi nhíu lại, đối với kết quả này anh cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, nếu có người có lòng giúp hắn ta, tra không được cũng là chuyện bình thường.

"Từ từ đi."

Anh tin tưởng chuyện gì cũng đều có cái giá của nó, người khác sẽ không không có việc gì tự dưng đi giúp hắn, hắn cũng không có khả năng yên tâm tiếp nhận sự giúp đỡ của người khác, mọi chuyện đều có điều kiện ngang hàng.

"Ừ"

"Còn nữa, ngày đó người bị cậu đánh chính là Hoàng Khải, là cháu của Nhiễm La Văn.” Chuyện này Tịch Minh cũng là nghe được từ một đối tác làm ăn của anh, hỏi ra mới biết người ra tay đánh người là anh, đoán chừng anh không biết thân phận của tên rác rưởi kia, mới nói cho anh nghe.

Lúc Tịch Minh vừa nghe liền cảm thán, tên rác rưởi này cũng quá to gan lớn mật, cô gái nhỏ của Thiệu Tử Vũ mà cũng dám ***ng, chán sống, nhưng mà Thiệu Tử Vũ xuống tay cũng không lưu tình, hai tay đều bẻ cho gãy, có thể hoàn toàn hồi phhục hay không cũng là một vấn đề.

Cho nên nói dính dán tới cô gái nhỏ của Thiệu Tử Vũ không phải là chuyện tốt, về sau vẫn là nên cách cô gái nhỏ kia xa một chút.

Hai mắt Thiệu Tử Vũ tối sầm, tên cặn bã kia có quan hệ với nhà họ Nhiễm anh đã điều tra xong, anh lại nghĩ tới Nhiễm Kha, Hoàng Yến Linh, nét mặt lạnh lùng, Nhiễm La Văn thật đúng là cho rằng bản thân ở thành phố C có thể một tay che trời.

"Có muốn cho hắn vào tù ngồi hay không?"

Tịch Minh hỏi, sau khi biết chuyện này, liền cố tình điều tra hành vi của Hoàng Khải mấy năm gần đây, kết quả chỉ có một câu để diễn tả, cái u ác tính của xã hội, làm nhục vô số phụ nữ, do quyền thế của Nhiễm La Văn ém lại nên mới không lộ ra, dùng chút tiền liền xong việc, có vài người báo án, kết quả cũng vô dụng, đối phó với người như vậy không cần trực tiếp ra tay, kích động dư luận, báo chí, tin mạng, có lẽ người đầu tiên bị trừng phạt chính là Nhiễm La Văn.

Nhiễm La Văn không có khả năng để hình tượng trong sạch của mình bị tên rác rưởi kia làm ảnh hưởng, dù sao để tạo nên hình tượng này là không dễ dàng, ông ta còn phải dựa vào những thứ này bò lên.

Nếu như lúc này ông ta còn che chở cho Hoàng Khải, con đường làm quan về sau của ông ta cũng không thể thuận lợi.

Thiệu Tử Vũ biết tính toán của Tịch Minh, chuyện mà tên cặn bã Hoàng Khải kia làm đối với bé con vẫn không đủ trình độ xem là tội lớn gì, nếu muốn trừng trị cũng là lôi lại chuyện trước đây, anh không muốn sự tình làm lớn vì anh không muốn để bé con bị người khác chỉ trích.

"Không cần, có phải nhà hắn ta mở một công ty bất động sản hay không?"

Thiệu Tử Vũ lại dời ánh mắt về màn hình vi tính, có một số việc thật ra so với ngồi tù còn đáng sợ hơn.

"Ý của cậu là?"

"Được rồi tới hiểu."

Tên nhóc Thiệu Tử Vũ này chính là như vậy, rõ ràng chuyện gì cũng đều tính toán tốt, lại toàn để anh làm, còn anh thì giả vờ ngốc nghếch ngồi trong này bày mưu tính kế.

"Không có việc gì vậy tớ về công ty trước."

Tịch Minh cảm giác được vẫn là đi trước có vẻ an toàn hơn, nếu không lại sợ anh đưa ra yêu cầu.

