Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 966 chữ

Tôi hỏi Thành Vũ:

“Thế ai là người tặng tôi quyển truyện tranh?”

“Là...”

“Không được nói.”Cả hai người Quang Chinh và Quang Vinh cùng đồng thanh

Trong lòng Quang Vinh nghĩ :”không thể để cô ấy biết mình là người vẽ quyển truyện tranh đó, thiệt là xấu hổ nếu cô ấy biết mình đã từng có tâm hồn thiếu nữ như thế được”

Quang Chinh thầm nghĩ:”Người cô ấy thật sự để ý là người vẽ quyển truyện tranh kia, không thể để cô ấy biết sự thật được”

Thế là ba người cùng giữ im lặng, sự thật nhanh chóng bị vùi lấp.

Bỗng một cơn gió biển thổi tới tôi thấy Quang Chinh gập người lại ho khù khụ trên bãi biển, gió biển lạnh làm trái tim tôi cũng đông lạnh, mỗi tiếng ho của cậu như đánh vào lồng ngực tôi làm tôi không thở nổi tôi vội vàng chạy lại đỡ cậu, cậu không còn nhiều thời gian nữa, nhìn thấy ánh mắt của Quang Vinh đứng ở nơi xa kia đang nhìn mình đầy tức giận, tôi cũng mặc kệ, có lẽ tôi nên buông tay thôi tôi hối hận rồi tình cảm này quá phức tạp đối với người như tôi,tôi chẳng thể lấy quả tim mình ra so sánh để xem mình yêu ai nhiều hơn, nên tôi lựa chọn bỏ cuộc, tôi sẽ rời đi và không bao giờ gặp lại họ nữa ngay khi tôi chữa trị xong cho Quang Chinh.

Tôi bấm số gọi điện cho trợ lý của mình:”Ngay lập tức đem băng sơn tuyết liên đến đây địa điểm là...”

Phạch...phạch...phạch, chiếc trực thăng in nguyên hình con đoraemon to đùng nhanh chóng đáp xuống bây giờ tôi cảm thấy thật mất mặt tại sao trước đây tôi lại thích những thứ dễ thương cơ chứ.

Bỗng một bóng hình tóc ngắn mặc âu phục lao đến mặt mũi mếu máu nước mũi tèm lem chảy ra cũng ráng nuốt vô:

“Chị, lúc nãy chị đi Bảo Bảo bị người ta đánh cướp đó, người ta muốn bắt Bảo Bảo nhưng em đã ôm tiền thoát được còn lấy luôn tuyết liên”Nói xong trợ lý Bảo Bảo nhìn tôi với ánh mắt cún con như đang nói khen em đi khen em đi.

Tôi vỗ vỗ đầu cậu ấy dù rằng cậu ấy cao hơn tôi tận 1 cái đầu:”Ngoan,giỏi lắm”

Bỗng Bảo Bảo thấy lạnh cả xương sống nhìn qua thấy hai con sói đang nhìn mình chằm chằm ánh mắt hình viên đạn như nhìn một chú cừu non vậy.Thế là cậu vội vã quăng băng sơn Tuyết Liên lại bỏ chạy lấy thân,a...a...a cậu vẫn còn yêu đời lắm vẫn chưa muốn bị ăn thịt đâu.

Tôi nhìn thấy tình cảnh này chỉ biết lắc đầu cười.Thật là!...

Cầm Tuyết Liên trong tay tôi cười cười, nụ cười không tránh khỏi vẻ gì đó sầu thảm, mọi chuyên sắp sửa kết thúc rồi, mối liên kết giữa tôi và họ chỉ còn lại việc pha chế thuốc nữa thôi.Thật ra tôi có rất nhiều sự lựa chọn, chọn đại một trong hai người đều được nhưng tôi không muốn làm cho họ phải chịu tổn thương khi tôi vẫn chưa biết rõ tâm ý của mình hướng về ai.

Tôi nhắm mắt lại, lần nữa mở mắt ra thì đã ở trong một khoảng không gian mới.Giờ thì đây như một ngôi nhà thứ hai của tôi, có giường ngủ, bồn tắm,nhà bếp và một khu vườn trồng toàn hoa hồng ở chính giữa tòa cung điện, đây là giống bông hết sức kì lạ không cần nước, ánh sáng mà vẫn phát triển bình thường mà từ khi tôi đến đây thì nó đã tồn tại rồi.

Sở dĩ tôi nói tôi sẽ tìm ra hai vị thuốc còn lại cũng là nhờ khu vườn ở đây chỉ cần đem nhân sâm và linh chi trồng ở đây thì chẳng mấy chốc chúng sẽ phát triển thành cây ngàn năm bởi vì ở đây 0 có thời gian nên thời gian không phải là thứ quan trọng tôi vốn dĩ đã trồng hai cây đó từ lâu rồi tới hôm nay chắc cũng mấy triệu tuổi rồi hơi vượt mốc thời gian quy định nhưng mà chắc không sao đâu càng lâu năm càng bổ mà.

Tôi vốn dĩ có thể đợi về rồi mới bào chế nhưng thấy cậu chủ như vậy tôi chẳng nỡ kéo dài thời gian lâu thêm nữa sớm chừng nào thì cậu ấy càng bớt được sự giày vò.Chẳng biết sao cậu ấy lại bị bệnh này đây vốn dĩ là một loại cây rất hiếm gặp nhưng tôi có hỏi cậu ấy chẳng trả lời đến cả việc bị bệnh cậu ấy cũng giấu tôi thì lấy gì cho tôi biết nguyên do.

Tôi xách cái làn ra hái nhân sâm và linh chi, cả một khu vườn rộng mấy trăm mét chỉ toàn hai loại cây này, tôi hái đầy ắp cả một giỏ dễ dàng như đi mua củ cải trắng ngoài chợ vậy, hôm bữa tôi rải dư hạt cây vì sợ chúng không lên nào ngờ đất ở đây tốt hơn trong tưởng tượng của tôi rất nhiều, chẳng mấy chốc đã lên thành một cánh rừng nhỏ nhân sâm và linh chi ngàn năm rồi.Tôi lấy băng sơn vừa thu hoạch được tách một phần nhỏ ra để sinh sản vô tính tạo ra thật nhiều cây chứ để mỗi khi cần đi mua mắc quá,không gian này phân hóa thành bốn mùa xuân, hạ, thu,đông theo bốn hướng đông tây nam bắc nên không sợ không có khí hậu thích hợp để trồng cây.

Bạn đang đọc Trọng sinh mới biết sống sao sáng tác bởi phungnghichthienha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phungnghichthienha
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.