Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thoát hiểm

Phiên bản Dịch · 2140 chữ

❋ 017. Thoát hiểm

Lý Đà Nhan nằm ở trên giường, khăn voan che khuất tầm mắt. Mí mắt hắn cố gắng mở ra, cắn răng không khuất phục trước hiệu lực của thuốc mê.

Cửa đột nhiên mở ra.

“Tiểu thư, ngài mau chút xốc khăn voan, dựa theo mọi người vừa nói phía trước, cùng hắn viên phòng.”

Vừa nghe lời này, Lý Đà Nhan thống khổ nhắm mắt, hắn hiện tại giống như tàn phế, đứng dậy cũng làm không được, như thế nào có sức lực phản kháng.

“Các ngươi đều đi ra ngoài đi.” Tôn Bảo Diên nói.

Cửa đóng lại, Tôn Bảo Diên thất hồn lạc phách đi về giường, Lý Đà Nhan nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng, tâm như tro tàn.

Hắn run run ngồi dậy, gian nan phun ra câu nói, “Tôn tiểu thư không thể, có một số việc làm, liền không trở lại được đâu.”

Nội tâm Tôn Bảo Diên cũng là thống khổ vạn phần, nước mắt rơi không ngừng, “Ca ca là thân nhân duy nhất của ta, ta không thể vi phạm lời hắn nói.”

“Nhưng hắn hiện tại là hại ngươi.” Lý Đà Nhan hàm răng đều phải cắn chặt.

Tôn Bảo Diên trong đầu giãy giụa thật lâu sau, “Ca ca sẽ không hại ta, hắn chỉ là hy vọng ta tốt.”

Lời nói đã đến nước này, Lý Đà Nhan nhiều lời cũng vô dụng, chỉ có thể rũ đầu, chờ vận mệnh an bài.

Khi hắn không còn ôm hy vọng gì nữa, tiếng bước chân líu lo dừng lại, một người tới gần, tay dơ hề hề chậm rãi đem hắn kéo tới.

Theo sau khăn voan đỏ che đậy tầm mắt bị xốc lên, hắn thế nhưng nhìn đến Đồ Vân.

Tức khắc, lòng căng thẳng đột nhiên được thả lỏng, một hơi lại nghẹn lên.

“Ngươi...” Lý Đà Nhan ngốc lăng, muốn nói lại thôi mà con ngươi vẫn còn đang run.

Đồ Vân hướng hắn đắc ý nhướng mày, “Có phải hay không tới thực kịp thời?”

Lý Đà Nhan hoang mang, “Sao lại thế này?”

Đồ Vân quay đầu lại vừa nhìn, Tôn Bảo Diên giống tượng điêu khắc vẫn đứng im không nhúc nhích, “Ta điểm huyệt nàng.”

Lý Đà Nhan giống như hạn hán gặp mưa rào thở phào một hơi.

Đồ Vân trấn an vỗ vỗ hắn phía sau lưng, “Chúng ta xuống núi đi.”

“Hiện tại?”

“Chẳng lẽ ngươi còn nghĩ muốn lưu lại viên phòng?”

Lý Đà Nhan cúi đầu, nhìn tay của mình không còn tí sức lực nào, “Ta chỉ sợ đi không được.”

“Chuyện này đơn giản, không phải còn có ta sao.” Đồ Vân mở cửa sổ đằng sau, đem Lý Đà Nhan đỡ đi ra ngoài.

Đêm mùa đông lạnh như đao cắt, gió thổi khiến Đồ Vân rùng mình. Nàng lại đi vòng vèo trở về phòng, mở ra tủ quần áo của Tôn Bảo Diên, từ bên trong thuận tay lấy ra một áo choàng chồn trắng, một áo bông da dê.

“Phù ——” thổi tắt ngọn nến, Đồ Vân sờ soạng đi đến trước mặt Tôn Bảo Diên, “Ngươi nên kêu A Phong mang ngươi xuống núi nhìn một chút, chỉ cần không ăn trộm không cướp giật, bổn huyện lệnh thập phần hoan nghênh.”

Dứt lời, Đồ Vân nhảy cửa sổ mà ra, đem áo choàng khoác trên người Lý Đà Nhan.

Đại đương gia cùng chúng huynh đệ uống đến chẳng phân biệt nổi đường đi, Đồ Vân một phen cõng Lý Đà Nhan, vuốt chân tường đen như mực hướng chuồng ngựa không người đi.

Lý Đà Nhan vô lực ôm Đồ Vân, giờ phút này tâm cùng vận mệnh đều cùng đối phương gắt gao tương liên.

“Người nào?” Một đạo thanh âm lãnh lệ từ chuồng ngựa thúi hoắc truyền ra.

Bọn họ ở ngoài sáng, địch nhân ở trong tối, Đồ Vân lập tức thức thời dừng chân, bình tĩnh xem biến. Lý Đà Nhan cũng theo bản năng bắt lấy vai Đồ Vân, nén khí nín thở.

Lưỡi dao cùng vỏ đao phát ra âm thanh cọ xát rất nhỏ, người nói chuyện từ chuồng ngựa tối đen đi ra, trường đao đặt lên sau cổ Đồ Vân.

