Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắt Đầu Cuộc sống mới

Tiểu thuyết gốc · 1204 chữ

Người trung niên bước lại gần đưa cho chiến minh một cái bát, bên trong chứa một thứ nước mà đen kịt.

Chiến minh đưa tay bắt lấy, vừa đưa lại gần thì một thứ mùi vừa hôi vừa đắng xong vào mũi hắn, Cực kỳ khó ngửi!

Chiến mình nhíu mày lại, nghi hoặc nói : "đây là.....?"

" Thuốc.... Lúc nãy ta lên núi,tìm được một ít thảo dược, tất cả đều nằm trong cái bát đó, tranh thủ uống khi còn nóng nó có thể giúp ngươi ôn dưỡng thân thể một chút"

Người trung niên bước lại bàn ngồi xuống rót cho mình một chén trà nhàn nhạt nói.

"Ah! Cảm ơn chú.... À không tiền bối giúp đỡ, vãn bối Hoàng Chiến Minh không biết tiền bối xưng hô thế nào ?"

Chiến minh thoáng nhìn chén thuốc trong tay rùng mình, giọng run run hỏi.

"Ta gọi Bạch Vân, mà tiểu tử ngươi đi đứng thế nào lại từ trên núi rơi xuống như thế kia ?"

Trung niên tên Bạch vân nói xong một hơi uống cạn chén trà lãnh đạm hỏi.

Chiến mình lục lọi trong đoạn ký ức mới mẻ kia, vờ làm ra vẻ mặt đau buồn cúi đầu xuống nhẹ giọng đáp.

"Không dám giấu tiền bối, trong nhà kinh doanh không may đụng phải thế lực lớn mà chọc giận, cả nhà ta bị truy sát ta một đường chạy đến đây không may rơi xuống, may mà được tiền bối cứu giúp không thì chắc bây giờ đã không còn mạng mà ngồi đây"

Chiến minh thầm thán phục trình độ nói tổ của mình,cũng mặc niệm cho cái tên xấu số cho mình mượn xác.

Bạch vân nghe xong thì thở dài một hơi nói

"Aizz thời buổi cuộc sống khổ cực còn gặp bọn ác bá, cũng may cho ngươi là không sao, còn sống là còn có cơ hội,đừng quá đau buồn, ngươi uống thuốc rồi tiếp tục nghỉ ngơi ta ra ngoài có chút việc."

Bạch vân nói xong thì bước ra cửa, đột nhiên nghĩ ra gì đó rồi quay lại trợn mắt nhìn chiến minh không chớp mắt, chiến minh bị nhìn đến nổi hết da gà.

"T...tiền bối ?"

Bạch vân bước nhanh lại gần chiến minh cầm lấy tay hắn, chiến minh cảm thấy có một thứ gì đó đang chạy khắp thân thể mình, nó giống như là có con kiến đang bò trong cơ thể vậy.

Bạch vân một hồi im lặng thì thất thần nói, giọng có mấy phần kinh hãi.

"Không thể nào.... Ngươi làm sao có thể khỏi nhanh như vậy !? "

Chiến minh ngẩn ra không biết giải thích như thế nào, chẳng lẽ lại nói mình có một cái hệ thống giúp mình chữa lành ? Mà nói thì cũng có ai tin ? Chiến minh suy nghĩ một thoáng thì liền bịa ra một câu chuyện.

" vãn bối từ nhỏ được trời ban thể chất lạ, bị thương nếu không chết thì rất nhanh vài ngày liền khỏi"

Bạch vân nghe xong hai mắt híp lại, nửa tin nửa không nói.

"Chuyện này thật lạ, từ trước đến giờ chưa bao giờ có chuyện như vậy, tiểu tử...ngươi thật khiến cho người khác tò mò."

Nói xong bạch vân lần nữa đi ra ngoài.

"Nghỉ ngơi cho tốt, việc khác sau này hãy nói tới"

Còn lại một mình chiến minh ngồi đó suy nghĩ.