"Gần đầy cứ để Dung Bạch Minh ở lại thành phố C.” Thiệu Tử Vũ lại mở miệng.

"Tại sao?” Tịch Minh kinh ngạc một hồi, anh uống nhằm thuốc rồi? Hay là càng ngày càng cưng chiều cô gái nhỏ đó đến vô pháp vô thiên*, muốn cái gì cho cái đó, đàn ông cũng có thể? Kinh sợ.

*Không còn cách nào

"Bé con không có ý gì đối với hắn."

Thiệu Tử Vũ mở miệng.

"Cậu”

Tịch Minh cũng không biết nói cái gì cho phải, nếu không có ý gì lại vẫn ra tay với Dung Bạch Minh độc ác như vậy.

"Tớ tiễn cậu."

Nói xong Thiệu Tử Vũ đóng lại laptop, gởi mail, xóa hết tất cả ghi chép trong máy.

"Ừ"

Phòng khách biệt thự nhà họ Thiệu, Liễu Phương đang tỉa hoa, mỗi ngày nhàn rỗi không có việc gì làm bà liền mở mấy thứ này.

Thiệu Vĩ ngồi trên ghế sô pha đọc báo.

Lúc này Nhiễm Khả ôm một bó hoa tươi đi vào, hiện tại cô đã có thể tự do ra vào nhà họ Thiệu rồi.

"Bác trai, bác gái."

Nhiễm Khả khéo léo cười.

Thiệu Vĩ chỉ là nhàn nhạt gật đầu, Liễu Phương lập tức đứng lên, trên mặt mang theo tươi cười.

"Nhiễm Khả, như thế nào lại mua hoa đến, đã bảo cháu không cần mang gì rồi.” Giọng nói của bà trách cứ, từ khi đứa nhỏ này biết bà thích hoa liền mang theo hoa tươi đến, thật sự là khéo léo hiểu lòng người.

"Bác gái, hoa này là vận chuyển bằng máy bay từ nước ngoài về, con biết nhà họ Thiệu bình thường có bình cắm hoa nhưng còn không có hoa tươi, cho nên liền tự ý quyết định mang tới đây, bác cũng không thể ghét bỏ." (Sặc, Kẹo muốn ói quá, diễn vừa thôi gái, làm độc giả người ta ói n lần rồi kìa.)

Nhiễm Khả làm nũng, bên trong nhà họ Thiệu Liễu Phương đúng là đối xử tốt với cô nhất, cũng là người duy nhất có thái độ tốt cô đương nhiên muốn đón ý hùa theo rồi.

Thật ra cô cũng định bày tỏ chút lòng nhưng mà thái độ của ông trước sau vẫn không mặn không nhạt, người làm ăn đều thông minh lanh lợi giống nhau, cho nên cô cũng không thể biểu hiện quá mức lấy lòng được, ngược lại có khả năng sẽ làm cho người khác thấy phản cảm.

"Hoa này thật sự rất đẹp.” Liễu Phương nghe xong say mê cười một hồi, bà đối với mấy thứ này chính là yêu thích không buông tay.

"Ông cảm thấy thế nào?"

Liễu Phương đem hoa đến trước mặt Thiệu Vĩ, ông già này thế nào chỉ biết xem báo, không có phản ứng gì.

"Ừ, không tệ. Nhiễm Khả ngồi đi."

Trên mặt Thiệu Vĩ chứa nụ cười hiền hậu.

Nhiễm Khả gật đầu ngồi trên ghế sô pha gần vị trí Liễu Phương.

"Bác gái, dạy con cắm hoa đi, ngày hôm qua con về nhà tự mình cắm một chút, mẹ con đều chê xấu.” Nhiễm Khả ngượng ngùng cười.

Liễu Phương cười to.

"Yên tâm, hôm nay bác dạy cháu, bảo đảm mẹ cháu không chê nữa."

Đối với trình độ cắm hoa của mình Liễu Phương tuyệt đối tin tưởng, một nhóm người giàu có thường xuyên tổ chức hoạt động cắm hoa này nọ, mỗi lần đều là bà giành giải nhất.

"Có thật không? Thật tốt quá."