“Các ngươi là người nào?”

~EditbyMinhNgoc.~

Đồ Vân ngửi được trên người hắn dày đặc mùi rượu, phỏng chừng là không đành lòng nhìn Tôn Bảo Diên thành thân, cho nên trốn đến nơi này uống rượu giải sầu.

“Phong ca, chúng ta cùng nhau trở về, nhanh như vậy liền đã quên?”

“Không, huynh đệ trại tử ta đều nhận thức, chưa thấy qua người như ngươi.” A Phong dùng mũi đao đem mũ áo choàng đội trên đầu Lý Đà Nhan đẩy xuống, “Hắn nhưng thật ra đã gặp qua.”

“Phong ca, ta liền vì hắn một người mà đến, không có ý gì khác.”

“Ngươi đừng gọi ta Phong ca.” thanh đao A Phong chỉ vào Đồ Vân, “Hắn là trượng phu tiểu thư, ngươi dám mang đi, ta liền giết ngươi.”

Mới vừa nói xong, đao A Phong liền lướt qua mặt Đồ Vân.

Máu từng giọt từng giọt chảy ra, trên mặt Đồ Vân thình lình có một vết đao .

“Đao pháp thật nhanh a.” Đồ Vân tự đáy lòng tán thưởng.

Nếu không phải A Phong uống nhiều quá, một đao tinh vi như vậy, kỳ thật có thể trực tiếp đem nàng đầu cắt ra.

Lý Đà Nhan nhìn đến vết đao trên mặt Đồ Vân, trong lòng co lại một nắm.

“Chịu chết đi!”

Thấy hắn lại muốn huy đao, Đồ Vân một chân đá đống cỏ khô dưới đất lên,che phủ hai mắt hắn, phi thân dẫm lên chuồng ngựa, cùng Lý Đà Nhan cùng nhau dừng ở trên lưng ngựa.

“Giá ——”

Đồ Vân giá mã rời đi, mới vừa đi ra không xa, A Phong liền đuổi theo.

Đồ Vân đem ngựa cương nhét vào Lý Đà Nhan, “Đi về phía trước liều mạng chạy, không cần quay đầu lại.”

“Vậy còn ngươi?” Lý Đà Nhan khẩn trương lại không tha mà nhìn Đồ Vân.

Đồ Vân hơi hơi mỉm cười, “Yên tâm, ta sẽ đi tìm ngươi.”

Nói xong, Đồ Vân nhảy xuống ngựa, đánh vào thân ngựa, tuấn mã như mũi tên rời dây cung.

“Phong ca, chúng ta cùng nhau so hai chiêu.”

“Ngươi tự tìm.”

Đao pháp của A Phong quả nhiên tinh vi, nhưng uống quá nhiều rượu, nện bước chân hỗn loạn, thân không gánh nặng như Đồ Vân nhẹ nhàng liền có thể tránh đi lưỡi dao.

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, Đồ Vân giống như con khỉ nhảy nhót lung tung, nàng uyển chuyển nhẹ nhàng bò lên trên chuồng ngựa, đành nói: “Phong ca hà tất hỏa khí lớn như vậy, ta mang đi Lý công tử, Tôn tiểu thư không phải là chỉ còn thích ngươi sao?”

“Ngươi nói bậy.”

A Phong ra sức một chém, uy mã thạch tào thế nhưng phân chia hai nửa.

“Phong ca uy vũ a.” Đồ Vân tiếc hận lắc đầu, “Đáng tiếc, nữ nhân thương yêu chính mình cũng không chiếm được.”

“Ngươi câm mồm.”

A Phong lại một chém, chuồng ngựa từng cây cột bị chặt đứt.

Đồ Vân mồm mép không ngừng quá, A Phong cũng không bị châm ngòi, từng đạo ánh đao hiện lên, sức lực thực mau liền hao hết.

Nhân lúc hắn chậm trễ thở dốc, Đồ Vân xoay chuyển thân đá một cái, đem đao đá văng ra, “Phong ca, ta khuyên ngươi vẫn là mau đi tân phòng nhìn xem đi.”

“Ngươi...” A Phong bừng tỉnh đại ngộ, đao cũng không cần liền hướng tân phòng chạy tới.

~EditbyMinhNgoc.~

Một bên khác, Lý Đà Nhan cưỡi ngựa đấu đá lung tung, khiến cho người trong trại bắt đầu chú ý. Một đoàn người say khướt đi bộ đuổi theo, còn có một đoàn người khác hướng về chuồng ngựa chạy, chuẩn bị cưỡi ngựa đuổi theo.

Lý Đà Nhan ra khỏi trại tử, thân mình giống như một chiếc thuyền nhẹ, ở trên lưng ngựa xóc nảy phập phập phồng phồng, tùy thời đều như là muốn rớt xuống khỏi ngựa.

Không lưu ý một chút, roi ngựa liền rớt. Lý Đà Nhan ghé lập tức vào thân ngựa, duỗi cánh tay dài, từ giày lấy ra chủy thủ.

Đầu hắn hướng phía trước , trước mắt rừng rậm sương mù lượn lờ nhanh chóng bị bỏ lại phía sau.

