Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khởi Đầu

Tiểu thuyết gốc · 2250 chữ

Khoảng không đen kịt, đâu đó có tiếng xác nhận.

“Thiếu niên Nhân tộc, tọa lạc Cổ Lễ.”

Ngay sau đó là giọng nói có phần non nớt:

“Xác nhận.”

“Chào mừng đến với Thiên Không.”


Thành Cổ Lễ, một thành lớn giáp gianh biên giới giữa Nhân tộc và Yêu tộc. Lúc này, tại trung tâm pháp trận với những đồ án hóa hình, một thiếu niên trạc độ 15, 16 mái tóc đen xõa ngang vai mờ mịt quan sát xung quanh. Đôi phút lờ mờ, thiếu niên lấy trong túi ra một quả cầu nhỏ, mạnh tay bóp vỡ.

“Xin mời đặt tên...”

Một tia sáng đen thui lơ lửng tạo thành một tiểu yêu to cỡ gang tay giữa không trung đông thời phát ra tiếng nói làm hiếu niên ngây người đôi chút, phải lúc lâu hắn mới trả lời:

“Gọi Cầu.”

“Mời tạo hình.”

Tiểu yêu không ngừng trang bị các món đồ lên thân, nào là cầm đao, cưỡi kiếm, cưỡi thú,... đa dạng muôn màu, chỉ khi tiểu yêu mặc bộ giáp bạc thiếu niên mới gấp gáp hô:

“Ngưng ngưng, chọn cái này.”

“Hoàn tất.”

Một tiểu yêu trắng xứ mặc bộ giáp lơ lửng hệt một hồn ma, hiện lên trước mặt. Bên trong là một gương mặt trắng nõn hồng hào, phún phính giơi thiệu

“Xin chào Chủ Quân, ta là Tiểu yêu Cầu và sẽ là trợ thủ của ngài.”

Ngưng một chút, một mũi tên màu xanh hiện trên mũ giáp, chỉ về một phương đồng thời nói:

“Hiện tại Chủ Quân quá kém cỏi, hãy đến nhà Phú hộ Vương xin làm người ở.”

Thiếu niên mờ mịt, cuối cùng vẫn chọn đi theo. Chỉ ít phút, hắn đã đến trước cửa một nhà lớn với tấm biển in nổi một chữ Vương Nhị dát vàng to rõ.

“Nhiệm vụ của ngài là xin làm người ở.”

Nói xong, Cầu xoay vòng hai vòng, rồi chui vào người thiếu niên biến mất không rõ. Không còn người hướng dẫn, thiếu niên đành tự mình bước vào, chỉ có điều trong sân lớn đã đứng sẵn bốn năm người, nom trang phục không khác hắn là bao.

“Tên kia tên gì.”

Một lão béo mặc trang phục sặc sỡ đứng ra, không cần giới thiệu hắn cũng biết đó là lão phú hộ tên Vương Nhị.

“Tôi gọi Điển.”

“Xin làm kẻ ở thì xếp vô hàng.”

Điển khom người sau đó xếp vô hàng chờ phân phó, chưa được năm phút lại lục tục đến thêm bốn người nữa cũng hệt Điển, xưng tên rồi xếp vào hàng. Có vẻ đủ số chẵn 10, của lớn Vương Nhị ì ạch khép lại. Trên cao, lão hét lớn:

“Xin vô làm người ở thì cũng dễ, hiện tại nhà bếp ta đang cần một số củi cần người đi kiếm. Mỗi người chỉ cần mang về 2 bó coi như hoàn thành.

“Rõ”

Tiếng hô đồng loạt cùng lúc 10 tiểu yêu bé cỡ nắm tay đồng loạt hiện lên trước mặt mỗi người, tất cả đều mấp máy chỉ là ai là chủ mới nghe được.

”Đã nhận nhiệm vụ kiếm củi cho nhà bếp Vương Nhị.

Tiến độ 0/20

Phần thưởng: Nhận làm Người Ở

Hãy lấy Dao và Thừng tại nhà bếp.”