"Lạ thật, cảm giác đó thật thoải mái mà cũng thật khó chịu, đây chắc là nội lực chân khí mà mấy bộ tiểu thuyết hay nhắc đến"

Nghĩ nghĩ một hồi thì chiến minh lại lôi hệ thống ra hỏi.

"Hệ thống, ta có thể tu luyện được như tiền bối đó không ?"

[Có thể.....]

Chiến minh thầm mừng.

[Vài trăm năm nữa]

Chiến minh: "..."

Hệ thống tiếp tục nói.

[Người ta cao thủ, đã dành cả đời để củng cố tivi bản thân, còn ngài đến cả tu luyện còn chưa bắt đầu, thậm chí có thể bị người khác một chưởng chết tươi cũng không chừng, nên là đừng có mơ mộng nhiều quá]

Chiến minh nghĩ nghĩ một chút rồi vơ lấy chiếc gương cạnh bên nhìn vào mà nói.

"Mặc kệ vậy, tới đâu thì tới, trước tiên thì ta cứ tu luyện đã, cái thân xác này cũng quá nhỏ đi haizzz, thôi thì dù sao chú cũng cho anh mượn xác sau này khi đã là cao thủ anh sẽ thay chú trả thù."

Sau khi xác định xong thì chiến minh quyết định xuống giường và ra ngoài xem phong cảnh của thế giới này, vừa bước ra cửa đập vào mắt chiến minh là một phong cảnh tuyệt đẹo, thứ mà thiết nghĩ chỉ có trong phim tiên hiệp chiếu mỗi ngày trên tivi mà hắn vẫn hay xem.

Trước mặt phía xa vài trăm trượng là vách núi cao, từ trên núi chảy xuống một thác nước to, rộng chừng 20 mét có thừa,bên dưới là cả một sâm lâm trải dài nhìn mãi không thấy điểm cuối, mà phía trên không trung có vô số loài chim lớn nhỏ đang bay lượn, khủng bố nhất là một con chin nhìn như diều hâu, hai cánh rộng 15 thước, dài 15 thước đang lượn lờ quanh một khu vực như đang tìm kiếm con mồi cho mình.

Nơi chiến minh đang đứng nằm trên một phiến đá rộng gần trăm thước chìa ra trên vách núi, bên cạnh căn nhà là một gốc cây to khoảng 3 người ôm.

"Wow!! Nơi này thật là đẹp! nếu bắt ta sống cả đời ở đây ta cũng chịu nữa a!"

Chiến minh sau một hồi cảm thán thì ngó quanh, chợt thấy bên cạnh có một con đường nhỏ áp vào vách núi để đi xuống phía dưới, chiến minh theo con đường này đi xuống và đi vào phía bên trong rừng để thăm quan,

Đi được tầm một lúc thì cảm thấy mình đã đi xa nên định quay về,vừa bước 2 bước chiến minh cảm thấy như có thứ gì đó trong bụi cây gần đó đang nhúc nhích, định lại xem thử thì từ trong bụi nhảy ra một con gì đó, thân cao 2 met,tứ chi to khỏe nhìn tựa như sói, lông màu đen, nó đanh nhe ra hàm răng nhọn hoắc, chảy nước dãi nhìn chiến minh thèm khát.

Chiến minh đứng hình mất 2s, quay đầu mà chạy.

"Bỏ mẹ rồi, còn chưa kịp làm cao thủ thì đã gặp phải con quái vật này,chạy!! Phải chạy thật nhanh!"

Chiến minh dồn hết sức mẹ đẻ mà chạy chết sống, được một lúc thì duối sức tốc độ bắt đầu chậm dần lại.

Chiến minh người đã đầy mồ hôi, hai chân run run, cả người đã kiệt sức, mà phía sau đằng xa con sói vẫn còn đang rượt theo, nó đã hai ngày không có gì vào bụng, hôm nay may mắn gặp phải một tên nhóc nhân loại, nó quyết không bỏ qua cho con mồi này.

Bạn đang đọc Trọng Sinh Tại Thế Giới Game sáng tác bởi connguavang76
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi connguavang76
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.