Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hẹn uống rượu

Phiên bản Dịch · 2564 chữ

Sau khi bị đánh xong, Ân Thi Lang ngẩng đầu lên, khuôn mặt đẫm lệ giống như một đứa trẻ, không nhịn được run rẩy: “Cha ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!”

Đồ Vân không buồn để ý, ngón tay thư thả gõ vào búa gỗ: “Ta hỏi lại một lần nữa, Vương Khánh ở đâu?”

“Ta sẽ không nói cho ngươi biết.” Hắn nước mắt nước mũi tùm lum, gương mặt đau đớn co giật, giận dỗi la lên: “Nếu ta chết, ta nhất định sẽ khiến bọn họ chôn cùng!”

“Ngươi còn trẻ, tâm địa trái lại thực độc ác.”

Đồ Vân bước xuống công đường, nhấc chân đá Ân Thi Lang “bịch” một cái khiến hắn từ ghế dài ngã xuống, mông đụng phải nền nhà cứng nhắc, đau đớn kêu ầm ĩ.

Đám gia đinh nhìn công tử nhà mình bị đối xử như thế, lập tức ngo ngoe rục rịch bò qua.

Đồ Vân bình tĩnh nói: “Kẻ nào dám qua đỡ hắn, chờ lĩnh hai mươi đại bản.”

Đám gia đinh lập tức mặt mày ủ rũ, sợ hãi rụt rè quỳ xuống.

Ân Thi Lang tức giận rút giày ném qua: “Ta nuôi các ngươi tốn cơm tốn gạo!”

Đám gia đinh này ngoài việc giúp chủ tử bọn hắn tung hoành ngang ngược bên ngoài, trên thực tế cũng không làm ra chuyện gì nghiêm trọng, ở cạnh cũng chỉ giúp Ân Thi Lang ỷ thế bức người, tạo chút áp lực khi thẩm vấn Ân Thi Lang.

Đồ Vân tùy ý phất tay, đám giá đinh giống tiểu cẩu tiến lên.

“Đại nhân có gì phân phó ạ?”

“Chỉ cần các ngươi thừa nhận bị tên vương bát đản này sai khiến, không có cách nào khác buộc phải tuân theo, hiện tại có thể đến chỗ điển sử ấn lấy dấu tay ký tên, lập tức rời khỏi huyện nha.”

Đám gia đinh hai mặt nhìn nhau, sau đó đồng thời dập đầu: “Đại nhân, chúng ta đều là nô bộc, buộc phải nghe lời chủ từ.”

“Các ngươi đúng là một đám vô sỉ! Dám bán đứng ta!” Ân Thi Lang đau đớn lê người về phía trước, tức giận muốn đánh người, mặt mũi đỏ bừng.

“Các ngươi trở về đi.” Đồ Vân vừa dứt lời, đám gia đinh ồn ào rời đi, Ân Thi Lang ngay cả góc áo của bọn họ cũng không kịp chạm tới.

“Nực cười! Các ngươi lập tức quay lại! Quay lại!” Ân Thi Lang đấm vào mặt đất hò hét.

Đồ Vân quay lại công đường: “Hôm nay thẩm vấn đến đây, dẫn Ân Thi Lang đi, lui đường.”

Búa gỗ gõ “Bang” một tiếng xuống bàn, hai tay Ân Thi Lang trên không trung vô lực buông xuống, ánh mắt tuyệt vọng.

Đồ Vân bước ra cửa, Kỳ Quan ngồi trên tường không biết đã rời đi từ bao giờ, phỏng chừng về nhà báo tin, chạy cũng thật nhanh!

Kỳ Quan nào chỉ mỗi chạy nhanh, miệng còn nhanh hơn gấp bội. Vừa về đến cửa đã nói hết một lèo những chuyện phát sinh trên công đường sáng nay cho Lý Đà Nhan nghe. Vẻ mặt bừng bừng hưng phấn.

Lý Đà Nhan an tĩnh vẽ tranh trong thư phòng, từng nét bút phảng phát trên tờ giấy trắng, thấp thoáng vài rặng hồng mai rực rỡ trong tuyết trắng.

Có điều hắn không vẽ hồng mai, cũng chẳng vẽ tuyết trắng mà là một đôi chim hồng vũ thân thiết kề sát đầu nhau như thể đang nhỏ tiếng thì thầm.

“Chủ từ, sao ngài không nói lời nào thế?”

“Nói cái gì?”

“Ta còn tưởng huyện thái gia này chỉ là một kẻ hèn nhát, thật không ngờ hắn dám đánh Ân Thi Lang.”