Cả mười thiếu niên trong đó có Điển chay ùa theo những mũi tên xanh trên đầu các tiểu yêu, chuyện này khiến nhà Vương Nhị ồn ào một trận, vất vả lắm Điển mới lấy xong đồ. Đến hắn cũng không ngờ, bên trong chỉ có 9 cây rựa và 9 sợi thừng, may mắn hắn chay nhanh lấy mau không chuyến rồi coi như công cốc.

Bìa rừng vốn không to bao quát cũng trong tầm mắt. Cả nhóm 9 người lao đimỗi người một hướng không ai giống ai. Điển chọn hướng có ba chạc cây to, hắn chắc mẩm chỗ đó lắm củi để đốn. Quả nhiên, xung quanh cây đầy cành khô chờ hắn róc.

Mất độ mười phút, hắn cũng hoàn thành xong nhiệm vụ. Chất bó củi trên lưng định lững thững đi về, chỉ có điều, khi hắn vừa sốc lại bó củi, một bóng đen vụt tới tấn công, vậy mà lại là người không nhận được Dao và Thừng lúc trước, Văn Điển vôi quát:

“Cậu làm gì vậy.”

“Tao cướp.”

Biết đối phương có ý đồ, Điển vội vung Dao lên đỡ nhưng do tập kích bất ngờ cộng thêm thấm mệt sau khi đốn củi nên chẳng mấy chốc hắn bị trúng đòn, chỉ chục gậy hắn đã mất ý thức ngất đi.

Tỉnh dậy cũng là lúc trời mờ tối, ôm đầu đau như búa bổ Điểm thầm rủa cha mẹ thằng chết bầm cướp đồ hắn. Mà nghĩ cũng xui, nhóm tận chín người mà gã lại chỉ nhằm vào hắn cướp. Đen đến vậy là cùng, Tiểu yêu Cầu lúc này cũng hiện lên trước mặt gã, cấp cho hắn thông báo nhiệm vụ đã bị hủy rằng phú hộ Vương đã kiếm đủ người làm. Báo hắn mai sang nhà khác.

“Vậy giờ đi đâu.”

Điển tò mò hỏi Cầu, giờ cũng tối hắn cũng chưa biết mình phải làm gì tiếp theo. Một dấu hỏi trắng to đùng hiện trên đầu Cầu, sau đó là dấu chấm than, nói:

“Hãy dựng lều để ngủ.”

“Sau đó thì sao”

“Hãy kiếm thức ăn”

“Sau đó.”

“Hãy đi ngủ.”

Điển cười xùy, hắn quay lại chạc cây lúc trước, kiếm vài cành khô dựng tạm bộ khung, sau đó lấy lá phủ lên tạo thành cái lều bé xíu.

“Chúc mừng Chủ Quân dựng thành công lều.

Tặng: 1 Cây Dựa.”

Tiểu yêu Cầu hớn hở bay vòng quanh sau đó bất ngờ ném cây Dựa bị cướp lúc trước cho hắn. Khiến hắn hiểu thêm đôi điều rằng làm đồ cũng có thưởng. Cầm dựa trên tay, Điển hăng hái đẵn thêm vài cành to, cắt thêm ít dây mây gia cố lại túp lều.

Xong đấu vào đấy, hắn bắt đầu kiếm thức ăn. Dù cho hắn chưa thấy đói lắm nhưng cũng kiếm chút để dành. Bìa rừng chủ yếu quả dại, hiếm lắm mới thấy vài ba con thỏ nhỏ chạy ra nhưng hắn đành nhìn thôi chứ nào biết bắt, đâu như phim cứ phi dao làm giết được, chúng chạy nhanh lắm chứ bộ.

Nhét đầy hai túi, hắn đành cởi áo, lấy tất chỗ quả vừa hái được bỏ vô, khi dưng thành một tam giác nhỏ hắn gói gém buộc lại phía sau.

“Chúc mừng Chủ Quân kiếm được thức ăn.

