Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xin lỗi... Tôi đã dốc hết sức...

Tiểu thuyết gốc · 1998 chữ

「Tư Tô Dịch, kiếp này có ăn, có học ,trở thành người có chí hướng về đảng nhưng bất ngờ bị bẻ lái sang bác sĩ, mặc dù rất sợ máu nhưng mỗi khi máu dồn não lại làm việc hết 120% năng lực của mình, có thể gọi anh là chuyên khoa phẫu thuật, mục đích sống :danh tiếng.

Kiếp trước thì... Hmmnn... Là vợ của ông bán chè thôi (。ŏ_ŏ)

Số phận anh này cũng lâm ly bi đát không kém, dự là kiếp này sẽ được làm công túa sống hạnh phúc suốt đời. Nhưng author đâu dễ dàng gì mà cho anh yên ả vậy được. Một buổi sáng yên ả đang thảnh thơi vì hôm nay không có ca cấp cứu nào, trà dâng lên miệng thì một cô y tá xênh đẹp hấp tấp kéo anh đi, vốn tưởng là đã gặp định mệnh đời mình. Tư Tô Dịch chạy trong niềm hân hoan vô bờ bến.Không ngờ, cô y tá xinh đẹp ấy lại dẫn Tư Tô Dịch đến khoa sản đỡ đẻ. Chưa kịp nói con mẹ gì, Tư Tô Dịch đã bị đùn đẩy tới trước mặt sản phụ đang rên từng cơn ,từng cơn...」(╯ಠ_ಠ)╯︵ ┳━┳

-Bác sĩ Tư, bác sĩ Tư mau tỉnh lại ahhhhhhh....

Tư Tô Dịch :" Biết tôi là bác sĩ Tư mà còn bảo tôi vào đây? Mấy người hay lắm." Tư Tô Dịch mỉm cười từ thiện .

Đứa bé ra đời rất thành công, mọi người đều tán dương Tư Tô Dịch

"Nhờ đại ơn đại đức của vị bác sĩ đây con tôi mới sống được. Thật là không biết lấy gì cảm ơn,... "

Ba đứa bé sướt mướt kể rằng là chị vợ nhà rất khó sinh, đã mất một đứa rồi, nếu còn mất thì không biết sao nữa.

"À, đây là trách nhiệm của tôi " Ủa đậu mè!? Tôi khoa phẫu thuật mà ?

Tư Tô Dịch lại nổi điên vì không hiểu mé nào kêu anh ra đây đỡ đẻ.

Bỗng chốc...

"Bác sĩ Tư, bác sĩ Tư, nguy rồi, ở đây có một bệnh nhân bị một vật nặng đánh ngay đầu,tình trạng nguy kịch, chảy máu khá nhiều.... "

Bác sĩ Tư :"..." Ai cho tôi bình yên...

Thế là Tư Tô Dịch lại phải cong đít chạy chữa cho bệnh nhân đó. Đời mà, lúc rảnh thì chẳng có ai, đến khi có người thì lại dồn cả tấn..

Họ vào phòng cấp cứu...

Bên ngoài, có một em gái mặt mũi lo lắng, sợ sệt. Đi qua đi lại, hết cắn móng tay rồi cắn móng chân. À không có...

Cỏ vẻ như bé gái kia là người yêu của bệnh nhân trong phòng cấp cứu.

"Ây dà, thật là si tình mà, cha mẹ chưa thấy ,người yêu đã tới. Qua hỏi thăm mấy câu cho cô ấy đỡ lo lắng ". Một thực tập sinh tỏ ý quan tâm tới cô.

Thực tập sinh :" anh bên trong phòng cấp cứu chắc thấy người yêu tới thăm mừng lắm đây, anh ấy có phúc thật vì có người yêu như em á!!" Cô thực tập sinh trẻ nào đó cảm thán.

Tiêu An ngó đông ngó tây chẳng thấy ai, không quan tâm nhưng cũng trả lời lại :"Nói em đấy ạ?"

Thực tập sinh :" Chỗ này có ai đâu, không nói với em chả lẽ chị nói với ma hả? "

Tiêu An :"Không, không, hiểu lầm rồi. "

Ủa cái gì vậy, trông tôi giống người yêu ông đó lắm hả. Mắt mũi để đâu không biết.

Nhìn lại bản thân...

Đệch mẹ , giống thật!

Phải bình tĩnh, bình tĩnh chuyện đâu còn có đó, chỉ là quánh lộn thôi, vâng, chính xác là QUÁNH LỘN. :))))

Tiêu An :" Này chị gái , thật ra thì không như chị nghĩ. Em là người đánh anh ta đó "

Thực tập sinh :"Hả, cái gì cơ? " bây giờ thành bạo lực gia đình rồi á. Những ý nghĩ tốt đẹp hồi nãy tự dưng đi đâu mất tiêu." Σ( ̄ロ ̄lll)

Tiêu An :" Em là sinh viên đại học năm 3, em mới phát hiện rằng bạn trai em ngoại tình ..."