Lý Đà Nhan đắm chìm vào bức họa, thấp giọng nói: “Cũng không phải chuyện gì tốt đẹp, ngươi cao hứng cái gì?”

“Dù vậy cũng phải sảng khoái! Phải biết rằng mấy huyện lệnh trước đây, nào có cái nào dám động tới Ân gia, người nào kẻ nấy đều nhát gan như chuột, sợ hãi tiền tài quyền thế.” Ngẫm lại sẽ thấy tân huyện thái gia này không chỉ quyết đoán sáng suốt, mà còn gan dạ.

Lý Đà Nhan hơi dừng bút, thở dài: “Người khác không dám động, hắn lại cố tình muốn động, này khác nào muốn dẫn lửa đốt thân.”

“Chủ tử, ngài lo lắng cho huyện thái gia sao?”

Cây bút trong tay Lý Đà Nhan hơi khựng lại, để lại bức họa trắng một vệt đen dài, bức họa sắp hoàn thành cứ như vậy bị hủy trong chốc lát.

Hắn hơi dừng lại một chút, rốt cuộc cũng tìm được một lý do đàng hoàng: “Hắn đã cứu ta.”

“Nhưng trước kia ngài chưa bao giờ như vậy.” Kỳ Quan càng thêm khó hiểu: “Những huyện lệnh trước đây chỉ thiếu nước gõ thủng cửa nhà chúng ta, còn mang rất nhiều quà cáp tới cửa, ngài đều đóng cửa không gặp. Nhưng từ lúc huyện lệnh mới này tới, ngài chuyện gì cũng giúp đỡ hắn.”

“Những người đó ta phải tốn một số tiền mới có thể mời tới, vốn là để lên núi cứu ngài. Hiện tại ngài lại chi tiền để bọn họ tới làm chân sai vặt cho huyện thái gia. Thật khó hiểu.”

Lý Đà Nhan trầm mặc không nói, thu hồi cọ vẽ và bức tranh đã rách.

“Chủ tử…”

/

Thoắt cái đã tới tháng ba, thời tiết ấm áp, băng tuyết dần tan.

Sáng sớm tinh mơ, Đồ Vân lên phố, đi thẳng tới cửa hàng bán y phục da thú.

Tiểu nhị trước đây gọi Đồ Vân là tiểu tướng công, hiện tại cứ chốc lát lại một tiếng huyện thái gia vô cùng thân thiết.

“Huyện thái gia, ngài muốn mua thứ gì?”

Đồ Vân ngắm nghía trong cửa hàng chốc lát, nói: “Kiện áo choàng da báo bốn trăm lượng trước kia đâu?”

“Tiểu nhân lập tức đi lấy cho ngài.” Tiểu nhị kéo ngăn tủ ra, lấy áo choàng da báo, thân thiết giới thiệu: “Ngài sờ thử xem thủ pháp này, chất liệu này, đưa mắt toàn bộ cái quận này tuyệt đối không có cái thứ hai.”

Tiểu nhị giới thiệu nhiệt tình như lửa, thái độ phảng phất xen lẫn chút khen ngợi nịnh nọt.

Đồ Vân bây giờ có thể nói là một đêm thành danh, trở thành một nhân vật đặc biệt nổi bật ở huyện Lộc Linh. Tuy rằng khen chê mỗi người một ý nhưng so với các huyện lệnh trước kia, nàng là vị quan phụ mẫu đầu tiên không e sợ n gia tài phú bức người.

Phải biết rằng chưa từng có kẻ nào làm quan ở Bắc Tương mà không kinh sợ tài phú, khiến rất nhiều bá tánh bị thương hộ bóc lột một thời gian dài.

Đồ Vân giả bộ sờ nắn, kỳ thật nàng chính là vì cái áo choàng này nên mới tới đây: “Bao nhiêu?”

“Bốn trăm lượng ạ.”

“Thực sự bốn trăm lượng?” Khuôn mặt nhỏ của Đồ Vân hơi nhíu lại: “Hết mùa đông rồi mà vẫn bán đắt như vậy?”

Hy vọng của nàng hoàn toàn bị dập tắt.

Cứ tưởng xuân đến ấm áp lại thì mấy món da thú này không dùng tới, giá sẽ rẻ một chút nên sáng sớm nàng mới mò đến mua. Không ngờ cho dù có vô dụng nhưng đắt như vậy.