Tặng: Dây thừng.”

Hai món đồ hệt như những gì Điển lấy được từ nhà phú hộ Vương, nó không khỏi cười trêu:

“Vậy không phải ta thành tiều phu rồi sao.”

Một bóng đèn hiện trên đầu Tiểu yêu Cầu, giọng nó lanh lảnh:

“Chủ Quân có thể đốn củi mang ra chợ bán.”

“Vậy cũng được.” Điển bất ngờ.

“Được, mai 5 giờ Chủ Quân hãy mang ra chợ bán.”

“Vậy sao không đổi ta cây rìu có phải tiện không.” Điển cười trêu.

“Sẵn lòng.”

Một cái rìu con con vừa tay Điển được hắn cầm chắc thay cho cây dựa vừa hươ huơ trước Cầu. Hắn thật không ngờ đồ tặng rồi còn có thể đổi được.

“Vậy đổi sang cái khác được không.” Hắn thử hỏi.

“Không được.”

“Hay một xâu tiền đi”

Tiểu yêu Cầu phùng má, trợn mắt kiên quyết:

“Không là không.”Nói rồi trốn mất.

“Không cho thì thôi, đâu cần biến mất đâu.”

Điển nhún vai vô tội vác bọc hoa quả lững thững về lều.

Tinh mơ hôm sau, Điển vác 4 bó củi ì ạch ra chợ, giờ hắn nhận thêm được hai đồng do được thưởng chức nghiệp tiều phu hắn nhận được tối qua. Hai đông hiện giờ quá ít ỏi, bát mì trong quán tính sơ cũng đến 2 đồng rồi, đấy còn là món rẻ nhất.Điều khiến Điển hậm hực chính là ra đến chợ nó mới biết 4 bó củi hăn cũng chỉ được 8 đồng.

“Chúc mừng Chủ Quân đạt 10 đồng.

Thưởng: 10 đồng.”

“20 đồng thì làm được gì.”

“Mua đồ.”

“20 đồng mua được món khỉ gì?”

“Bán nô lệ 20 đồng đây, ai mua ai mua.”

Một giọng nói khô khốc phía xa ra làm Điển giật mình, tiểu yêu Cầu cũng hiểu ý hắn đầu hiện bóng đèn sáng trưng liền sau là múi tên ngoe nguẩy chỉ về phía tay buôn nô lệ. Đánh bạo dù sao 20 đồng cũng chả đáng mấy, hắn lóc cóc tiến đến.

Được dăm bước chân, một chiếc cũi đủ loại tạp nham yêu tộc già trẻ lớn bé loại nào cũng có. Nghĩ vớ được món hời, Điển vội hô giá.

“20 ta mua, 20 ta mua.”

“Người quyết định.”

Gã lái buôn nghe thấy Điển hô gấp gáp thì mừng lắm, như thể bắt được vàng bắt tay rối rít ra điều chắc chắn. Điển thấy hắn bắt tay tưởng mình gặp may cũng hớn hở lắm, gật đầu như mổ thóc.

”Chắc bắp, chắc bắp.”

Vội lôi trong túi ra 20 đồng vừa nhận giao cho gã lái buôn thuận cầm luôn tờ giao ước từ tay lão. Cái giá 20 đồng cũng khiến đám người xúm lại coi, thấy thiếu niên trẻ tuổi 20 đồng mua được nô lệ quả được món hời dậm chân vỗ ngực kêu trời xui xẻo, người thì tiếc rẻ sao không nhanh mồm đón trước.

Giao dịch đã thành, từ phía sau, hai tên lực lưỡng vác một gã thanh niên ăn mặc rách rưới như ăn mày quăng về phía Điển, làm hắn suýt nưa ngã nhào, cố lắm mới đứng vững. Tay đỡ thiếu niên, Điển ngờ nghệch hỏi lạ:

“Đây là nô lệ.”