Thực tập sinh :"Hả, cái gì? Em đánh nó là đúng rồi, sao không cho nó chết luôn đi :))".

Tiêu An :"Chị từ từ đã, đúng là bạn trai em ngoại tình, nhưng nó ngoại tình với thằng đực rựa nào đó. Chị nghĩ xem, quen lâu vậy em mới biết nó bị gay つ'Д')つ " Cô tức tối nói.

"(゚ω゚;) "

"Mới nãy, em nhận được tin nhắn của bạn em chụp hình hai đứa nó thân mật với nhau, em không chịu nổi nữa, phải ra đánh thằng kia một trận. "

"Em xác nhận mục tiêu rõ ràng rồi đánh nó, chẳng thèm nghe nó giải thích gì. Mà đối phương lại rất, rấtttt nam tính, lúc đầu định vùng lại nhưng sau đấy lại đứng đó cho em đập một phát ,rồi như cọng bún từ giã trần đời ."

Thực tập sinh:"..." chứ hong phải cô quánh ngất thằng đấy à :))

"Em đánh ngay đầu nó một phát rõ đau, sau đó mọi người xung quanh bu lại bảo"Bây xem, có giống học trưởng chúng ta không .." lúc đó e mới thấm tháp câu nhìn mặt mà bắt hình dong là gì... "

Thực tập sinh :" .." Sugoii :))

Tiêu An :"Nhưng trước đó em đã lỡ đạp ảnh thêm vài phát. Rồi chị biết gì không, thằng bạn trai em đi ra cùng đứa khác.... "

"Lúc này não em mới hoạt động trở lại, ngay lập tức lấy điện thoại ra xem thì nhận ra mình đánh nhầm cmn người ●_●"

Thực tập sinh :" ..." Tôi không có ý kiến gì cả.....

Cùng lúc đó, Tư Tô Dịch mở cửa bước ra.

"Xin lỗi... Tôi đã dốc hết sức... "

Tiêu An :"......" ngồi phịch xuống, mắt mũi đã nhìn thấy sao đêm, trời đất bỗng ưu ám...

Chả lẽ tôi phải đi tù sớm vậy sao..

"Bệnh nhân đã được cứu " ~(≧▽≦)/~

Tiêu An :"Mé, ông đi chết mẹ đi. "

「Tiêu An : Như mọi người thấy, Tiêu An kiếp này là một nữ cường, hiện năm 3 đại học, tình duyên trắc trở. Mặc dù đã đi giải nghiệp khắp nơi, nhưng đâu cũng nói cô là mệnh hoạ. Vậy thì phải xem kiếp trước rồi.

Tiêu An kiếp trước chính là người bạn thân thiện nước nhà mưu đồ ám sát vua nhưng lại đánh nhầm cẩm y vệ của chúng ta 1 tát :)) truyền kiếp này sang kiếp nọ, lịch sử luôn lặp lại một cách bất ngờ . Rõ ràng nhất là đây. Tiêu An có nhiệm vụ đi QUÁNH LỘN nam chính suốt hàng thế kỷ với đủ lý do tuy vô lý nhưng lại hết sức hợp lý (◐∇◐*)」.

Nói đến đây thì mọi người biết nam chính rồi chứ?!

Vâng đó chính là nạn nhân trong căn phòng cấp cứu kia..

Tư Tô Dịch :" Ừm thì ca phẫu thuật khá tốt, cô đây là người nhà bệnh nhân ?"

Tiêu An :" À, cũng không ~"

Tư Tô Dịch :" Thôi khỏi nói nữa, hỏi chơi thôi, tôi nghe nãy giờ cô nói gì hết rồi, thật là, con gái mà như vậy thì xác định kiếp này ế chồng. ┐('д`)┌" anh khinh bỉ.

Tiêu An :"..." Thích khịa không :)))

Tiêu An định chạy vào thăm nhưng bị cản lại .

Tư Tô Dịch :" Được rồi, bệnh nhân mới khoẻ lại một chút lại nhìn thấy mặt đứa đánh mình thì không biết sao, tốt nhất là cô đi về đi, điện thoại hắn ta có số điện thoại người thân rồi. Lượn đi cho nước nó trong. Nhé? (¬_¬)

Tiêu An lườm một cái, mà đúng thật, lỡ gặp mình rồi hắn nhồi máu cơ tim thì sao?