“Đại nhân, tiền nào của nấy, không thể vì thời tiết ấm áp hơn mà chúng ta giảm giá được, nếu vậy qua mùa đông chẳng phải sẽ ế hàng sao?” Tiểu nhị kiên nhẫn giải thích.

Cũng phải. Thứ này vốn không phải thực phẩm, để lâu liền hỏng. Chỉ cần bảo quản cẩn thận, năm sau vẫn có thể bán.

“Giảm giá một chút cũng không được?” Đồ Vân chờ mong hỏi.

“Cái này tiểu nhân không làm chủ được.” Tiểu nhị khó xử, nói: “Có điều hôm nay đại chưởng quầy nhà chúng ta tới kiểm tra cửa hàng, ngài có thể thương lượng với ngài ấy.”

“Đại chưởng quầy nhà ngươi là ai?”

Tiểu nhị vươn tay chỉ về trên cao, Đồ Vân vừa hay bắt gặp bóng dáng bạch y tao nhã bước xuống từ cầu thang, nhìn lướt qua chỉ thấy thân hình người nọ có hơi bất tiện.

“Lý công tử?” Đồ Vân kinh ngạc lại mừng rỡ, không ngờ cửa hàng này vậy mà lại là của sản nghiệp của Lý Đà Nhan, nói vậy càng không phải phí miệng lưỡi với tiểu nhị.

Đồ Vân đang muốn dựa vào quen biết mặc cả tiếp, ai ngờ Lý Đà Nhan nói thẳng: “Bốn trăm lượng, một phân cũng không thể thiếu.”

“Công tử không cần vô tình như vậy chứ! Nể tình ta từng cùng ngươi đồng sinh cộng tử, giơ cao đánh khẽ, giảm giá chút đi?”

“Đạo lý của thương nhân hẳn ta không cần nói thêm với huyện thái gia đi?” Lý Đà Nhan đỡ cầu thang, bước xuống từng bước gian nan: “Số da thú đó đều là do ta tốn một khoản tiền lớn thuê người săn được, có người suýt còn mất mạng.”

“Mỗi người đều có thiên chức riêng, có kế sinh nhai riêng, bằng không…” Còn chưa dứt lời, Lý Đà Nhan đã bước chân lệch về phía trước một bước, ngã quỵ ở trên cầu thang.

Đồ Vân hoảng hốt, lập tức sải bước lên đỡ lấy hắn: “Ngươi không sao chứ?”

Lý Đà Nhan không đoán trước bản thân sẽ té ngã, theo bản năng nắm chặt lấy cánh tay Đồ Vân, lắc đầu, thần sắc chưa kịp ổn định.

Đồ Vân ngó phía sau hắn: “Hôm nay Kỳ Quan không theo tới đây sao?”

Lý Đà Nhan bình ổn lại hô hấp: “Cậu ta tới lò sứ.”

Nhìn hắn hô hấp có chút khó khăn, Đồ Vân một tay giữ người nọ, một tay phủi phủi vạt áo hắn: “Ngã đau không?”

Khuôn mặt Lý Đà Nhan lặng lẽ đỏ bừng lên, cẩn thận bước xuống cầu thang.

Tiểu nhị thấy hai người mười ngón tay nắm chặt vào nhau, cử chỉ khăng khít thân mật, loay hoay không biết nên tiến hay lùi, sau khi được Lý Đà Nhan gọi một tiếng, mới dám khom lưng rời đi.

“Ta về trước, lát nữa Kỳ Quan trở về, ngươi giao sổ sách cho hắn là được.”

“Vâng.”

Lý Đà Nhan giao phó xong liền đi ra cửa, Đồ Vân cũng nhanh chóng cùng hắn rời đi.

Nhìn hai tay bọn họ nắm chặt không buông, người đi đường thỉnh thoảng lại ghé tai nhau, che miệng cười trộm.

Lý Đà Nhan tự biết như thế không ổn, nói: “Thỉnh đại nhân buông tay, ta tuy là người tàn tật nhưng vẫn có thể đi đường.”

Miệng lưỡi ngọt sớt của Đồ Vân lập tức nổi lên: “Sờ tay thôi cũng không được?”

“Đại nhân sờ nữa thì phải trả tiền.” Lý Đà Nhan dùng sức vung tay ra, trái lại càng bị Đồ Vân nắm chặt hơn.

“Sờ một chút đã phải đưa tiền, chẳng lẽ có thể dùng tiền mua Lý công tử sao?”

“Ngài!”

“Ta sợ ngươi trên đường lại bị ngã. Ta nhìn một xíu ngươi đã đỏ bừng mặt lên, bị người qua đường nhìn thấy công tử chẳng phải sẽ thành trò cười sao?”