Đột nhiên, tuấn mã như chịu kích thích gì đó, móng trước bay lên không trung, thống khổ hí vang vài tiếng, sau đó mất khống chế chạy như điên.

Lý Đà Nhan chỉ có thể chặt chẽ nắm lấy cương ngựa, nếu ngã xuống đây thật, khẳng định muốn tan xương nát thịt.

Nghìn cân treo sợi tóc, hắc ảnh như quỷ mị ở trên cây hướng hắn xông tới.

Lý Đà Nhan lăn xuống ngựa, lăn cực nhanh phía sường núi, ngựa như cũ đi phía trước chạy như điên.

Không biết lăn bao lâu mới dừng lại, Lý Đà Nhan kinh hồn chưa định, sắc mặt trắng bệch có thể so với đêm ánh trăng.

Mà làm hắn càng không nghĩ tới chính là, người đang ôm hắn thế nhưng là Đồ Vân.

“Ngươi như thế nào rồi?” Hắn khó có thể hình dung giờ phút này vui sướng.

“Hư!” Nàng ngón trỏ dán ở bên môi.

Một đám người kêu đánh kêu giết hướng về phương hướng con ngựa đang chạy, còn có một đám khác, một hồi cưỡi ngựa “Giá giá” mà giận kêu. Ngựa không chạy, lại nhảy xuống ngựa đổi thành chạy.

“Xem ra cươi ngựa là đúng.” Đồ Vân đang xem kịch vui ngoài ý muốn liếc đến hắn đầy máu, hỏi: “Ngươi bị thương rồi?”

Đem chủy thủ từ trong tay Lý Đà Nhan lấy đi ngoài. Đồ Vân nói: “Ta đưa đao cho ngươi để ngươi cắt người khác, ngươi cắt chính mình làm gì?”

Lý Đà Nhan mí mắt trầm trọng, hơi thở mong manh nói: “Ta sợ ngủ, chỉ có thể nắm lấy chủy thủ nâng cao tinh thần.”

Nói xong lời này, Lý Đà Nhan liền ngất xỉu, ý thức hoàn toàn mất đi.

/

Ánh sáng chói chang chiếu xuống mặt đất, quang ảnh đan xen trong rừng cây thật yên bình, vài chú chim đậu trên cành hót líu lo báo hiệu mùa xuân đã về.

Lý Đà Nhan nghe tiếng chim hót liền thức giấc, hắn thế nhưng ở trong xe ngựa, bên cạnh có một cái tay nải, bên ngoài rèm truyền đến một giai điệu nhàn nhã.

Hắn kéo ra tay nải thì thấy một thỏi vàng.

“Tỉnh rồi à?” Đồ Vân một tay vén rèm lên. Lý Đà Nhan từ bên trong đi ra, ngồi bênh cạnh Đồ Vân.

Nhận thấy khuỷu tay của Đồ Vân bị trói lại bằng cây gậy khi vén rèm lên, Lý Đà Nhan trong lòng đột nhiên khó chịu, “Ngươi làm sao vậy?”

Đồ Vân nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ngày hôm qua lúc lăn xuống tới đụng vào cục đá, phỏng chừng là nứt xương, tùy tiện cố định một chút.”

Lý Đà Nhan trong đầu thoáng hiện tình huống đêm qua mạo hiểm, đầu của hắn bị người dùng cánh tay gắt gao bảo vệ, thẳng đến không hề lăn lộn mới buông ra.

Gió lạnh thổi đến tiếp thêm tinh thần, Lý Đà Nhan suy nghĩ cũng rõ ràng sáng tỏ. “Ngươi cố ý để ta cưỡi ngựa hấp dẫn mọi người chú ý, sau đó quay đầu lại đi lấy vàng, đúng không?”

“Công tử phản ứng thật mau.”

“Cho nên, Huyện thái gia phá án, yêu cầu bá tánh xông vào trước làm mục tiêu sống.”

Lý Đà Nhan thanh âm không có phập phồng, xe ngựa chậm rì rì trong suốt hành trình để lại trên tuyết vết bánh xe thật dài.

“Đừng đem ta nói thành người vô tình như vậy, thoát khỏi A Phong, bỏ thuốc đám ngựa, ta liền lập tức tới tìm ngươi.”

“Huyện thái gia hiện tại còn cần gì phải nói dối?”

Đồ Vân ngàn vạn lần oan uổng, “Ta thề không đi lấy vàng, ngươi thân đang ở hiểm cảnh, ta như thế nào sẽ như vậy không phúc hậu đi lấy vàng đâu.”

Hắn ra vẻ lạnh nhạt: “Huyện thái gia cất nhắc, ta như thế nào có thể quan trọng hơn vàng.”

“Ngươi so với vàng quan trọng hơn nhiều.” Đồ Vân cười ngâm ngâm nghiêng mắt, tràn đầy ôn nhu ý, “Vàng cũng sẽ không làm ta canh cánh trong lòng.”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn đang đọc Trong Thành Tới Một Vị Nữ Huyện Thái Gia của Xa Đao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mon_Siuciu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật NgocBich1111
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.