Gã lái buôn nham nhở, vuốt ria mình cười khềnh khệch như đắc chí: “Tiền đã trao, giấy đã đưa, không có chuyện trả lại.”

Nói rồi hô lớn như thể tất cả mọi người đều nghe:

“Buôn nô lệ đây, 10 bạc 1 người, 10 bạc 1 người.”

Đám đông thổn thức vì cái giá trên trời. Cái giá đấy chỉ có phú hộ quan lại mới mua được, chứ dân đen thì lấy đau ra cần đó còn chưa kể mua về nuôi thêm miệng nữa thì lấy gì mà sống. Ánh mắt không khỏi thương cảm nhìn về Điển, dùng 20 đồng thì nô lệ chỉ đáng 20 đồng quả có sai, nhìn kiểu kia thì có khác nào người sắp chết là bao. Kẻ hận đen đủi nay cười phá ra, lại khen may, khen khôn chứ không rước của nợ kia về thì khốn đốn thật, lấp ló thì hắn ta còn cụt tay nữa.

Điển phát bực, nhưng hắn đành chấp nhận. Dù sao thì họa cũng do hăn mà ra, chịu nhin 10 bữa cũng coi như đáng bài học này. Nghĩ định bỏ lại thiếu niên nô lệ nhưng hắn lại không nỡ, dù sao của nợ này cũng đáng 10 bát mì chứ chẳng ít.

“Chúc mừng Chủ Quân nhận được nô lệ đầu tiên.

Thưởng: 100 đồng.”

Điển có chút bất ngờ, hắn nào nghĩ được việc hắn làm lúc này lại nhận được món hời to đến vậy. Phải nói lãi gấp nhiều lần việc bán củi, nhưng hắn cũng rõ, chuyện hời vậy chỉ có lần đầu mà thôi, và cũng chả ai chịu ngốc như hắn mua mộn người tàn tật sắp chết về.

Khệnh khạng cõng thiếu niên phía sau, trên đường hắn cũng tham khảo Cầu cách chữa trị người bệnh, tiểu yêu cũng bày hắn vài chỗ để mua. Loanh quanh cả buổi về được đến lều, hắn phát hiện chỗ tiền 100 vậy mà vơi đi 8 phần, giờ túi hắn lại quay về 20 đồng.

Xếp lại đám củi, trải thêm ít lá khô thật dày cho thiếu niên nằm. Điển nhiều lúc còn lầm tưởng hắn mới chính là nô lệ phục vụ cho gã đúng hơn. Đút cho gã nô lệ chút nước, từ tờ giấy bán thân hắn biết gã gọi Bạch Lãng tuôi thì mới 23 nhưng cả ngươi gầy gò thấy sợ, da mặt khô quăn môi thì nứt toác như thể bỏ đói lâu ngày vậy. Vừa đút nước súp hắn vừa phải lầm bầm:

“Không cần gấp, từ từ, từ từ thôi.”

Tuy vậy nhưng tên Bạch Lãng này vẫn tham lam như thường, uống hết cả bát mà vẫn kêu khát. Hết cách hắn đành lấy nước thay sup, cho hắn uống thêm lưng bát thứ ba hắn mới dừng an ổn đôi chút. Tranh thủ khoảng thời gian đó, hắn cũng phải chạy vô rừng kiếm thêm chút củi, còn kiếm chút quả dại ăn.

Dù sao từ qua đến nay, hắn cũng tăng được sức khỏe đôi chút, lực tay cũng mạnh hơn đáng kể lúc trước. Điểm kinh nghiệm cũng sắp lên cấp 2. Coi như mọi thứ cũng không quá tệ đối với sự khởi đầu của một newbie như hắn.

Hắn tính, sau mấy hôm nữa Bạch Lãng nếu tốt hơn thì hắn sẽ đi ở đợ. Mà cũng hài, chủ phải đi ở đợ nuôi nô lệ trò gì vậy trời.

Bạn đang đọc Trống Thiên Quân. sáng tác bởi Tiểu_Đậu_Thần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tiểu_Đậu_Thần
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.