Lý Đà Nhan trầm mặc không đáp, đi vài bước thật xa, mới nghẹn ra một câu: “Huyện thái gia chẳng phải ghét áo choàng kim tước mới đến mua cái khác sao?”

Hóa ra là vì thứ này, Đồ Vân từ tốn đáp: “Tuy da mặt bản quan không mỏng nhưng không đến mức dày như tường thành. Áo choàng kim tước vốn là của ngươi, ta sao có thể xấu xa chiếm lấy làm của riêng.”

Lý Đà Nhan không đáp, bàn tay hằng năm vẽ tranh bị bàn tay ấm áp của Đồ Vân nắm chặt không buông, khiến hắn lây dính sự ấm áp của nàng.

Thấy Đồ Vân thở dài nhàn nhạt, Lý Đà Nhan hỏi: “Gặp vụ án khó xử trí?”

Nàng thản nhiên gật đầu: “Đúng vậy, ta tính ra không phải một vị quan có tài cán, liên lụy tới sinh kế của bá tánh ta không biết nên làm thế nào cho phải.”

Trước giờ nàng chỉ lo phá án, đến nỗi kết thúc sự việc như thế nào, đều là việc của sư phụ.

“Chẳng phải Huyện thái gia đã bắt được Ân Thi Lang rồi sao? Bản án ngài cũng xử đến rõ ràng, thiếu chút nữa liền tìm được Vương Khánh.”

“Ân Thi Lang dù có ngoan cố chống cự, bọn Vương Khánh sớm muộn cũng tìm được.”

Nàng ưu sầu nói: “Nhưng vấn đề ở chỗ hắn là công tử Ân gia, con cọp này ta leo lên thì dễ, leo xuống thì khó, tiến thoái lưỡng nan.”

“Huyện thái gia sợ?”

“Không tính là sợ, chỉ là quá đau đầu. Nếu Ân Thi Lang thực sự là kẻ đại gian đại ác thì ta còn dễ xử trí, trực tiếp theo quy định mà xử cho hắn đi lưu đày. Nhưng bây giờ còn liên lụy tới mấy người Vương Khánh ở thôn Nam Ao. Nếu tuân theo luật mà trị tội bọn họ, kia đám người thôn Nam Ao chẳng khác nào dậu đổ bìm leo.”

Nghe Đồ Vân suy xét nhiều như vậy, Lý Đà Nhan bật cười: “Chẳng lẽ điển sử của ngài chưa đưa ra chủ ý gì?”

“Nào có chuyện đó.” Nhắc tới Tất Lương, nàng lại càng đau đầu. Tính nô trên gã càng lúc càng nặng, lải nhải với nàng suốt một buổi tối.

“Hắn nói Ân gia thế lực khổng lồ, toàn bộ tòa thành này có hơn một ngàn người phải dựa vào sinh kế Ân gia mới có cơm ăn. Kêu ta nên cho Ân gia chút thể diện, mắt nhắm mắt mở, trao đổi công bằng, thả Ân Thi Lang, rồi kêu bọn họ thả đám người Vương Khánh.”

“Chuyện này cũng không thể trách hắn, ở quận Bắc Tương này thương hộ một tay che trời, nắm chặt sinh kế của bá tánh. Nếu ta không chịu thả Ân Thi Lang, nói không chừng bá tánh sẽ bị liên lụy.”

Nghe nàng nói một hồi, Lý Đà Nhan cao hứng hỏi: “Vậy ngài tính xử trí như thế nào?”

Đồ Vân thở dài một tiếng: “Nếu kết cục vốn dĩ như vậy, ta còn mất công tra xét hắn làm gì?”

Bất tri bất giác đã trở lại huyện nha, hai người cùng song hành bước đi thêm một đoạn cho tới khi dừng lại trước phủ đệ Lý Đà Nhan.

Lý Đà Nhan nói: “Chẳng phải huyện thái gia nói muốn cùng ta uống rượu sao? Liền đêm nay đi.”

“Được. Ở chỗ ngươi hay ở chỗ ta?”

“Chân ta không tiện, làm phiền huyện thái gia tới hàn xá.”

Nói xong Lý Đà Nhan lập tức bước vào, chậm rãi gõ cửa, Tường thúc dẫn hắn vào.

Bạn đang đọc Trong Thành Tới Một Vị Nữ Huyện Thái Gia của Xa Đao

Truyện Trong Thành Tới Một Vị Nữ Huyện Thái Gia tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NgocBich1111
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.