"Tới đây, bác cằm tay dạy cháu."

"Dạ."

Thiệu Tử Vũ cùng Tịch Minh xuống lầu liền nhìn thấy một màn này.

Tịch Minh cười, bên kia Thiệu Tử Vũ còn chưa giải quyết xong, Liễu Phương lại mang thêm một phiền phức vào cửa, không tồi, cô gái nhỏ kia thiếu đầu óc, nếu không thì đã ăn dấm chua đến chết rồi.

Thiệu Tử Vũ giống như không phát hiện trong phòng khách có thêm người, vẻ mặt không có gì khác biệt so với bình thường.

"Anh Tử Vũ."

Từ khoảng cách rất xa, Nhiễm Khả đã đứng lên, trong mắt tràn đầy vui mừng, chuyện ngày đó cô nhìn thấy, nếu anh có thể người phụ nữ khác, như vậy cũng có thể thích cô, có thể ôm ấp người phụ nữ khác, như vậy nhất định có thể ôm ấp cô. (Ụa, ụa..... không chịu nổi, bây giờ dưa bở đang hạ giá hay sao mà con Nhiễm Khả này mua rồi ăn nhiều vậy không biết.)

Cho nên hôm nay cô cố tình ăn mặc thật đẹp, mặc váy cực kỳ ngắn lại đặc biệt tươi mát, lộ ra cái cổ duyên dáng, bắp đùi thon dài, cô có thể khẳng định bộ dáng này không người đàn ông nào có thể dời ánh mắt khỏi thân thể cô.

"Bác trai, bác gái."

Tịch Minh mở miệng.

Thiệu Vĩ bỏ tờ báo xuống, vỗ vỗ vị trí trống bên người.

"Ngồi, cái thằng nhóc chết tiệt này có phải Tử Vũ không trở lại con cũng không tới cửa?”

Tịch Minh áy náy cười, lúc đầu buôn bán bác Thiệu giúp đỡ không ít, trước kia hai người thường xuyên cùng nhau trao đổi vấn đề buôn bán, về sau buôn bán mở rộng không có thời gian, tới lui cũng ít dần, hiện tại gặp mặt lại bị bác Thiệu nhắc đến anh có chút xấu hổ, anh thực sự là nên đến chơi nhiều hơn.

"Buôn bán vội chỉ là bác yên tâm, về sau con đảm bảo sẽ đến chơi thường xuyên."

"Cái thằng nhóc thối này, ha ha."

Thuộc Vĩ cười.

Ông biết tên nhóc này cả ngày bận rộn muốn chết, cũng không tính toán với anh.

Tịch Minh cũng cười, anh biết Thiệu Vĩ thích anh cũng không phải bởi vì anh là đối tác của Thiệu Tử Vũ mà là thật sự coi trọng anh.

"Nhiều người như vậy, hôm nay cơm tối chắc hẳn rất náo nhiệt rồi."

Liễu Phương vui vẻ, trong nhà đã lâu không có đông vui như vậy, chỉ trách tên nhóc Thiệu Tử Mặc kia không nghe lời, rõ ràng người không có chuyện gì giải quyết xong còn không chịu quay về, chỉ là điện thoại báo bình an.

Tịch Minh nhớ lại chuyện trong công ty, nghĩ muốn từ chối.

Thiệu Tử Vũ vỗ vai anh một cái, ý tứ cực kỳ rõ ràng ‘cậu được phép ở lại.’

Tịch Minh đồng ý.

"Vậy con cũng không khách sáo nữa."

"Thằng nhóc kia, nói gì vậy."

Thiệu Vĩ vỗ đầu anh một cái.

Tịch Minh nhìn hai cha con im lặng, một người thì vỗ đầu, một người thì vỗ vai, hai người này coi anh là bóng cao su à?

Mọi người đều cười vui vẻ, trên mặt Nhiễm Khả cũng treo một nụ cười nhưng trong lòng lại nghĩ đến một chuyện khác, cũng là mục đích cô tới đây chuyến này.

Bạn đang đọc Trúc Mã Hồ Ly Bẫy Vợ của Bảo Bảo Tuyền Nhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.