Đ-t, bây giờ cảm thấy thằng cha bác sĩ này nói gì cũng là triết lý xã hội, mở ra tầm cao mới còn mình nói gì cũng như thần ngu nhập là sao?

Tiêu An lặng lẽ quay về.

Tư Tô Dịch :" À, nhớ đi khám lại mắt nha, coi chừng mốt bị mù á. " Anh la lớn như thể cho tất cả mọi người nghe.

Lúc này đã chuyển sang phòng hồi sức thường.

Tư Tô Dịch rạng rỡ đi vào. Thấy Cố Vãn Khanh đã ngồi dậy rồi.

Tư Tô Dịch :"Ui! Sớm thế, hồi phục khá nhanh đấy, tôi có mua --"

Cố Vãn Khanh:" Một cộng một bằng hai nè, ồ cái kia lạ nhỉ, làm thế nào để sản sinh con người,..."

Tư Tô Dịch bất giác run cầm cập, chạy vội lại :

"Chết tiệt, hồi nãy mình có cắt nhầm sợi dây thần kinh nào không chứ"

Tư Tô Dịch :" Này, có nhớ gì không ?"

Cố Vãn Khanh :" Ông này bị khùng à? Tôi tên Vãn Khanh, đầu sọ trường, nhưng lại bị đặt cho cái học trưởng con mẹ gì đó,ủa rồi sao tôi vào đây....? "

Tư Tô Dịch :".." kiểu này là lỡ các đứt sợi nào thật rồi :)))..

Cố Vãn Khanh :" ê, ê điếc hả, nghe gì không? " anh mất kiên nhẫn.

Tư Tô Dịch :" Cậu bị bạn đánh nên vào đây, nhưng để bảo toàn sự sống cho người đó, tôi phải giữ bí mật. " Mày hay lắm, dám nói ông điếc, đã thế ông đếch cần chữa lại cho mày nữa.

Cố Vãn Khanh :" Á! Á! Đầu tôi đau quá, đau quá!! " anh ôm đầu quằn quại đá hết mọi thứ xuống giường .

Rồi bỗng dưng anh lại bình tĩnh :" Hình như tôi quên cái gì đó hết sức quan trọng rồi nhỉ? "

Tư Tô Dịch đứng chứng kiến từ đầu đến đuôi, lúc đầu là 1+1,lúc sau bảo anh điên, tiếp nữa rồi ôm đầu quằn quại, rồi bây giờ lại hỏi hết sức nghiêm túc.

Chết tôi rồi, chẳng lẽ sự việc nghiêm trọng đến vậy sao?! Chỉ là có lẽ cắt lộn 1 sợi dây thôi mà?! Bao nhiêu năm hành nghề, chưa bao giờ thấy triệu chứng như vậy...

"Không được, phải bí mật điều trị, tên này mà để xổng ra ngoài thì danh tiếng mình hỏng hết ."

「 Cố Vãn Khanh : kiếp này no đủ, đanh đá nhưng lại bị cute, hiện năm 2 đại học, tình duyên trăn trở, đời sống bấp bênh ,lòng người ai oán không biết được...

Kiếp trước y là Cố Tư Vi ,cẩm y vệ thân thích của vua, như đã biết, anh ấy bị xuyên không ngay lúc đang đánh lại ám sát. Tức thật! Nhưng thật bất ngờ, đời lại cho anh một cơ hội đánh lại" cô" ám sát bấy giờ, nhưng lần nữa vì lòng trượng nghĩa quá lớn, anh lại từ chối cơ hội đó. Cũng như "cô " ám sát quá ranh mãnh, hàng kiếp qua câu chuyện chỉ có thể tiếp tục một chiều ,anh chỉ là con người bị đánh "lộn" đáng thương, tội nghiệp,... Không chỉ thế, kiếp này anh còn hưởng số bị đứt dây thần kinh bởi vị bác sĩ nào kia. :))

Vũ trụ luôn có thể là một chuỗi lặp các sự kiện.

Vâng đúng vậy!

Hậu kiếp của Cố Tư Vi chính là một cọng hành! MỘT CỌNG HÀNH! Đủ để có thể nói lên tất cả, đủ để chứng minh rằng một cọng hành đó đã cố gắng bao nhiêu để được làm người, cọng hành nhỏ bé ấy lại vẫn luôn mang theo sứ mệnh cuộc đời. Bị HÀNH (╥╯﹏╰╥)ง」

ーーーーーーーーー

By : ※ Nee ※

Làm xong deadilne rồi, ngủ đây (◐∇◐*).

Bạn đang đọc Trọng Sinh Tôi Không Có Ký Ức sáng tác bởi ako2020

Truyện Trọng Sinh Tôi Không Có Ký Ức tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ako2020
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.